Phao Bác Dẫn Ngọc (ném Viên Ngói Để Lấy Viên Ngọc)


Người đăng: HoaTrungLu

Hà Đô, ngày 20 tháng 12 năm 2004

Từ sáng sớm, trời trong gió nhẹ đã báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày nắng ráo.
Thời tiết này quả là lý tưởng để tổ chức một sự kiện quan trọng - Lễ ký kết
hợp đồng hợp tác chính thức giữa Tập đoàn Kỷ nguyên mới và Tập đoàn Toyota.
Theo đó hai bên sẽ thành lập liên danh trị giá năm tỷ USD chuyên sản xuất các
dòng xe ô tô chở người chạy bằng năng lượng điện.

Lễ ký kết được tổ chức tại khách sạn Intercontinental Ha Do WestLake dưới sự
chứng kiến của Bí thư thành ủy Hà Đô và ban lãnh đạo thành phố. Sự kiện này
thời gian gần đây được báo chí đưa tin rầm rộ bởi tác động to lớn của nó đối
với phát triển kinh tế xã hội của thành phố.

Theo thông tin truyền thông thì ban đầu nhà đầu tư dự kiến mở nhà máy tại Thái
Lan. Sở dĩ bọn họ lựa chọn tại nước này là do ngành công nghiệp phụ trợ bên đó
khá tốt, sẽ hỗ trợ và tạo thuận lợi hơn rất nhiều cho việc sản xuất. Đây là
lựa chọn khôn ngoan và phù hợp hơn rất nhiều so với đầu tư trong nước, dù sao
ai cũng hiểu nền công nghiệp nước nhà hiện tại là yếu kém như thế nào. Đã có
nhiều nhà đầu tư nước ngoài vào khảo sát rồi cũng đành phải lắc đầu quay đi
tìm kiếm cơ hội đầu tư ở các nước khác trong khối ASEAN có mức độ phát triển
công nghiệp tốt hơn.

Những tưởng dự án đã được quyết định không ngờ vào phút cuối Bí thư Hà Đô
Trịnh Hoành lại có thể một tay thao lược xoay vần thế cục. Sau khi nghe được
tin tức về dự án này, Bí thư đã lập tức có nhiều cuộc điện đàn và tiếp xúc
trực tiếp với lãnh đạo của hai tập đoàn và các ban ngành chính phủ liên quan.
Theo đó Bí thư đã xin được cơ chế cho liên danh được hưởng nhứng chính sách ưu
đãi về đất đai và thuế vượt bậc. Nhà đầu tư nhận được thiện chí từ Hà Đô, sau
một hồi cân nhắc, lại có một bên liên danh là doanh nghiệp trong nước, đồng
thời cũng xet tới chi phía nhân công vô cùng rẻ của lao động ở trong nước nên
đã đồng ý chuyển địa điểm đầu tư về lại Hà Đô. Và từ đó sinh ra kỳ tích này.
Phải biết đây sẽ là dự án có vốn đầu tư nước ngoài với số vốn cao nhất từ
trước đến nay, hứa hẹn sẽ mang lại nguồn thu thuế khổng lồ trong tương lai,
tạo ra lượng việc làm và của cải cực lớn cho xã hội. Đó là còn chưa tính tới
những ảnh hưởng tích cực tới các ngành công nghiệp khác trong nước, tới GDP và
nguồn dự trữ ngoại hối.

Đúng 9h sáng, lễ ký kết bắt đầu.

Nội dung buổi lễ cũng khá đơn giản. Sau các bài phát biểu chào mừng quan khách
đến tham dự và đánh giá ý nghĩa và triển vọng dự án của lãnh đạo thành phố và
chủ đầu tư, hai bên liên danh tiến hành ngồi vào bàn ký kết. Tiếng nhạc vàng
lên tưng bừng, pháo giấy được bắn lên giòn giã, xác pháo bay ngập tràn lễ
đường. Tiếp sau đó các bên bắt tay nhau chúc tụng và tham dự một buổi tiệc
buffet sang trọng trong khu ẩm thực gần đó.

Vào lúc này, tại văn phòng làm việc của Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị Phùng
Bân.


