Chuyện Trong Khu Nghỉ Dưỡng (2)


Người đăng: HoaTrungLu

Trong thang máy.

Lý Đông buồn cười nhìn Trương Ngọc đang đứng cúi đầu, tay mân mê chiếc vòng
đeo tay. Để giải tỏa tâm lý căng thẳng của nàng, Lý Đông chủ động trò chuyện:


  • Thế nào, em đang nghĩ gì vậy?

Lý Đông bất ngờ hỏi khiến Trương Ngọc có chút giật mình, nàng vội vàng trả
lời:


  • À… không, không có gì!


  • Vậy sao nãy giờ em không nói gì?


  • Uhm… sáng nay đi hơi nhiều, em mệt một chút thôi.


  • Nếu vậy lát nghỉ ngơi là được rồi.


  • Vâng!


Trương Ngọc gật đầu trả lời. Đúng lúc này sau một tiếng “Đing” báo hiệu, cửa
thang máy mở ra, hai người đã lên tới lầu 30, là tầng cao nhất của khách sạn.
Lý Đông cùng Trương Ngọc bước ra khỏi thang máy tiến vào một hành lang được ốp
đá cẩm thạch, phía trên lắp đặt một dãy đèn led âm trần, phía dưới lát gạch
men vân hoa. Hành lang này trải dài nối liền năm căn phòng penhouse hạng Tổng
thống, đây là các phòng chuyên dùng để đón tiếp những khách nhân có địa vị lớn
trong xã hội. Lý Đông theo con số ghi trên thẻ tiến về phía căn ngoài cùng, là
một trong hai căn góc có ba mặt thoáng.

Khi hai người bước vào trong, ngay lập tức bị thiết kế nơi này thu hút và hấp
dẫn. Căn phòng được bài trí xa hoa nhưng vẫn giữ được sự trang nhã không một
chút tục khí. Các vật liệu gỗ, đá, kim loại quý được kết hợp pha trộn giữa
tông màu ấm và lạnh tạo cảm giác hài hòa, dễ chịu lại không rườm rà. Các mặt
thoáng đều được gắn kính cường lực tạo view nhìn ra biển và không gian xung
quanh, đứng ở vị trí này có thể bao quát toàn bộ cảnh quan của Đông Thành và
chiêm ngưỡng vẻ đẹp của đại dương xa và cao hơn, không thể tuyệt hơn nếu mỗi
sáng sớm khách nhân thức dậy liền có thể kéo rèm che mà thưởng thức bình minh
trên biển, chắc chắn là một khung cảnh rất tuyệt vời.

Căn phòng có một phòng khách, một phòng bếp, ba phòng ngủ, phòng tập gym cá
nhân, một bể bơi mini trong nhà, một bể bơi cỡ lớn ở ban công ngoài trời hướng
biển, nội thất và máy móc đều là hàng nhập khẩu của các hãng danh tiếng được
quản lý, điều khiển bằng hệ thống cảm biến và máy tính thông minh. Quả thật,
căn phòng này danh phù kỳ thực, xứng đáng với thân phận những vị khách tới đây
cư ngụ. Lẽ dĩ nhiên, giá phòng thuê cũng không phải ít, mỗi đêm cư ngụ ở đây
du khách phải trả số tiền lên tới sáu nghìn đô la, giá này cũng đã bao gồm
toàn bộ dịch vụ tiện ích cao cấp khác mà khách sạn có thể cung cấp.

Trương Ngọc từ khi tiến vào phòng thì dường như quên mất tâm trạng lo lắng khi
trước, nàng di chuyển xung quanh ngắm nghía một vòng sau đó tiến ra chiếc ghế
sô pha trong phòng khách ngồi xuống, chăm chú nhìn ra ngoài trời. Lý Đông cũng
thong thả đi lại ngồi tới cạnh nàng mỉm cười hỏi:


  • Thế nào? Em thích nơi này chứ?

Trương Ngọc không nhìn Lý Đông, chỉ gật đầu nói:


  • Thích!

Lý Đông hài lòng:


  • Ha ha, nếu em thích thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tới đây. Đây là phòng
    riêng không kinh doanh thương mại.

Lần này thì Trương Ngọc quay sang nhìn Lý Đông, ánh mắt lấp lánh:


  • Thật hả?


  • Dĩ nhiên là thật rồi! Thậm chí nếu muốn hè này em ở đây luôn cũng được.


  • Hi hi… cảm ơn Anh!


Trương Ngọc vui mừng lập tức bổ nhào lên người Lý Đông, hôn hắn. Sau khi in
vài dấu son môi lên mặt Lý Đông, như nhớ ra điều gì nàng liền buông hắn ra rồi
ngồi dậy:


  • Uhm… nhưng mà không được. Em còn phải ở cùng cha mẹ, chắc chỉ cuối tuần đến
    đây được thôi.

Lý Đông mỉm cười:


  • Ừ, em nói cũng phải, nếu không cô chú lại tưởng anh định bắt mất con gái,
    từ sau khóa cửa cổng nhà thì hỏng rồi.


