“Vậy thì chuyện chữa bệnh cho Ngọc nhi cứ nói thắng với hắn là được”.
“Sao chàng nói vậy?”.
Liễu Nghi hỏi Vân Long.
"Bởi vì theo biểu hiện của hắn cho thấy hắn cần một chỗ dựa trước khi hắn
trưởng thành, chiếu theo tốc độ trưởng thành cùng thiên phú của hắn nếu để sau
này sợ là muốn hắn giúp càng khó chứ đừng nói là sư phụ hắn người có thể dạy
bảo một tiểu quái vật như hắn vậy".
"Ừm…".
Liễu Nghi cùng Dương Tiêu nghe Vân Long nói liền thấy có lý, bọn họ tìm cách
mời sư phụ Diệp Thiên giúp nhưng chưa nghĩ đến vấn đề này.
"Vậy khi nào thì có thể?".
Liễu Nghi hỏi.
"Hiện tại, Ngọc nhi thời gian chỉ còn vài tháng không thể để lâu thêm nữa".
Vân Long nhin nàng nói sau đó đứng dậy.
"Trẫm sẽ đích thân đến nói với hắn".
Nói xong hắn liền đi, Liễu Nghi cùng Dương Tiêu lập tức đuổi theo.
Diệp Thiên tâm tình phơi phới vừa hút sáo vừa cho cá ăn trong sân viện.
"Hoàng thượng giá đáo!".
Bỗng một âm thanh âm dương quái khí vang lên.
Diệp Thiên ngẩn người nhìn lại thì thấy 3 người đi đến, hoàng hậu Liễu Nghi
cùng Dương Tiêu đi phía sau một vị nam nhân tầm 25.
Diệp Thiên liền biết đó là hoàng đế Vân Long.
- Tên: Vân Long
- Cấp: 73 (Đan Linh cảnh tầng 3)
Hắn đứng dậy bước ra cúi người cung kính.
"Tham kiến hoàng thượng!".
"Sao ngươi không quỳ?".
Vân Long hỏi.
"Không thể".
"Tại sao?".
"Vì đạo của ta là tiêu dao, nếu quỳ trước ngươi ta còn tìm tiêu dao làm gì?".
"Haha… được, ngươi bình thân".
"Tạ hoàng thượng".
Diệp Thiên cùng Vân Long trao đổi rất nhanh, nhưng lại nguy hiểm cực kì.
Diệp Thiên đoán Vân Long đến là có chuyện cần nhờ nếu không thái độ sẽ không
như thể hơn nữa còn địch thân đến cái sân nhỏ của hắn.
"Ta hôm nay cố ý đến tìm ngươi".
Vân Long cười nhìn hắn.
“Không biết hoàng thượng cần gì ở thần?".
Diệp Thiên suy nghĩ rất nhiều lý do nhưng hắn thấy chỉ có một thứ khiến Vân
Long làm như vậy.
“Đó là về Vân Ngọc con gái trẫm, ngươi ở trong cung chắc cũng nghe bệnh của
con gái trẫm rồi nhỉ”.
“Vâng!”.
“Vậy thì trẫm không nói nhiều, hi vọng người có thể để sư phụ ngươi đến nói
chuyện với ta”.
Vân Long tha thiết nói.
“Hoàng thượng, sư phụ ta bình thường đều thần long thấy đầu không thấy đuôi ta
cũng không có cách tìm lão nhân gia”.
“Vậy ngươi làm thế nào để liên lạc với hắn?”.
“Mỗi lần sư phụ ta đều bước vào mộng của ta để giảng bài ta cũng không có
cách”.
Diệp Thiên nhún vai chém gió.
“Vậy phải làm sao?”.
Phía sau Liễu Nghi nghe Diệp Thiên nói thế liền lo lắng.
“Không sao, trước đây ta có nói cho sư phụ ta tình trạng của công chúa rồi hỏi
cách chữa trị”.
“Vậy kết quả thế nào?”.
Cả 3 người lo lắng đợi kết quả.
“Sư phụ ta thần thông quản đại có gì làm không được, lão nhân gia đã nói ta
biết cách chữa rồi nhưng”.
“Nhưng thế nào?”.
Vân Long hỏi.
Diệp Thiên nhìn Vân Long, thấy hắn là một vị cường giả, một vị hoàng đế lại
đích thân đến xin một thằng nhóc giúp đỡ cũng thấy được vị hoàng đế này không
lạnh nhạc như những vị hoàng đế bình thường, hơn nữa còn vì con gái mở miệng
nhờ hắn giúp đủ thấy thành ý nên hắn cũng không giấu diếm.
“Ta có thể chữa trị cho công chúa nhưng ta có điều kiện”.
“Ngươi nói”.
Vân Long thở phào, có cách chữa là tốt, hắn vì chữa trị cho con gái mà nhiều
năm tìm kiếm mọi cách bây giờ vài điều kiện đối với hắn không là gì.
Đồng thời tự nhủ xem ra mình đã quyết định đúng khi gặp thẳng Diệp Thiên.
“Công chúa phải bái ta làm sư phụ”.
“Được”.
Vân Long không do dự đồng ý.
Mặc dù làm đồ đệ một tiểu hài đồng thì hơi mất mặt nhưng nghĩ đến thiên phú
của Diệp Thiên đồng thời kéo lên quan hệ với một vị cường giả có thể đi vào
mộng để giảng bài thì không còn gì phải suy nghĩ nữa, hắn còn chẵn thể làm như
thế có thể nói người kia mạnh hơn hắn nhiều.
Đồng thời hắn nghe được ý của Diệp Thiên là hắn đã để ý đến bệnh trạng của Vân
Ngọc nhưng không hề có ý ra tay mà đợi thời cơ có lợi cho mình, tâm tính quả
nhiên không thể xem thường.
“Vậy không để chậm trễ bây giờ đi tìm công chúa”.
Diệp Thiên đi theo đám người đi đến trước sân viện công chúa.
Trong sân công chúa đang ngồi say sưa đọc truyện tranh hắn đưa.
“Vân nhi”.
Liễu Nghi tiến lên gọi nàng.
“Ah… Phụ hoàng, mẫu hậu”.
Vân Ngọc vui cười đi lên.
“Ohh… Diệp Thiên sao ngươi ở đây?”.
“Hắn là người có thể chữa bệnh cho con”.
Vân Long nhìn con gái trìu mến nói.
“Thật sao?”.
Vân Ngọc nhìn Diệp Thiên nghi ngờ.
“Là sự thật nhưng công chúa phải bái ta làm sư phụ”.
“Ai muốn bái ngươi làm sư phụ”.
Vân Ngọc bĩu môi từ chối.
Liễu Nghi định khuyên nhủ thì Diệp Thiên bước lên nói.
“Cũng được nhưng sau vài tháng người đau lòng tiếc hận là hoàng hậu và hoàng
thượng, công chúa muốn như thế sao?”.
Vân Ngọc dù sao vẫn là một đứa trẻ con gần 10 tuổi mà thôi, tình cảm rất dễ
lây động.