Người đăng: HoaTrungLu
9h ngày 10 tháng 11 năm 2004,
Lúc này phòng họp của Tập đoàn Kỷ nguyên mới đang có sự hiện diện khá bất ngờ
của một phái đoàn quân sự. Người dẫn đầu lại là một vị mang quân hàm thiếu
tướng, chính là Tư lệnh quân khu 3 – Mã Lôi.
Nhìn vị Tổng Giám đốc trẻ trung trước mặt, Mã Lôi dùng giọng điệu khá là ôn
hòa nói chuyện:
Trần Hàng khẽ mỉm cười chào các vị khách:
Mã Lôi dùng ánh mắt lướt qua các gương mặt lãnh đạo của Kỷ nguyên mới rồi gật
đầu coi như chào hỏi. Khi ông ta nhìn tới phía thư ký Lệ Hằng thì có dừng lại
lâu hơn một chút, ánh mắt lóe lên một tia thưởng thức. Dù biểu hiện là rất
nhạt nhưng với giác quan của phụ nữ, Lệ Hằng vẫn kịp nhận ra người đàn ông này
là để ý tới nàng.
Sau khi đã biết danh tính của nhau, Mã Lôi nheo mắt cười nói:
Anh Trần Hàng, vừa rồi anh dùng lời lẽ trọng thị quá rồi. Chúng tôi là một
phái đoàn quân sự, anh không bất ngờ sao?
Anh Mã Lôi! Quả thật, khi nghe tin các anh tới đây, tôi cũng có chút ngạc
nhiên, dù sao như anh biết chúng tôi cũng chỉ là một đơn vị dân sự. Có điều,
tôi lại cho rằng nếu các anh đã tới đây thì hẳn phải có lý do nào đó liên
quan. Anh nói có phải không?
Ha ha... Đúng vậy! Chính xác hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện liên
quan đến Kỷ nguyên mới.
Vâng, mời anh nói rõ! Các anh muốn chúng tôi làm gì?
Mã Lôi đảo mắt nhìn về phía thư ký và hai vị phó tổng của Kỷ nguyên mới sau đó
nói:
Trần Hàng hiểu ý vội vàng nói:
Mã Lôi nhận được khẳng định của Trần Hàng thì cũng không nói gì thêm, ông ta
ra hiệu cho vị cục trưởng Cục Khoa học Quân sự. Người này gật đầu rồi cũng vào
luôn nội dung chính:
Nói đoạn, Vũ Cầm ra hiệu cho vị trợ lý phía sau cấp phát một số bộ hồ sơ tới
trước mặt mấy người Trần Hàng. Mất gần mười phút xem sơ qua một lượt, Trần
Hàng dường như đã hiểu ra vấn đề gì đó, tuy vậy hắn vẫn hỏi lại:
Vậy chúng tôi có thể giúp được gì trong đề tài này?
Mã Lôi cười trả lời.
Ha ha, anh Trần Hàng, anh là người thông minh, chắc anh cũng đã đoán ra
rồi. Thứ chúng tôi muốn dùng tới chính là công nghệ pin nano và pin năng lượng
mặt trời của các anh.
Trần Hàng suy tư một lát rồi nói:
Mã Lôi lắc đầu nói:
Anh Trần Hàng, anh đang có chút hiểu lầm. Ý chúng tôi không phải là để các
anh sản xuất. Một sản phẩm quan trọng như vậy chúng tôi không muốn có sự tham
gia của bên dân sự. Đề tài đặt ra cho chúng tôi yêu cầu là phải làm chủ 100%
công nghệ này. Do vậy chúng tôi muốn các anh chuyển giao toàn bộ công nghệ và
tài liệu liên quan đến các loại pin này cho Bộ.
Cái gì? Chuyển giao công nghệ ư?
Trần Hàng lúc này đã có chút khó nghĩ rồi.Hắn là một người yêu nước, cũng rất
mong muốn góp sức vào xây dựng đất nước, có điều yêu cầu từ phía quân đội lúc
này có vẻ hơi thái quá rồi. Việc này cũng lại vượt quá khả năng và thẩm quyền
quyết định của Trần Hàng. Nghĩ một lúc, hắn nói:
Anh Mã Lôi. Việc này tôi xin được phép nói thẳng. Như các anh biết, những
công nghệ mà các anh đang yêu cầu là bí mật thương nghiệp, là căn cơ tạo nên
sức mạnh của Tập đoàn chúng tôi. Công nghệ này nếu bị lộ ra ngoài sẽ khiến
chúng tôi bị mất đi rất nhiều ưu thế. Do đó việc chuyển giao cho bất cứ ai
cũng cần tiến hành hết sức thận trọng, điều này tôi là không thể quyết định
được.
Ha ha, tôi biết đề xuất này là khá đường đột và gây ra những ảnh hưởng nhất
định với bên anh. Có điều, anh phải hiểu đây là quân đội, anh không tin vào
quân đội sao? Ha ha… Một công nghệ như vậy sao chúng tôi có thể để lọt ra
ngoài được. Tôi nghĩ anh không cần quá lo lắng về điều này!
Nhưng…
Trần Hàng chưa kịp nói tiếp thì Mã Lôi lại giành nói trước:
Nhận ra ý ép buộc trong lời nói của Mã Lôi, Trần Hàng biết chuyện này sẽ không
đơn giản có thể giải quyết. Theo như lời Mã lôi nói, có vẻ bên Bộ Quốc phòng
cũng đang bị đẩy vào tình thế khó, do đó họ sẽ dùng mọi cách để lấy được công
nghệ từ Kỷ nguyên mới, thậm chí có thể dùng tới biện pháp cưỡng bức quân sự.
Với ảnh hưởng của Kỷ nguyên mới bây giờ, phía quân đội có thể không dám làm gì
lộ liễu công khai một cách thái quá nhưng chỉ cần bọn họ sử dụng luân phiên
các thủ đoạn lúc mạnh, lúc yếu quấy nhiễu trên nhiều phương diện thì Tập đoàn
ứng phó xong cũng gặp đủ khó khăn rồi, nào còn thời gian mà tập trung sản xuất
kinh doanh nữa.
Thấy Trần Hàng lại tiếp tục lâm vào trầm ngâm. Mã Lôi cười nói:
Trần Hàng nghe Mã Lôi nói cũng biết đây chỉ là chiêu trò của phía họ mà thôi.
Đúng như Mã Lôi nói, phía quân đội cũng không thể cứ vậy lấy đi công nghệ của
bọn họ, ít nhất phải có thứ gì đem ra trao đổi, dù chỉ là về mặt hình thức
cũng được. Phần lợi ích này của Tập đoàn thì thôi cũng đừng nhắc tới bởi phải
biết, để lấy ra được thứ gì từ Bộ Quốc phòng cũng không hề đơn giản.Chưa nói
có lấy tới hay không, chỉ riêng đợi được qua một loạt các thủ tục cấp phép,
phê duyệt thì công nghệ tới tay có lẽ đã lỗi thời vài năm rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Hàng đành nói:
Mã Lôi biết buổi gặp mặt hôm nay cũng sẽ chưa thể đi tới kết quả gì ngay, ông
ta trả lời:
Được, tôi sẽ cho các anh thời gian. Có điều tôi cần nhấn mạnh lại, vì đề
tài rất có tính cấp thiết do đó tôi rất mong muốn nhận được câu trả lời ngay
trong tuần này và hi vọng không phải là một sự từ chối. Vậy thì rất tệ hại đó!
Được, tôi biết rồi!
Hai người nói tới đây, Mã Lôi quay sang yêu cầu vị trợ lý thu hồi toàn bộ tài
liệu đã phát, dù sao đây là liên quan đến cơ mật quốc gia nên việc thu hồi lại
là có thể hiểu được. Xong xuôi, Mã Lôi nói với các đồng sự:
Cả đoàn cán bộ lục tục đứng dậy, sau khi chào hỏi vài câu khách sáo thì ra
ngoài lên xe chạy thẳng về đơn vị.