  • Hi hi… nếu vậy thì em sẽ mở cửa cho anh vào là được!


  • Cô chú giữ chìa khóa thì sao?


Nghe tới đây, Trương Ngọc ra vẻ suy tư sau đó đôi mắt dễ thương sáng lên:


  • Đúng rồi, anh có thể leo cửa sổ mà.


  • Ha ha…


Lý Đông thú vị nhìn vẻ tinh nghịch của Trương Ngọc, ngoài vẻ dịu dàng nàng còn
ẩn dấu một chút tạo phản như vậy. Đây cũng chính là thứ cuốn hút Lý Đông trong
tính cách của Trương Ngọc. Khẽ vươn người hôn nhẹ lên trán nàng, Lý Đông nói:


  • Được rồi, trong tủ có sẵn quần áo ngủ để thay đấy! Nếu em muốn có thể tắm
    qua một chút cho thoải mái!

Trương Ngọc buổi sáng đi lại nhiều, người cũng có dính chút bụi do đó nàng
liền gật đầu:


  • Được, anh cũng đi tắm qua rồi nghỉ ngơi!

Nói xong, Trương Ngọc chủ động đứng lên đi vào phòng ngủ chính gần đó, mở tủ
đồ lấy quần áo rồi tiến vào phòng tắm. Có điều khi nhìn thấy khu vực này, nàng
có chút chần chờ, mặt đỏ lên. Đây là dạng phòng tắm vách kính trong suốt dành
cho vợ chồng hoặc uyên ương, người ở ngoài có thể nhìn thấy bên trong. Quan hệ
của nàng và Lý Đông cũng chưa tiến tới một bước kia do vậy sử dụng có chút
không tiện. Cân nhắc một chút, Trương Ngọc liền tiến ra phòng khách nói với Lý
Đông:


  • Lý Đông, lát anh tắm bên phòng kia nha. Em tắm xong anh mới được vào phòng
    đó. Nhớ đấy!

Nói xong, bỏ mặc ánh mắt nghi hoặc của Lý Đông, nàng đóng cửa lại rồi mới ung
dung đi vào phòng tắm.

Mất giây lát để hiểu những lời của Trương Ngọc, Lý Đông lắc đầu cười khổ sau
đó cũng tiến vào phòng ngủ bên cạnh tắm rửa qua loa. Mười phút sau, khi Lý
Đông trở lại phòng khách, hắn vẫn còn chưa thấy Trương Ngọc trở ra. Lý Đông
định tiến vào phòng ngủ xem sao có điều như nhớ ra lời Trương Ngọc, hắn đành
ngồi lại phòng khách bật tivi lên xem, kiên nhẫn chờ đợi nàng. Lại thêm khoảng
năm phút nữa, cánh cửa phòng mới hé mở, Trương Ngọc thò đầu ra gọi khẽ:


  • Lý Đông, anh vào đi.

Nói xong, Trương Ngọc lại vội vã khép cửa lại. Lý Đông nhìn đồng hồ cũng đã
thấy gần mười hai giờ rưỡi, hắn mau chóng tắt tivi rồi tiến vào phòng ngủ. Mở
cửa ra, Lý Đông đã thấy Trương Ngọc chùm chăn cao tới cổ nằm trên giường chăm
chú nghịch điện thoại. Thực ra lúc này, Trương Ngọc vẻ mặt đang cố tỏ ra thản
nhiên nhưng trong lồng ngực thì lại đang nhảy lên từng nhịp tim đập thấp thỏm.
Khi Lý Đông tiến lại kéo chăn rồi nằm xuống bên cạnh nàng, da thịt va chạm
nhau, cảm nhận hơi ấm cơ thể Lý Đông truyền sang, Trương Ngọc có chút run lên.
Cảm nhận được sự gấp gáp của nàng, Lý Đông liền xoay người vòng tay ôm lấy
Trương Ngọc. Như thỏ con bị dọa sợ, Trương Ngọc rụt vai hốt hoảng:


  • Anh… đừng!

Lý Đông nhỏm đầu dậy, ngạc nhiên nhìn chằm chằm nàng hỏi:


  • Sao vậy em?

Trương Ngọc né tránh ánh mắt của Lý Đông dùng giọng như muỗi kêu cầu khẩn:


  • Anh… có thể lúc khác được không. Bây giờ em vẫn chưa sẵn sàng!

Lý Đông hiểu ra vấn đề, hắn mỉm cười trêu trọc nàng:


  • Trương Ngọc, em nói gì vậy? Cái gì chưa sẵn sàng?

Mặt Trương Ngọc càng lúc càng đỏ, nàng vội vàng kéo chăn kéo mặt vào trong,
sau một lúc mới lý nhí nói:


  • Lý Đông, chuyện đó… em chưa sẵn sàng.

Lần này Lý Đông cười phá lên:


  • Ha ha… anh tưởng chuyện gì. Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi. Em đang nghĩ đi
    đâu vậy?

Trương Ngọc nghe Lý Đông nói vậy, lúc này mới kéo chăn ra hé mắt nói:


  • Thật không? Đừng lừa em nha!


  • Hừm… em dám không tin anh à? Cẩn thận anh đổi ý đấy!


  • A… Hi hi, Lý Đông dĩ nhiên là em tin anh.


Nói xong, như sợ Lý Đông lật lọng, Trương Ngọc chủ động quay lại ôm ghì rồi
rúc đầu vào lồng ngực to lớn, vững chắc và rộng rãi của Lý Đông. Áo ngủ tương
đối mỏng, hai người có thể cảm giác được những đường nét trên cơ thể của nhau.
Bây giờ nói Lý Đông không sinh ra cảm giác gì quả thật là nói dối, có điều hắn
cũng ức chế cảm xúc lại, dù sao hắn cũng không muốn bị Trương Ngọc gọi là tên
lừa đảo. Hai người cũng không nói hoặc làm thêm chuyện gì, chỉ lẳng lặng nằm
ôm nhau như vậy, cảm giác êm đềm đưa họ dần chìm vào giấc ngủ. Vào lúc này với
Trương Ngọc, nàng đã cảm thấy một cảm giác viên mãn đủ đầy tràn ngập trong
trái tim và linh hồn, ở bên cạnh người đàn ông này nàng thấy mình đã có được
tất cả.

Có lẽ do không khí trong phòng khá dễ chịu hoặc do nguyên nhân nào đó khác, Lý
Đông cùng Trương Ngọc ngủ được một giấc rất say. Mãi cho đến tận hơn hai giờ
chiều, khi điện thoại đầu giường reo vang thì Lý Đông mới tỉnh giấc. Hắn đưa
tay tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười thanh thúy dễ nghe
của Vũ Nhung:


  • Sao rồi? Ngài Chủ tịch của tôi! Quá giờ hẹn rồi nha! Hai người không phải
    làm gì quá sức nên ngủ quên chứ?

Lý Đông có chút xấu hổ nhưng vẫn trả lời:


  • Ha ha, xin lỗi! Chị đợi một lát nhé!


  • Được! Cũng không cần vội mà!


Sau khi nghe đầu dây bên kia đáp ứng, Lý Đông cúp máy rồi quay sang thân ảnh
mềm mại như nước bên cạnh. Trương Ngọc cũng đã tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn chút
mơ màng như chưa thoát ra được giấc ngủ êm ái vừa rồi. Nàng khẽ nghiêng người
nhìn Lý Đông hỏi:


  • Chị Vũ Nhung gọi à?


  • Uhm!


Lý Đông gật đầu.


  • Mấy giờ rồi?


  • Gần hai giờ rưỡi rồi!


Nghe tới đây, như nghĩ ra cái gì, Trương Ngọc vội vàng nhấc chăn ngồi dậy giục
giã:


  • Mau, dậy thôi anh. Mình chậm chạp chị ấy lại nghĩ linh tinh thì chết!


  • Ha ha… nghĩ linh tinh thì có làm sao? Đằng nào cũng muộn rồi!


  • Không được, anh nhanh lên đi!


Nói xong, Trương Ngọc chủ động xuống giường rồi chốn nạnh ra lệnh:


  • Anh mau ra ngoài đi còn cho em thay đồ.

Lý Đông không còn cách nào khác đành ngồi dậy, qua lại lại phòng tắm bên kia
mặc lên bộ đồ ban sáng.

Chừng thêm mười phút nữa, hai người đã lại quần áo chỉnh tề. Bọn họ sóng vai
nhau ra thang máy đi xuống sảnh chính khách sạn. Tới nơi, Vũ Nhung đang ngồi ở
một bộ bàn ghế dành cho khách chờ ở đại sảnh. Vũ Nhung cũng không trêu trọc gì
thêm hai người nhưng Trương Ngọc lại không chịu được ánh mắt đầy ý cười của
nàng do đó vội vàng lên tiếng giải thích:


  • Để chị phải đợi lâu, xin lỗi nha. Có lẽ khi sáng đi lại nhiều hơi mệt nên
    bọn em ngủ hơi quá giấc.

Vũ Nhung gật đầu mỉm cười:


  • Ha ha… không sao. Ngoài trời cũng khá nắng, chiều chúng ta đi thăm ngoại
    cảnh nên để mát mát một chút chúng ta đi cũng được. Không cần vội!


  • Vâng! Trưa nay chị có nghỉ ngơi được chút nào không?


  • À, chị quen đi lại rồi nên không cảm thấy mệt. Cùng lắm tối nay ngủ sớm một
    chút là được rồi.


  • Uhm…


Lúc này, Lý Đông thấy ngồi ở sảnh hơi đông người nên hắn lên tiếng đề nghị:


  • Chúng ta ra quán nước ở bãi biển ngồi đi. Ở đây có chút không tiện.

Vũ Nhung hiểu ý gật đầu:


  • Vậy chúng ta đi thôi!

Nói đoạn, ba người đứng dậy thong thả theo một lối dẫn được thông che mát
trước cửa khách sạn đi ra bãi biển.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #90