Diệp Thiên lại đưa một tay khác ra muốn ngưng tụ một huyền lực thuộc tính
khác.
“…”.
Không có gì xảy ra.
“Xem ra chỉ có thể chuyển đổi một thuộc tính một lần”.
Diệp Thiên đoán.
“Xẹt xẹt…”.
Quả nhiên khi hắn thay đổi ý niệm ngọn lửa trên tay biến mất, thay vào là từng
tia điện giật giật bốn phía.
“Ừm”.
Diệp Thiên thỏa mãn, mặc dù chỉ có thể chuyển một thuộc tính một lần nhưng
cũng đã rất ghê gớm đủ để hắn hài lòng.
“Đúng… thử một chút”.
Bỗng Diệp Thiên sáng mắt như nghĩ đến cái gì.
“Bụt…”.
Trước mặt hắn xuất hiện bốn cái phân thân.
“Hừng hực…”.
“Răn rắc…”.
“Vù vù…”.
“Xẹt xẹt…”.
Bốn cái phân thân đồng loạt đưa tay ra, lập tức trên tay mỗi phân thân xuất
hiện một loại hình thái thuộc tính khác nhau.
Một lửa, một băng, một phong, một lôi, không hề có gì xung đột.
“Có thể, chỉ cần vận dụng tốt có thể bổ khuyết chuyện chỉ có thể chuyển đổi
một loại thuộc tính”.
Diệp Thiên nhìn thấy cười lớn tự tin.
Chuyện này mang ý nghĩa lực chiến của hắn càng lớn hơn trước.
Tiếp theo hắn xem xét lực chiến mình thay đổi thế nào sau khi đột phá.
Lực lượng của hắn bỗng tăng mạnh đạt đến 1 vạn 500 gần như gấp đôi trước đó.
Tinh thần lực đã có thể vận dụng để xem xét xung quanh 10m, mọi thứ trong phạm
vi này đều không thể qua mặt được hắn, người thường đột phá Huyền đan thì cũng
chỉ xem xét được 2-3m mà thôi.
“Hỗn Độn Ngự Thiên quyết xem ra không chỉ khiến tu vi ta bá đạo hơn người mà
cả tinh thần cũng có tác động lớn”.
“Đúng rồi còn một cái rút thưởng, lần trước đột phá chỉ được hộp quà, xem ra
cần đột phá một đại giai đoạn mới được”.
Diệp Thiên suy đoán.
“Hệ Thống, ta muốn dùng rút thưởng”.
Diệp Thiên nói.
“Kí chủ có muốn giới hạn phạm vi rút thưởng?”.
“Hừm… giới hạn lại chỉ những thứ bên trong anime/manga”.
Diệp Thiên suy nghĩ một lát rồi quyết định nói.
Hắn xem nhiều anime/manga nhất, hắn từng đọc một ít truyện thể loại như tiên
hiệp này nọ, mặc dù mấy cái bên trong truyện các loại đồ vật cũng không ít
nhưng phải đủ tu vi mới cầm chơi được, ví dụ như rút trúng gậy như ý của Tôn
Ngộ Không thì không còn gì sướng hơn nhưng hắn cầm còn không nổi lấy gì dùng.
Bên trong anime/manga đồ cũng không ít hơn nữa bình thường không kén chọn chủ
như thế, được đến liền có thể sử dụng nhất là 7 viên ngọc rồng, hay quyển
Death note mấy thứ Thương Thành bôi đen không bán thì hắn làm Boss ngay.
“Bắt đầu rút thưởng!”.
Khi hắn đang ảo tưởng thì hệ thống đã bắt đầu vòng quay rút thưởng.
Diệp Thiên đỏ mắt nhìn phái trước, nếu hắn đoán không lầm thì hộp quà may mắn
chỉ như hộp quà tân thủ trong game, còn rút thưởng thì là hộp quà cao cấp mỗi
một món đều có thể nhẹ nhàng tăng lên tiềm lực của hắn giống như Hỗn Độn Ngự
Thiên Quyết lần trước hắn rút trúng vậy.
“Thần may mắn a, làm ơn đến đây ngồi chơi một lát a”.
Diệp Thiên trừng mắt nhìn còn miệng thì lẩm bẩm cầu nguyện.
