Sự Kiện Ngư Dân


Người đăng: HoaTrungLu

Trương Ngọc dành cả buổi chiều để vãn cảnh khu biệt thự. Lý Đông khá là vui vẻ
bồi tiếp nàng. Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, không nơi nào ở đây mà không có
dấu chân và tiếng cười nói của đôi bạn trẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Lý Đông
có đủ nhiệt tình để xem xét cặn kẽ lãnh địa của mình đến vậy. Sau cùng, cuộc
thăm viếng của nữ chủ nhân tương lai kết thúc bằng bữa tối lãng mạn trên đài
thủy tạ ven hồ. Cho tới khoảng hơn chín giờ tối, khi trở về sân trước biệt
thự, Trương Ngọc liền đưa ra đề nghị cáo từ:


  • Lý Đông, cũng muộn rồi. Em phải về!

Lý Đông nghe Trương Ngọc đề nghị cũng không tiện giữ nàng lại, dù sao hai
người mới xác lập quan hệ, bây giờ bảo nàng qua đêm tại nhà mình, dù là không
ở cùng phòng thì thật có chút cũng khó mà mở lời. Việc này làm không khéo lại
khiến Trương Ngọc hiểu lầm hắn có ý đồ gì đen tối thì thật là tai hại. Cân
nhắc một chút, Lý Đông mỉm cười rút ra một chiếc thẻ mạ vàng đưa cho Trương
Ngọc:


  • Trương Ngọc, em cầm cái này đi!

Trương Ngọc nghi hoặc nhìn Lý Đông hỏi:


  • Cái gì vậy anh?


  • Uhm, đây là thẻ an ninh ra vào biệt thự. Bộ phận bảo an mới chuẩn bị xong
    trong chiều nay đấy!


  • A…


Nhìn tấm thẻ trên tay Lý Đông, Trương Ngọc vừa bất ngờ vừa khá là cảm động.
Nàng hiểu dụng ý phía sau việc này của Lý Đông là gì. Tấm thẻ này công dụng
không khác gì một chìa khóa riêng của khu biệt thự, có nó Trương Ngọc có thể
xuất nhập nơi này bất kỳ lúc nào mà không ai ngăn cản. Trương Ngọc thầm nghĩ
có lẽ lúc trước Lý Đông thấy nàng lo lắng về tương lai mối quan hệ của hai
người nên hắn mới làm điều này như một lời khẳng định cho lời nói của mình.
Việc này có chút giống như Lý Đông ngầm ám thị nàng đã trở thành chủ nhân thứ
hai của nơi này, hắn muốn thể hiện cho Trương Ngọc thấy mình muốn gắn bó với
nàng, cùng nàng sinh hoạt trong căn nhà này.

Mắt Trương Ngọc bỗng trở nên long lanh, không kìm giữ được tình cảm của mình
trước cách cư xử mềm mại mà tinh tế của Lý Đông, Trương Ngọc khẽ nhón chân
vòng tay qua cổ hắn, áp môi mình lên môi Lý Đông. Lý Đông ban đầu còn có chút
bất ngờ trước phản ứng đột ngột của Trương Ngọc nhưng rất nhanh sau đó hắn bỏ
qua nghi hoặc mà nhiệt tình đáp lại. Phải biết, Trương Ngọc cũng là không mấy
khi mạnh bạo chủ động hôn hắn đâu, sao Lý Đông có thể bỏ lỡ cơ hội này được!

Đôi nam nữ say mê trong men ái tình mặc cho những ánh mắt tò mò của đám vệ sĩ
đang lấp ló đâu đó xung quanh. Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người mới
lưu luyến không rời mà từ trừ tách ra. Trương Ngọc thần thái có chút thẹn
thùng, dưới ánh đèn nàng trở nên xinh đẹp không thể tả. Lý Đông càng nhìn càng
cảm thấy mê hoặc. Trương Ngọc thấy bộ dạng của hắn lại càng thêm hạnh phúc.
Hai người nhìn nhau một lúc, Trương Ngọc bỗng nhớ ra là mình còn phải về nhà,
nàng đưa tay nhận tấm thẻ từ tay Lý Đông rồi hỏi:


  • Uhm… thẻ này nếu rơi vào tay người khác thì sao?

Lý Đông khi này đã tỉnh táo lại, mỉm cười trả lời:


  • À, chuyện này em không cần lo. Chỉ có em mới dùng được nó. Khi quẹt thẻ qua
    máy quét thì hình ảnh của em sẽ hiện lên trên màn hình, nếu bảo an không xác
    nhận người tới là em thì ai cầm nó cũng vô ích.


  • Uhm… em hiểu rồi! Vậy em sẽ giữ lại nó!


Trương Ngọc nhu thuận gật gật đầu rồi cẩn thận cất chiếc thẻ vào một ngăn
riêng trong ví. Lý Đông cũng không muốn gây trễ nải thời gian của nàng nữa nên
nói:


  • Uhm, vậy để anh đưa em về!

Nói xong, hắn chủ động đi vào gara xe ô tô. Sau chốc lát một chiếc Bentley
Continental Flying Spur màu trắng mới coóng chầm chậm lái tới. Đây là chiếc xe
công vụ được Trần Hàng chuyển đến biệt thự vào đầu tháng. Nhiệm vụ của nó là
phục vụ cho Lý Đông những lúc cần xuất nhập xử lý công chuyện. Dù sao Lý Đông
là Chủ tịch tập đoàn cũng cần phối một chiếc xe chuyên dụng phù hợp với vị
trí, không thể khi nào Lý Đông muốn di chuyển cũng phải điều xe từ Đông Thành
lên được. Việc này theo Trần Hàng thấy khá là bất tiện, do đó sau khi tham
khảo ý kiến Lý Đông hắn liền đặt mua chiếc xe này. Trung thực mà nói, chiếc xe
tuy khá đắt nhưng tổng thể nó khá phù hợp với cảnh quan xung quanh của khu
biệt thự. Dù Lý Đông là người có nhu cầu đơn giản nhưng cũng không thể phối
một chiếc xe như Santafe chạy ra chạy vào nơi này được, vì điều đó làm giảm đi
đẳng cấp của căn biệt thự này.

Chiếc xe dừng trước mặt Trương Ngọc. Từ ghế lái Lý Đông đi xuống rồi vòng qua
đầu xe mở cửa cho nàng ngồi bên ghế phụ. Đây là lần thứ hai trong ngày có
người làm hành động này với Trương Ngọc. Có điều phản ứng của nàng là hoàn
toàn trái ngược. Nếu lần trước Trương Ngọc là trăm phương ngàn kế tìm cách từ
chối thì chỉ sau đó nửa ngày nàng lại trăm chịu ngàn chịu bước lên xe. Điều
này cũng dễ hiểu, không phải do chiếc xe nào quý phái hơn chiếc xe nào mà vấn
đề nằm ở chủ nhân của chúng, đây mới là mấu chốt tạo nên sự khác biệt. Đơn
giản Lý Đông mới chính là người nàng yêu. Vì tình yêu này, ngay cả Lý Đông có
đi xe đạp, Trương Ngọc cũng không một chút ngại ngùng mà leo lên xe và ngồi
sau lưng ôm eo hắn. Thứ tình cảm trong sáng không ám mùi khói lửa nhân gian
này là thứ mà cả nàng và Lý Đông đều đã trân trọng gìn giữ và phát triển cho
tới bây giờ.

Lý Đông cũng là lần đầu lái chiếc xe mới này. Theo cảm quan ban đầu của hắn,
xe có động cơ khỏe khoắn, kiểu dáng bắt mắt, nội thất lại hiện đại và tinh tế
đến từng đường nét. Cả chiếc xe toát lên một khí chất lịch lãm, vương giả mà
những dòng xe bình dân không thể có được. Lái nó chủ nhân sẽ rất hài lòng cảm
thấy nó xứng đáng với số tiền đã bỏ ra.

Sau khi Trương Ngọc ổn định chỗ ngồi, Lý Đông khẽ nhấn nhẹ chân ga, chiếc xe
như một con bạch mã phi nhanh về phía trước. Khi Lý Đông gần ra khỏi cổng thì
lập tức có hai chiếc xe Mercedes thương vụ màu đen một trước một sau nhanh
chóng đi theo bảo hộ.

Lý Đông là linh hồn của Kỷ nguyên mới nên thông thường khi hắn ra ngoài, Lý
Đông vẫn có bảo an âm thầm hộ vệ. Đặc biệt sau vụ án Phùng Bân, Lý Đông còn
cảm thấy sự tồn tại của mật vụ như có như không xung quanh bảo hộ mình. Lý
Đông ban đầu rất không muốn những phiền phức này có điều dưới sự cực lực phản
đối của Trần Hàng và Trưởng Bộ phận bảo an Đồng Thiết, hắn đành phải thỏa
hiệp, chỉ có yêu cầu những người này đừng làm ảnh hưởng tới những người bình
thường xung quanh hắn. Về phần những mật vụ kia hắn cũng vô lực đi can thiệp,
bọn họ làm theo lệnh của thượng cấp, miễn không gây hại gì tới Lý Đông là
được.

Xe chạy mất khoảng gần mười lăm phút thì đến tới đầu ngõ của nhà trọ Trương
Ngọc. Do đường vào khá hẹp nên Lý Đông đành đỗ xe vào ven đường rồi cùng nàng
đi bộ trở lại nhà trọ. Tới cổng, Lý Đông không có vào trong. Sau nụ hôn tạm
biệt, hai người chia tay về nhà trong bịn rịn.

Lái xe trở về biệt thự, sau khi tắm rửa Lý Đông trở lại phòng ngủ của mình mở
ti vi ra muốn xem qua một chút tin tức.Không ngờ bản tin thời sự đêm khuya lại
đang phát một tin tức khiến LÝ Đông lập tức bị thu hút sự chú ý.

Sự việc đang được người phát thanh viên nhắc tới có liên quan đến một bất ổn
chính trị. Theo đó, hôm nay có hai tàu của ngư dân trong nước khi đang đánh cá
tại Vịnh Bắc Bộ thì bị một tàu cảnh sát biển của nước bên kia bao vây và nổ
súng tấn công làm 9 người chết, 7 người bị thương và 8 người bị bắt giữ. Một
tàu đánh cá và xác những ngư dân đều bị phía kia đưa về đảo Hải Khấu, tàu còn
lại trốn thoát được trở về đất liền. Theo điều tra của Bộ chỉ huy bộ đội biên
phòng nơi diễn ra sự việc, các tàu đánh cá đang ở 18°16" vĩ độ bắc, 107° độ 6"
kinh độ đông, cách đường phân định Vịnh Bắc Bộ đến 10 hải lý tức là hoàn toàn
nằm trong phần lãnh hải của quốc gia khi bị tấn công. Ngược lai, về phía nước
bên kia họ lại thông qua phát ngôn viên Bộ ngoại giao tuyên bố rằng một số tàu
của nước họ từ đảo Hải Khấu đang đánh cá trong lãnh hải ở Vịnh Bắc bộ thì bị
ba tàu lạ có trang bị vũ khí kéo đến định bắn phá và cướp tàu. Sau khi nhận
tin, tàu tuần duyên bên họ đã đến giải cứu. Ba tàu vũ trang kia đã nổ súng
trước vào tàu biên phòng và làm bị thương nhân viên công lực nước họ.Người
phát ngôn Bộ ngoại giao bên kia cũng tuyên bố cảnh sát tuần duyên nước họ buộc
phải hành động và đã bắn chết một số người có vũ trang, bắt một tàu và tám
người khác cùng vũ khí, đạn dược và ngư cụ.

Nghe xong tin tức, Lý Đông trở nên rất nổi giận. Quả nhiên không khác gì so
với đời trước, đúng thời điểm này bọn người tham lam kia vẫn diễn lại cái trò
vu khống chính trị trắng trợn và có tổ chức như vậy. Bọn họ dám nói những
thuyền cá như chiếc lá mỏng manh trên biển kia lại dám thách thức và tấn công
một tàu tuần duyên vỏ thép trang bị đầy đủ vũ khí của bọn họ ư? Thật nực cười,
bọn họ nghĩ cả thế giới đều ngu ngốc như mình hay sao mà lại dùng những lời lẽ
xảo trá đó?

Có được những thông tin đười trước, Lý Đông biết đây mới chỉ là những bước đi
quyết liệt đầu tiên để hiện thực hóa tham vọng bành trướng lãnh thổ của thế
lực phương Bắc, cái bọn họ thực sự muốn chính là chiếm Đông Hải thành lãnh địa
của riêng mình. Chính sách “Thao Quang Dưỡng Hối” (Dấu mình chờ thời) của cựu
lãnh đạo bọn họ đã không còn được các thế hệ lãnh đạo bây giờ và kế cận áp
dụng. Đi cùng với sự tăng trưởng và phát triển mạnh mẽ về kinh tế và công
nghệ, sự tự tin của tầng lớp lãnh đạo cao cấp của nước này đang ngày càng tăng
lên, là tiền đề tạo cơ sở cho việc bùng cháy trở lại của tinh thần Đại Quốc,
muốn xâm lược và quy phục các nước khác dưới chân mình. Theo diễn biến này,
trong mấy năm tới, theo Lý Đông nhớ, các hành động quyết liệt bất chấp luật
pháp và công ước quốc tế sẽ liên tiếp được phía bên kia thực hiện. Mục đích
của hàng loạt sự kiện này chính là để biến vùng biển vốn rõ ràng thuộc sở hữu
quốc gia khác từ không tranh chấp thành vùng biển có tranh chấp. Điển hình của
việc này chính là các phi vụ cản trợ hợp đồng khoan thăm dò dầu mỏ của chính
phủ với BP, Exxon Mobil năm 2007, vụ căng thẳng giữa tàu thăm dò đại dương
USNS Impeccable của Mỹ với một số tàu hải quân của nước kia đầu năm 2009, vụ
cắt cáp tàu Bình Minh 2 năm 2011, vụ đưa giàn khoan Hải Dương 981 xuống thềm
lục địa của quốc gia năm 2014 và hàng loạt các tranh chấp nhỏ lẻ khác liên
quan tới đường chín đoạn như cấm đánh cá, tịch thu thuyền…

Lý Đông thật sự không muốn để lịch sử này lặp lại, ở đời này hắn phải dùng hết
sức mình giúp đất nước chống lại cái kế sách ngụy trá bẩn thỉu “Phản khách vi
chủ” này của bọn giặc cướp. Diễn biến đời trước cho thấy, đây là một kế sách
rất âm hiểm và lâu dài được trù tính thực hiện bằng rất nhiều phương thức, với
sự tham gia của nhiều lực lượng để xâm thực dần dần lãnh hải đất nước. Lý Đông
biết để giải quyết vấn đề này không dùng tới sức mạnh kinh tế và quân sự là
không có hiệu quả bởi phía bên kia hành xử không cần tuân theo lý lẽ, giống
như một tên hải tặc dùng ưu thế và sức mạnh của mình đoạt đi hàng hóa của
thuyền buôn vậy. Mọi biện pháp ngoại giao trong đời trước cũng chỉ có tác dụng
rất hạn chế và bị động, gần như phụ thuộc rất nhiều vào các thế lực bên ngoài
như Mỹ, Nhật, Asean… thậm chí ngay cả Asean vì những chuyện này mà bị bên kia
gây chia rẽ và thao túng một bộ phận các nước thành viên.

Nếu quốc gia vẫn không có được nền kinh tế và quân sự hùng mạnh thì nhiều khả
năng vẫn phải chịu áp bức như đời trước mà không làm ra được một phản ứng nào
thật sự hữu hiệu với đối phương. Tiền bạc trong tay Lý Đông hiện tại không quá
lớn để có thể mua sắm nhiều khí tài quân sự, mặc dù tương lai hắn vẫn là có
thể kiếm thêm nhưng để đầu tư cho việ này thì thật như muối bỏ biển. Lý Đông
không có đủ tiền nhưng hắn hiểu mình có thứ còn lợi hại hơn gấp trăm lần tiền,
đó chính là công nghệ siêu việt thời đại. Nếu có thể vận dụng một cách khéo
léo, hắn tin chắc sẽ giúp đất nước đạt tới một vị thế hoàn toàn khác, khiến
đối thủ mỗi bước hành động đều phải thận trọng dè chừng, không thể manh động.
Có điều việc này Lý Đông cũng không thể thực hiện được một mình, hắn cần sự
trợ giúp của một người khác, hắn sẽ phải gặp người này để bàn bạc thêm về đối
sách của mình.

Nghĩ tới đây, Lý Đông tắt ti vi, lại bàn làm việc viết lên một bản kế hoạch
chi tiết. Say sưa với những tính toán của mình, khi mọi thứ kết thúc, đồng hồ
đã chỉ tới một giờ sáng. Đọc và cân nhắc lại một lần những gì vừa viết, Lý
Đông hài lòng với những phương án này, nếu chúng được thực thi và triển khai
thì không bao lâu nữa thế giới này sẽ phải sửng sốt trước những gì quốc gia
nhỏ bé này làm được, giáng một đòn nặng nề vào tham vọng bành trướng của bọn
người tham lam phương Bắc.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #67