Người đăng: HoaTrungLu
Lý Đông ăn xong định đi ra trả tiền thì tại bàn bên kia Lâm Hải đã hấp tấp
đứng lên tranh phần. Mặc Lý Đông nói là muốn tự mình thanh toán nhưng Lâm Hải
nhất định muốn mời hai người bọn họ sau đó không để Lý Đông phản đối, hắn vội
vã tiến về phía quầy thanh toán. Lý Đông không còn cách nào khác đành tiến về
phía Tuệ Linh hỏi xin lại nàng số điện thoại, hẹn có dịp sẽ mời nàng và Lâm
Hải ra ngoài uống nước. Trước đây Tuệ Linh cũng từng ghi số điện thoại vào một
tờ giấy nhỏ cho Lý Đông có điều bận bịu thi cử sau đó, hắn làm rơi thành ra
cũng mất luôn số của nàng.
Chờ cho Lâm Hải quay trở ra, Lý Đông cùng Trương Ngọc tạm biệt hai người rồi
quay trở lại đầu phố. Ra tới nơi, Lý Đông cùng Trương Ngọc vào tiệm tạp hóa
mua bổ sung một thùng nước sau đó mang cho vào xe.
Thanh toán xong tiền gửi xe, hành trình trở lại Đông Thành của đôi bạn trẻ
chính thức bắt đầu. Trương Ngọc sau một hồi đầu líu lo nói chuyện thì cũng dần
mệt mỏi. Nàng ngả lưng ghế ra phía sau nằm ngủ ngon lành. Nghe hơi thở đều đều
của bạn gái, biết Trương Ngọc đã ngủ say, Lý Đông đưa tay tìm và bật một đĩa
CD với những bản pop ballad của ban nhạc Westlife. Giai điệu nhẹ nhàng và
thong thả khiến cho người nghe có một cảm giác thư thái và dễ chịu, có lẽ
ballad nên tự hào vì chính nó là một trong những loại nhạc dùng từ ngữ "sang
nhất", không hoa mỹ, nhưng đủ để tạo cảm hứng. Âm nhạc khiến không gian trong
xe bớt đơn điệu, Lý Đông có thể vừa lái xe vừa thưởng thức xua đi cảm giác
buồn chán trên một chặng đường dài.
Chiếc Benley vun vút lao đi trên quốc lộ, khoảng hơn ba tiếng đồng hồ sau thì
xe cũng đã vào đến địa phận Đông Thành. Khi này có vẻ đã ngủ đủ giấc, Trương
Ngọc khẽ vặn vẹo người rồi tỉnh dậy, nàng đưa mắt nhìn hai bên đường sau đó
quay sang hỏi Lý Đông:
Lý Đông gật đầu:
Nghe nhắc tới cha mẹ mình, Trương Ngọc không tự chủ được mà liếc nhìn Lý Đông
một chút. Lý Đông trước đây là đã từng gặp cha mẹ nàng nhưng đó là khi quan hệ
giữa nàng và Lý Đông vẫn là còn chưa xác lập, bây giờ nàng đã chính thức là
bạn gái hắn do vậy cảm giác khi Lý Đông tới nhà vẫn là có sự khác biệt.
Thấy Trương Ngọc không trả lời câu hỏi của mình, Lý Đông cười nói:
Trương Ngọc lườm Lý Đông rồi trả lời:
Cha mẹ biết em về nên đều ở nhà cả. Có khi đang đợi cơm đó!
À… thế thì tốt quá. Anh cũng thấy hơi đói rồi! Có khi phải xin bố mẹ vợ
tương lai cho con rể ăn chực bữa cơm nhỉ!
Xì… ở đâu ra bố mẹ vợ với con rể tương lai! Em không báo cơm anh đâu, đừng
mơ mộng làm gì!
Ha ha… anh vất vả lái xe mấy trăm cây số hộ tống con gái rượu về thì kiểu
gì cô chú cũng giữ lại ăn cơm.
Hi hi… chắc ăn quá nha. Mà thôi, niệm tình anh làm tài xế, nếu không có cơm
em sẽ pha mỳ cho anh ăn. Được ha!
A… cả ngày chưa có hạt cơm nào, ăn mỳ sót ruột lắm.
Trương Ngọc xị mặt giả bộ xấu hổ và áy náy:
Lý Đông, anh cũng biết rồi! Em cũng không biết nấu nướng gì mà.
Uhm… anh cũng xác định là tương lai chắc bố con anh ăn mỳ gói thay cơm
trường kỳ rồi mà.
Xì… ai đẻ con cho anh mà lo chi xa vậy.
À, anh cứ liệu trước để sau này đỡ bị sốc thôi.
Hừm… đừng có khinh thường em. Hè này em theo mẹ học nấu ăn cho anh xem.
Thật à?
Đương nhiên rồi!
Tốt, tin tức đáng mừng nhất trong ngày đây. Anh rất chờ đợi một ngày được
ngồi trước mâm cơm thịnh soạn do chính tay em nấu đấy! Trương Ngọc, cố lên!
Lý Đông nắm tay giơ lên như cổ vũ. Nghe Lý Đông nói vậy, ánh mắt của Trương
Ngọc trở nên sáng ngời:
Lý Đông thấy có gì đó sai sai nên nghi hoặc hỏi lại:
Là sao?
Có gì đâu, mỗi ngày em sẽ tập nấu, anh sẽ là người thử các món ăn cho em.
Em sẽ làm đi làm lại cho đến khi nào anh vừa ý thì thôi. Thế nào? Cùng cố gắng
chứ?
Lý Đông khi này có cảm giác dựng tóc gáy, trong xe điều hòa khá lạnh mà mồ hôi
hắn có chút rỉ ra. Lý Đông có chút cảm thấy hối hận về ý tưởng của mình rồi.
Hắn thà rằng ăn mì tôm còn hơn ăn thử những món Trương Ngọc tập nấu, Lý Đông
vẫn còn nhớ hồi còn cấp ba nàng đã từng sang phá bếp nhà hắn một lần rồi, quả
thực dư vị khủng khiếp đến giờ vẫn còn ấn tượng mãi không phai. Không nhắc tới
thì thôi, nhắc tới dạ dày Lý Đông lại một trận cồn cào khó chịu.
Có điều nghĩ là như vậy nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Trương Ngọc, Lý Đông
đành lấy hết dũng khí mà khó khăn gật đầu:
Nhìn điệu bộ đồng thuận mà như sắp lâm vào hiểm cảnh của Lý Đông, Trương Ngọc
bật cười:
Nghe lời này, Lý Đông như được ân xá nhưng vẫn hùng hồn khẳng định:
Trương Ngọc cười thầm trong bụng, nàng tỏ vẻ khá là cảm động rồi dùng ánh mắt
long lanh mà nhìn hắn:
Lý Đông chỉ là nói an ủi, không ngờ Trương Ngọc tính làm thật. Hắn giật mình
đánh thót vội vàng đính chính:
A… cái này… cũng không cần gấp lắm đâu. Em biết đấy, mẹ anh ở nhà cũng nấu
cả phần cơm của anh mà! Lâu không về, anh cũng phải cùng cha mẹ ăn cơm chứ!
Ha ha… em biết ngay mà. Anh không muốn thì thôi. Con trai bọn anh chỉ toàn
dùng lời ngon ngọt, không có mấy câu là thật!
Nói đoạn, Trương Ngọc cười nguýt Lý Đông một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài.
Lý Đông biết mình bị hớ rồi nên chỉ đành lắc đầu cười khổ rồi tập trung lái xe
đi nhanh về phía trước. Qua vài ngã ba, ngã tư, Lý Đông đã về đến Đông Lai, Lý
Đông cho xe đi về khu trung tâm của huyện. Những năm gần đây do làm ăn khá
tốt, cha mẹ Trương Ngọc cũng đã chuyển nhà về trung tâm huyện, khá gần với nhà
cha mẹ Lý Đông hiện tại. Lý Đông vì lo lắng cho an toàn của vợ chồng Lý Hải,
Phùng Nhu nên đã mua một căn trong khu nhà ở cao cấp dành cho cán bộ huyện để
hai người sinh hoạt. Lý Đông thì đã quen với di chuyển đường dài nên lần về
Đông Thành này hắn cũng không báo trước cho cha mẹ mình, giờ này hắn đoán hẳn
hai người vẫn còn đang buôn bán ở cửa hàng gia dụng tại chợ huyện.
Xe rẽ vào một con phố khá thoáng đãng sau đó dừng trước một căn nhà ba tầng
khang trang. Ô tô ở Đông Lai giờ cũng không phải là quá hiếm có điều chủ yếu
là các dòng xe rẻ tiền, ngay bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một chiếc xe
siêu sang ngay lập tức gây ra không ít sự chú ý. Đây là khu phố của tầng lớp
trung lưu do vậy kiến thức và tầm mắt nhiều người vẫn là có. Có mấy người đang
ngồi ở cổng gần đó hóng mát lập tức chăm chú theo dõi về phía bên này tự hỏi
không biết là nhân vật nào lại tới khu vực này. Mọi thắc mắc sớm được giải
quyết khi Trương Ngọc từ trên xe bước xuống, mấy người hàng xóm cũng đã từng
gặp nàng nhiều lần về thăm nhà do vậy lập tức nhận ra. Một người phụ nữ trung
niên liền tiến tới rồi lên tiếng gọi:
Trương Ngọc quay sang nhìn người phụ nữ rồi cười nói:
A, thím Hà! Cháu chào thím! Chú cháu đi làm về chưa ạ!
Uhm… chú cháu đang trên đường về. Cả nhà đang đợi cơm đây!
Lý Đông khi này cũng từ trên xe bước xuống. Hắn tháo xuống kính râm rồi mỉm
cười chào người phụ nữ:
Người phụ nữ gật đầu rồi chăm chú nhìn Lý Đông, đánh giá hắn từ đầu đến chân
sau đó quay sang cười hỏi Trương Ngọc:
Trương Ngọc có chút đỏ mặt nhưng vẫn trả lời:
Trương Ngọc không trực tiếp thừa nhận nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng,
người phụ nữ đã đoán ra phần nào mối quan hệ của hai người. Bà ta mở lời trêu
đùa:
Trương Ngọc nghe người phụ nữ khen xong thì vừa có phần xấu hổ vừa có phần
ngọt ngào, không biết nên nói thêm thế nào. Lý Đông thì ngược lại cười lên rất
là sung sướng:
Ha ha, cháu cảm ơn cô. Bọn cháu trước là bạn học, cũng mới hẹn hò được một
thời gian thôi cô ạ.
Vậy hả? Nói thế cháu cũng là người ở đây à?
Vâng! Cháu cũng là người huyện Đông Lai. Nhà cháu ở trong khu dân cư An
Viên.
À…
Người phụ nữ gật gù ra vẻ hiểu biết, bà ta cho rằng nếu nhà Lý Đông ở khu An
Viên thì hẳn là con một vị chức sắc nào đó cũng nên. Đang khi bà ta định nói
thêm gì đó thì cánh cửa cổng bằng gỗ bên cạnh mở ra, đứng ở cửa là một người
phụ nữ có mấy phần tương tự Trương Ngọc. Nàng chính là Trần Dung mẹ của Trương
Ngọc. Lúc nãy đứng ở ban công, Trần Dung thấy có xe đậu trước cửa nhà mình lại
loáng thoáng nghe thấy tiếng con gái nên mới ra mở cửa xem sao, không ngờ đúng
là Trương Ngọc về đến nơi thật. Có điều ngoài dự đoán của nàng là con gái lại
là theo xe về cùng Lý Đông. Lý Đông mấy năm nay danh tiếng khá tốt, ngoài học
hành đỗ đạt còn biết cách lo toan cuộc sống khi còn khá sớm. Mọi người đều nói
không hiểu hắn ở ngoài làm gì nhưng có thể mua nhà và mở cửa hàng cho cha mẹ
hắn làm ăn, quả là một đứa con hiếu thuận và tài giỏi. Là người làm mẹ Trần
Dung không khó để nhận ra con gái có tình cảm với Lý Đông từ rất sớm có điều
nàng không trực tiếp can thiệp mà âm thầm quan tâm theo dõi. Lý Đông cũng từng
qua nhà nàng chơi nhiều lần, Trần Dung thấy hắn tuy còn khá trẻ nhưng luôn tỏ
ra rất chín chắn, chững chạc ít có những sốc nổi thường thấy như các bạn đồng
lứa thì nàng cũng yên tâm phần nào. Ssau khi cả Lý Đông và Trương Ngọc đều vào
đại học, Lý Đông lại cho thấy năng lực của hắn từ rất sớm nên vợ chồng Trần
Dung cũng yên tâm để tình cảm của con gái phát triển, dù sao theo bọn họ hai
đứa trẻ cũng đã đủ tuổi trưởng thành, có thể quyết định lấy các sự việc quan
trọng và cuộc sống tương lai của chính mình.
Đang khi Trần Dung còn đánh giá tình huống trước mặt thì Trương Ngọc reo lên
rồi đi tới ôm chầm lấy nàng:
Thấy con gái rượu vẫn như ngày còn bé ôm ấp bản thân mỗi khi đi đâu xa về,
Trần Dung vuốt vuốt lưng nàng nói:
Được rồi, con gái! Đi đường có mệt không?
Không ạ! Con ngủ suốt từ khi lên xe đến giờ mà! Hi hi… chỉ có Lý Đông là
phải lái xe thôi!
Nói đoạn Trương Ngọc buông Trần Dung ra nhưng một tay lại vòng qua ôm lấy cánh
tay của mẹ nàng.
Lý Đông đợi hai người nói chuyện xong, khi này mới mỉm cười tiến lên chào hỏi:
Cô Dung! Dạo này cô chú khỏe chứ ạ!
Đông hả cháu. Cô chú cũng bình thường. Bố mẹ cháu bên đó thế nào?
Dạ, cũng ổn cô ạ. Chú có nhà không cô?
Có đấy cháu, chú đang ở trong. Hai đứa vào nhà đi!
Nói đoạn, Trần Dung mở rộng cửa cổng, Lý Đông hiểu ý lên xe rồi theo hướng dẫn
của Trương Ngọc đánh xe đi vào trong nhà. Tại cổng bây giờ chỉ còn Trần Dung
và người phụ nữ trung niên. Trần Dung chủ động lên tiếng mời người hàng xóm:
Người phụ nữ dùng ánh mắt hấp háy cười nói:
Thôi, chị vào với các cháu đi. Ông nhà tôi cũng gần về ăn cơm trưa rồi.
Chào chị nhé!
Vâng! Chào chị!
Trần Dung sau khi đợi người phụ nữ quay lưng thì khép cửa lại. Bên ngoài người
phụ nữ đi tới mấy người hàng xóm đứng gần đó. Một người phụ nữ khác hỏi:
Cậu thanh niên kia là ai thế?
Người yêu cái Ngọc, con rể tương lai ông bà Tài- Dung đấy.
Thế à. Không biết cái khác thế nào chứ nhìn cậu này mặt mũi sáng sủa, dáng
người cũng cao lớn khỏe mạnh đấy.
Lúc này một người đàn ông chen vào:
Một người đàn ông khác nghe xong lại bĩu môi phản đối:
Xì… ông không biết rồi, khá giả là thế nào. Cậu này nhà chắc chắn rất giàu,
mọi người có biết chiếc xe kia giá bao nhiêu tiền không.
Bao nhiêu? Tào Phận, ông làm gara ô tô chắc biết rõ giá nó chứ?
Mọi người thử đoán xem!
Tôi nghĩ chắc một hai tỷ gì đó chứ gì!
Người đàn ông tên là Tào Phận nhếch miệng cười mỉa, lắc đầu rồi đưa cả mười
ngón tay đưa ra phía trước . Có người hiểu ra giật mình:
Cái gì? Sao đắt vậy?
Ha ha, đúng là ở nước ngoài nó không đắt như vậy nhưng về trong nước, nếu
tính đầy đủ các loại thuế phí thì phải lên tới hơn 10 tỷ đấy.
Trời đất, nói vậy cái Ngọc là yêu thiếu gia rồi.
Cái Ngọc nó xinh xắn và giỏi giang như vậy, đương nhiên là phải tìm một mối
tốt gả vào rồi. Ông định bảo nó gả vào nhà nông làm ruộng à? Ông bà Tài Dung
còn lâu mới đồng ý!
Uhm… con bé này nhìn đã biết số giàu sang phú quý rồi. Haizzz ước gì con bé
nhà tôi cũng tìm được mối tốt mà gả.
Ôi trời, bà đừng làm tôi sốc. Có muốn thì cũng phải bảo cháu chịu khó thể
dục thể thao vào chứ cứ nằm cả ngày thì với thân hình 80 cân của nó thì hơi
khó đấy.
Hừm hừm… ông dám chê con gái tôi à.Không về lo bồi bổ cho thằng con gầy giơ
xương sườn của ông đi!
Ha ha… được rồi. Hai người đừng gây lộn nữa. Tốt nhất là gả chúng cho nhau
đi!
Còn lâu!
Không thèm!
…
Mấy người hàng xóm ồn ào vui vẻ một trận, Sự xuất hiện của Lý Đông ở đây không
ngờ lại gây nên một trận cãi cọ thú vị như vậy.