Tiễn đi các vị khách bất ngờ này, mấy người Trần Hàng trở lại phòng họp.
Đinh Hạo lúc này lên tiếng:
Anh Trần Hàng, việc này chúng ta nên tính sao đây?
Tôi cũng đang thấy rất khó xử. Các anh có ý tưởng gì không?
Sau câu hỏi của Trần Hàng, cả phòng lại lâm vào trầm lặng. Quả thật vấn đề này
liên quan quá lớn.
Sau một hồi thấy không ai nghĩ ra đối sách nào phù hợp, Trần Hàng khẽ đưa tay
xoa xoa thái dương rồi nói:
Việc này, tôi cần báo cáo lại và xin ý kiến chủ tịch. Nó nằm ngoài khả năng
của tất cả chúng ta. Các anh cứ về lo công việc hiện tại của mình đảm bảo mọi
thứ vận hành bình thường.
Được, vậy chúng tôi đi trước!
Đợi hai vị phó tổng đã đi ra ngoài, Trần Hàng liền nhấc điện thoại gọi cho Lý
Đông. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
Alo em nghe!
Uhm… em có tiện nghe máy không?
Thấy thái độ nghiêm trọng của Trần Hàng, Lý Đông trả lời:
Được! Anh cứ nói đi! Có chuyện gì à?
Ừ, sáng nay có đoàn cán bộ bên quân sự sang gặp gỡ chúng ta.
Quân sự? Họ sang có việc gì?
Bọn họ muốn chúng ta giao ra công nghệ pin nano và pin năng lượng mặt trời.
Nghe được tin tức này, Lý Đông cau mày khó hiểu. Sau một lúc hắn nói:
Uhm… lý do họ đưa ra là gì?
Họ cần công nghệ để phát triển khí tài bay không người lái.
Anh trả lời với họ thế nào?
Việc này nằm ngoài khả năng quyết định của anh nên anh hẹn họ trả lời sau.
Bọn họ có đưa ra được hồ sơ chứng từ chứng minh gì không?
Có, hồ sơ có vẻ chuẩn bị rất đầy đủ. Dự án này có vẻ rất quan trọng, được
xếp vào cấp Bộ. Anh thấy con dấu là của Thượng tướng Phùng Bân.
Cái gì? Anh nói là ai?
Thượng tướng Phùng Bân.
Đầu dây bên kia chợt tĩnh lặng giây lát. Sau đó Lý Đông nói:
Anh Trần Hàng, anh có biết Phùng Bân là ai không?
Uhm… chẳng phải là chủ nhiệm tổng cục chính trị sao?
Vậy Anh có xem được bản gốc của hồ sơ không?
Có, có một bản là hồ sơ gốc. Nhưng khi cho bọn anh xem xong, tất cả hồ sơ
đều được thu lại rồi, dù sao cũng là tài liệu liên quan đến cơ mật quốc gia.
Nghe tới đây, Lý Đông cảm thấy mình đã nhận ra điều gì. Nếu là các đơn vị khác
có lẽ đã bị qua mặt rồi, có điều đây lại là Kỷ nguyên mới. Chủ nhân của nó lại
là Lý Đông, người có những hiểu biết nhất định về Phùng Bân mà Phùng Bân lại
không biết đang bị Lý Đông nhìn trúng.
Im lặng một lúc, Lý Đông hỏi lại Trần Hàng:
Trần Hàng suy tư một lát sau đó nói:
Anh chưa hiểu lắm, em nói đi!
Anh Trần Hàng, mặc dù chức vụ của Phùng Bân đúng là chỉ đứng sau và chịu sự
điều hành về mặt hành chính của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng nhưng nhiệm vụ chính
của ông ta chủ yếu liên quan đến công tác Đảng, công tác chính trị trong toàn
quân. Ấy vậy mà ông ta lai ký trực tiếp trên đề án này. Anh không thấy có gì
đáng nghi ngờ sao?
Uhm… nói là như vậy nhưng nếu ông ta có thể được Bộ trưởng ủy quyền thì
sao?