“Đinh!”.
“Chúc mừng kí chủ rút thưởng được Suối Nguồn Sinh Mệnh!”.
- Suối Nguồn Sinh Mệnh: Uống một giọt tăng mười năm thọ, một ngụm tăng 100
năm, uống tất cả thân thể trở nên bất tử.
“MÓAAAA…!!!”.
“Thần may mắn thật sự đến chơi sao? Thần vật a”.
Diệp Thiên mừng rỡ không còn lời để nói, tuổi thọ hắn không thèm nhìn chỉ nhìn
vào đúng một chữ ‘Bất tử’.
Mặc dù chỉ là cơ thể nhưng đủ rồi, ở thế giới này công pháp tu luyện linh hồn
có hay không còn là một vấn đề nên chỉ cần hắn được bất tử chi thân thì kẻ thù
có đến ám sát vài lần cũng chả là việc gì.
“Mẹ nó ta là bật hack sao? À không đúng, ta đã có bug từ đầu rồi hack làm
gì?".
Diệp Thiên vui mừng nói năng loạn xạ.
"Ai nha không thể chờ nữa".
Diệp Thiên vội vàng mở túi đồ tìm đến Suối Nguồn Sinh Mệnh lấy ra.
Suối Nguồn Sinh Mệnh không phải cả một dòng suối mà chỉ là một ly nước màu bạt
tinh xảo không biết là vật liệu gì, bên trong chứa một loại nước màu hồng nhạt
tỏa ra từng chút hào quang lóng lánh đây hẳn là cái gọi là Suối Nguồn Sinh
Mệnh.
Diệp Thiên chỉ nhìn một chút rồi không do dự uống cạn cả ly, sau khi hắn uống
xong thì chiếc ly biến mất.
"Hửm… hình như không có gì thay đổi".
Diệp Thiên còn tưởng sau khi uống cơ thể hắn sẽ phát sáng hay nóng như lửa đốt
này nọ nhưng không hề có gì xảy ra chỉ hơi mát lạnh như uống nước đá mà thôi.
"Xoẹt…rích rích…".
Diệp Thiên dùng kiếm mang cắt một vết trên bàn tay, đáng ngạc nhiên là vết
thương chưa kịp chảy quá nhiều máu thì đã bắt đầu khép lại, chỉ chớp mắt bàn
tay hắn trở lại như thường không một vết sẹo chỉ có một vài vết máu nhỏ còn
vươn lại.
"Ực… thử".
Diệp Thiên suy nghĩ gì đó rồi nuốt nước bọt cắn răng quyết định.
"Phập… ahhh hô hô…".
Hắn như phát điên dùng kiếm mang cắt đi một lóng tay của mình, đau đớn hắn la
lớn một tiếng rồi thở mạnh giữ bình tĩnh.
"Rích rích…".
Máu phún ra tung tóe nhưng rất nhanh chỗ ngón tay đó của hắn bắt đầu khôi phục
trở lại như ban đầu dưới tốc độ đáng kinh ngạc, nó còn không kéo dài vài giây
nữa là.
"Hahaha… tốt, tốt".
Ngón tay khôi phục lại ban đầu cơn đau cũng lập tức biến mất, Diệp Thiên nhìn
ngón tay của mình rồi cười lớn.
"Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?".
Đang vui mừng thì hắn nghe thấy tiếng của Kim Sơn bên ngoài hỏi vào.
"Ehem…".
Diệp Thiên lấy lại bình tĩnh dùng huyền lực xóa đi vết máu rồi đi ra mở cửa.
"Không có chuyện gì, mấy ngày nay bế quan có chút thu hoạch thôi, mấy ngày này
bên ngoài không có chuyện gì chứ?".
"Àh, Thiên Vũ cô nương mỗi ngày đều qua xem tivi, còn chuyện thiếu gia căn dặn
thì ta đã thu mua không ít mẩu đất, gộp lại diện tích khá lớn, vì để giữ bí
mật nên vẫn để chủ cũ tạm ở lại tiếp tục sinh sống".
"Ừm… tốt, đợi một lát ta luyện mấy lô Dưỡng Nhan đan ngươi đem đi đấu giá rồi
tiếp tục thu mua đất".