Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
p/s: mấy bạn đọc truyện chấm điểm truyện cho ta với, nhận xét, bình luận
truyện nữa. Truyện hiu quá, ta nản :(
Chớp mắt, sáu ngày đã trôi qua kể từ khi Nhật Thanh nhận huynh đệ với Vũ
Phong.
Lúc này đang ở giữa trưa, Nhật Thanh mang theo một tia vui mừng không thể tả
mà cấp tốc tiến về phòng của Vũ Phong để xác nhận nhiệm vụ hoàn thành.
Vào đêm hôm qua, hắn đã mở ra được một khe nhỏ của vách ngăn cảm nhận linh khí
bằng chính giọng ca xuất phát từ tâm hắn, giúp hắn liên hệ được và “cua” về
thêm hai đoàn linh khí nhỏ bé có kích thước lớn hơn giường hắn một chút trợ
giúp hắn tu luyện. Hai đoàn linh khí nhỏ như thế nhưng đừng khinh thường công
dụng nó mang lại bởi phải biết trên thế giới này thiên tài tồn tại rất ít,
người có tư chất bình thường và phế vật tồn tại chiếm phần rất nhiều.
Người bình thường một ngày tu luyện, hấp thu được 2, 3 đoàn lính khí nhỏ bé
như đoàn linh khí Nhật Thanh “cua” được đã là tốt, nguyên một năm cộng lại chỉ
chừng 1000 đoàn đủ để từ Luyện khí tầng 1 sơ kì lên trung kì, việc tăng tiến
tu vi cực kì khó khăn và chờ đợi thời gian dài đằng đẳng. Còn phế vật, một
ngày có được một đoàn là mừng đến cởi chuồng nhảy múa chứ đừng nói một ngày
chắc chắn có thêm 2 đoàn linh khí phụ vào. Linh khí chính là quý hiếm cỡ nào.
Tạp tạp tạp!
Nhật Thanh chỉ vừa rẽ vào sân trước cửa phòng của Vũ Phong thì một tràn vỗ tay
truyền đến từ chính Vũ Phong đang ngồi trên chiếc bàn đá mỉm cười nhẹ nhìn
hắn. Trên bàn còn có một hình bông hoa mẫu đơn bằng gỗ, hẳn là hắn vừa đặt
xuống.
Vũ Phong thậm chí còn chưa liếc mắt quá qua Nhật Thanh một giây thì cũng đã
biết sự tình tu luyện tiến triển thế nào, không những thế mà hắn còn biết được
chính xác Nhật Thanh đã giao tiếp được thêm mấy đoàn linh khí, hắn khiến Nhật
Thanh có chút giật mình.
“Không hổ danh là lão quái vật sống lại” Nhật Thanh thầm hô sau đó chấp hai
tay với Vũ Phong mà tràn đầy cảm kích.
Đối với một lão quái vật, hắn không còn gì để nói thay lời cảm ơn ngoài chuyện
dùng đến bản tâm thề thốt trả ơn. Bất quá thì giọng Vũ Phong bỗng đáp lại
khiến hắn tựa như bị dội một gáo nước lạnh.
Vũ Phong biến đổi sắc mặt thành bình thường nhấn mạnh
Điều này đơn nhiên có chỗ không thật, hắn đích thị là đang rãnh rỗi giúp người
chứ không phải chỉ tuân thủ theo quy luật Tiên giới có từ xưa, hắn tất niên
hắn không nói ra.
Dù thế nào thì Nhật Thanh vẫn quyết tâm ghi ơn, có lẽ bản thân sẽ không bao
giờ giúp được gì cho lão quái vật, nhớ ơn đối với hắn cũng đã khiến tâm tư
thoải mái, không vướng bận một phần.
Nhúng vai một cái không quan tâm, Vũ Phong biến lại gương mặt hiền hòa như lão
sư nói qua hướng khác.
Được rồi Thanh đệ, ngươi đã xong bài căn bản về cách thức tu luyện tăng tu
vi, giờ chỉ cần cố gắng mở rộng giao tiếp với linh khí thì ngày vượt qua tư
chất thiên tài không xa.
Đề thăng tu vi đã có, hôm nay ta sẽ giảng về bài học thứ hai, Chiến đấu.
Vũ Phong vừa nói đến đây, Nhật Thanh ngay lập tức ngồi xuống chiếc ghế đối
diện, tay thò vào ngực lấy ra một quyển sách toàn giấy trắng cùng cây viết chì
tự chế đăt ở trên bàn, chăm chú lắng nghe ghi chép.