Anh Trần Hàng, anh không hiểu. Chức trách về mặt đảng và mặt điều hành trực
tiếp trong cơ quan chính phủ cấp cao tuy nói là gắn liền với nhau nhưng thực
tế vẫn luôn có sự phân biệt nhất định, đặc biệt lại là với một vị trí đặc thù
như Chủ nhiệm Tổng cục chính trị. Em nghi ngờ đề tài này có thể là một sự giả
mạo.
Trần Hàng có chút bị Lý Đông nói mộng. Suy nghĩ một chút hắn liền đặt ra vấn
đề:
Nhưng hôm nay đến đây toàn thành phần lãnh đạo có chức sắc cao như Tư lệnh
quân khu 3, Cục trưởng cục Khoa học quân sự, chủ nhiệm các đề án cấp Bộ… Em có
nghĩ sự việc nghiêm trọng quá đi không? Hơn nữa bọn họ mạo hiểm uy tín để lấy
công nghệ của chúng ta để làm gì chứ? Chẳng nhẽ vì ích lợi kinh tế? Anh nghĩ
khả năng này không cao.
Anh Trần Hàng, nguyên nhân sâu xa thì chúng ta còn phải tìm hiểu thêm. Có
điều nếu chúng ta thật giao ra, dù bọn họ lấy nó làm bất kỳ việc gì chúng ta
cũng không thể kiện tụng hay tố cáo gì được cả. Chúng ta không có chứng cứ.
Không hồ sơ đề tài, không hồ sơ chuyển giao, không hồ sơ thanh toán… anh nói
chúng ta lấy cái gì ra nói bọn họ?
Uhm… nhưng vị Tư lệnh quân khu có vẻ rất quyết tâm, còn nói sẽ bằng mọi
cách để thực hiện được đề tài này, có ý uy hiếp chúng ta.
Hừ… việc này anh để em tìm hiểu thêm một chút. Khi có thông tin cụ thể mới
có đối sách phù hợp. Trước mắt anh vẫn tập trung vào điều hành tập đoàn, không
cần lo nghĩ thêm về việc này.Nếu có phát sinh gì thì gọi lại cho em!
Được!
Ok! Vậy em cúp máy!
Bíp… bíp…
Ngắt điện thoại, Lý Đông tiến về phía cửa sổ, lẳng lặng đứng nhìn ra phía xa
của mặt hồ. Trên đó, có một chiếc cano đang trôi nổi. Hai người trên cano
dường như là đang ngồi câu cá có điều nếu ai ở gần sẽ phát hiện thi thoảng bọn
họ lại lén lút dùng ống nhòm nhìn xuyên vào bên trong khu biệt thự.
Nếu là người bình thường ở khoảng cách từ bờ có lẽ sẽ không phát hiện ra những
bất thường này, có điều Lý Đông thì khác. Chiếc cano này từ ngày Lý Đông trở
về Hà Đô từ Đông Thành thì thường xuyên neo đậu ở phía xa giám sát Đông gia
Biệt thự. Thậm chí ngay cả khi Lý Đông ra ngoài cũng luôn cảm giác có người
đang theo dõi mình. Bọn người theo dõi này khá chuyên nghiệp lại không có hành
động gì ác liệt với Lý Đông do đó rất khó cho hắn nhận ra. Do vậy, những lần
đi gặp Trịnh Hoành, Lý Đông đều phải cải trang hoặc dùng năng lực siêu việt
thường nhân để tránh tai mắt của bọn chúng.
Lý Đông vẫn đang rất cố gắng tìm hiểu mục tiêu của nhóm người này nhưng vẫn
chưa có manh mối. Mãi cho tới hôm nay, sau khi nghe Trần Hàng thông báo vụ
việc, Lý Đông mới lờ mờ nhận ra mối liên hệ của những sự việc này. Nếu bọn họ
là của cùng một tổ chức thì manh mối lần ra chuỗi mắt xích của Phùng Bân cũng
đã xuất hiện rồi. Lúc này, Lý Đông khẽ nắm chặt hai tay nhìn về mặt hồ gằn
giọng: