Trợ Giúp


Người đăng: HoaTrungLu

Đại học Kinh tế Quốc gia, Lớp Kinh tế Công nghiệp K47

Mấy ngày này, Lý Đông vẫn không thấy sự xuất hiện trở lại của Thiều Đại. Có
điều, không cần hỏi hắn cũng đoán được lý do. Tên này chắc hẳn đang phải trốn
tránh sự truy lùng của bọn người Lê Côn. Sau sự việc hôm trước thì chắc chắn
bọn lưu manh này không tìm hắn là không được. Bọn này cũng đã vài lần chặn
đường các thành viên trong lớp để hỏi về thông tin liên lạc hoặc tung tích của
Thiều Đại nhưng cũng không mấy người biết được việc này. Thiều Đại ở lớp thật
sự khá là cô độc, gần như không mấy người dám nói chuyện với hắn nói gì đến
chuyện xin số điện thoại và địa chỉ nhà ở. Tuy nói là vậy nhưng vẫn là có
người biết được, đó chính là thành viên ban cán sự lớp và đoàn đội. Sau khi
chặn được Bí thư Trần Độ ở cửa lớp, bọn côn đồ đã lấy được thông tin. Nhưng có
vẻ việc này cũng không có hiệu quả gì bởi đến hôm nay Lý Đông vẫn còn thấy một
tên trong bọn chúng đứng ở cổng trường canh gác.

Lý Đông tự nhủ không hiểu Thiều Đại sẽ giải quyết câu chuyện này thế nào, nếu
cứ tiếp tục tình trạng này không lẽ sẽ phải xin nghỉ học dài hạn sao? Đang lúc
Lý Đông suy tư thì điện thoại của hắn đến một dòng tin nhắn từ số máy lạ.

Lý Đông mở tin ra đọc. Là của Thiều Đại! Nội dung cũng không có gì, Thiều Đại
là muốn hẹn gặp riêng Lý Đông trong chiều nay. Lý Đông lập tức nhắn lại đáp
ứng, hắn biết tên này nếu đã chủ động như vậy hẳn là có việc lớn muốn sự trợ
giúp từ mình.

2h chiều, Lý Đông theo địa chỉ trong tin nhắn lái xe đến khu phố Hồng Mai. Đây
là một khu dân cư nghèo, sinh sống đa phần là người lao động hoặc sinh viên,
người nhập cư. Lý Đông chầm chậm dừng trước một quán cà phê cũ kỹ, biển hiệu
quảng cáo cũng đã phai màu không nhận rõ chữ, chắc cũng chỉ có khách quen mới
đọc được tên đầy đủ.

Sau khi khóa xe, Lý Đông bước vào cửa. Bên trong quán cũng không rộng, chỉ tầm
khoảng 30 m2, kê khoảng bảy tám chiếc bàn trong đó chỉ có hai bàn là đang có
khách. Lý Đông nhanh chóng nhận ra Thiều Đại đang ngồi một góc, ánh mắt lộ vẻ
suy tư. Bình thường Lý Đông cũng rất ít thấy ánh mắt này của hắn, đa phần là
sự sắc lạnh, ngay cả khi hắn nói đang gặp rắc rối với bọn lưu manh. Xem tình
hình này, có vẻ Thiều Đại là có chuyện quan trọng rồi.

Lý Đông lẳng lặng đi tới trước bàn, kéo ghế ngồi xuống. Thiều Đại ngước mắt
lên nhìn hắn rồi hỏi:


  • Đến rồi à?


  • Uhm!


  • Gọi gì chưa?


Lý Đông không trả lời hắn mà quay về phía cô bồi bàn đang mải mê nhắn tin điện
thoại tại quầy.


  • Em ơi, cho một ly đen không đường!

Cô nhân viên lúc này có vẻ đang nhắn dở tin, nghe có người gọi phục vụ chỉ
ngẩng đầu lên không mặn không nhạt nói:


  • Đợi một lát!

Nói đoạn lại cắm mặt nhanh tay nhắn nốt đoạn hội thoại còn đang gõ dở.

Lý Đông nhìn thấy cảnh này cũng chỉ đành lắc đầu, hắn thực cũng không tin cái
quán này có thể cho ra cái đồ uống gì có vị, chẳng qua là vào quán rồi thì
cũng nên gọi một thứ đồ gì đó mà thôi.

Lý Đông quay lại nhìn Thiều Đại rồi hỏi:


  • Gọi tao ra đây có chuyện gì?

Thiều Đại chần chờ một chút, việc này có chút khó mà mở lời. Dù sao Lý Đông
với hắn cũng chỉ là ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không có gì là quá thân mật,
nhờ hắn việc này có chút hơi quá phận. Có điều việc đến nước này, Thiều Đại
cũng không còn cách nào khác. Hắn nhìn Lý Đông rồi nói


  • Uhm… tao đang cần tiền. Mày có thể xoay đâu ra một ít cho tao mượn được
    không?

Lý Đông không ngờ Thiều Đại hẹn hắn ra đây chỉ là vì việc này. Có điều thấy
hắn cần tiền đến vậy hẳn là có lý do. Lý Đông nói:


  • Bao nhiêu?


  • Càng nhiều càng tốt!


  • Cho một con số cụ thể đi!


  • Uhm… nếu được thì khoảng năm mươi triệu.


  • Được!


Sau cái gật đầu, ngay lập tức Lý Đông móc ví lấy từ trong đó một tấm thẻ rồi
đưa cho Thiều Đại:


  • Trong này hạn mức thấu chi là 300 triệu, mày cứ dùng, nếu không đủ bảo tao.
    Mật khẩu là 101088.

Thiều Đại lúc này khá là ngạc nhiên. Không ngờ tên Lý Đông này lại hào sảng
với hắn đến vậy, thậm chí còn đưa ra vượt mức hắn yêu cầu mà không hỏi lý do
cũng như thời gian trả nợ. Thiều Đại biết Lý Đông hẳn là điều kiện kinh tế
cũng không tệ nhưng nhìn hắn biểu hiện thường ngày cũng không cho rằng Lý Đông
lại có điều kiện như vây.

Thiều Đại không vội nhận thẻ mà hỏi:


  • Không cần hỏi lý do sao?


  • Tao biết mày hẳn có việc cần. Tiện thì nói, không thì không quan trọng.


Thiều Đại lại trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói:


  • Uhm… bà tao bị tai biến, phải nhập viện. Cũng may hôm trước tao trốn bọn
    lưu manh về quê, tới nơi thì phát hiện bà tao đang nằm ở dưới đất. Bệnh viện
    bọn họ nói phải có tiền phẫu thuật thì may ra mới cứu được. Số tiền quá lớn,
    tao không biết xoay ở đâu ra nên đành phải nhờ tới mày.


  • Vậy à? Chuyện này sao không nói sớm!


Lý Đông đẩy tấm thẻ ra trước mặt Thiều Đại.


  • Cầm lấy đi!

Thiều Đại đẩy trả Lý Đông rồi nói:


  • Tao không cần nhiều như vậy. Ra ngân hàng rút cho tao mượn số tiền kia là
    được! Thẻ giữ lại mà dùng!


  • Tao cũng không cần gì đến thẻ, ngược lại mày cầm tiền mặt đi lại về Nam Hà
    thật không tiện.


  • Không sao, tao lo được!


Lý Đông suy nghĩ một chút rồi nói:


  • Không bằng mai cũng là cuối tuần, được nghỉ học, giờ tao theo mày về Nam Hà
    thăm bà mày luôn?

Thiều Đại có chút khó xử:


  • Việc này…


  • Thôi nào, tao không nghĩ mày lại có lúc thiếu dứt khoát như vậy.


Nghe Lý Đông nói vậy, Thiều Đại đành gật đầu:


  • Uhm… vậy cũng được!


  • Khi nào mày trở về?


  • Vốn định là thu xếp được tiền thì đi luôn.


  • Tốt, mày đợi tao một chút!


Nói đoạn, Lý Đông rút điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia bắt máy, Lý Đông nói:


  • Chú Tô Lâm, hiện giờ tôi cần đi có việc gấp. Chú cho người đưa một xe tới
    gấp số 16 đường Hồng Mai, Quận Thanh Ba nhé.

Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp ứng, Lý Đông ngắt máy quay sang nói với Thiều
Đại:


  • Khoảng mười lăm phút nữa xe sẽ đến.


  • Uhm… được!


  • Chuyện bọn lưu manh, tính thế nào?


  • Tạm thời lánh đi một thời gian. Tao cũng phải lo xong chuyện của bà tao đã.


  • Bọn chúng không tìm về quê mày chứ?


  • Hừ, đất có thổ công, sông có hà bá. Chúng nó làm mưa làm gió một góc phố
    trên này thì được chứ nếu về quê thì tự tìm đường chết. Tao nghĩ bọn nó cũng
    biết điều này nên từ hôm xảy ra chuyện đến giờ chưa thấy chúng bén mảng tới
    đó.


  • Uhm… nếu bọn chúng làm căng quá thì để tao giải quyết cho.


  • Mày…?


  • Ừ!


  • Sao lại muốn can dự vào chuyện này?


  • Vì mày là bạn tao và tao có khả năng!


Nghe Lý Đông nói lời này, trong lòng Thiều Đại có chút cảm động. Sau một lúc
hắn khó khăn nói ra một cụm từ mà vốn dĩ hắn rất ít nói:


  • Cảm ơn mày...! Có điều việc này tương đối nguy hiểm, tao cũng không muốn
    mày dính vào chuyện phức tạp như vậy. Đây là việc riêng của tao, nên để tao
    giải quyết.

Thấy Thiều Đại kiên quyết, Lý Đông cũng không nói gì thêm chỉ gật đầu:


  • Vậy tùy mày! Có điều tao nhắc lại, cần gì cứ bảo.


  • Uhm…


Thiều Đại gật nhẹ đầu sau đó không nói gì thêm, hai người lẳng lặng ngồi uống
nước.

