Bài Giảng Cuối Cùng (2).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Dừng lại một phút nhìn hai thân ảnh một nam, một nữ miệt mài ghi chép, hắn
tiếp tục.


  • Linh lực thuần túy là vô hình với mắt thường, chỉ khi xuất chiêu thức dựa
    trên công pháp, linh kĩ hay yết quyết gì gì đó thì mới thể phân biệt màu sắc.
    Về công pháp hay yết quyết gì gì đó thì hai người tự tìm hiểu về sau.


  • Giờ hãy tưởng tượng linh lực như dòng nước trong suốt có thể kéo dài hoặc
    một thứ gì đó đó.


  • Ta có thể xuất linh lực từ nội thế giới ra bên ngoài để chộp một thứ nằm
    cách xa 100m, để nhảy thật cao, có thể đạt đến 100m, bay trên không trung một
    đoạn chừng vài phút, đi được dưới biển sâu, phun lửa, tạo nước, điều khiển đất
    đá,… thậm chí là giết người và giết không chỉ một mà là cả ngàn, cả vạn người
    cùng một lúc.


Dù khi nói ra những câu từ giết người hắn sử dụng giọng điệu cực kì rùng rợn,
ác quỷ nhưng Tuyết Nhi hay Nhật Thanh thì không phản ứng gì, họ vốn đã quen.
Có điều, Vũ Phong dám chắc rằng khi chính tự tay bản thân chuẩn bị kết thúc
một mạng người, hai người họ mới biết thứ gì là hoản loạn, sợ hãi, tay chân
run lên cầm cập thật sự.

Nói không thì chẳng ai tin, tự thân trải nghiệm không phải rất thú vị.


  • Nếu Linh sư lại có công pháp, linh kĩ, yết quyết, thần thông, niệm thuật,..
    sức phá hủy không chỉ dừng lại ở con người mà là còn ảnh hướng đến quan cảnh
    xung quanh. Đơn giản là có thể phá hủy cả một cái trấn nhỏ như Ô Long trấn chỉ
    trong nháy mắt.

Nhật Thanh và Tuyết Nhi vẫn cứ ghi chép, không kinh ngạc nhiêu vì hầu như lâu
lâu hắn đều đem chuyện đánh nhau kinh thiên động địa ra kể. Giờ hắn có nói mấy
đều vô vị cảm xúc, trừ khi hắn cho hai người họ tận mắt chứng kiếm, cảm thụ.


  • Tóm lại thì để dễ hiểu hơn, Linh sư cảnh có thể đứng tại chỗ nhưng giết
    được người ở khoảng cách rất xa mà không cần động tay, động chân như Luyện khí
    cảnh.


  • Đến đây, ta liền tạo mốc nối đến sự việc ban đầu ta nói đến, đó chính là vì
    sao kĩ năng chiến đấu cận chiến ở Luyện khí cảnh lại trọng yếu trong Linh sư
    cảnh, chính xác hơn là trên con đường trở nên cường đại của bản thân.


Đôi chút dừng nghe tiếng ếch nhái, hắn lại tiếp tục.


  • Ờ, mà trước đó ta cần bàn qua Thể thuật một chút.


  • Thể thuật là một loại công pháp hoặc cũng có thể là một kĩ năng nhằm hỗ trợ
    cho Linh sư có thể chuyển phần linh khí hấp thụ được đem đi bồi dưỡng chính
    thân thể, tăng cường lên độ cứng cáp, trâu bò của da thịt khiến đao kiếm bất
    khả thương tích lên người.


  • Nếu trình độ da thịt quá trâu bò, linh lực của kẻ địch tác động vào đều chỉ
    như gãi ngứa, một chút trầy xướt là không hề có. Linh lực tiêu hết cũng là lúc
    phân định thắng thua, kẻ sống, người chết. Đơn nhiên, vì sự chia sẽ linh khí
    hấp thụ được nên Linh sư dạng này tiến thăng tu vi rất chậm, đó là còn chưa kể
    Thể thuật rất khó tu luyện, linh khí phải bỏ ra có khi còn nhiều gấp bội so
    với việc dùng nó để tăng tiến tu vi.


  • Ừm, giời chúng ta quay lại vấn đề chính.


Tiếp tục dừng vài mươi giây, lại nói


  • Trong truyền thuyết có từ thời cổ đại, người mang năng lực Linh sư được
    chia thành năm cấp bậc khác nhau bao gồm: Bình thường, Thiên tài, Bá đạo, Yêu
    nghiệt và Quái vật.


  • Dạng Linh sư đứng tại chỗ đối chiến, di chuyển giữ khoảng cách đánh nhau
    hay thể hiện sự trâu bò bằng thể thuật, tất cả đều bất quá là hạng người bình
    thường, thiếu hiểu biết và kém cơ động, có thể phân chia là từ cấp bậc Bá đạo
    trở xuống. Bởi lẽ, Linh sư đánh nhau bằng linh lực nên sẽ dẫn đến linh lực
    người nào mạnh, người đó thắng, linh lực kẻ nào không tinh thuần thì kẻ đó
    thua.


  • Dạng Linh sư mà vẫn đối chiến kiểu giữ khoảng cách nhưng biết tính toán, dù
    biết bản thân linh lực không bằng nhưng vẫn tính kế ra được sơ hở rồi lợi dụng
    nó kết liễu kẻ địch là cấp bậc Yêu Nghiệt.


  • Cuối cùng, cấp bậc Quái vật là dành cho những kẻ điên, tàn đời, muốn chết
    sớm. Vì sao lại nói như vậy?


Quay qua bên Nhật Thanh lại quay qua Tuyết Nhi, không thấy họ nhìn hắn, hắn
hơi buồn, hắn lại nói


  • Cấp bậc Quái vật là dùng để ám chỉ hai loại người.


  • Loại thứ nhất là các Linh sư có thể dung nhập trực tiếp linh lực của bản
    thân vào chính cơ thể của họ để đạt được những sức mạnh khó tưởng như: tốc độ
    vượt bậc, mình vàng da kim cương, một quyền, một cước liền phá tan chiêu thức
    của kẻ địch, trực diện đối đầu với linh lực hình thành nên chiêu thức, giết
    người trong nháy mắt. Có thể hiểu như mọi thứ đều được nâng lên một tầm cao
    mới vượt trội.


  • Họ dường như là không cần tốn thời gian thi triển chiêu thức mà dùng ngay
    đến tốc độ kinh người để tiếp cận địch thủ mà chém giết. Đây chính là loại
    người chứng minh cho việc đánh đấm cận chiến ở Luyện khí cảnh vì sao lại trọng
    yếu. Giả sử hai hạng người đều có thể dung nhập linh lực trực tiếp vào cơ thể
    đánh nhau, ta có thể hình dung được, nó chỉ như hai tia sáng va vào nhau liên
    hồi.


  • Và tất nhiên, việc dung nhập linh lực trực tiếp vào cơ thể là điều khó có
    thể làm được, đây thậm chí còn là việc được đưa vào danh sách cấm kị thời cổ
    đại vì bản thân người thực hiện sẽ có thể chết ngay bất cứ lúc nào. Tỷ người
    thì chỉ có 1/1000 một người thành công, nhưng thành công nhiều khi còn không
    trọn vẹn vì một số bộ phận bị phá hủy trong quá trình.


  • Vì lẽ đó, nên đến hiện tại, bí pháp dung nhập linh lực vào thân thể dường
    như đã không còn tồn tại từ rất lâu.


Hắn lại dừng lại nhìn mặt trăng vàng nhạt khuyết mất 1/8 tỏa ra ánh sáng dịu
nhẹ, gần một phút sau lại tiếp tục.


  • Loại người thứ hai chính là những kẻ nguyện tự tổn hao 800 để giết địch
    1000, nó có thể tương tự như việc giết một người, bản thân phải mất tai, mắt,
    mũi, tay, chân.


  • Có thể thực hiện sự tổn hao này bằng rất nhiều cách như tự bạo để chết
    chung với kẻ địch, thiêu đốt một thân tu vi, hủy hoại kinh mạch, sử dụng bí
    pháp,…


  • Loại người thứ hai không hiếm bằng loại thứ nhất nhưng muốn tự tổn 800 cũng
    là việc không hề dễ, làm sai chỉ có nước chết chứ không kịp tự hao 800. Đây
    cũng là một loại người khó gặp, thường thì tự bạo chết chúng với kẻ địch là
    nhiều, tự tổn 800 rất hiếm gặp.


  • Ở cấp bậc Quái vật thì xét cho cùng là người có thể khiến bản thân tăng cao
    tốc độ, sức mạnh để không cần phải tốn thời gian thi triển chiêu thức, nhào
    vào thẳng mặt giết bất chấp hậu quả sau cùng, dù cho là phế cả đời cũng không
    ngại.


  • Đó là vì sao ở cấp bậc Quái vật chỉ toàn người điên, bất cần đời, muốn chết
    sớm.


  • Kĩ năng chiến đấu ở Luyện khí cảnh là trọng yếu vì được dùng để đánh với
    người tu Thể và cuộc chiến giữa hai Quái vật ngang nhau.


  • Vậy là xong vấn đề vì sao kĩ năng chiến đấu ở Luyện khí cảnh lại trọng yếu
    ngay cả ở Linh sư cảnh. Giờ nghỉ ngơi 10 phút, chúng ta lại đi đến bài học
    cuối cùng.


Nói xong, hắn cũng đứng dậy duỗi lưng đi vòng vòng trước sân trong khi Nhật
Thanh và Tuyết Nhi xem xét lại những đều ghi chép được dưới ánh trăng khá rõ.

Hơn 10 phút sau, hắn quay lại, bài giảng cuối cùng với Nhật Thanh và Tuyết Nhi
bắt đầu. Có lẽ xong lần này, đường ai nấy đi đường đó, nhưng mà cũng chỉ là
“có lẽ” mà thôi, hắn có rất nhiều ý định riêng và buộc bản thân tự lựa chọn
như thế nào.


  • Tu luyện giả cần linh khí để tăng tu vi, cần kĩ năng để chiến đấu dù gần
    hay xa, dù công hay thủ, vậy nó còn thiếu điều gì?

Nhìn hai người Nhật Thanh và Tuyết Nhi chẳng ai thèm quan tâm câu hỏi của hắn
mà cứ cắm đầu viết viết, hắn không khỏi thấy buồn rầu, chán nản. Mà, điều này
cũng là do hắn gây nên mà thôi.

Hơn bốn năm, khi giảng bài hắn cứ liên tục nói, đến lúc hai người khó khăn cần
hỏi thì hắn lại kêu “các ngươi tự suy nghĩ”, “tự tìm hiểu” hoặc là “đó là
chuyện của các ngươi” riết rồi thì Nhật Thanh và Tuyết Nhi chỉ có thể im lặng,
lâu lâu trao đổi cùng nhau, hắn nói thì cứ chép, về xem lại tự mò mẫm suy nghĩ
ý nghĩa.

Bởi lẽ đó, hắn chỉ đành tiếp tục tự sướng một mình


  • Đó chính là việc làm thế nào để có thể thắng đối thủ ngang cấp hoặc cao hơn
    cảnh giới.


  • Và bài giảng cuối cùng, bài thứ ba “Tăng lên vô hạn sức chiến đấu, lấy nhỏ
    chiến lớn, địch cả trăm ngàn vạn”.


Đợi hai tiểu nam nữ lật sang trang giấy trắng khác, ghi chú tựa đề đàng hoàng,
hắn mới đi vào chuyên sâu.


  • Bài này ta sẽ chia ra làm hai phần lớn, một là “Đại Chúng”, hai là “Của
    Ta”.


  • Nguyên nhân ta chia như vậy là vì cả hai chúng khác nhau hoàn toàn, một cái
    là sử dụng chính lực lượng bản thân, một cái là mượn lực lượng.


  • Được rồi, đầu tiên ta đến với phần một “Đại Chúng”. Phạm vi áp dụng là từ
    Linh sư cảnh trở lên mà không nói về Luyện khí cảnh.


Ngưng một chút, hắn lại nói.


  • Linh sư cảnh dù chiến đấu thế nào đi nữa thì cũng chỉ có liên quan đến bảy
    yếu tố thành phần. Đầu óc là yếu tố quan trọng nhất bắt buộc phải có, đây là
    yếu tố đầu tiên. Yếu tố thứ hai là căn cơ đã được tạo dựng trước đó. Yếu tố
    thứ ba là sức mạnh linh lực. Yếu tố thứ tư là thuộc tính linh lực. Yếu tố thứ
    năm là mọi thứ liên quan đến tốc độ. Yếu tố thứ sáu là sự trâu bò. Yếu tố thứ
    bảy là thủ đoạn.

Đưa tay che miệng ngáp dài một tiếng, hắn lại nói


  • Yếu tố thứ nhất thì ta không cần nói nhiều, làm người mà không biết động
    não thì chịu, không thể làm ăn được bắt cứ thứ gì. Tình trạng không biết dùng
    não này xuất hiện nhiều nhất ở Con cha cháu ông hoặc là Nhị thế tổ.


  • Yếu tố thứ hai . Yếu tố này đa phần là liên quan đến thiên phú, ví dụ như
    đan điền rộng lớn bao nhiêu, tư chất thân thể thế nào,… Một tiểu phần nhỏ là
    bản thân tự nổ lực như tạo dựng kinh mạch, thông đạo, trước khi lên Linh sư
    cảnh thì ở Luyện khí cảnh đã tích lũy khí lực bao nhiêu, linh lực có được
    ngưng kết chặc chẽ hay chưa, tình thuần chưa,…


  • Phương pháp luyện tập liên quan đến yếu tố thứ hai này, các ngươi tự bản
    thân thu thập, tự động não.



Không Gian Vạn Vật - Chương #31