Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Ngày hôm sau.
Năm nhà Vũ, Hồng, Diệp, Triệu, Lang trước kia đều toàn là độc lập với nhau,
không liên kết ai trong nhiều năm qua cho đến khi gia chủ Vũ gia lặng thầm đến
Hồng gia cầu thân vì đã từng có chút ít giao tình thời niên thiếu nhưng rồi
vài năm sau, vì đứa cháu phế vật nên đành chia rẻ, sau đó Hồng gia vì cố sự
nên đã liên hôn với Lang gia, kẻ đối địch với Vũ gia nhiều năm. Thế năm chân
vạc nay đã thành ba chân và một trụ tồn tại trong Ô Long trấn.
Vũ gia bắt đầu từ hôm nay, họ sẽ thường xuyên bị sức ép về cả thương mại, địa
bàn lẫn vị thế gia tộc bởi Lang gia, Vũ gia cần bàn lại sách lược và một số
quy định mới với con cháu Vũ gia cùng các thành phần Vũ gia hoạt động riêng lẻ
bên ngoài để có thể giảm sức ép nhỏ nhất đến từ Lang gia. Họ lúc này rất bận
rộn.
Giữa trưa, Vũ Long sau khi họp nghị sự quyết định vài điều, hắn lập tức tiến
thẳng về phòng của Vũ Phong.
Đứng trước cửa phòng, hắn chưa kịp gõ cửa thì một giọng nói bình đạm vang lên.
Hơi sửng người vì ngạc nhiên với việc một Luyện khí tầng 1 có thể đoán ra sự
tồn tại của một Luyện khí tầng 12, không những thế mà còn biết chính xác là ai
đến, nhưng nhớ lại sự việc quái đảng xảy ra hôm qua hắn cũng không lấy làm lạ
khi Vũ Phong biết được hắn đến, hắn mở nhẹ cửa phòng bước vào.
Nhìn Vũ Phong đang bình thường ngồi trên ghế điêu khắc một cây trúc phức tạp
đặt
trên bàn, hắn tiến đến ngồi vào chiếc ghế đối diện. Thoáng ngẫm nghĩ, nhíu
mày, lại liếc liếc Vũ Phong vài cái như đang đắn đo quyết định điều gì đó, Vũ
Long cuối cùng kiên định mở lời.
Hắn là hỏi đến việc bản thân bị ngất khi nhìn vào đôi mắt của Vũ Phong, dù
không tin rằng Vũ Phong có năng lực quỷ dị đó nhưng hắn vẫn phải hỏi, nếu Vũ
Phong hiểu ý tứ trong lời tức là Vũ Phong làm, còn không hiểu tức là không
phải, hắn chỉ bị ảo giác hoặc do người khác mờ ám làm.
Vẫn chăm lo điêu khác cây trúc, Vũ Phong đạm nhạt trả lời, việc đó, hắn không
cần phải giấu diếm vì đối với hắn việc đó không quan trọng, giấu diếm là không
cần thiết.
Vũ Long giật mình tại chỗ, đôi mắt có vài vết nhăn thất kinh nhìn Vũ Phong
chằm chằm hỏi lại, hắn hi vọng là nghe nhầm đi, cháu hắn vốn phế vật thì làm
sao có thể làm được chuyện quỷ dị đó.
Vũ Phong vẫn như thế, hắn trả lời trong khi chẳng mấy biểu cảm và chú tâm, bản
thân cứ tập trung điêu khắc.
Nghe Vũ Phong nói nhẹ nhàng như vậy, Vũ Long trong lòng trấn động, bản thân
cũng không biết nói gì tiếp lời, đôi con ngươi cứ thế sửng sờ trong vài mươi
giây, hắn cuối cùng lại cất tiếng hỏi với giọng hơi run.
“Yêu thuật” hai từ này Vũ Long lấy đến trong một cái quyển sách đã từng đọc
ngày xưa, trong đó “yêu thuật” có thể giải thích là một cụm từ chỉ khả năng
của bọn tà mà, độc ác chuyên dùng để mê hoặc lòng người, dụ dỗ người ta và con
đường tội lỗi không lối thoát.
Cạch!
Vũ Long vừa nói xong thì con dao nhỏ dùng để điêu khắc của Vũ Phong cũng đồng
thời bị rơi xuống bàn.
Nhặt con dao lên, Vũ Phong tiếp tục công việc rồi nói, tất nhiên là nói dốc.
Thiên phú dị bẩm sẽ không thể nào xuất hiện ở một dòng tộc bình thường, nó chỉ
có thể xuất hiện theo di truyền khi tổ tiên là đại năng hoặc là con cháu của
Thần Thú, dị tộc nào đó, Vũ gia chỉ là gia tộc 4 đời chưa hề có cường giả Linh
sư tồn tại, thiên phú lấy đâu ra.
Dù trông tình trạng sức khỏe cực kì bình thường, hai tay vẫn liên tục cắt gọt,
hắn lại nói ra với vẻ mệt mỏi.
Vừa mới trấn tĩnh lại, bản thân Vũ Long dự định lại đào sâu thêm năng lực của
cháu trai thì nghe đến ý tứ đuổi người của Vũ Phong khiến hắn méo mặt.
Ngập ngừng vài giây,
Vũ Long hiểu rằng, ai cũng có bí mật không nên tiết lộ quá với người khác, đặc
biệt đây lại còn là cháu hắn nên hắn chỉ đành mang theo thông tin mới về cháu
hắn rời đi, nhưng trước đó hắn muốn biết thêm một điều cuối cùng.
Đơn giản bình đạm trả lời như thế, Vũ Phong lại một lần nữa khiến Vũ Long chấn
động mạnh mẽ trong lòng.
Vũ Long có chút suy tư rồi đứng lên rời đi khỏi phòng. Từ đây, một điều lệ
khiến tất cả các cao tầng Vũ gia đều kịch liệt phản đối do Vũ Long ban hành ra
đời, nội dung điều lệ chỉ vẻn vẹn mười bốn chữ “Vũ Phong muốn cái gì đều cho
hắn cái đó, nếu không cho, chết”.
Cửa phòng được đóng nhẹ, Vũ Phong vẫn tiếp tục cắt gọt.
…..
Chiều tối cùng ngày,
Nhật Thanh mang theo sách bút cùng vẻ mệt mỏi thân thể tiến đến phòng của Vũ
Phong để học bài giảng tiếp theo. Xem ra hắn đã có một khoảng thời gian cực
khổ khi làm đủ trò luyện tập.
Vừa được Vũ Phong cho bước vào phòng, Nhật Thanh liền than vãng sự tình bản
thân vừa mới phát hiện lúc sáng.
Cây trúc bằng gỗ vừa hình thành, hắn quăng thẳng lên giường mà không chút tình
cảm hay quan tâm tới vấn đề của Nhật Thanh, hắn chỉ dạy chứ còn giúp thì tùy
hứng.
Vũ Phong nói thế, Nhật Thanh khóe môi liền giật giật hai ba cái, tiếp đến hắn
cũng biết thân viết phận ngồi lên ghế, lấy ra sách bút chuẩn bị ghi chép bào
giảng hôm nay. Về vấn đề của hắn, hắn chỉ đành tự tính toán vậy.
Nhật Thanh chuẩn bị xong, Vũ Phong cũng ngay lập tức giảng bài.
Trong chiến đấu, cơ thể dù có linh hoạt thế nào thì cũng phỉ bị chi phối
bởi đầu óc, đầu óc nếu mà chậm tiêu hay ngu ngốc, thiểu năng thì thân thể dù
có tốt đến đâu cũng chỉ là một phế nhân trơn trượt như con lươn nằm trong đống
bùn, không hơn không kém.
Xét về tính khả dụng giữa rèn luyện thân thể và rèn luyện đầu óc thì đầu óc
phải quan trọng hơn, có đầu óc, đánh không được thì còn có thể gài bẫy, chơi
đểu, không đầu óc thì chịu.
Để rèn luyện độ linh hoạt cho đầu óc ta cần hướng đến hai cái yếu tố trọng
yếu không thể tách rời và một yếu tố bậc cao.
