Người đăng: HoaTrungLu
Cùng lúc này, Doanh trại chỉ huy Quân khu 3.
Mã Lôi đang tiếp một cuộc điện thoại.
Vâng, anh Phùng Bân. Bọn họ đã rời khỏi được gần một tiếng rồi!
Uhm… vậy có khi bọn họ đã tới gần biên giới rồi. Đinh Lực liên lạc lại
chưa?
Chưa có thưa anh. Tôi nghĩ có thể đi đường rừng không có sóng nên cậu ta
chưa gọi về được.
Được, vậy có gì anh thông báo lại cho tôi!
Vâng, tôi biết rồi!
Tại đầu dây bên kia, sau khi cúp máy, Phùng Bân bất chợt cảm thấy có chút bất
an thầm nghĩ “ Theo lý, với khoảng cách từ doanh trại đến biên giới đi theo
đường rừng cũng chỉ có hơn mười km, đáng lẽ bọn họ phải đến nơi rồi mới đúng.
Đinh Lực cũng không thể không báo cáo lại chuyện này được. Không lẽ lại xảy ra
chuyện gì sao”
Nghĩ tới đây, Phùng Bân nhấc máy quay một dãy số bí mật. Khi đầu dây bên kia
tiếp máy, Phùng Bân dùng một thứ tiếng vừa lạ vừa quen nói:
Anh Triệu, bộ phận tiếp ứng bên kia đã thông báo đón được người chưa?
Chu Khang, tôi cũng đang muốn gọi hỏi anh. Hiện tại bên này chưa thấy ai
đến cả. Có chuyện gì sao?
À không! Không có gì! Chắc đường rừng khó đi nên bọn họ tới muộn môt chút!
Tôi sẽ cho kiểm tra và thông báo lại các anh!
Được! Tôi chờ anh gọi lại!
Sau cuộc nói chuyện, Phùng Bân cảm thấy là có vấn đề rồi. Theo tin hắn biết,
vụ việc của Kỷ nguyên mới đã được báo cáo lên Tổng Bí thư, Thủ tướng và Chủ
tịch nước. Bọn họ tỏ ra khá là tức giận với việc này. Thủ tướng đã yêu cầu các
cơ quan chức năng phối hợp điều tra, phải nhanh chóng bắt lại các thành viên
nhóm bắt cóc, tìm ra kẻ đứng đằng sau các sự vụ này kịp thời ngăn chặn sự đánh
cắp công nghệ. Ban đầu Phùng Bân đánh giá, dấu vết để lại thực sự quá nhạt
nhòa, ông ta không mấy tin tưởng công an có thể tìm ra manh mối gì trong một
thời gian ngắn như vậy. Có điều, vào lúc này, sự quả quyết của ông ta lại có
chút lung lay.
Phùng Bân không biết, quả thật sự lo lắng của ông ta là có cơ sở, trực giác
của ông ta đã đúng bởi vào lúc này, tại Doanh trại của Quân khu ba, một đoàn
công tác đặc biệt đã được cử đến.
Thiếu tướng Mã Lôi ở trong phòng làm việc của mình đang đi đi lại lại, hắn
đang chờ đợi cuộc gọi từ Đinh Lực. Không gian trong phòng đang khá là trầm
lắng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi thì đột ngột cánh cửa phòng chợt
mở ra, trợ lý của hắn hấp tấp dẫn một nhóm người ồ ạt đi vào:
Mã Lôi đang định lên tiếng chấn chỉnh một chút tác phong của những người mới
đến nhưng nghe tới đây, trong lòng hắn có chút co rụt, Mã Lôi biết có chuyện
không ổn rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, người dẫn đầu của nhóm công tác đi tới
trước mặt Mã Lôi giơ ra thẻ ngành và một tờ giấy có dấu đỏ do đích thân Bộ
trưởng Bộ Công An Tô Lợi ký.
Mã Lôi đờ người ra, hắn thật không hiểu mình sơ hở ở đâu mà công an có thể lần
ra được. Sau một lúc dường như không tìm ra bất kỳ sai lầm gì, Mã Lôi lấy lại
một chút tự tin, hắn lập tức gầm lên:
Thấy Mã Lôi có ý muốn phản kháng, người dẫn đầu nhóm công tác bình tĩnh nói:
Nói tới đây, không để cho Mã Lôi phản bác, ông ta lập tức ra lệnh:
Các đồng chí, lập tức áp giải người này về đơn vị.
Rõ!
Tiếng chấp hành vang lên đanh thép, lập tức có hai chiến sĩ xông đến khóa chặt
Mã Lôi. Mãi cho đến khi tra tay vào còng, Mã Lôi vẫn còn có chút mộng, hắn
không thể tin tất cả những việc diễn ra quá chóng vánh này là thật.
Khi Mã Lôi đã yên vị trên chiếc xe đặc chủng thì tại Hà Đô nơi có khu biệt thự
dành cho cán bộ cao cấp, Phùng Bân cũng đang lòng như lửa đốt.
Chờ đợi mãi không thấy phản hồi gì của Mã Lôi, Phùng Bân liền nhấc máy gọi tới
máy bàn của hắn. Có điều âm thanh nhận được lại chỉ là những hồi chuông đổ dài
mà không có người bắt máy. Sốt ruột, Phùng Bân lại gọi cho phía bên kia để xác
nhận lại tình hình. Nghe tới người vẫn chưa đón được, ông ta đoán mọi chuyện
có thể hỏng rồi. Phùng Bân đoán xem chừng, tình hình là đang diễn biến xấu nên
Mã Lôi đang phải đi ra ngoài để giải quyết.
Nghĩ tới đây, Phùng Bân định nhấc máy gọi theo số di động cho Mã Lôi có điều
đúng lúc này, điện thoại cá nhân khác trong phòng của Phùng Bân đến một tin
nhắn. Trái tim ông ta nhảy lên một nhịp bởi Phùng Bân biết chiếc điện thoại
này chỉ dùng để liên lạc với một số điện thoại duy nhất, nó cũng đã được đăng
ký chặn tin nhắn rác nên thông thường chỉ có một mình người đó có thể gửi tin
tới mà thôi.
Phùng Bân có chút run tay mở tin ra đọc, sau giây lát mồ hôi lạnh trên trán
ông ta rỉ ra thành từng giọt. Mắt ông ta trừng lớn khó tin nhìn vào dòng tin
ngắn ngủi trước mắt “Sự việc có biến lớn, anh đã bị lộ. Mau chóng rút lui!”
Phùng Bân lúc này thực sự là khá mất bình tĩnh, nếu người này đã nói như vậy
hẳn là chính xác rồi. Phùng Bân không ngờ mình có thể bị lộ dễ dàng như vậy.
Nếu không có vị này ở trên nắm được nguồn tin thì không phải là ông ta sắp
chết mà còn chưa biết sao.
Qua đi vài phút suy tư, Phùng Bân lập tức gọi người quản gia thân tín của mình
vào trong phòng. Đây là một người chạc tuổi, nhìn vóc dáng có vài phần tương
tự Phùng Bân. Người này vừa vào đến nơi, Phùng Bân liền mời ông ta ngồi xuống
rồi dùng thứ tiếng ngoại lai nói chuyện:
Người quản gia không hiểu sao Phùng Bân lại nói tới chuyện này nhưng vẫn trả
lời:
Phùng Bân không trả lời câu hỏi của vị quản gia A Lợi mà tiếp tục hỏi:
A Lợi, bao nhiêu năm nay tôi đối xử với anh thế nào? Không tệ chứ?
A Khang, nhiều năm theo anh, tôi không có phàn nàn gì. Vợ con tôi ở bên kia
cũng được anh cho người chiếu cố rất tốt, không phải lo lắng gì.
Uhm… Tôi cũng nghĩ là anh biết điều này. Nếu bây giờ tôi nhờ anh giúp đỡ,
anh sẽ không từ chối chứ?
A Lợi đã cảm thấy có gì đó không bình thường nhưng vẫn trả lời:
Nghe người quản gia trả lời, Phùng Bân nghiêm mặt nói:
A Lợi, sở dĩ tôi gọi anh vào đây là có việc muốn giao cho anh!
Vâng, anh cứ nói!
Uhm… Hiện tại tôi đang lâm vào tình thế nguy hiểm. Có thể danh tính thật sự
của tôi đã bị lộ, ở ngoài kia mật vụ có thể đang vây kín xung quanh, có thể
xông vào bắt tôi bất cứ lúc nào. Tôi cần anh đóng giả tôi rồi xuất ra ngoài
biệt thự, thu hút sự chú ý của bọn họ. Tôi sẽ nhân cơ hội bọn họ sơ xuất mà
trốn đi. Anh thấy sao?
Người quản gia A Lợi lúc này có chút sững sờ, A Khang bị lộ? Nếu vậy chẳng
phải cả hắn cũng đều lâm vào nguy hiểm sao? A Lợi mặc dù là quản gia nhưng
cũng là một mắt xích quan trọng, góp sức và nắm giữ không ít bí mật trong
đường dây này. Nếu bị bắt thì đối mặt với hắn chỉ có thể là bị tù ngục cả đời
tại một nơi cực kỳ bí mật hoặc thậm chí bị ngầm xử tử mà không qua bất kỳ tòa
án nào xét xử. A Lợi biết, với những gián điệp như hắn, thông thường là sẽ
chịu hình thức trừng phạt như vậy. Nguyên nhân là vì các nước không muốn xảy
ra tranh chấp với nhau nên sẽ không khiến mọi chuyện được công khai. Trong
những trường hợp này, nếu nước phát hiện ra gián điệp có thực lực ngang hàng
hoặc áp đảo đối phương thì bọn họ sẽ trực tiếp có các biện pháp trừng phạt
nước còn lại, nếu không bọn họ sẽ lựa chọn hình thức thủ tiêu, nhanh gọn mà
đối phương cũng chỉ còn cắn răng chấp nhận, không dám làm ra chuyện gì lớn,
làm ngơ coi như một chuyện không có liên quan mà thôi.
Nhận ra thái độ phân vân của A Lợi, Phùng Bân biết mình cũng không còn nhiều
thời gian, hắn quyết định lật bài:
Nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Phùng Bân, A Lợi khẽ nhíu mày. Theo Chu
Khang bao nhiêu năm, hắn rất hiểu tính cách của con người này, nếu thật A Lợi
không làm theo ý hắn, thì rất có thể vợ và con cháu ông ta ở bên kia sẽ gặp
phải uy hiếp chí mạng. Suy nghi giây lát, khuôn mặt A Lợi trở nên đanh lại như
đã quyết tâm. Tính đến nay, A Lợi cũng đã hơn sáu mươi, ông ta cũng không thể
vì tiếc cái mạng già này mà gây ra nguy hiểm cho người nhà được.
A Lợi nhìn thẳng Phùng Bân rồi trả lời:
Nghe tới đây, Phùng Bân lập tức nở nụ cười.
Phía ngoài căn biệt thự của Phùng Bân, quả nhiên đúng như ông ta dự đoán, một
lực lượng đặc nhiệm đóng giả vai nhân viên an ninh liên tục tuần tiễu xung
quanh căn nhà của ông ta. Đội ngũ này có nhiệm vụ giám sát mọi động thái và
tung tích của Phùng Bân không để ông ta vì bị đánh động mà tẩu thoát.
Vào lúc này, nhân viên mật vụ đang theo dõi thì bất ngờ thấy Phùng Bân đi ra
từ cửa căn biệt thự, ông ta nhanh chóng theo cầu thang bộ đi xuống bước vào
chiếc xe con đang đợi sẵn. Chiếc xe sau đó chầm chậm lăn ra khỏi cổng rồi rồ
ga đi nhanh về phía đường quốc lộ.
Cảm thấy có biến, người nhân viên mật vụ lập tức thông báo cho đồng đội gần
đó. Do không muốn gây ra sự nghi ngờ của đối tượng nên lực lượng canh giữ ở
đây cũng không nhiều, chỉ bố trí năm người thay nhau giám sát. Bốn người lập
tức lên hai xe con gần đó lập tức đuổi theo, chỉ còn một người ở lại canh gác
căn biệt thự.
Khi xe chạy đi được vài phút đồng hồ thì người mật vụ còn lại bỗng phát hiện
một người mặc quần áo quản gia đi ra khỏi cổng. Thấy có dấu hiệu bất thường,
anh ta lập tức bám theo phía sau. Khi hai người đi được một đoạn ngắn tới một
chỗ vắng vẻ, người mật vụ bỗng có cảm giác nguy cơ phía sau nhưng khi quay lại
thì đã không còn kịp, anh ta chỉ cảm thấy một đòn đánh mạnh vào gáy rồi lăn ra
ngất xỉu.
Người quản gia khi này tiến tới phía người mật vụ đang nằm rồi nói với tên vệ
sĩ cao lớn bên cạnh:
A Sĩ, nhanh giấu hắn vào bụi cây kia đi!
Vâng!
Tên vệ sĩ nhanh chóng làm theo lệnh của người quản gia. Người này cũng không
phải ai xa lạ mà chính là Phùng Bân đang đóng giả. Che dấu người mật vụ xong
xuôi, dưới sự yểm trợ của người vệ sĩ A Sĩ, Phùng Bân theo một lối nhỏ nhanh
chóng biến mất vào màn đêm đen tối.