Giám Định Tư Chất (1).


Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩

Bước vào Phủ trấn chủ, nhóm người Đại trưởng lão liền được một nam tử người
hầu như chờ trực sẵn dắt đi theo một con đường nhỏ bên trong, lướt qua phần
bên ngoài có vẻ yên tĩnh lắng động tiến vàò nơi được chuẩn bị cho đại hội giám
định tư chất, một căn phòng rất rộng lớn và trang nhã.

Bên trong căn phòng có khá nhiều người, tầm khoảng gần 35 người tính luôn cả
Vũ gia vừa vào với đa số là tiểu nam nữ có tuổi lớn nhất là vừa tròn 12 tuổi,
người lớn bất quá chỉ gần 10 người mà thôi.

Các thế lực tham dự đại hội được bố trí trong phòng cũng rất gọn gàng với hình
thức bàn tròn, gia tộc nào ngồi theo bàn nấy và vây xung quanh trung tâm căn
phòng là một cái bệ đá nhỏ có thể để đồ vật lên như kiểu triển lãm.

Không khí bên trong phòng rất yên ắng, không có loạn xà ngầu hay nói chuyện to
lớn, nó tựa như một nơi trật tự, dù muốn nói nhưng tốt nhất là đừng nói, nhất
là chuyện tào lao khiêu khích người, nếu không hậu quả khó tưởng.


  • Tham kiến Trấn chủ.


  • Vũ gia đã có mặt, làm phiền mọi người chờ đợi.


Vừa đặt chân vào phòng, Đại trưởng lão liền khom người với một lão giả tóc đã
nửa bạc trắng hiền hòa ngồi trên một chiếc ghế cao quý nằm bên ngoài các bàn
tròn rồi mới xoay người khí độ nói với bốn gia tộc khác đã đến trước Vũ gia
hắn.


  • Nào, các ngươi mau tham kiến Trấn chủ đi.

Có chút giật mình nhớ ra bản thân không phải đi một mình, Đại trưởng lão liền
vội nhắc nhở sáu đứa con cháu đang ngơ ngác nhìn căn phòng đẹp đẽ rộng lớn.


  • Tham kiến Trấn chủ.

Sau người vội thu hồi tâm thần, cùng lúc đứng nghiêm chỉnh rồi hơi chút nghiên
người ra trước trang nghiêm thi lễ, trong đó có Vũ Phong.

Vũ Phong nếu đi một mình hắn sẽ chẳng cần phải cuối đầu hay làm gì tôn trọng
người khác, thế nhưng trong trường hợp này, đối với việc trước mặt là một vị
Linh Sư hàng thật, giá thật dù là thuộc hạng yếu nhất Linh Sư hắn liền không
có rãnh rỗi kiếm chuyện chọc người ta không vui, lỡ để lão nổi nóng thì không
tốt.

Khi lão muốn giết người, hắn chắc chắn là sống nhưng Tuyết Nhi và Nhật Thanh
sẽ không qua nổi trong cái không gian trật hẹp này, còn về giết lão thì hắn có
thể nhưng tóm lại tốt nhất vẫn là làm bộ trẻ nhỏ tốt đẹp, ngoan ngoan, lỡ chọc
hắn (Vũ Phong) điên lên, hắn giết hết người trong phòng này thì khổ.


  • Ừm, ngươi và mấy đứa cháu nhỏ của ngươi ngồi vào bàn đi, chúng ta sẽ tiến
    hành giám định tư chất ngay bây giờ.

Vuốt vuốt chùm râu dài đen có vài cọng bạc, lão giả ôn tồn phân phó cho Đại
trưởng lão.

Lão giả này chính là Vương Vãn Vinh, một vị Linh sư duy nhất trong trấn và đã
sống trên đời gần 200 năm, tuổi thọ so với người thường là gấp vài lần nhờ vào
năng lực manh mẽ của Linh sư.


  • Đa tạ.


  • Khoan đã, ngươi vì sao mang đến sáu đứa cháu, không phải mỗi nhà chỉ được
    năm người sao?


Đại trưởng lão đang định tiến về vị trí bàn ngồi thì một giọng nói trầm trầm
có pha lẫn ý đối địch vang lên từ hướng sau lưng khiến lão quay chợt quay đầu
lại.

“Ta thích thì ta mang được không? Khốn nạn Lang gia nhà ngươi Lang Hà” bắt gặp
trung niên là người Lang gia, Đại trưởng lão bên trong không ngừng hênh hoang
mắng thầm, bên ngoài lại bình tĩnh nói


  • Ta tuy mang theo sáu đứa cháu nhưng khi kiểm định vẫn chỉ có năm đứa, ta
    đâu có vi phạm quy củ gì của Trấn chủ, ngươi không cần dữ tợn như vậy.

Nói xong, lão cũng quay người dắt theo mấy đứa cháu ngây thơ đi đến bàn tròn
của bản thân, không quan tâm đến vị trung niên kia.


  • Ngươi…

Nhìn thái độ xem thường người như thế khiến Lang Hà là Nhị trưởng lão của Lang
gia vốn đã có địch ý với Vũ gia méo miệng, bất quá nơi này là Phủ trấn chủ,
trên cao lại có Trấn chủ tọa vị, hắn đành đè khí xuống mà bực tức thốt một từ
buồn bực ngồi xuống.
Nơi này không dễ gây chuyện.


  • Phong ca ca, Phong…

Nhóm Đại trưởng lão vừa ngồi xuống ghế, phía bên trên đối diện đối với bàn họ
chợt truyền đến một tiếng hô trong trẻo đã rất cố gắng làm nhỏ nhưng sợ Vũ
Phong không nghe nên làm nhỏ thành to, bất quá giọng trong trẻo vừa hô lên một
tiếng thì bị bàn tay đến từ người trung niên duy nhất trong bàn buộc ngậm mồm
lại.

Trấn chủ là người không thích ồn ào là mấy.

Vũ Phong thoáng cái nhìn qua rồi bất ngờ đưa tay phất qua lại vài cái cùng với
tươi cười như chào hỏi thân thiết với tiểu nữ tử đang bị bịch miệng đối diện.
Người khiến hắn làm ra hành động như vậy không ai khác hơn chính là thê tử
tương lai Triệu Mân Mẫn đã được tạo hôn khế với hắn vào 3 năm trước giữa Vũ
gia và Triệu gia.

Nàng với tu vi Luyện khí tầng 2 sơ kỳ xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, Ông
nội nàng, gia chủ Triệu gia cùng với vợ con hẳn là còn mong chờ, hi vọng cháu
mình thuộc trường hợp hiếm, lúc đầu tu luyện chậm, về sau tu luyện nhanh.


  • Hừ.

Ngay lúc Vũ Phong quay đầu liền bắt gặp ánh mắt hờn dỗi, không vui của Tuyết
Nhi khiến hắn lắc đầu.

Tuyết Nhi nay đã 9 tuổi, một số chuyện đời đối với nàng cũng đã hiểu nên việc
ca ca nàng đính ước với người, sau nàng sẽ rời bỏ nàng chăm lo cho cô gái khác
dẫn đến việc nàng buồn tủi, tâm can có đau thương, tiếc nuối và tràn ngập sự
không muốn. Nàng thậm chí còn từng ước mơ hai người không phải huynh muội ruột
để có thể cùng hắn kết hôn, sống với nhau hết đời. Bất quá thực tế là thực tế,
nàng không thể sửa đổi.


  • Ngoan đi, ca ca thương.

Vũ Phong chỉ có thể xoa đầu nàng vài cái tỏ vẻ âu yếm. Hắn hiểu nàng ta vấn
đề, hắn cũng không nói với nàng rằng khi thành Linh sư, máu người có thể đổi
dòng, huynh muội ruột đều có thể lấy nhau, không có thứ gì trở ngại.

Bốn năm nữa, người bị hắn khai đao đồ diệt đầu tiên là Ô Long trấn, nàng nếu
ít tình cảm khiến hắn động lòng muốn hãm hiếp đi thì sẽ tốt, còn không, ngay
cả là em ruột, hắn cũng có thể bóp cổ đến chết như những gì hắn đã từng làm
với ba người con gái mỹ mìu mà hắn yêu nhất để tìm niềm vui. (nên nhớ là “có
thể” chứ ko phải “chắc chắn” nhé).

Tuyết Nhi hưởng thụ sự xoa đầu của hắn mà cuối đầu im lặng mân mê tà áo trắng
tuyết để che đi cảm xúc mất mát của nàng.


  • Đại hội bắt đầu.

Nhìn tất cả năm nhà cùng với con cháu của họ đã ổn định, Vương Vãn Vinh đứng
dậy rời khỏi ghế rồi đạp nhẹ chân xuống đất tạo lực bật nhảy lên không trung
tiến về trung tâm phòng một cách rất nhẹ nhàng, phiêu đãng như là đang bay một
đoạn ngắn chừng 30m khiến mọi người tâm thần rung động.


