Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
.......
Đại năng hay cường giả hai từ đều phụ thuộc hoàn toàn vào trình độ người nói
hay người viết ra.
Đối với Vương Vãn Vinh, Cường giả là có tu vi Linh hải cảnh trở xuống, Đại
năng là từ Hóa Anh cảnh trở lên.
Đối với Vũ Phong, Đại năng hay Cường giả đều phải xét theo năng lực đạt được
về trình độ “hồn”. Cường giả là không thể sử dụng “hồn” thuần thục, đại năng
là người sử dụng “hồn” thuần thục dẫn đến việt có thể hồn xuất thể, đoạt xá,
trọng sinh,…
………
“Ha ha ha, tốt ,tốt a. Lần này thật may là tự dưng nổi hứng tổ chức đợt giám
định lần thứ ba, nếu không là bỏ qua mất hai con phượng nhỏ quý giá, một mất
mát không thể đền bù. Gia tộc chắc chắn sẽ tưởng thưởng rất lớn với hai cái
Nhất phẩm tư chất thân thể này, ta hẳn là sẽ có cơ hội ở lại gia tộc sống quản
đời ít ỏi còn lại với con trai ta, không phải ngày ngày túc trực ở nơi khỉ gió
hoang vu này” Vương Vãn Vinh vui sướng thầm nhủ trong lòng với những tâm
nguyện ao ước đã lâu kể từ khi do bản thân quá phế vật nên bị đì đến nơi này
một mình mà không có con cháu bên cạnh, hằng năm chỉ có báo cáo kết quả mới
được thăm viếng con cháu, hắn quả là rất buồn tủi trong hơn 200 năm nay, đêm
đêm chỉ biết bắt gái nhà lành về ngủ chung cho vơi đi nỗi buồn, haizzz.
Thu Giám Tiềm Châu vào chiếc nhẫn đeo trên tay, Vương Vãn Vinh lập tức đuổi
người rồi bản thân cũng chính là người đầu tiên rời khỏi căn phòng. Đoán chừng
là hắn vào bảo khố lựa ra một ít đồ để chuẩn bị đến Vũ gia và Hồng gia.
Năm nhà đứng dậy đồng loạt nhìn nhau một hồi, chủ yếu là tập trung tại Vũ gia
và Hồng gia sau đó đều lần lượt rời đi khỏi căn phòng to lớn, trang nhã.
Vũ Thác âm lãnh nhìn Lang Hà cùng năm đứa con cháu mà làm ra vẻ đắc ý dữ tợn.
Lang Hà đáp trả bằng một cái nhếch mét cười tàn động, ánh mắt là hoàn toàn
chằm chằm vào Tuyết Nhi không rời. Sau đó hắn là gia tộc thứ ba rời đi sau
Diệp gia, Hồng gia mà tiến ra cổng, rời khỏi Phủ trấn chủ.
Vũ Thác hừ mạnh với đoàn người Lang gia trước mặt.
Bên trong chỉ còn lại Vũ gia và Triệu gia bước đi từ từ, Triệu Thương liền
nhanh nhẹn tiến gần Vũ Thác ha hả cười chúc mừng, hắn lúc này đúng là một bô
vuốt đuôi ngựa.
Đồng thời, Mân Mẫn cũng rời khỏi chỗ Vũ Phong mà quay ại với đám người Triệu
gia.
Vũ Thác dáng vẻ bên ngoài là vui vẻ cười đáp, nói chuyện đầy cảm tình nhưng
bên trong đang không ngừng âm thầm độc ác “hừ, nếu không phải may mắn có hôn
ước với Vũ Phong phế vật thì Triệu gia nhà ngươi là cái thá gì chứ, tới lúc
chúng ta quật khởi nhà ngươi nên là lũ phụng thị chúng ta đầu tiên”
Không nể mặt gì, Vũ Thác lập tức mang theo sáu đứa cháu rời đi khỏi Phủ trấn
chủ.
Mẹ kiếp cái Vũ gia nhà ngươi, được Nhất Phẩm tư chất vạn năm thì thế nào,
giỏi lắm sao?
Mẹ nó. Lúc trước còn qua nói này nói nọ gì gì mà nếu gặp khó khăn mong
chúng ta giúp đỡ, giờ thì một bước lên thuyền liền đạp con mẹ nó bằng hữu
xuống nước, khốn nạn thật.
Giật giật khóe mắt hồi lâu, khi thấy Vũ gia biến mất sau góc khuất thì Triệu
Thương liền phun ra một ngụm nước miếng lên sàn giận dữ nói, tiếp đó hắn liền
hoảng hốt rồi.
Nhìn trước, nhìn sau một hồi không thấy bóng người quan sát hắn, chỉ có vài
hình ảnh người làm đi bên ngoài, Triệu Thương hoảng hốt dắt năm đứa cháu rời
đi khỏi Phủ trấn chủ. Bãi nước miếng đó mà để Vương Vãn Vinh thấy được là do
hắn làm thì không xong.
Ngồi trên chiếc xe ngựa không có mái che mà lúc đầu người Vũ gia dùng để đến
Phủ trấn chủ, Vũ Phong nhìn Nhật Thanh ngắm đám mấy trên cao vẫn cứ thế bây
trên bầu trời không rời khỏi xe ngựa và Tuyết Nhi đang thẫn thờ không biết suy
nghĩ cái gì mà sờ sờ, vút vút cái đóa hoa hồng bằng gỗ được ca ca tặng lúc
trước nói đạm mạt một câu khó hiểu.