Yếu tố thứ nhất là độ linh hoạt, phản xạ của đôi mắt. Trong một trận chiến,
ngươi không thể nhìn thấy cử động chính xác của đối phương thì bại cục đã
định, đơn nhiên nếu ngươi có thể dùng tai để nghe được cử động thì chưa chắc
đã thua, nhưng mà nên nhớ rằng, động tác là luôn đến trước, tiếng gió chỉ là
cái đến sau, còn âm thanh thì rất khó đoán.
Về bài tập nâng cao hiệu quả cho mắt thì ngươi tự suy luận bằng chính tư
duy của bản thân đi thôi.
Vũ Phong dừng lại đôi chút.
Hắn lại dừng lại để Nhật Thanh ghi chép lia lịa.
Hai yếu tố này là một cặp liên kết sống còn, thiếu một điều không được. Có
chúng hay chính xác hơn là có sự linh hoạt đầu óc, ngươi có thể sống sót so
với kẻ mạnh hơn và tiêu diệt dễ dàng kẻ yếu mà không làm mất quá nhiều thời
gian. Để làm rõ điều này, ta sẽ lấy một ví dụ.
Khi hai người có công phu một yếu, một mạnh đánh nhau, người thứ nhất đỡ
được một đấm từ người thứ hai thì người thứ hai cũng đã đánh đến một đấm hay
một đá khác thay vào, chỉ cần có kẻ hở thì người thứ hai không từ bỏ. Người
thứ nhất muốn thắng hoặc ít nhất là tay đôi trong một thời gian dài thì chỉ có
thể dùng đầu óc linh hoạt.
Giả sử sau một quyền sẽ là một cước đến từ người thứ hai, người thứ nhất
nhờ có đầu óc linh hoạt mà dùng mắt nhìn thoáng qua chân người thứ hai thấy có
biểu hiện khác lạ, thông tin từ mắt đưa vào nào não bộ, não bộ xử lý thông tin
đó rồi nhanh chóng đưa ra kết luận người thứ hai sắp tung cước và đưa ra cách
giải quyết cho việc cho người thứ nhất khiến người thứ nhất có thể đỡ tiếp hay
tránh né sang bên khi vừa đỡ một quyền đầu tiên.
Lấy chén trà uống một ngụm, Vũ Phong tiếp tục nói đến yếu tố cuối cùng.
Yếu tố bậc cao đó là khả năng phán đoán, yếu này hoàn toàn phụ tuộc vào hai
yếu tố trước đó. Trong trường hợp các động tác kẻ địch nhanh hơn ngươi, khoảng
cách lại rất gần nên khiến ngươi không thể nhìn ra các chi tiết để xử lý thì
chỉ còn cách phán đoán. Ta lại lấy giả dụ ở trên nhưng lần này hai người có độ
mạnh như nhau, chẳng qua là tốc độ của người thứ hai cao hơn người thứ nhất.
Khi người thứ nhất đỡ một quyền, lúc này hắn chỉ có thể đoán là người thứ
hai sẽ ra quyền hay cước dựa vào kinh nghiệm bản thân như thông tin về người
thứ hai trước đó xem hắn ưa dùng quyền hay dùng cước, hoặc dựa vào quan sát
bắp tay bắp chân, hình dạng tay chân to lớn suy ra hắn chuyên về tay hay cước
rồi từ đó tung ra hướng đỡ chân, đỡ tay hoặc phản đòn sớm nhất.
Rèn luyện độ linh hoạt là có công dụng như thế.
Được rồi, bài giải hôm nay kết thúc, ngươi về đi. Hai mục sau ta đợi một
tháng sau mới tiếp tục giảng, ngươi trước hết cứ rèn luyện thân thể và đầu óc
trước đã.
Đuổi Nhật Thanh còn ngơ ngơ ngác ngác với quyển sách ghi chữ ngoằng ngoèo ẩu
tả, Vũ Phong lại tiếp tục công việc điêu khắc đầy bí ẩn của bản thân.
Thời gian cứ thế trôi qua, một tháng, hai tháng rồi lại một năm, hai năm….