Kim Sơn


Buổi sáng ngày thứ tư, Diệp Thiên thức sớm hơn mọi hôm, hắn dùng ngọc bài xuất
cung đi dạo vương thành.

Đến thế giới này mấy ngày rồi nhưng hắn vẫn chưa gặp chốn phồn hoa nơi đây lần
nào chỉ quanh quẩn ở trong hoàng cung đến phát chán.

“Nên đi đâu trước đây?”.

Bước ra khởi cửa hoàng cung Diệp Thiên đứng lại suy nghĩ.

“Ha… dù sao cũng không có mục đích nên cứ đi đại đâu đó là được”.

Đưa ra quyết định đơn giản Diệp Thiên cất bước đi về phía tây vương thành.

Mặt du là một vương quốc không lớn nhưng chỉ vương thành này thì dân số đã
tiếp cận một ức. Vương thành được bao bọc bởi một bức tường thành cao vài chục
mét làm từ một loại khoáng thạch cứng rắn trầm trọng.

Diệp Thiên đi một lúc thì đến một phố buôn bán, hai bên đều là các nhà bán đan
dược, bình khí, có chút bán bảo vật những thứ kì vật… hai bên lề đường cũng
không ít tán nhân mở sạp rao bán.

Tán nhân là những người không môn phái, không gia tộc nâng đỡ chỉ có thể liều
mạng tìm kiếm các loại công pháp tự mình tu luyện, chém giết huyền thú các
loại công việc để có tài nguyên tu luyện.

Phía tây vương thành gần với bên ngoài cửa thành Vạn Thú sơn mạch lãnh địa của
huyền thú, nên rất nhiều tán nhân vào trong Vạn Thú sơn mạch chém giết huyền
thú hay thu thập dược vật đem về thành rao bán nhằm kiếm lấy tài nguyên tu
luyện.

Diệp Thiên đứng trước một cửa hàng bán dược, định bước vào xem xét một chút dù
trong thư tích hắn đọc qua thì kĩ thuật luyện đan của thế giới này rất lạc hậu
nhưng hắn muốn thực tế như thế nào đồng thời xem xem có loại đan nào kì lạ mà
hắn chưa biết không.

Đừng nhìn một trong kiếp trước của hắn mang danh Kiếm Tôn thì chỉ biết luyện
kiếm, ngoài kiếm đạo hắn còn học luyện đan, luyện khí, trận pháp các loại, nếu
không một tán nhân như hắn còn cừu nhân khắp nơi thì làm sao có thể bước lên
cảnh giới đỉnh cao nhìn xuống thiên hạ?.

Không chỉ hắn mà trong Thập Đại Chí Tôn hầu hết đều như thế bằng không cũng
không thể từ bên trong nhiều cường giả đánh ra danh hiệu Thập Đại Chí Tôn này.

Diệp Thiên nâng chân bước định bước vào thì hai tên thị vệ lập tức chặn hắn
lại.

“Tiểu tử từ đâu đến, chỗ này không phải để ngươi chơi, mau mau cút”.

Một tên thị vệ không kiên nhẫn vẫy tay xua đuổi hắn.

Diệp Thiên vẫn bình tĩnh đưa ra ngọc bài.

“Ta là thư đồng của công chúa, ta muốn đi vào mua dược các ngươi tránh ra
giùm”.

Tên thị về nhìn Diệp Thiên tay bắt lấy ngọc bài nhìn nhìn một chút thì quay
sang đồng bạn, hai tên này bốn mắt nhìn nhau rồi cười ha hả.

“Hahaha… tiểu tử ngươi nếu là người bên cạnh công chúa thì ta là hoàng đế, mau
mau cút đi nếu không thằng nhóc như ngươi ta cũng đánh”.

Tên thị vệ nói rồi ném ngọc bài xuống đất.

Diệp Thiên bất đắc dĩ đi đến nhặt lên ngọc bài, lúc nhặt ngọc bài hắn tình cờ
nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của mình mà nhăng mặt buồn bực.

“Haiz…”.

Hắn thở dài rời đi, hết cách hai tên thị vệ kia một tên cấp 22 một tên cấp 23
hắn muốn mạnh mẽ xông vào cũng không được, mà cho dù xông vào được cũng sẽ có
rắc rối ngoài kiểm soát hắn thì không muốn như thế nên rời đi tiếp tục dạo
quanh nơi khác.

Đi qua hai ba nhà khác tình huống cũng không khác bao nhiêu làm hắn càng thêm
buồn bực vì thân thể này.

“Ah…”.

Buồn bực Diệp Thiên định trở về hoàng cung chăm hoa cho khỏe thì bỗng thấy một
tên ăn mày.

Phía tây vương thành ngoài là nơi tụ tập của tán nhân còn là nơi ở của dân
nghèo nên có vài tên ăn mày cũng không gì là nhưng cái tên Diệp Thiên thấy thì
hơi là.

Nói là ăn mày nhưng không biết đúng không vì hình thể tên này khá mập mạp, da
dẻ trẳng trẻo tu vi con không tệ chỉ có ăn mặc hơi dơ dấy nếu không Diệp Thiên
còn tường là tên công tử ca của gia tộc nào đi ra.

- Tên: Kim Sơn

- Cấp: 25 (Dung Linh tầng 5)

Thấy thú vị, Diệp Thiên bước đến sạp tàu hủ của một bà lão phía đối diện tên
kia.

“Bà ơi, cho cháu chén tàu hủ”.

Bà lão lấy tàu hủ đưa cho Diệp Thiên, hắn ăn một chút rồi quay sang hỏi bà ta.

“Bà à, cái tên mập đằng kia thật là ăn mày sao?”.

Bà lão nhìn sang tên mập rồi thở dài.

“Hắn đúng là ăn mày, nhưng chỉ mới gần đây thôi”.

“Oh… vậy ngày trước hắn làm gì? Sao ra nông nổi này?”.

“Hắn tên Kim Sơn, ngày trước hắn là ông chủ của một cửa hàng khá lớn mặt dù
không thể so với nhưng cửa hàng của các gia tộc nhưng xem như có chút tiến
tăm, còn định cưới thê tử nữa, cô nương hắn định cưới nghe nói cũng là mỹ
nhân”.

Diệp Thiên im lặng nghe tiếp.

“Ai ngờ đâu, cô nương kia lại bị nhị thiếu gia của Lý gia nhìn trúng, sau đó
cướp người, còn chiếm luôn tài sản của hắn mới khiến hắn ra nông nổi này.
Haiz…”.

Bà lão kể xong còn thở dài tiếc hận.

“Hoho…”.

Diệp Thiên rốt cuộc hiểu mọi chuyện, hứng thú nhìn tên mập Kim Sơn kia, đồng
thời hắn nghĩ ra cách bước bào mấy cái cửa hàng kia rồi.

“Cảm ơn bà, đây là tiền ăn, không cần trả lại”.

Diệp Thiên đứng dậy lấy ra hai viên Huyền thạch để trên bàn sau đó đi đến
trước mặt Kim Sơn.

“Ngươi có muốn làm giàu không?”.

Diệp Thiên đứng trước mặt Kim Sơn sau đó hỏi một câu.

“Tiểu tử đi chỗ khác chơi đi”.

Kim Sơn liếc mắt Diệp Thiên một cái rồi thôi.

“Ta chỉ hỏi ngươi có muốn giàu có hay không? Đây là cơ hội ta ban cho ngươi
đó”.

"Một tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi thì làm được gì? Đi chỡ khác chơi".

Kim Sơn lấy tay xua xua.

"Tài không đợi tuổi, chưa nhìn làm sao biết ta có thế làm được những gì?".

"Hừ… thằng nhóc con như ngươi thì có thể làm gì?".

"Ta có thể cho ngươi kiếm tiền nhiều đến dùng không hết, ta có thể cho ngươi
sức mạnh để đạp nát cừu nhân, ôm lại giai nhân".

Diệp Thiên tự tin bừng bừng ưỡn ngực nói.

Sự tự tin của Diệp Thiên như chạm đến Kim Sơn, hắn ngẩn đầu nhìn cơ thể nhỏ
nhắn của Diệp Thiên và tự hỏi tiểu tử này lấy đâu ra tự tin đấy.

"Được rồi, đừng nhìn ta nữa ngươi suy nghĩ làm gì, ngươi hiện tại chỉ có cái
mạng nhỏ của ngươi mà thôi, ngươi còn gì để mất nữa mà không đánh cược một
lần".

Đúng vậy, ta còn gì để mất nữa sao không đánh cuộc một phen. Nghe xong Diệp
Thiên, Kim Sơn một lần nữa suy tư, sau đó hắn nhìn lên thân thể của mình một
chút ngoài bộ y phục xin đẹp ngày xưa nay chỉ như chiếc giẻ rách thì lập ra
quyết định.

"Được, thiên hạ không ít chuyện lạ hôm nay ta cũng tạo ra một chuyện lạ là đặt
cược cái mạng này vào một thằng nhóc như ngươi".

"Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này".


Khởi Nguyên Hệ Thống - Chương #9