  • Thật cao.


  • Thật xa.


  • Là đang bay a.


Những tiểu nam nữ đều không thể che giấu sự kinh thán trước hành động của
Vương Vãn Vinh mà vô tình thốt lên, trong mắt các tiểu nam nữ này đều đồng
thời hiện lên vẻ lấp lánh ước ao trừ Vũ Phong – lão quái vật tàn độc, đốn mạc
khi bóp cổ người yêu đến chết chỉ để lấy niềm vui trong quá khứ.

Nhưng có thật sự là như vậy? Không ai biết.

“Không hổ là Trấn chủ tu vi cao thâm” Triệu gia Tam trưởng lão, Triệu Thương
nội tâm.

“Linh sư thật kinh khủng” Vũ gia Đại trưởng lão, Vũ Thác nội tâm.

“Mẹ nó, không biết chừng nào ta mới đạt được thứ sức mạnh này” Diệp gia Đại
trưởng lão, Diệp Bân, Hồng gia, Nhị trưởng lão, Hồng Thất nội tâm.

“Đan điền, sao ngươi chưa xuất hiện, khốn nạn thật” Lang gia Nhị trưởng lão,
Lang Hà nội tâm.

Năm vị bề ngoài là trung niên nhưng thực chất đã ít nhất là 70 tuổi đại diện
cho năm nhà Hồng, Vũ, Lang, Triệu, Diệp tuy có cảm khái trước màn cố ý thể
hiện, khoe mẽ của Vương Vãn Vinh nhưng đều có cùng khao khát, ước muốn điên
cuồng với Linh Sư cảnh.
Vào được Linh Sư cảnh, tu luyện giả mới chính thức là tu luyện giả, dưới Linh
sư cảnh, tu luyện giả vẫn chỉ là thường nhân.

Vương Vãn Vinh sau vài giây bay lượn liền đáp xuống ngay trung tâm, kế bên trụ
đá. Tay có đeo một chiếc nhẫn đẹp đẽ của lão lóa lên một cái, một quả cầu như
được làm bằng thủy tinh bất ngờ xuất hiện trên tay hắn khiến mọi tiểu nam nữ
điều trố mắt kì quá, riêng người lớn và Vũ Phong đều biết đến nguyên nhân tại
sao.

“Nhẫn trữ vật, giới chỉ, càn khôn chỉ?” Nhật Thanh nhanh chóng nhớ đến một đồ
vật có trong vài bộ truyện đã từng đọc hồi trước.

Vương Vãn Vinh đặt quả cầu lên kệ đá, sau đó đứng nghiêm chỉnh bên cạnh nhìn
năm nhà kêu lên, lão xem ra cũng chính là người đứng chấp hành việc giám định
tư chất.


  • Mỗi nhà sẽ lần lượt cử một tiểu tử lên để kiểm định, bắt đầu từ Diệp gia
    cho đến Triệu gia, Lang gia, Vũ gia và cuối cùng là Hồng gia.


  • Bắt đầu.


Lời lão vừa xuống, Diệp Bân cũng nhanh chóng đẩy một tiểu nam tử tuổi khoảng
chừng 10 tuổi đi ra, bản thân hắn cùng với bốn trung niên còn lại đều móc ra
trong ngực một quyển sách nhỏ rồi lật lật tìm tòi trang nói về việc giám định
tư chất màu sắc.
Tiểu nam tử chân hơi run, trong lòng hồi hộp tiến đến bệ đá đứng im chờ Vương
Vãn Vinh chỉ cách dùng.


  • Ngươi lấy phải đặt nhẹ lên quả cầu sau đó để yên trong vòng 10 giây liền bỏ
    ra chờ kết quả.

Vương Vãn Vinh dứt lời, tiểu nam tử liền run run đặt bàn tay lên quả cầu trong
suốt tựa như được làm bằng thủy tinh mà để yên 10 giây. Gương mặt tiểu nam tử
mồ hôi, hồi hợp cùng sự mong chờ quấn quanh. Hắn rất là hi vọng tư chất bản
thân cao để được người thêm tài vật bồi dưỡng.

10 giây trôi qua, tiểu nam tử bỏ tay xuống, đôi mắt hắn cũng như mọi người già
trẻ ở nơi đây đều dán chặt vào sự diễn biến bên trong của quả cầu.

P/S: Main là thằng Xạo bò.


Không Gian Vạn Vật - Chương #25