Trí nhớ nhiều khi có thể quên nên hắn đành viết ra giấy lưu trữ cho chắc chắn.
Vũ Phong hiểu ý cũng chừa cho hắn chút thời gian chuẩn bị rồi nói tiếp.
Bài “Chiến đấu” nội dung khá nhiều nên để ngươi dễ tiếp thu, ta lại chia nó
thành bốn mục khác nhau bao gồm: rèn luyện độ linh hoạt thân thể, rèn luyện độ
linh hoạt đầu óc, làm thế nào để chiến thắng trong một trận chiến và cuối cùng
là cách thức giết người.
Hôm nay sẽ nói về rèn luyện độ linh hoạt thân thể.
Như ngươi cũng biết, với kiến thức của ngươi thì tu luyện giả có hai đại
cảnh giới là Luyện khí cảnh và Linh Sư cảnh, nó còn thiếu, phía trên còn rất
nhiều cảnh giới ngươi chưa biết, nói đến Thần giới, Tiên giới cùng với truyện
của ngươi đã đọc thì đủ hiểu. Mấy cảnh giới đó tạm thời để sau, chúng ta tập
trung về Luyện khí cảnh vì ngươi và người Ô Long trấn đều thuộc tầng lớp Luyện
khí cảnh.
Ở luyện khí cảnh, phong cách chiến đấu ngươi hẳn đã thấy, nó chỉ như công
phu tay chân mà thôi, không mấy đặc sắc, ừm, khác lạ duy nhất là chiến kĩ.
Để chiến thắng một trận đấu bình thường thì tu luyện giả cần có khí lực
được linh khí đề thăng cao hơn ( = tu vi cao hơn), chiến kĩ mạnh hơn. Đây là
cách mà Vũ gia hay các gia tộc khác đều nhắm đến, ngươi có thể thấy điều này
thông qua khu luyện tập của Vũ gia, con cháu chỉ toàn tu luyện chiến kĩ sao
cho thành thạo nhất để tiến thăng chiến kĩ tầng thứ, sau đó khi chiến đấu là
lao vào nhau thể hiện khí lực và chiến kĩ tựa như hai con chó điên cắn nhau
đầy thác loạn, đứa nào gục trước đứa đó thua.
Thanh đệ có kí ức kiếp trước nên hắn cũng biết đến công phu là như thế nào,
chiến đấu là có tung cước, tung đấm, có tránh né, có bay nhảy, có lùi tới, lùi
lui, lách trái, lách phải, đấm ngực, đá hạ bộ, đè xuống vật nhau, khóa tư thế,
khóa tay, khóa chân,… vân vân. Đệ có thể nhờ việc biết công phu mà tập luyện
để đánh thắng mấy “con chó điên” thích so bì khí lực và chiến kĩ, nó là một
lợi thế.
Và nói không xa, để làm được những việc tránh né, đánh đấm công phu đó,
trước tiên chính là rèn luyện cơ thể một cách linh hoạt. Nếu cơ thể không linh
hoạt thì khi nắm đấm bay tới mặt, bản thân biết là phải né nhưng cơ thể không
nhanh nhẹn, uyển chuyển thì ngậm hành.
Để rèn luyện một cơ thể linh hoạt, ta chủ yếu luyện tập hướng về việc tăng
lên tốc độ, sức phòng thủ và sự mềm dẻo.
Muốn tăng lên tốc độ, Thanh đệ có thể nâng gạch đánh tới đánh lui, tung lá
rồi chụp, bắt ong, bắt bướm, bắt ruồi, bắt muỗi, hứng nước, chộp mưa, và nhiều
cách đệ có thể tự suy luận.
Muốn tăng lên sức phòng thủ thì khiến cơ bắp mọc đầy người, bo đỳ 16 múi và
thường xuyên ăn hành với những tu luyện giả có khí lực mạnh hơn. Nên nhớ rằng
khí lực và sức chịu đựng (phòng thủ) khác nhau hoàn toàn. Khí lực là sức mạnh
ngươi ra một quyền, một cước, còn sức chịu dựng là việc da thịt ngươi có đủ
cứng để chịu đòn hay không.
Muốn tăng sự mềm dẻo thì tập yo – ga, uốn nắng thân thể, dạng chân, tét
háng, duỗi tay duỗi chân như những vận động viên trong rạp xiếc, ngươi còn có
thể tạo ra rừng gai rồi chui vào đó, di chuyển uốn ẹo sao cho ít bị thương
nhất.
Đó là việc tập luyện riêng, Thanh đệ ngươi còn có thể kết hợp cả ba thứ lại
với nhau mà tập luyện.
Dừng lai một chút, Vũ Phong chờ Nhật Thanh ghi chép xong lại tiếp tục nói.
Mục rèn luyện độ linh hoạt thân thể chỉ có nhiều đây, mai ta lại nói qua
mục rèn luyện độ linh hoạt đầu óc.
Còn về mấy cảnh giới phía trên, ta chưa giải thích rõ cách thức rèn luyện
cho ngươi là vì phong cách chiến đấu giữa Luyện khí cảnh và từ Linh sư cảnh
trở lên là hoàn toàn khác biệt. Một vài điều khác biệt cơ bản trong đó như là
đan điền xuất hiện, thuộc tính linh sư, năng lực cách không đả vật, giết người
từ xa, dời non lấp biển, bay nhảy trên không và rất nhiều, nhiều vô kể. Vì vậy
nên ta đành đợi đến thời điểm thích hợp liền trình bày cho ngươi, ngươi đại
khái cứ hiểu biết rèn luyện cở bản ở Luyện khí cảnh trước đã, hiểu rõ nó về
sau khi nói đến Linh sư sẽ dễ hiểu hơn.
Giờ ngươi về đi, mai lại gặp.
Nói xong, Vũ Phong liền rời khỏi chỗ ngồi, mang theo hình nhân bằng gỗ bước
vào trong phòng mà bỏ mặc Nhật Thanh đang cảm thấy tim đập mạnh khi nói về
năng lực từ cảnh giới Linh sư trở lên, năng lực này chính là thứ hắn thèm
khát.
Tuy nhiên khi hắn chỉ vừa đi vài bước, chân đặt đến cửa phòng thì Nhật Thanh
liền lên tiếng.
Phong ca, ta có thể hỏi điều này được không?
Ngươi cứ tự nhiên.
Hắn đáp lời trong khi quay đầu lại.
Cái thắc mắc này Nhật Thanh chỉ vừa nhớ đến, Vũ Phong biết đến truyện, công
phu, võ thuật,…về thế giới của hắn vậy thì Vũ Phong hẳn đã từng ở một nơi nào
đó có nền văn minh phát triển tương tự hoặc chính thế giới của hắn.
Có thể, vì thế giới giống như của ngươi khá nhiều và nền văn minh phát
triển tựa tựa nhau nên ta cũng không biết là đã từng ở cái nào. Có chuyện gì
sao?
À, đệ chỉ hỏi cho biết thôi.
Nhật Thanh cũng đúng thực là chỉ hỏi để biết thêm về thế giới rộng lớn chứ
không có ý khác, giờ hắn đã chắc chắn rằng nơi hắn đang đứng, ở ngoài kia mênh
mông thiên địa hẳn là vẫn có thế giới khác giống như vậy, nó lại càng kích
thích Nhật Thanh mong muốn lớn mạnh để dòm ngó.
Vũ Phong thấp giọng nói, sau đó cũng đi vào phòng đóng cửa lại mà hiếm thấy
ngồi xếp bằng trên giường tựa như tu luyện.
Thoáng nhìn hình dáng lão quái vật đôi chút, Nhật Thanh cũng vội thu hồi hành
lý rời đi, hắn phải cấp tốc về phòng vừa tham khảo bài giảng vừa tiếp tục mở
rộng cánh cửa vô hình, hắn có lẽ sẽ rất bận trong thời gian sắp tới.
Trước sân của phòng Vũ Phong lại yên bình.
Một giờ sau, Vũ Phong đang ngồi trên giường bất động bỗng chợt mở mắt ra, trên
môi hắn chợt nở một nụ cười quỷ dị khó lường như một kẻ sắp phạm tội hiếp dâm.
Chỉ cần 8 năm nữa thôi, ta sẽ chiếm được nó, lúc đó ta chính là kẻ nằm
ngoài sự kiểm soát, không ai có thể ảnh hưởng ta cho dù là Tiên, ta có thể gọi
như là siêu thoát khỏi chưởng khống của thiên địa.
Khà khà khà…
Hắn cứ thế cười dâm một hồi rồi lại tiếp tục đi điêu khắc hoặc chạy sang xem
xét tình hình của Tuyết Nhi như thế nào.