Người đăng: HoaTrungLu
Đêm 31 tháng 12 năm 2004, Doanh trại Chỉ huy tác chiến Quân khu 3
Đèn cốp chiếc xe việt dã bật sáng, tiếng động cơ trầm đục vang lên. Một vài
bóng người từ tòa nhà bên cạnh lập tức chui vào bên trong xe, bộ dáng có vẻ
vội vã. Dường như đã đợi được các vị khách cần thiết, sau một tiếng rền vang,
chiếc xe chầm chậm di chuyển về phía cửa sau đó thoát ly trạm gác tiền phương.
Chạy trên tỉnh lộ khoảng hơn bốn km, chiếc xe bất ngờ quay đầu rẽ vào một
đường mòn nhỏ hẹp. Đèn pha được bật lên sáng rực, chiếu sáng cả cung đường
được bao phủ trong màn sương đêm dày đặc phía trước. Không gian khá vắng lặng,
chỉ có tiếng động cơ cùng tiếng ràn rạt của lốp xe lăn trên mặt đường trải đầy
đá vụn.
Bên trong xe lúc này, một người ngồi hàng ghế sau bỗng lên tiếng hỏi người đàn
ông đang ngồi ghế lái phụ:
Đinh Lực dùng chất giọng lành lạnh của hắn trả lời:
Các vị, vượt qua cánh rừng này là sẽ tới vùng biên, hai người chỉ cần đi bộ
qua một lối mòn là có thể trở về nước! Phía bên kia đã có người chờ sẵn tiếp
ứng!
Uhm… vậy nhờ anh sắp xếp!
Đinh Lực không nói gì, nhắm mắt đốt nốt điếu thuốc còn đang cháy dở. Chiếc xe
việt dã vẫn tiếp tục như một con thú đêm lầm lũi tiến về phía trước. Khi
khoảng cách tới cửa rừng chỉ còn vài kilomet thì đột ngột xuất hiện một thân
cây đổ ngang chắn giữa đường mòn. Vì sương mù khá nhiều nên gần tới nơi tài xế
mới phát hiện ra và lập tức phanh gấp lại. Đoàn người ngồi trên xe đổ nhào về
phía trước.
Giọng nói phía sau có chút hốt hoảng hỏi với lên.
Đinh Lực chống tay dựng thẳng người dậy rồi chưởi thề:
Sau chút bất ngờ, Đinh Lực chợt nhíu mày. Bằng kinh nghiệm của mình, hắn phát
hiện ra có điểm bất thường. Theo Đinh Lực thấy, ven đường là cỏ bụi, không có
cây lớn mọc thì lấy đâu ra cây đổ, đây rõ ràng là có người cố ý sắp xếp.
Giơ tay lên ra hiệu cho hai vị khách im lặng. Đinh Lực lục lọi trong cốp đồ
trước mặt, rút ra một khẩu súng rồi cùng tài xế mở cửa, hai người cẩn trọng đi
ra ngoài xem xét tình hình.
Tuy nhiên quan sát một lúc, xung quanh ngoài tiếng côn trùng cũng không có
xuất hiện tình huống gì đặc biệt. Đinh Lực dắt súng vào hông định cùng với tài
xế nhấc cái cây ra khỏi đường. Đúng vào lúc này, đèn pin xung quanh bất ngờ
bật lên khiến vị trí của Đinh Lực và chiếc xe sáng rõ như ban ngày, cùng với
đó là hàng loạt tiếng đạn AK lên nòng:
Nhìn thấy tình cảnh này, Đinh Lực đã biết là không ổn rồi nhưng là kẻ dày dạn,
hắn không bị tình huống trước mắt dọa sợ. Đinh Lực nhanh tay rút súng bên hông
ra lớn giọng nói:
Không gian trầm mặc giây lát rồi một người đàn ông trung niên mặc quân phục,
vai đeo lon trung tá bước ra khỏi đám cỏ bụi tiến tới trước mặt Đinh Lực. Phía
sau người này có hai chiến sĩ cầm AK đi theo lăm lăm chĩa mũi súng về hướng
Đinh Lực. Tới nơi vị trung tá này nói:
Thấy mình đang lâm vào thế khó, Đinh Lực nghe theo vứt súng xuống nền đường
rồi nhìn vị chỉ huy nhếch miệng hỏi:
Các anh sao lại bao vây chúng tôi?
Anh Đinh Lực, chúng tôi là lực lượng an ninh thuộc Tổng cục phản gián Bộ
Công an. Chúng tôi nghi ngờ các anh có liên quan đến một phi vụ đánh cắp bí
mật công nghệ quốc gia. Mời các anh theo chúng tôi về phục vụ công tác điều
tra.
Cái gì? Các anh có nhầm không? Tôi sao lại có thể liên quan tới chuyện này?
Chúng tôi có nguồn tin tình báo tin cậy về việc này. Anh đừng chống cự vô
ích. Mời các anh theo tôi!
Nói tới đây, người chỉ huy giơ tay lên ra hiệu cho đồng đội xung quanh bắt đầu
áp sát về phía đối tượng.
Đinh Lực không làm ra phản ứng gì lớn, đứng im một chỗ chờ hai người lính phía
sau tới áp giải hắn. Khi một người lính tiến về phía sau Đinh Lực định khóa
hắn lại thì bất ngờ lúc này Đinh Lực hành động. Bằng một đông tác vô cùng
thuần thục, Đinh Lực đã chuyển người kẹp chặt cổ người lính, một cánh tay như
chớp giật đưa ngang dưới đùi rút ra dao găm rồi kề ngay vào cổ người này, súng
AK rơi xuống đất. Đinh Lực nhanh chóng kéo người chiến sĩ lùi về chiếc xe ô tô
phía sau. Tất cả chuỗi thao tác này chỉ diễn ra trong tích tắc.
Sau khi đã có điểm tựa mặt hậu, Đinh Lực hét lên:
Xảy ra tình huống bất ngờ, người chỉ huy vội đưa tay ngăn đồng đội lại, sau đó
nhìn Đinh Lực trấn an:
Anh bình tĩnh, không nên làm hành động gì quá mức.
Ha ha… mày còn chắn phía trước xe tao mà lải nhải thì tao không chắc có
chuyện gì xảy ra đâu. Tránh ra!
Nói tới đây, Đinh Lực nhấn mạnh lưỡi dao sắc lẹm vào cổ người chiến sĩ, dưới
ánh đèn đã thấy có máu tươi chảy ra.
Vị chỉ huy đắn đo giây lát rồi ra hiệu cho đồng đội dạt ra hai bên đường
nhường ra một lối đi trống. Thấy đường đã mở, Đinh Lực hất đầu về phía tên tài
xế ra hiệu cho hắn trở lại buồng lái, về phần mình, Đinh Lực mở cửa sau, ép
người chiến sĩ lên xe cùng hắn.
Sau giây lát, chiếc xe lại gầm vang lao nhanh về phía trước.
Xe vừa chạy, vị chỉ huy ngay lập tức nâng bộ đàm gọi tiếp viện:
Lúc này, trên đường rừng, sau khi lọt khỏi mai phục của công an, Đinh Lực một
tay kề dao uy hiếp con tin, một tay cầm di động muốn gọi thông báo tình huống
khẩn cấp cho Mã Lôi. Có điều trong rừng sâu núi thẳm này, sóng viễn thông của
các nhà mạng không thể phủ đến. Đinh Lực gọi vài cuộc không được khiến hắn vô
cùng nổi giận, đành quăng máy vào một góc chờ đến nơi co sóng thì tiếp tục gọi
lại.
Chiếc xe việt dã đào tẩu được khoảng hơn một km thì Đinh Lực ra lệnh cho tài
xế dừng lại. Hắn ép người lính xuống xe sau đó lại cho tài xế một mình chạy
tiếp nhằm đánh lạc hướng truy đuổi. Bản thân Đinh Lực lấy dây thừng sau xe
trói chặt tay người lính lại sau đó kéo anh ta và hai người còn lại chạy bộ
vào rừng. Đi được khoảng gần một cây số nữa thì bọn họ dừng lại. Đinh Lực đưa
tay chỉ về phía trước nói với hai vị khách:
Hai người vượt qua con suối nhỏ đằng trước là sang tới lãnh thổ của phía
bên kia. Do có tình huống phát sinh, chúng ta sẽ không theo lối cũ. Tôi chỉ có
thể đưa tới đây, tiếp theo các anh tự lo liệu!
Được!
Hai vị khách biết việc này không thể làm khác, nhìn nhau rồi lao xuống dòng
nước chạy đi, vội vàng tới mức thậm chí còn không kịp cởi giầy. Đợi hai người
đã sang kia bờ, lúc này Đinh Lực mới rút dao găm quay sang phía người lính:
Người lính ngẩng đầu nhìn Đinh Lực, nói:
Danh tính của anh chúng tôi đã biết. Khu vực này đã bị an ninh vây chặt,
anh không thoát được đâu. Tốt nhất là buông dao ra đầu thú. Như vậy có khi còn
được chút khoan hồng!
Ha ha… đầu hàng! Thật là lời nói của kẻ ngây thơ. Tao cũng không phải thằng
ngu.
Nói đoạn, Đinh Lực tiến lại phía người lính. Thấy hắn ta tiến về phía mình,
người lính có chút bất an vội gằn lên:
Anh định làm gì tôi?
Hừ! Còn làm gì? Mày đã đến đây rồi thì nằm ngủ luôn lại đây đi!
Áp sát phía sau người lính, Đinh Lực đưa tay vòng quanh đầu, kề lưỡi dao định
một nhát cắt đứt cổ thì đúng lúc này, một vật nhỏ bất ngờ bay tới va chạm vào
dao găm khiến nó bay ngược ra.
Gặp biến, Đinh Lực nhảy ngược ra sau quát lớn. Cặp mắt tam giác của hắn dáo
dác đảo quanh, mức độ cảnh giác tăng lên rất cao. Với tình huống bình thường,
có lẽ Đinh Lực sẽ không phản ứng gấp đến như vậy nhưng bây giờ thì khác. Người
mới đến có thực lực rất mạnh, điều này chỉ cần thông qua lực đạo vật ném vừa
rồi là biết. Nó khiến hổ khẩu tay cầm dao của Đinh Lực gặp tổn thương, đến giờ
vẫn còn tê rần, có chút run run.
Không có tiếng trả lời câu hỏi của mình, quan sát một hồi thấy xung quanh vẫn
bao trùm là một màu đen hắc ám, Đinh Lực lại hét lên lần nữa:
Nói xong, Đinh Lực lại giương tròng mắt, tỷ mỷ theo dõi bất cứ thay đổi nào
xung quanh, chỉ cần đối thủ có hành động là hắn có thể phản ứng kịp thời.
Đang khi Đinh Lực tập trung toàn bộ thần kinh nhìn về phía trước thì bất chợt
phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm:
Đinh Lực lập tức lông tóc dựng đứng, theo bản năng lộn một vòng tránh xa vị
trí hiện tại rồi bật người đứng dậy nhìn thẳng. Tại vị trí lúc trước của Đinh
Lực không biết tự bao giờ đã đứng một người khá cao lớn nhưng do bóng tối nên
Đinh Lực không nhìn rõ mặt. Hắn gằn lên:
Người đối diện hắn bình thản trả lời:
Tao là ai mày không cần biết, có điều tao không muốn mày giết người này.
Ha ha… việc tao muốn làm xưa nay không ai dám cản. Tốt nhất mày nên tránh
xa khỏi chuyện này… nếu không…
Nói tới đây, không đợi cho đối thủ phản ứng, Đinh Lực giậm mạnh chân thực hiện
liên hoàn các động tác chạy, bật bay người và nâng gối tấn công trực tiếp vào
ngực của người đối diện. Đây là một chiêu thức có sức mạnh tuyệt luân, là một
trong những đòn đánh mạnh nhất trong Muay Thái, đòn Kao Loi tức đòn gối bay.
Nếu trúng phải đòn này, đa phần đối thủ sẽ gãy dập xương sườn hoặc thậm chí
dập và thủng phổi mà trở nên không còn lực phản kháng. Đinh Lực là kẻ thân
kinh bách chiến, rất coi trọng tính bất ngờ và hiệu quả, không thích sự hoa
mỹ, hắn biết đối thủ cũng không phải hạng tầm thường nên Đinh Lực muốn giành
lấy tiên cơ, tung ra chiêu thức này hòng nhanh chóng hạ gục được đối thủ.
Có điều tính toán là như vậy nhưng khi đầu gối của Đinh Lực gần chạm tới đối
phương thì đột ngột bị một bàn tay rắn chắc chặn lại. Lực phản chấn khủng bố
khiến Đinh Lực bay ngược lại phía sau, mài lưng trên đất.
Người mới tới lùi lại phía sau vài bước dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đinh Lực.
Hiển nhiên người này không ai khác mà chính là Lý Đông, từ đầu hắn đã bám theo
xe việt dã này có điều tới tận giờ mới quyết định lộ mặt ra tay. Vừa rồi, Lý
Đông đón đỡ đòn đánh của đối phương nhìn như khá đơn giản nhưng chỉ Lý Đông
mới biết sức mạnh thực sự của cú lên gối đó. Phải biết, với sức mạnh bây giờ
của hắn vốn dĩ là không nên cùng thường nhân so sánh, ấy vậy mà tên này còn có
thể ép lui hắn về phía sau đây.
Đinh Lực đã từ trên đất bò dậy, mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng thì
đang là kinh đào hải lãng gầm rú “Tên chết tiệt này là ai? Hắn lại có thể dùng
một tay cản lại đòn Kao Loi này của mình ư? Không… không thể nào”
Nghĩ tới đây, Đinh Lực như bị kích phát chiến ý, hắn gầm lên rồi lại lao tới
phía Lý Đông. Lần này Đinh Lực không lựa chọn tấn công từ xa mà áp sát vào cận
chiến. Hắn ào ạt tung các đòn tay và đòn lên gối ác liệt. Tuy tức giận nhưng
động tác của Đinh Lực không mất đi sự kết hợp nhuần nhuyễn, thậm chí với Đinh
Lực, càng cuồng nộ thì hiệu quả chiến đấu lại càng cao. Hắn liên tục sử dụng
các tuyệt kỹ thành danh đã miểu sát không biết bao nhiêu đối thủ. Nếu bây giờ
có một cao thủ võ Muay Thái ở đây sẽ rất dễ dàng nhận ra các thế đòn mà Đinh
Lực sử dụng như Chawa Sad Hok, Inao Thang Grid, Kao Dode, Kao Tone, Kao
Kratai… đều vô cùng nguy hiểm và ở một đẳng cấp rất cao.
Lý Đông cảm thấy hơi gió từ những chiêu thức của Đinh Lực mà âm thầm kinh hãi.
Hắn không ngờ được một người bình thường lại có thể đánh được đến mức độ như
vậy. Nếu là người khác có lẽ đã bị Đinh Lực hạ gục chỉ sau một vài chiêu rồi.
Cũng may Lý Đông có tốc độ và sức mạnh phi thường, do vậy mới có thể đối chiến
được với người này.
Đinh Lực càng đánh càng hoảng hốt, không phải vì người phía trước có chiêu
thức gì lợi hại. Thứ khiến hắn sợ hãi người trước mặt nhất chính là nhanh…
thật sự là quá nhanh… gần như mọi đòn đánh của hắn đối thủ đều có thể tránh đi
dễ dàng, không gặp chút tổn thương nào. Sau một hồi đánh vào không trung như
Sơn Đông mãi võ, Đinh Lực dần cảm thấy vô lực, hắn chủ động nhảy ra ngoài giữ
khoảng cách với Lý Đông, đứng thở hồng hộc nói:
Mày… hộc...hôc… rốt cục mày muốn gì? Tao không nghĩ mày chỉ ngẫu nhiên xuất
hiện ở đây đơn giản như vậy.
Hừ… mày thật sự muốn biết!
Mẹ kiếp, đừng có dài dòng!
Tốt… câu hỏi này của mày, tao nghĩ ở trong tù mày sẽ có nhiều thời gian suy
nghĩ tìm đáp án.
Nói tới đây, Lý Đông thật sự động thân. Tốc độ như sao sa, đòn đánh như điện
xẹt. Đinh Lực chỉ thấy mắt hoa lên một chút thì đã thấy cả người bay ngược lên
cao, trên ngực truyền tới cơn đau và tiếng xương sườn vỡ vụn. Đinh Lực vào lúc
này đã chân chính cảm thụ được nỗi đau của những đối thủ trước đây hắn từng ra
tay tàn độc. Dù ý chí của Đinh Lực rất mạnh nhưng sức mạnh của một cước này
thật sự vượt quá sức chịu đựng của hắn. Đinh Lực ngã vật xuống đất, ộc ra một
ngụm máu tươi, rồi gục đầu hôn mê không biết gì nữa.