Đúng như Lý Đông nói, sau khoảng gần mười lăm phút, một chiếc xe Mecedes
thương vụ đã đỗ ngay trước cửa. Lý Đông nhận ra người lái xe là một nhân viên
bảo an, hắn đứng dậy chủ động ra quầy thanh toán sau đó nói với Thiều Đại:


  • Đi thôi!

Thiều Đại theo Lý Đông đứng lên đi ra cửa, Lý Đông đưa chìa khóa xe máy cho
người bảo an để hắn đi xe máy về còn mình thì trực tiếp cầm lái đưa Thiều Đại
trở về Nam Hà.

Trên xe, nhìn Lý Đông đang chăm chú điều khiển tránh làn người đông đúc trên
phố, Thiều Đại lại có nhận thức mới về người bạn học cùng bàn này. Quả thật
Thiều Đại đã đánh giá thấp điều kiện của Lý Đông. Xe xịn, tài xế riêng, tiền
tiêu theo hạn mức mà có khi nhiều người cả đời kiếm không được con số đó…
không phải công tử nhà giàu thì không thể. Điều đáng nói hơn là Lý Đông này
làm người thật cũng rất hợp tính cách của Thiều Đại, khiêm tốn, chân thành lại
hết lòng vì bạn bè, quả là một người rất đáng kết giao.

Về phần Lý Đông lúc này cũng không biết những suy nghĩ trong đầu Thiều Đại chỉ
tập trung lái xe vượt qua các đoạn đường ùn tắc trong nội đô. Ra tới cao tốc
thì thông thoáng hơn hẳn, từ Hà Đô về Nam Hà lại cũng khá gần, chỉ có hơn 100
km do vậy Lý Đông cho xe chạy với tốc độ tối đa cho phép nên sau hơn một
tiếng, xe đã dừng tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh

Lý Đông cùng Thiều Đại nhanh chóng đi vào phòng theo dõi cấp cứu. Tới nơi, Lý
Đông thấy có một cô gái đang ở cùng chăm sóc bệnh nhân, hắn nhận ra là cô gái
đáng thương hôm trước được Thiều Đại cứu.Theo Lý Đôn suy đoán có lẽ do sợ cô
gái này bị bọn Lê Côn tiếp tục truy bắt nên Thiều Đại đưa cả cô ta về đây.

Thấy có người đi vào, cô gái ngẩng đầu lên, nét mặt nàng tuy vẫn còn u sầu
nhưng đã có thêm vài phần nhuận sắc. Ngọc Hà nhận ra người tới là Thiều Đại
lập tức đứng lên khỏi giường bệnh:


  • Anh Thiều Đại, Anh về rồi à?


  • Uhm… Ngọc Hà, bà tôi sao rồi?


  • Bác sĩ nói tình hình của bà đã tạm ổn định lại có điều vẫn phải phẫu thuật
    lấy khối máu tụ trong não ra mới có thể yên tâm được. À, mà anh đã lo được
    tiền viện phí chưa?


  • Được rồi… cô về nhà nghỉ ngơi đi. Ở đây để tôi lo!


  • Không sao đâu, ở đây có nhiều người, em cũng đỡ sợ.


Thiều Đại dùng ánh mắt thông cảm mà nhìn Ngọc Hà, hắn biết hẳn là dư chấn từ
sự vụ hôm trước vẫn còn ám ảnh nàng sâu đậm mới sinh ra tâm lý sợ sệt như vậy.
Hắn trấn an nàng:


  • Vậy được rồi, cô cứ ở đây trông hộ bà cho tôi một lúc. Tôi ra ngoài đi làm
    các thủ tục giải phẫu.


  • Vâng, anh cứ đi đi ạ!


Lý Đông nãy giờ đứng một bên quan sát mọi việc trong phòng. Thiều Đại cũng
không giới thiệu hắn và Ngọc Hà với nhau, có lẽ hoàn cảnh hiện tại thật có
chút không tiện nói rõ các mối quan hệ. Bà của Thiều Đại theo hắn nói thì
khoảng gần sáu mươi tuổi tuy vậy Lý Đông thấy mái tóc trên đầu đã bạc trắng,
hẳn là vì cuộc sống sinh nhai vất vả gây ra. Xung quanh người bệnh hiện tại
đang gắn chằng chịt các hệ thống dây theo dõi hiện trạng, sắc mặt trắng bệch
có vẻ khá yếu ớt, theo tình hình này nếu không phẫu thuật xử lý khối máu tụ ở
não có thể sẽ gặp nguy hiểm lớn. Lý Đông thầm nghĩ cũng may Thiều Đại tìm hắn
chứ nếu gặp người khác, đợi huy động đủ số tiền thì tình hình có lẽ sẽ trở nên
nguy kịch rồi. Nghĩ tới đây, Lý Đông khẽ thở ra một hơi, sau đó lập tức bám
theo lưng Thiều Đại đi ra khỏi phòng tiến về khu vực thu viện phí.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #72