Đến tối Diệp Thiên vẫn theo bình thường đến khu rừng để luyện kiếm.
Kiếm khí của hắn ngày càng sắc bén uy lực hơn.
“Vù…Vù…xoẹt…xoẹt…”.
Cành cây trên tay Diệp Thiên múa quanh không trung dấy lên từng trận gió mát,
khi đỉnh cảnh cây trên tay hắn múa ngang qua tảng đá gần đó thì trên mặt tảng
đá xuất hiện những đạo vết chém.
Diệp Thiên dừng lại đi đến sờ sờ vết chém trên tảng đá, khuôn mặt đầy vẻ hài
lòng.
“Kiếm khí kéo dài, hình thức ban đầu của kiếm khí phóng ngoại”.
Kiếm khí bình thường chỉ có thể bao quanh thân kiếm, kiếm khí kéo dài là trạng
thái của kiếm khí khi đã đạt đến trình độ nhất định khiến kiếm khí có thể thu
xuất kéo dài kiếm khí để lối tấn công càng thêm khó đoán.
Khi kiếm khi kéo dài đến tận cùng thì có thể tách một phần kiếm khí ra ngoài
đó gọi là kiếm khí phóng ngoại, không một âm thanh từ xa giết địch đây mới
chính là một trong những lý do khiến kiếm khí trở nên khủng bố.
“Mới chỉ dài được một lóng tay, phải kéo dài 1m trở lên mới có thể thành công
kiếm khí phóng ngoại, tiếp tục luyện”.
Kiếm khí có thành tựu, tâm tình Diệp Thiên tốt hơn rất nhiều luyện kiếm càng
thêm hiệu quả.
Gần sáng Diệp Thiên trở lại phòng nhưng không hề ngủ mà thay đổi y phục sau đó
ra trước sân giả vờ luyện quyền, lại ngồi thiền giả tu luyện.
Mấy ngày nay ở ngoài mặt không tu luyện có thể nói thương thế chưa lành nhưng
nếu tiếp tục nữa sẽ sinh nghi ngờ, một kẻ không hề tu luyện lại có thể đột phá
cảnh giới nói ra ma nó tin nên Diệp Thiên lại phải tốn một phen công phu như
thế.
Đáng tiếc là ngoài mấy cung nữ thái giám quét sân tỉa cây tin hắn là đang tu
luyện còn ở xa xa, Dương Tiêu kẻ luôn theo dõi hắn thấy hắn giả vờ giả vịt thì
cười híp mắt thích thú nhìn hắn diễn trò.
Ăn xong bữa sáng Diệp Thiên ra khỏi hoàng cung, đến Thiên Nguyệt các gặp Kim
Sơn.
Chưa đến nơi Kim Sơn đã ở gần đó chờ, thấy Diệp Thiên hắn liền tiến lại.
“Thiếu gia”.
“Sân viện ngươi mua nằm ở đâu?”.
“Ở khu phía tây, ngài muốn qua xem một chút không?”.
“Không cần, hôm nay đi dạo là được”.
Diệp Thiên không quan tâm sân viện kia, nơi đó chỉ là nơi để dễ liên lạc mà
thôi, hắn chỉ muốn vui vẽ sống.
“Ầm…”.
Diệp Thiên cùng Kim Sơn đi chưa được vài bước thì nghe một tiếng động lớn,
người trên đường cũng chạy đến tụ tập đầy ở phía trước.
“Hình như có trò hay nhìn, qua đó xem”.
Diệp Thiên tò mò đi qua, chen vào đám người trước mắt Diệp Thiên là một nam
một nữ đang đánh nhau.
Nam ngọc thụ lâm phong khoảng chừng 20-21, trên người mặt y phục đắt giá, có
thể thấy thân phận không đơn giản.
- Tên: Lý Hạo
- Cấp: 42 (Huyền Vân cảnh tầng 2)
“Lý Hạo?”.
Diệp Thiên thấy hệ thống hiển thị tên thì ngẩn người sau đó nhìn sang Kim Sơn
một cái.
Hắn thật không ngờ lại gặp Lý Hạo nhị thiếu gia của Lý gia cũng là người cướp
vợ của Kim Sơn ở tình huống như thế này.
Kim Sơn đôi mắt đã hiện lên đường máu đỏ, hai tay nắm chặt giữ bình tĩnh nhìn
về phía sau Lý Hạo.
Diệp Thiên theo hướng đó nhìn sang thì thấy một cô nương 18-19 tuổi khuôn mặt
xinh đẹp đôi mắt to tròn ngập nước, cử chỉ nhẹ nhàng lã lướt, nhưng trên khuôn
mặt xinh đẹp đấy lại mang một tầng lo lắng, đôi mắt nhìn về Lý Hạo.
Không cần đoán cũng biết cô nương này là người yêu của Kim Sơn.
“Ù… hình như có gì đó không đúng ở đây”.
Quan sát một lần nữa không thấy gì khác, Diệp Thiên nhìn sang nữ tử đang đánh
với Lý Hạo.
Tóc đen dài suông mượt như thác, môi nhỏ anh đào, chiếc mũi xinh xinh tô điểm
cho khuôn mặt xinh đẹp trời bang, còn cả đôi mắt đẹp ướt át câu hồn phách kia,
cơ thể có lồi có lõm không chút dư thừa, đây là người nữ nhân đẹp nhất mà Diệp
Thiên từng gặp cho dù là các sao của kiếp trước cũng kém xa tít tắp, nếu nói
có người ngang với nàng chỉ sợ phải đợi vài năm chờ tiểu công chúa lớn rồi mới
có thể so sách được hơn kém.
- Tên: Dương Phượng Vũ
- Cấp: 41 (Huyền Vân cảnh tầng 1)
Dương Phượng Vũ đại tiểu thư của Dương gia, mặc dù không nằm trong tam đại gia
tộc của vương thành nhưng Dương gia là chủ của thương hội lớn có tiếng, nếu
xét về độ giàu trừ Vân gia hai gia tộc kia chưa chắc đã bằng Dương gia. Hơn
nữa nghe nói Dương gia quan hệ rất tốt với Vân gia nên không ai xem thường.
Nhìn mỹ nữ phía trước Diệp Thiên bất trợt cúi đầu nhìn xuống quần mình.
“Ây da, quá thất bại!”.
Bỏ đi sự phiền muộn, hắn ngẩn đầu lên tiếp tục quan sát chiến đấu.
Cả hai người công pháp đều mang thuộc tính hỏa nhưng Dương Phượng Vũ tu vi
thấp hơn Lý Hạo nên đang chiến đấu thể hiện ra yếu thế hơn một chút liên tục
bị Lý Hạo chủ động tấn công nàng chỉ có thể phòng thủ.
“Hừ… tiếp chiêu”.
Lý Hạo thấy đánh mãi vẫn ngang tay, hừ một tiếng bàn tay nhập thành chưởng
xung quanh lóe lên ngọn lửa huyền lực hừng hực dần dần cũng ngưng tụ thành
hình dáng chưởng ấn, Lý Hạo chân đạp mạnh chưởng về phía Dương Phượng Vũ.
Dương Phượng Vũ thấy vậy bàn tay cũng thành chưởng huyền lực ngưng tụ thành
một con hỏa tước, nàng dậm chân lao người về trước tay chưởng ra.
“Ầm…”.
Hai chưởng ấn chạm nhau tan biến chấn động mặt đường lát đá xung quanh hóa
thành bột phấn.
Lý Hạo phản chấn lùi ra hai bước đứng vững, Dương Phượng Vũ lùi ra sau mấy
bước vẫn chưa vững người.
Lý Hạo thấy thế khóe miệng cười tà, tay kia lần nữa hóa chưởng đánh về phía
Dương Phượng Vũ, mục tiêu của hắn là trước ngực của nàng.
“Vô liêm sĩ”.
Dương Phượng Vũ mày liễu nhăn lại dùng tay ra chưởng ý định đỡ đòn của Lý Hạo
nhưng phản ứng của nàng lại chậm hơn một nhịp sợ là đỡ không được.
Diệp Thiên thấy thế bàn tay lật một cái trên tay xuất hiện một viên huyền
thạch, hắn búng huyền thạch bay đến bên hông của Lý Hạo. Làm xong Diệp Thiên
lập tức nhảy lên ngồi lên vai của Kim Sơn dùng tay che mặt Kim Sơn lại như
đang đùa giỡn.
Tu vi chênh lệch qua nhiều, viên huyền thạch Diệp Thiên búng đến gần Lý Hạo
thì bị hắn phát hiện, hắn di chuyễn cước bộ né tránh viên huyền thạch.
Lúc Diệp Thiên búng viên huyền thạch đi cũng không suy nghĩ phải trúng Lý Hạo
mới được chỉ cần trì hoãn một nhịp của hắn là được.
Và điều đó đã thành công, né tránh làm Lý Hạo chậm một nhịp khiến Dương Phượng
Vũ đỡ được đòn tấn công của Lý Hạo đồng thời ngăn chặn mục đích đê hèn của
hắn.
“Bạch…rắc rắc…”.
Song chưởng chạm nhau, do lần này hai bên không vận dụng huyền lực nên uy lực
biến rất nhỏ nhưng vẫn làm mặt đất xung quanh nứt vỡ ra, đủ thấy sức mạnh ghê
gớm nhường nào.
Hai bên phản chấn lùi ra.
Lý Hạo tức giận nhìn xem xung quanh, muốn tìm kẻ phá hư chuyện tốt của hắn,
nhưng xem một vòng vẫn không phát hiện ai khả nghi, lại nhìn thấy một tên lão
giả đang chạy hướng bên này đến.
“Hừ…xem như hôm nay ngươi gặp may, cây trâm đó trước giữ trên người ngươi”.
Hắn lại nhìn Dương Phượng Vũ một cái sau đó phất tay áo đi đến bên cô nương
người yêu của Kim Sơn, dùng tay ôm nàng vào, cô nương kia còn lo lắng lấy khăn
lau cho hắn, sau đó hai người rời đi.