Người đăng: ☯❧ღ♂☪♋۩
Có vẻ hơi buồn cười bởi nếu đã là hôn ước của ta thì tại sao phải cần ông
nội ta có mặt?
Ừm, vậy ngươi chính là người Hồng gia, tiểu nữ trong lòng ngươi chính là
hôn thê của ta. Giải trừ đi thôi, kéo dài chỉ thêm mệt mỏi đôi bên.
Vũ Phong hơi thú vị mà cười nhe nói, sau đó hắn chạy nhanh một cách bình
thường lại một chiếc bàn gỗ gần vị trí Vũ Long lúc đầu ngồi, nơi mà có một
chiếc hộp nhỏ bên trên.
Đại trưởng lão cũng kêu lên. Tiểu tử Lang gia và tiểu Vũ Vũ của Hồng gia đã
lập hôn ước, Vũ gia ngày nào còn chưa hủy hôn liền mang nhục thêm ngày đó, hắn
giờ giống Vũ Phong đều bất chấp luật lệ.
Tam trưởng lão tiếp thêm lời.
Nhìn đôi bên giằng co lại cộng thêm sự vụ vừa xảy ra, Diệp Thiên Thành nhanh
trí rời đi mau lẹ, chuyện cầu thân cho Diệp Hào tính sau.
Gương mặt nửa cười gượng, nửa méo, Du Hương một tay kiềm tiểu Mẫn, một tay
bịch miệng tiểu Mẫn lại dù cho nàng ta đang khóc lóc quơ tay, quơ chân dường
như là hướng Vũ Phong. Giây sau, Du Hương ôm hẳn tiểu Mẫn lên người bước nhanh
ra ngoài đại sảnh khuất tầm mắt, nàng cần phải lập tức về trấn chỉnh cháu gái
của nàng.
Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão lên tiếng.
Việc của các ngươi rồi cũng sẽ lan truyền khắp trấn thôi.
Chúng ta đi.
Hừ lanh một tiếng, Lang Nhất Hải cùng Lang Tân rời đi, hôm nay không chọc tức
và đánh bại được Vũ Long là một chuyện buồn bực với hắn, việc đi đến Vũ gia
hôm nay thật khí thời gian.
Hai tay siếc chặc lại với vẻ mặt nhịn đến run run từng hồi nhìn bóng dáng Lang
gia rời đi, Đại trưởng lão quay sang nói với ông cháu Hồng Thiên
Hồng Thiên, ngươi lấy ra bản hôn khế, chúng hôm nay phải giải quyết xong
chuyện này.
Được.
Hơi ngẫm nghĩ vài giây, Hồng Thiên cuối cùng gật đầu bởi người Vũ gia nói rất
đúng, hắn không nên duy trì thêm mối quan hệ rối rắm này.
Hồng Thiên mang theo cháu gái tiểu Vũ Vũ đi đến giữa đại sảnh, tiến về hướng
Vũ phong đang cầm hộp gỗ chứa đựng hôn khế bước lại phía họ.
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đều đồng thời bước đến mà đứng phía sau Vũ
Phong thay mặt cho Vũ Long. Năm người đối mắt.
Mỉm cười ngây thơ rất đúng kiểu trẻ con, Vũ Phong lấy trong một ra một tờ giấy
đã được cuộn tròn đưa ra trước mặt hai ông cháu Hồng Thiên.
Hồng Thiên cũng lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy cuộn tròn có hình dạng và
nguyên liệu hoàn toàn như cuộn giấy của Vũ Phong.
Mở.
Mở.
Cả hai cùng mở sợi giây buộc cuộn giấy ra khiến tờ giấy trải dài, nội dung bên
trong hiện ra trước mắt người đối diện.
Xét nội dung hai bản như nhau và đều có dấu ấn của hai nhà Vũ, Hồng, Vũ Phong
cùng Hồng Thiên trao đổi cuộn giấy, có điều Hồng Thiên trao cho Vũ Phong, Vũ
Phong lại trao cho tiểu Vũ Vũ tròn mắt không hiểu gì là gì.
Tiểu Vũ vừa cầm tờ giấy, Hồng Thiên liền nhỏ nhẹ nói với nàng.
Tuy không hiểu gì nhưng nàng rất nghe lời Hồng Thiên mà lập tức xé tờ giấy
trong tay ra làm đôi không bằng nhau. Vũ Phong cũng đồng thời xé nhẹ tờ giấy
giống nàng.
Rẹt
Hôn khế hủy, hôn ước tan. Vũ Phong ngay lập tức lấy trong ống tay áo ra một
cái hình nhân gỗ nhỏ bé cực kì tinh xảo có mang hình dáng một tiểu nữ tử xinh
xắn vô ưu, vô lo tươi cười đưa ra trước mặt tiểu Vũ Vũ.
Nhìn thấy hình nhân gỗ đó, tiểu Vũ Vũ đôi mắt to tròn sáng lên dõi theo không
rời, một tia khao khát sở hữu nổi lên trong đầu nàng.
Đẹp đúng không? Tặng muội xem như là kỉ niệm.
Thật sự tặng cho tiểu Vũ Vũ.
Tất nhiên.
Oa, cảm ơn ca ca tốt bụng.
Vũ Phong gật đầu, tiểu Vũ Vũ liền chộp lấy hình nhân nhỏ bé ôm vào lòng yêu
thích ngắm nhìn mãi không rời.
Nhìn nàng ta thêm hai ba giây, Vũ Phong quay sang thi lễ chỉ bằng miệng mà
không dùng hành động với hai vị trưởng lão rồi cũng không cần họ gật đầu hay
đồng ý, hắn cứ thế nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng đại sảnh, mất hút, có khả năng
là hắn lại đi điêu khắc tiếp tục rồi.
Vũ Phong rời đi chỉ vài giây thì Hồng Thiên lên tiếng với sự buồn rầu và mặc
cảm tội lỗi sau đó hắn dắt theo cháu gãi bé nhỏ đang nâng niu hình nhân gỗ
cười vui vẻ rời đi.
Ra đến cửa phòng, giọng Đại trưởng lão vang lên khiến hắn có chút khựng lại
nhưng không lâu, hắn tiếp tụ cất bước. Một chút giao tình khi xưa giữa Hồng
gia và Vũ gia xem như đã kết thúc, từ đây họ dần trở thành kẻ thù.
…………..
Trời quá trưa, tại căn phòng của Nhật Thanh.
Sau khi nghe hết bài giảng của Vũ Phong, Nhật Thanh liền cấp tốc về phòng ngồi
xếp bằng tu luyện việc cảm nhận linh khí, tìm về cảm giác lúc trước đã ẩn hiện
mờ nhạt và bị bản thân bỏ lỡ cho đến hiện tại, hắn vẫn tích cực ngồi tại trên
giường không nhúc nhích.
Ba ngày sau,
Mở đôi mắt mệt nhọc, Nhật Thanh lộ vẻ thiếu kiên nhẫn cùng bực tức chính bản
thân. Hắn rõ ràng đã mờ nhạt thấy được một cánh cửa vô hình ngăn cách giữa hắn
với linh khí, hắn thậm chí còn đã đưa tay sờ vào đẩy ra nhưng vẫn không được,
cánh cửa hoàn toàn bất động không mở, hắn chưa thể giao tiếp được với linh
khí, linh khí không dòm ngó hắn.
Cắn môi đến chảy máu, hai tay hắn một lần nữa siếc chặc thật mạnh như muốn
nhắc nhở bản thân thêm một lần nữa rồi buông ra, hắn tiếp tục thả lỏng tâm
tình đưa bản thân tiến vào khoảng tĩnh lặng.
Một giờ, hai giờ, cổ hắn đột nhiên gục xuống, tay buông lỏng, hắn đã ngủ, ba
ngày nay ngoại trừ ăn cơm, vệ sinh thì hắn hoàn toàn vùi đầu vào việc cảm
nhận, phá tan cánh cửa ngăn cản sự giao tiếp với linh khí, cơ thể hắn dường
như đã không chịu nổi nên tự ý gục đi khiến hắn mất ý thức. Nhưng cũng chính
vì điều này lại giúp hắn có một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, hắn trở về kiếp trước, một nam ca sĩ nổi tiếng ở thể loại tình yêu ở
Địa Cầu.
Tiểu Thanh, cậu hát sao cảm động quá, tớ cứ như bị nhập vào nhân vật trong
bài của cậu vậy, xem, tớ còn khóc luôn này. Ca sĩ X nổi tiếng hát bài này tớ
cũng không có xúc động như thế đâu đấy.
Tiểu Thanh, bài em hát là gì, thầy, thầy không thể kìm được nước mắt, nó
làm thầy nhớ về mối tình đầu tiên, hư hức…
Thằng mắc dạy, tao đã cố làm việc này việc nọ chỉ để mày vào được đại học
vậy mà mày…, mày phải tiếp tục học đại học chứ không ca hát gì hết, bạn mày và
thầy mày chỉ là đang lừa một thằng tội nghiệp như mày thôi, còn nếu không chịu
học thì cút ra khỏi nhà tao, tao không có thằng con mắc dạy như mày.
Holy shit, bài hát của em khiến tôi như chìm đắm trong thiên đường vậy,
wow, thiên sứ vẫn còn bay vòng quanh tôi này, cảm giác thật phiêu, thât tuyệt.
Em hãy theo tôi, con đường âm nhạc của em sẽ làm thế giới điên đảo.
“Just a smile and the rain is gone
Can hardly believe it (yeah)
There's an angel standing next to me
Reaching for my heart
Just a smile and there's no way back
Can hardly believe it (yeah)
But there's an angel, she's calling me
Reaching for my heart
I know, that I'll be ok now
This time it's real
I lay my love on you
It's all I wanna do
Everytime I breathe I feel brand new
You open up my heart
Show me all your love, and walk right through
As I lay my love on you
………………..”
(Bài hát: I Lay My Love On You của Westlife)
Nhật Thanh!
Nhật Thanh!
Nhật Thanh!
Nhat Thanh, it’s my love!
Nhat Thanh, Please give me autograph. (gole dịch nên có thể ko chính xác)
Nếu như ngươi đã có thể khiến người khác nhập tâm vào từng bài hát thì vì
sao ngươi không dùng lời ca để mở cửa, giao tiếp với linh khí, nó sẽ nghe
ngươi… lời ca… nghe ngươi… lời ca… lời ca… không… phải... bằng
ngôn…ngữ…âm…tha..nh… mà bằng… t..âm…bằ..ng.. hồ…n…b..ằ..ng…tấ…t c…ả…
ng…ư.ơi…có…
Ngay lập tức Nhật Thanh giật mình tỉnh dậy giữa đêm đen dày đặc, hắn vội giáo
giác nhìn xung quanh cùng với hơi thở hì hà hì hục, mồ hôi nhiễu nhãi ướt
người.
Đêm, tối, tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng gió rào rạt.
Thu hồi ánh mắt, hắn ngẫm nghĩ trong lòng. Âm thanh cuối cùng kết thúc giấc mơ
của hắn rất kì lạ, nó như là ai đó đang thì thầm bên tai nhắc nhở hắn, trợ
giúp hắn. Hắn suy đi tính lại thì ngoài lão quái vật Vũ Phong kì quặc thì còn
ai có thể làm ra được việc này, không lẽ là ma sao?
Dù không biết Vũ Phong có thật là giúp hắn và đang ở gần đây hay đã đi về, hắn
vẫn đứng lên chấp tay cảm tạ, bản thân lại tiếp tục nhập định và lần này hắn
sẽ như âm thanh trợ giúp, dùng thiên phú về âm nhạc ở kiếp trước để gửi lời
cho thiên địa, phá tan cánh cửa ngăn cách, giao tiếp với linh khí.
P/S: ít tả main tu luyện vì Tác muốn tạo cho nó theo kiểu thần bí nhân, gây
tính bất ngờ với moi người :3