  • Rầm… Choang…

Chiếc gạt tàn bay nhanh đập mạnh vào vách tường rồi rơi xuống đất vỡ tan thành
từng mảnh. Người trợ lý chưa bao giờ thấy Phùng Bân giận dữ đến thế. Hắn chỉ
sợ hãi ngồi im không dám hé răng câu gì.

Phùng Bân đập phá một hồi rồi đứng im hồng hộc thở. Mất khoảng mười phút thời
gian sau, ông ta mới bình tĩnh lại được. Sự giận dữ này đương nhiên không phải
là vô cớ mà có. Phùng Bân đã vất vả khổ sở thu thập tài liệu,chờ đợi bao lâu
mới tới thời cơ để hạ bệ Trịnh Hoành không ngờ người này lại làm ra một chiêu
thần kỳ như vậy. Vì chiến tích này mà một loạt các ủy viên khác vốn đang ủng
hộ Phùng Bân gây sức ép lên Tổng Bí thư để điều tra Trịnh Hoành đều đồng loạt
chững lại. Bọn họ đề nghị cần thêm thời gian để đánh giá lại tình hình, do vậy
sẽ tạm thời dừng việc ký đơn tập thể gây sức ép lên Tổng Bí thư.

Thời gian còn lại cho Phùng Bân cũng không còn nhiều, nếu cứ trì hoãn thì với
diễn biến chính trị hiện tại, nhiều khả năng sẽ rất có lợi cho Trịnh Hoành. Mà
như vậy khả năng ông ta sẽ đối mặt với thất bại ngày càng lớn, đây là điều
Phùng Bân rất không mong muốn. Ông ta không thể tiếp tục để tình hình này diễn
ra, nhưng là làm như thế nào đây?

Phùng Bân vò đầu bứt tai suy nghĩ đối sách. Sau nửa ngày, mắt ông ta chợt sáng
lên.


  • Đúng rồi! Không phải mọi chuyện đều có liên quan đến Kỷ nguyên mới sao? Chỉ
    cần lấy được công nghệ của bọn họ chuyển cho phía bên kia sau đó lại để lộ
    công nghệ này cho một tập đoàn công nghiệp bên đó thì rất nhanh sẽ tạo nên bất
    lợi lớn cho Kỷ nguyên mới. Toyota chẳng phải nhìn trúng chính là tính độc
    quyền của pin nano và pin mặt trời sao? Vậy nếu không còn độc quyền nữa thì
    sao đây? Hợp đồng có phải sẽ vô hiệu sao? Làm sao liên minh này có thể chống
    lại sức sản xuất cường hãn với giá thành rẻ như cho của bên kia được? Nó chẳng
    phải sẽ không đánh mà tự rạn nứt và đổ vỡ sao? Chiến tích này của Trịnh Hoành
    lúc này có còn là gì? Ha ha... ta phải xúc tiến việc này nhanh hơn một chút
    mới được.

Nghĩ tới đây, Phùng Bân tìm điện thoại và bấm số gọi. Đầu dây bên kia sau khi
nhận máy, Phùng Bân liền hỏi:


  • Mã Lôi, tình hình Kỷ nguyên mới thế nào?


  • Uhm… tôi cũng vừa nhận được phản hồi chính thức từ phía họ. Có vẻ bọn họ
    cũng không phải là cái bao cỏ dễ bị qua mặt đâu anh Phùng Bân.


  • Cụ thể họ nói sao?


Phùng Bân có chút sốt ruột giục hỏi.


  • Bọn họ muốn găp đại diện đứng đầu của Bộ Quốc phòng để bàn bạc thêm về dự
    án, phương thức chuyển giao, cam kết bảo mật cũng như tìm hiểu thêm về các
    công nghệ phù hợp được Bộ chuyển giao.


  • Hừ… cái này cũng không có gì, anh bố trí tôi sẽ gặp trực tiếp bọn họ. Cái
    gì cần ký tôi sẽ ký.


Sự việc đã tới mức này, Phùng Bân cũng không muốn bọc lót quá nhiều lớp vỏ
nữa. Chỉ cần công nghệ tới tay, loại đi Trịnh Hoành, Kỷ nguyên mới cũng đối
mặt với áp lực cạnh tranh và rạn vỡ hợp đồng, lúc đó với quyền lực của ông ta
còn sợ một tập đoàn đang giãy chết sao.

Mã Lôi nghe Phùng Bân nói như vậy thì cười khổ:


  • Nhưng thưa anh, bọn họ chỉ đích danh người cần gặp không phải anh. Bọn họ
    nói đây là đề tài cấp Bộ, là sự vụ trọng yếu nên bọn họ muốn cam kết từ người
    điều hành cao nhất của Bộ, Bộ Trưởng Đoàn Khuê. Tôi đề nghị gặp anh nhưng bọn
    họ không chịu!


  • Cái gì? Mẹ kiếp… Lũ khốn nạn này… Rầm rầm…


Lần này đến lượt chiếc điên thoại bay đập xuống nền nhà, pin rơi ra, màn hình
vỡ vụn. Đồ đạc khác trong phòng tiếp đó lại một lần nữa chịu cơn thịnh nộ của
vị Chủ nhiệm Tổng cục chính trị vẫn luôn luôn điềm tĩnh này.

Lại nửa giờ đồng hồ trôi qua, Phùng Bân sau khi xả ra một hơi nộ khí mới tiến
về phía chiếc điện thoại để bàn, quay số gọi lại số máy cũ. Khi nghe thấy
tiếng Mạnh Lôi, ông ta gằn giọng:


  • Mạnh Lôi, nghe mệnh lệnh của tôi! Thực hiện phương án B!


  • Rõ! Thưa anh!


Bên kia lập tức vang lên tiếng chấp hành đanh thép.

Hà Đô, ngày 21 tháng 12 năm 2004

Một ngày sau lễ ký kết hợp tác nhà máy ô tô, từ văn phòng vị Bí thư thành ủy
lại ban hành ra một công văn mới. Nó được gửi tới báo chí, truyền thông và các
công ty, đơn vị, xí nghiệp, người dân trong địa bàn thành phố và cả nước kêu
gọi tuần lễ ủng hộ nhân dân biển đảo với mong muốn giúp người lính và dân cư ở
đây đón một cái tết âm lịch sắp tới đầm ấm hơn.

Do uy tín chính trị của Trịnh Hoành đang lên cao nên lời kêu gọi này nhanh
chóng được rất nhiều cá nhân đoàn thể ủng hộ. Tuy vậy sự việc diễn ra cũng như
nhiều cuộc vận động khác, số tiền nhận được nhìn chung cũng không lớn. Bất ngờ
xảy ra là gần đến ngày cuối cùng của tuần lễ, tài khoản ủng hộ lại nhận được
những khoản tiền rất lớn từ Toyota, Energizer và Kỷ nguyên mới. Số tiền lên
tới gần ba mươi triệu USD. Thông tin này vừa ra lập tức làm xôn xao dư luận,
ai cũng tỏ ra rất ngưỡng mộ và trân trọng tấm lòng của các công ty này với xã
hội.

Thực tế về nguồn gốc, số tiền này đều là tiền của Kỷ nguyên mới. Bọn họ đã
thỏa thuận với hai đối tác nước ngoài để các tập đoàn này đứng ra đại diện làm
Mạnh thường quân, tránh gây ra nghi ngờ gì quá lớn đối với Kỷ nguyên mới. Các
đối tác này vốn không có tổn thất gì về tài chính lại coi như có đóng góp với
địa phương, tạo được ấn tượng tốt với chính quyền, trăm lợi mà không một hại
nên vui vẻ đáp ứng. Theo đó chỉ một tuần lễ, Trịnh Hoành lại tiếp tục lập nên
một kỳ tích thứ hai.

Vào đầu tuần tiếp theo, kế hoạch sử dụng nguồn tiền được mau chóng đưa ra. Lần
này không phải là dùng cho viện trợ đồ ăn thức uống và nhu yếu phẩm hàng ngày
mà Trịnh Hoành quyết định sẽ là một thứ biển đảo thiếu nhất hiện nay “Điện”.
Tin tức này lập tức lại gây nên một trận xôn xao và chú ý của dư luận, từ lãnh
đạo cho tới dân chúng. Phải biết vấn đề điện cho hải đảo vẫn luôn được quan
tâm và tháo gỡ nhưng đến nay còn chưa có giải pháp nào hữu hiệu. Việc Trịnh
Hoành đưa điện mặt trời đến với đồng bào và người lính nơi đầu sóng ngọn gió
quả là vô cùng đáng quý và thiết thực. Điều này sẽ góp phần sẻ chia những khó
khăn để bọn họ để có thêm niềm tin, động lực duy trì bám trụ với đảo, giữ vững
bờ cõi giang sơn của tổ quốc.

Phùng Bân khi biết được tin tức này thì không còn giận dữ đập phá như lần
trước nhưng sắc mặt của ông ta thì lại tái như gan heo, chân tay bủn rủn mất
hết sức lực. Bây giờ ông ta có ngu ngốc đi nữa cũng biết Trịnh Hoành là có thế
lực đứng sau giúp đỡ, mà cũng không phải ai xa lạ. Đó chính là tập đoàn Kỷ
nguyên mới, bọn họ đã lựa chọn đứng về phía Trịnh Hoành. Theo ông ta, Kỷ
nguyên mới sẵn sàng bỏ tiền túi viện trợ nhằm giúp Trịnh Hoành dựng được kim
thân, tao ra thế đứng vững như bàn thạch. Số tiền này nghe tuy lớn nhưng so
với việc sau này có được một thế lực chính trị mạnh mẽ hậu thuẫn thì thật cũng
không đáng là bao, có thể hiểu đây chính là kế “Phao bác dẫn ngọc” đang được
lãnh đạo Kỷ nguyên mới vận dụng một cách rất tài tình.

Nghĩ tới đây, Phùng Bân thở dài. Gần đây thủ hạ báo về là việc tiếp cận Lý
Đông có chút khó khăn, Trường đại học đang cho học sinh nghỉ ôn thi cuối học
kỳ nên Lý Đông chủ yếu ở trong biệt thự, rất ít khi ra ngoài, bọn họ chưa tìm
được cơ hội ra tay. Mọi việc phải cần thêm thời gian.

Phùng Bân ban đầu định dùng quyền lực và thủ đoạn để gây khó khăn cho Kỷ
nguyên mới từ đó khiến bọn họ không chịu nổi phải thỏa hiệp. Ccó điều việc này
rất mất thời gian mà hiệu quả còn chưa biết thế nào, đồng thời lại tạo ra
nhiều kẽ hở cho đối thủ lợi dụng do đó hắn quyết định dùng tới phương án cực
đoan và trực tiếp nhất “Bắt cóc Lý Đông và gia đình”.

Tuy nhiên việc này lại gặp tiếp tục gặp khó. Phùng Bân không biết rằng từ ngày
Lý Đông phát hiện ra mình bị theo dõi, hắn đã mượn nhờ sức mạnh của Trịnh
Hoành, bí mật cùng với người của ông ta trở lại Đông Thành đem cha mẹ hắn dấu
tới một nơi bí mật. Cha mẹ Lý Đông ban đầu vô cùng bất ngờ nhưng nghe Lý Đông
giải thích bây giờ hắn đang làm việc cho chính phủ, an toàn của cha mẹ có thể
bị gặp uy hiếp nên tạm thời hai người phải lánh mặt đi. Nhìn thấy thẻ phù hiệu
lực lượng của những người đi cùng, cha mẹ Lý Đông nửa tin nửa ngờ nhưng cũng
làm theo lời con trai. Chính vì những việc này mà thành ra bây giờ, thủ hạ của
Phùng Bân chỉ có thể tập trung vào người Lý Đông mà không tìm ra tung tích nào
khác của cha mẹ hắn. Có điều tính toán là như vậy, nhưng Phùng Bân lại không
biết rằng, bản thân hắn và đồng bọn lại sắp rơi vào một tình cảnh vô cùng nguy
hiểm. Vai trò của người thợ săn và con nai rừng lại sắp bị đảo ngược. Ai mới
là người, còn ai sẽ là thú còn phải chờ những diễn biến tiếp theo đây.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #59