Người đăng: HoaTrungLu
Chiếc xe máy Honda Future dừng trước một cánh cổng cao lớn khí phái mà chỉ cần
nhìn những đường nét đúc trạm tinh tế trên đó cũng biết được tài lực của chủ
nhân nơi này.
Lúc này, Trương Ngọc đang dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Lý Đông:
Lý Đông gãi đầu cười:
Lý Đông vừa nói vừa chỉ vào căn biệt thự.
Trương Ngọc cảm thấy Lý Đông có ý trêu đùa mình, xị mặt ra vẻ hờn dỗi:
Hừm, thôi đừng giỡn nữa! Không muốn cho em đến nhà thì thôi! Anh định mang
chỗ này ra gạt em à?
Ha ha, anh nói thật mà. Em nhìn cổng mở rồi kìa!
Nói tới đây, Lý Đông ra hiệu cho Trương Ngọc nhìn về phía trước. Quả nhiên
người bảo an tại trạm gác tiền phương nhận ra Lý Đông nên chủ động cho barie
và cổng mở ra.
Thấy Trương Ngọc vẫn không có phản ứng gì, Lý Đông liền vặn nhẹ tay ga đi vào
trong trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng. Khi xe đã lướt qua cánh cổng, lúc này
Trương Ngọc mới kéo áo Lý Đông nói:
Lý Đông bật cười:
Nhà anh thì sao lại không cho anh vào?
Nhưng chuyện này là sao? Em không hiểu?
Uhm… cái này kể ra có hơi dài dòng, vào trong anh sẽ nói cụ thể cho em
biết!
Trương Ngọc nghe Lý Đông nói vậy cũng không hỏi thêm cái gì. Nàng đành giữ lại
thắc mắc trong lòng chờ câu trả lời của hắn. Có điều tất cả những nghi hoặc
này nhanh chóng bị quên lãng. Trương Ngọc rất mau bị cảnh vật nơi này thu hút.
Khi hai người đang đi dưới những tán thông cao lớn thì Trương Ngọc líu ríu kéo
áo Lý Đông:
Oa, oa…có nai… có nai kìa… anh nhìn xem!
Ha ha, ở đây có nhiều động vật ăn cỏ lắm. Lát nữa em sẽ thấy, còn có hươu,
thỏ, hoẵng nữa kìa…
Thật à?
Uhm!
Người xây nơi này rất có cảm quan thiên nhiên! Anh nói có phải không?
Đương nhiên rồi!
Oa… thảo nguyên! Đẹp quá! Lý Đông, ngọn đồi nhỏ kia mà tổ chức tiệc ngoài
trời thì rất tuyệt!
Ha ha, anh cũng nghĩ thế!
Này, sao anh không có bình luận gì thêm à?
Bình luận gì? Ngày nào anh chẳng đi qua đây, nhìn mãi cũng quen thuộc rồi.
Xì, đúng là mất hứng…
Sau một loạt cung đường, chiếc xe cuối cùng đã đậu trước căn biệt thự. Trương
Ngọc khi này đã hoàn toàn trầm mê vào cảnh sắc nơi này.Nàng không thể tin ở Hà
Đô lại có một nơi đẹp tới mức độ như vậy. Rừng thông, thảo nguyên, hồ nước,
biệt thự tân cổ điển… những thứ này phối hợp quá hài hòa, thật là một nơi ở
đáng mơ ước.
Nghe tiếng Lý Đông gọi, Trương Ngọc mới tỉnh lại lẳng lặng đi theo hắn. Khi
hai người tới trước cửa, tại đây đã có một người đàn ông trung niên trong
trang phục quản gia đứng mỉm cười đón chào:
Chào cô!
Chào cậu !
Tô Lâm là lần đầu tiên thấy Lý Đông đưa một người khác giới về nhà. Nhìn bộ
dạng của bọn họ, Tô Lâm đoán có đến tám chính phần mười là bạn gái của cậu
chủ, nói một cách khác rất có thể chính là nữ chủ nhân tương lai của hắn. Tô
Lâm là người tinh minh, hắn biết nhiều khi ý kiến của người phụ nữ đối với
những chuyện trong nhà lại quan trọng hơn người đàn ông rất nhiều. Ông ta xác
định phải tỏ thái độ thật tốt với cô gái trẻ trước mặt này, giành lấy thiện
cảm ban đầu, từ đó về sau công việc quản gia sẽ dễ làm hơn. Đây cũng là lý do
ông ta chủ động chào hỏi cô gái trước khi chào Lý Đông.
Nhìn thấy là Tô Lâm, Lý Đông cũng gật đầu chào lại rồi nói:
Uhm, chú Tô Lâm, hôm nay có khách tới thăm, chiều có thể ở lại nghỉ ngơi,
phiền chú sắp xếp một chút!
Vâng, tôi biết rồi!
Uhm, chú đi đi!
Tô Lâm theo lệnh lui ra, Lý Đông tiếp tục dẫn Trương Ngọc đi vào trong, tiến
về phía bộ salon sang trọng ngồi xuống. Trương Ngọc dùng ánh mắt ngỡ ngàng
ngắm nhìn những thiết kế và bài trí xa hoa trong sảnh chính căn biệt thự ,
trong lòng lại đang không khỏi khiếp sợ về mức độ giàu có của chủ nhân nơi
này. Sau một lúc, đợi người phục vụ rót xong hai ly trà và lui ra ngoài,
Trương Ngọc lập tức quay sang hỏi Lý Đông:
Lý Đông không trả lời ngay, hắn đưa tay cầm cốc, khẽ nhấp một ly nước sau đó
nhìn thẳng Trương Ngọc trả lời:
Trương Ngọc, nơi này có tên là Đông gia Biệt thự và nó là tài sản riêng của
anh.
A… anh nói cái gì?
Trương Ngọc giật mình hỏi lại.
Không nhận ra nét bỡn cợt hay lừa dối trên mặt Lý Đông, Trương Ngọc nói:
Nhưng tại sao anh lại là chủ nhân của nơi này được? Theo em biết gia cảnh
nhà anh cũng không quá giàu có…
Chuyện này nói ra thật cũng hơi có chút khó tin. Trương Ngọc, em biết Tập
đoàn Kỷ nguyên mới chứ?
Kỷ nguyên mới? Uhm… tập đoàn đó chẳng phải là đầu tư Khu Thiên đường Nghỉ
dưỡng Hoàn Cầu sao? Nghe nói là bọn họ còn làm cái gì pin nano, pin năng lượng
mặt trời với mở siêu thị gì đó nữa… nhưng anh nhắc tới nó làm gì?
Uhm… vì…
Nói tới đây Lý Đông chợt dừng lại, sau đó giây lát hắn chầm chậm nói tiếp:
Nghe xong câu trả lời này thì Trương Ngọc không nói thêm cái gì, nét mặt của
nàng bây giờ biến đổi tương đối đặc sắc với đủ thứ loại cảm xúc. Lý Đông cũng
lẳng lặng chờ đợi Trương Ngọc tiêu hóa tin tức và chấp nhận sự thật này. Có
điều, phản ứng sau đó của Trương Ngọc khiến hắn cảm thấy mình thật đánh giá
quá cao trọng lượng lời nói của bản thân rồi. Trương Ngọc sau một hồi suy tư
bỗng từ ghế bên kia đứng lên, đi tới bên cạnh người Lý Đông ngồi xuống rồi
nhìn hắn cười đầy tinh ranh:
Lý Đông trán nổi lên hắc tuyến, hắn cười khổ nắm lấy tay Trương Ngọc:
Anh biết chuyện này khá là khó tin với em, có điều những lời vừa rồi anh
nói tất cả đều là sự thật. Em nghĩ rằng một người chỉ là quen biết lại có thể
để anh đi lại tự do và dẫn một người lạ như em vào một nơi như thế này ư?
Chuyện này…
Trương Ngọc ấp úng một hồi không tìm ra lý do phản bác. Nàng nghĩ một chút rồi
đề nghị:
Được, chuyện này nên giải thích cụ thể thế nào, em sẵn sàng nghe anh nói
đây.
Uhm… vậy để anh kể rõ từ đầu. Mọi chuyện bắt đầu từ năm 2001 với một sản
phẩm máy cày cải tiến…
Lý Đông hồi tưởng và tỷ mỉ kể lại quá trình lập nghiệp của mình cho Trương
Ngọc nghe, tất nghiên hắn không dám tiết lộ chuyện mình là người trọng sinh và
nắm giữ bí mật lớn trong người về nền văn minh đã mất. Hắn đổ hết công lao này
cho phòng nghiên cứu bí mật. Không phải hắn không tin Trương Ngọc mà điều này
cũng là an toàn cho cả nàng và hắn, càng ít người biết càng tốt. Lý Đông hiểu
chuyện này chỉ có thể sống để bụng, chết mang theo mà thôi.
Trương Ngọc say sưa nghe Lý Đông nói chuyện, nàng lần lượt đi hết từ bất ngờ
này sang bất ngờ khác mãi cho tới khi Lý Đông kết thúc. Mất vài phút sau đó,
Trương Ngọc mới bần thần hồi tỉnh lại:
Chuyện này thật quá khó tin. Anh vẫn còn trẻ như vậy! Haizzza
Uhm… anh biết!
Lý Đông, nói vậy bây giờ anh là một ông chủ lớn giàu có rồi sao?
Uhm… có thể cho là như vậy. Nhưng thực sự anh cũng không quá coi trọng điều
này.
Nếu vậy… nếu vậy…
Vậy… làm sao?
Vậy anh còn muốn ở bên em sao?
Ha ha… Trương Ngọc, em nói cái gì vậy? Sao anh lại không muốn ở bên cạnh
em?
Uhm… báo đài đưa tin đầy ra đấy, không phải đại gia đều lấy diễn viên,
người mẫu sao? Em vẫn chỉ là một sinh viên…
Trời đất, ra là vậy! Em nghĩ hơi nhiều rồi. Cũng không phải đến bây giờ anh
mới có tiền, chúng ta đã ở bên nhau hơn bốn năm, em còn không hiểu con người
anh sao?
Nhưng khi biết được sự việc vừa rồi, em… em bắt đầu cảm thấy mình…mình
không tự tin cho lắm!
Trương Ngọc, đừng nói như vậy. Hãy tin tưởng vào tình cảm của chúng ta!
Tình cảm anh giành cho em là thật và anh biết em cũng vậy. Nó sẽ không vì
những thứ ngoại thân này ảnh hưởng gì cả. Em hiểu chứ?
Nói tới đây, Lý Đông liền vòng tay kéo Trương Ngọc ôm chặt nàng vào lòng. Sau
giây lát Trương Ngọc cũng xiết chặt lấy hắn như sợ nếu nàng hơi không chú ý Lý
Đông sẽ rời xa nàng vậy. Hai người cứ giữ tư thế này chừng năm phút, như cảm
thấy tình cảm chân thật và nồng ấm của Lý Đông, tâm trạng căng thẳng của
Trương Ngọc mới vơi đi phần nào. Lúc này, chợt nhớ ra trong nhà còn có người
giúp việc, Trương Ngọc mới xấu hổ đẩy Lý Đông ra.
Lý Đông mỉm cười véo véo cái mũi xinh xắn rồi hôn nhẹ lên trán Trương Ngọc.
Hắn đứng dậy nói:
Đừng nghĩ linh tinh nữa nhé! Nào bây giờ để anh đưa bà chủ tương lai đi xem
xét một vòng căn nhà tương lai của chúng ta chứ!
Xì… bà chủ tương lai cái gì chứ! Ai nói là đồng ý lấy anh đâu.
Trương Ngọc tuy nói vậy nhưng trong lòng thì đang rất là hạnh phúc. Nói đùa,
bỗng dưng phát hiện bạn trai mình là một người tài hoa lỗi lạc như vậy cô gái
nào mà lại không vui cơ chứ, đó là còn chưa nói tới tòa biệt thự này thật là
quá hợp mắt duyên của nàng đi. Có thể sinh sống ở nơi này chẳng phải là đã đạt
tới ngưỡng cao nhất của nhân sinh rồi sao?
Trương Ngọc háo hức đứng dậy sau đó bước tới bên cạnh Lý Đông nói:
Uhm… nhưng mà em thật sự thích căn biệt thự này, em cũng muốn nhìn một chút
để mở mang tầm mắt.
Được, đi thôi!
Tham quan một vòng, Trương Ngọc càng xem là càng yêu thích, ánh mắt mỗi khi
nhìn Lý Đông lại càng là yêu thương cùng ngưỡng mộ nồng đậm. Trương Ngọc biết
người đàn ông trước mặt này sẽ là người mở ra cho cuộc đời nàng cả một thế
giới