Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Nhìn trang đầu tiên Nhật Thanh liền nhíu mày kinh ngạc, tiếp đó hắn nhanh tay
lật lật lật cho đến hết trang để rồi hắn khó hiểu nhìn Vũ Phong nghi hoặc.
Phong ca hẳn là lúc nãy đã tráo đổi quyển sách của ta và Tuyết muội đi, chứ
nếu không thì sách của Tuyết Nhi muội sao lại nằm ở thắt lưng của ta?
Hử?
Kinh ngạc nghe Nhật Thanh nói, Tuyết Nhi nhanh chóng lật quyển sách còn được
đặt trên bàn ra xem, giây lát say nàng liền tròn mắt lên vì cách thức viết
cũng như nét chữ đều không phải của nàng, nó là của Nhật Thanh.
Lắc đầu vô tội, Vũ Phong trao đổi lại hai quyển sách về nguyên chủ rồi lại nói
Hắn đứng lên, dùng chân gạch xuống mặt đất một hình dấu X rồi nhìn Nhật Thanh
cùng Tuyết Nhi hỏi.
Tuyết Nhi và Nhật Thanh vội nhấc chân xem xét kĩ càng hơn mười giây.
Không.
Không có.
Cả hai đồng thời đáp.
Nhấn mạnh một câu, bàn chân Vũ Phong đứng trên dấu X, che đi hoàn toàn chữ X,
sau đó hắn nói
Quái lạ thần sắc, hai người lần nữa nhìn lên mảnh đất mà bàn chân vừa đặt.
Tuyết Nhi liếc trên dưới, trái phải liền lắc đầu kêu lên.
Dù bản thân đối với tình huống này cực kì, cự kì ngạc nhiên cùng khó hiểu và
kinh sợ trước năng lực quỷ dị của Vũ Phong, Nhật Thanh vẫn cố bình tĩnh kêu
lên, đôi lông mày là đã nhíu chặc lại.
Tuyết Nhi nghe vậy liền chạy qua xem xét.
Nàng lại to tròn hai mắt vừa nhìn dấu X vừa hỏi Vũ Phong, thế nhưng Vũ Phong
không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, hắn chỉ nói
Sau đó hắn liền rời bước khỏi vị trí làm lộ ra một mảnh đất cát bằng phẳng
không gì bất thường, dấu X đã hoàn toàn biến mất.
Cùng nhìn dưới chân hắn quan sát, Nhật Thanh và Tuyết Nhi đều ngẩn người đến á
khẩu.
Chuyện quỷ gì đây, tại sao dấu X dưới chân Vũ Phong đột nhiên biến mất, còn
dưới chân Nhật Thanh lại đột nhiên mọc lên một dấu X, thế là thế nào?
Hai người đang ngây dại như thế một hồi trầm tư thì giọng Vũ Phong nhẹ nhàng
truyền đến
Nắm lấy tay Tuyết Nhi rồi ngồi xuống ghế đá ôm Tuyết Nhi vào lòng trong sự
ganh tị không hề nhẹ của Nhật Thanh đối với việc lão quái vật tự dưng có một
cô em gái ruột rà xinh đẹp, mỹ mìu. Vũ Phong nói.
Cục đá, đất cát có phải chính là một thành phần của thiên địa?
Phải.
Rừng cây, hoa lá, non sông, nước biếc có phải là một thành phần của thiên
địa?
Phải.
Lửa, nước, sấm sét, băng, nham thạch có phải là thành phần của thiên địa?
Phải.
Vàng bạc, đá quý, sắc thép, mỏ khoáng,… có phải là thành phần của thiên
địa?
Phải.
Không khí, linh khí, động vật là thành phần của thiên địa, do thiên địa
sinh ra, thiên địa dưỡng dục?
Phải.
Con người cũng là thành phần của thiên địa?
Phải.
Mọi thứ tồn tại đều là thành phần bên trong của thiên địa?
Phải.
Hắn cứ thế vừa tự hỏi vừa tự trả lời trông chẳng khác gì kẻ tự kỉ hay người
điên ngồi ven lề đường nhìn dòng sông tự nhẩm. Dù vậy, Nhật Thanh và Tuyết Nhi
trong lòng hắn đểu rất chăm chú nghe đến.
Dừng lại một giây, hắn không hỏi nữa mà mỉm cười nhẹ lắc đầu tựa như tiếc nuối
cho người khác vì đã bỏ lỡ một thứ gì đó quan trọng.
Con người sinh ra vốn dĩ đã có sức mạnh khó lường nếu như chịu liền kết bản
thân với thiên địa, ấy vậy mà hầu như ai cũng chỉ biết tập trung vào việc hấp
thụ linh khí trước mắt để tăng lên thực lực nhỏ bé cho bản thân mà bỏ thiên
địa qua một bên, không để ý đến.
Linh khí bất quá thì cũng là một phần nhỏ xíu của thiên địa, hấp thụ nó thì
làm sao bằng thiên địa đây?
Nghe rõ đây hai đứa.
Con người là thành phần của thiên địa nên hoàn toàn có khả năng liên kết
với thiên địa. Nhưng trên thế giới này, con người hết 99,999…..% là chỉ biết
hấp thụ một thành phần khác của thiên địa là các loại khí để tăng lên thực lực
mà thôi, đó là một điều đáng tiếc.
Ngửi hương thơm trên mái tóc của Tuyết Nhi một cái để lấy tinh thần, hắn lại
nói
Lúc nãy ta đột nhiên biến mất rồi xuất hiện không phải là ta dừng bí pháp
hay bản thân mạnh mẽ gì. Đó chẳng qua là thiên địa đem ta đi mà thôi.
Quyển sách của người và tiểu Tuyết cũng là do thiên địa thay ta tráo đổi.
Dấu X biến mất dưới chân ta, xuất hiện dưới chân ngươi cũng là do một tay
thiên địa làm.
Và tất nhiên, tất cả việc thiên địa làm là dưới ý chí của ta.
Vì sao ta làm được ư?
Hắn mỉm cười kì quặc nói
Đó là vì ta đã liên kết với thiên địa, thiên địa trở thành bạn ta, ta muốn
như thế nào, nó liền như một người bạn thân giúp ta như thế đó.
Ta muốn lên mặt trăng, nó đưa ta lên, ta muốn hấp thụ thật nhiều linh khí,
nó cho ta tất cả nó có, ta muốn thiên tài địa bảo, nó dắt ta đi, ta muốn thứ
gì, nó đều cho ta thứ đó không một lời than phiền.
Hai người sẽ không tưởng được một khi bản thân liên kết được với thiên địa,
lợi ích mà nó mang lại lớn lao như thế nào đâu. Để ta một lần nữa làm ví dụ
thực tế.
Nói xong, hắn đặt Tuyết Nhi ngồi một bên còn bản thân thì đứng dậy, móc con
dao điêu khắc mà thường ngày vẫn hay dùng đưa cho Nhật Thanh.
Nhìn Nhật Thanh cầm dao mà ngơ ngác với lời lẽ của hắn, hắn lại nói
Yên tâm, ta không chết đâu, ta không có khùng như vậy.
Bởi thế nên tiến lên giết ta đi.
Vũ Phong dù giọng điệu bình tĩnh, chắc ăn như thế nhưng mà Nhật Thanh vẫn có
chút khó xử, tâm tình hắn thoáng cái không ổn nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh
tĩnh lại suy ngẫm, lo lắng là điều không cần thiết khi lão quái vật quá thần
kì.
Tuyết Nhi ở một bên lòng như lửa đốt, nàng thấy tâm thần không ổn một tẹo nào
trước lời đề nghị Nhật Thanh giết hắn, bất quá nàng cũng không lên ngăn cản mà
cố đè tâm tình quan sát bởi nàng biết, ca ca nàng không phải kẻ điên tự dung
muốn chết.
Nói là làm, Nhật Thanh ngay lâp tức cầm con dao nhỏ, dài nhọn chừng 20cm bước
thẳng đến đâm vào ngực Vũ Phong đang nhắm mắt giống như một kẻ biến thái từ từ
tận hưởng cảm giác bị giết.
“Sột” một tiếng vang lên, hai người hai biểu cảm.
Nhật Thanh nhìn cái cây có hình dáng nhỏ hơn hắn một chút bị bản thân trơ trơ
cầm dao cắm vào mà không biết nói gì hơn ngoài việc ngơ ngác trong giây lát.
Trong khi đó, Tuyết Nhi là lặng người, tư duy dường như ngừng lại khi Nhật
Thanh cầm dao đâm vào Vũ Phong liền biến mất ngay tại chỗ bỏ lại thân hình ca
ca nàng trợ chọi đứng một mình, con dao hẳn là chưa được cắm vào người ca ca
nàng.
Tuyết Nhi đang có tình trạng như thế thì Vũ Phong chợt tiến đến lay người nàng
rồi chỉ về một hướng rất gần bên cạnh.
Tuyết Nhi nhìn sang cũng là đồng lúc Nhật Thanh quan sát tứ phía quay qua, ba
người sáu cặp mắt nhìn nhau nhưng chỉ có hai cặp mắt là nói không nên lời.
Đưa tay vuốt sống mũi vì đã bị căng thẳng đầu óc, Nhật Thanh rút dao ra rồi
quay về chỗ cũ ngồi xuống hỏi. Tuyết Nhi cũng là một đôi mắt to tròn lấp lánh
nhìn Vũ Phong.
Đơn giản thôi, đó là vì thiên địa không cho ngươi giết ta.
Khi con dao của ngươi đâm đến, thiên địa một là dịch chuyển ngươi đi chỗ
khác, hai là dịch chuyển ta đi chỗ khác, ba là đưa vật đến đỡ giúp ta, vậy
thôi.
Nhàn nhạt trả lời như chẳng có gì lạ thường, Vũ Phong lại ngồi xuống kéo Tuyết
Nhi ôm vào lòng.
Vội bỏ qua cái tâm tình khó hiểu về lời giải thích của Vũ Phong, Nhật Thanh và
Tuyết Nhi lần nữa chăm chú.
Mọi vật tồn tại trên đời đều có ý nghĩa của nó, và linh hồn của một con
người cũng vậy. Nó không hẳn chỉ là một vật để luân hồi.
Nên nhớ rằng, vạn vật là có linh, đất đá, cây cỏ, không khí, linh khí đều
có linh.
Nếu nói con người, đất đá, cây cỏ, không khí sống ở một thế giới hiện hữu,
thực chất thì “linh” của đất đá, cây cỏ, không khí cùng với linh hồn của con
người là sống ở một thế giới vô hình, hư ảo.
Thực kết nối thực, ảo kết nối ảo.
Việc kết nối với linh khí, cảm nhận linh khí, giao tiếp với linh khí, “cua”
linh khí này nọ chính là việc các ngươi đang dùng linh hồn để câu thông với
“linh” của linh khí.
Khác với thế giới hiện hữu, trong thế giới hư ảo chỉ có “linh”, các “linh”
không thể nhìn thấy nhau mà chỉ có thể cảm nhận nhau, giao tiếp với nhau bằng
ba thứ nếu đó là con người muốn cảm nhận “linh”.
Một đó là “biết”. Nếu ngươi không thấy người ta dùng đũa ăn cơm thì ngươi
có biết được rằng, ăn cơm có thể dùng đũa?
Nghe đến đây, Nhật Thanh và Tuyết Nhi liền mở trang giấy ra ghi chép. Hai
người đều hiểu rằng việc ghi chép lúc này là cần thiết vì hai người đã bắt đầu
thấy rối lên rồi, cái gì mà linh, cái gì mà thực ảo,… khó hiểu.
P/S: Đã rất gần đến thời điểm XUẤT CHUỒNG.