Nhật Thanh gật đầu đáp trả, còn Tuyết Nhi cứ thế thẫn thờ khẽ kêu lên một
tiếng rồi im bặt.
…………
Tại một nơi nào đó xa xôi trong Đông đại lục.
Trong một toàn nhà không mấy rộng lớn nằm trên đỉnh núi chọc trời, từng đám
mây trắng tung tăng bay lượng ngang qua tạo nên sương khói lượng lờ khó tả.
Một nam tử ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng hơi tuấn lãnh quỳ một chân với một vị
trung niên trọc đầu đang mãi mê cắt xén, nghiền ngẫm thứ này nên đặt ở đâu,
thứ này đặt ở chỗ nào cho ra một kiệt tác phi thuyền mà kính lễ nói khiến vị
trung niên trọc đầu kinh ngạc quay đầu sang.
Lão ánh mắt sang lên đầy gấp gáp.
Nam tử vội lấy ra một cái bảng đen bằng gỗ bất thường dài rộng chừng 15, 20cm,
sau đó tay hắn phủi phủi lên tấm bảng vài cái, tấm bảng lập tức xuất hiện một
loạt 22 cái điểm sáng nằm phân bố rải rác khắp nơi.
Hắn lấy tay chỉ vào một điểm sáng nằm tại góc dưới bên phải bảng đen, điểm
sáng tức khắc bay lên xoay tròn rồi ngoằn ngoèo viết ra vài dòng chữ sáng trên
không trung.
Ô Long trấn, Loạn Thanh quốc.
11 giờ 33…..
11 giờ 35 phút ngày X, tháng Y, năm XYZ, Rác rưởi tư chất.
11 giờ 37 phút ngày X, tháng Y, năm XYZ, Phổ thông tư chất.
11 giờ 39 phút ngày X, tháng Y, năm XYZ, Cửu phẩm tư chất, Nhất phẩm.
11 giờ 43 phút ngày X, tháng Y, năm XYZ, Cửu phẩm tư chất, Nhất phẩm.
Trong đó hai dòng cuối có Cửu phẩm tư chất là sáng rực cực kì trói mắt.
Nhìn thấy hai từ “Nhất phẩm” vị trung niên đầu trọc lập tức kích động, bản
thân không thể chịu được liền hối hả kêu lên, hai tay không ngừng run lắc cơ
thể nam tử qua lại, cái phi thuyền đang chế tạo nửa vời cũng đã dường như
chẳng nhớ đến.
…….
Tại phòng gia chủ Vũ Long, Vũ gia.
Trong phòng chỉ có duy nhất hai người Vũ Phong và Vũ ong. Vũ Long kinh ngạc mở
lời khi Vũ Phong đột ngột đến tìm hắn.
Không có gì quan trọng, cháu đến chỉ để nhắc nhở một điều quan trọng.
Khi lão già sắp xuống mồ kia mang theo quà đến đòi mang Tuyết Nhi đi, Ông
nội cố gắng thuyết phục để hắn chờ thêm ba tháng nữa là được.
Nói xong, Vũ Phong liền đứng dậy rời đi khi Vũ Long chưa kiểu hiểu cái gì là
cái gì, bất quá khi hắn đi đến trước cửa liền nói một câu cuối.
Hắn đi ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa lại biến mắt trong sự ngơ ngác của Vũ Long.
…..
Trời vừa lặng nắng, chim về tổ, tiếng ếch nhái bắt đầu kêu, Vũ Phong cũng vừa
tắm xong và thay một bộ đồ bình thường ít khi mặc như những đứa trẻ khác trong
Vũ gia.
Hắn tiến ra ghế đá trước cửa phòng ngày nào ngồi tại đó yên bình nhắm mắt lại
khoảng hơn 20 phút thì Nhật Thanh là người đầu tiên đến hẹn.
Phong ca.
Ừm, Thanh đệ.
Chào hỏi một tiếng như thường lệ, Nhật Thanh liền tự động ngồi xuống ghế, đặt
quyển sách nhỏ đã bốn năm lên bàn mà chờ đợi Tuyết Nhi đến đông đủ.
Thêm năm phút trôi qua.
Tuyết Nhi một thân xanh nhạt quần áo vui vẻ tiến đến chào hỏi khiến Nhật Thanh
méo mũi, gương mặt trông khó coi vô cùng.
Tiểu Thanh chính là danh hiệu mà hắn nhận được khi Tuyết Nhi dần thân với hắn
và biết hắn xưng Vũ Phong là Phong ca. Ngay từ đầu thì hắn còn tỏ vẻ người lớn
nên không quan tâm nhưng càng về sau, hắn càng cảm thấy không được thoải mái
cho lắm khi bản thân dần to lớn, trưởng thành.
Cố dồn nén cảm giác khó chịu xuống, hắn thở ra một hơi nhẹ dạ.
Tuyết Nhi như thường ngày, đến chỗ Vũ Phong liền quấn lấy hắn, ngồi ngay sát
cạnh hắn cười hì hì vui vẻ không còn buồn rầu như lúc sáng, bất quá sâu trong
mắt nàng diễn biến tâm trạng ra sao thì rất ít người có thể thấy và cảm nhận
điều bất thường.
Vũ Phong không nằm trong số đó, hắn chỉ là giả đò không biết.
Mỉm cười xoa đầu nàng vài cái, Vũ Phong cũng không chừng chần gì mà lập tức
nói ngay vào vấn đề hôm nay cần bàn đến.