Người đăng: HoaTrungLu
Dù có đôi chút chậm chạp nhưng thần băng giá sau hơn một tuần du ngoạn khắp
đất trời rồi cũng rút đi nhường chỗ cho những ngày nắng ấm. Năm nay thời tiết
diễn biến khá thất thường, do vậy tới tận cuối thu, đầu đông mới lại chứng
kiến một mùa hoa thạch thảo đến muộn. Màu tím dịu dàng ngập tràn trong công
viên, bên lề đường và trên những gánh hoa rong ruổi khắp mọi phố phường của
thành phố.
Trương Ngọc yêu thạch thảo, một tình yêu giản dị và lâu dài. Thứ tình yêu
không có lý do cho sự bắt đầu và càng sẽ không cần đến điểm kết thúc. Thạch
thảo vốn đã đẹp trong mắt nàng nhưng khi này nó lại càng trở nên đẹp hơn khi
con tim nàng đã tràn ngập tình yêu. Đầu đông này, cuối cùng hai thứ nàng ưa
thích và chờ đợi đã cùng xuất hiện một lúc “ Thạch thảo” và “Chàng trai trong
cơn mưa năm ấy”. Giữa hai thứ này Trương Ngọc không thể lựa chọn được mình ưa
thích bên nào hơn. Có lẽ đối với cả hai, tình yêu của nàng là cùng một tính
chất, không có tính phân biệt.
Sau nụ hôn đầu tiên hôm ấy, quan hệ giữa Lý Đông và Trương Ngọc đã chính thức
xác lập. Gần gũi bên nhau gần bốn năm cuối cùng cũng chờ tới một ngày này.
Trương Ngọc vẫn còn nhớ khi Lý Đông nói lời yêu nàng, nàng đã hạnh phúc đến
như thế nào, cảm xúc bùng nổ vì những chờ đợi bấy lâu được đáp lại khiến
Trương Ngọc cảm thấy trên đời mình là cô gái hạnh phúc nhất.
Về phần Lý Đông,không giống như Trương Ngọc, hắn là cảm thấy yêu thích nàng
nhưng hắn biết đó không phải là một thứ tình yêu trọng vẹn và tuyệt đối. Lý
Đông hiểu điều này là khá có lỗi với Trương Ngọc nhưng biết làm sao được, hắn
đã từng yêu và sẽ còn phải tìm kiếm lại tình yêu. Do vậy với bất kỳ cô gái nào
xuất hiện trong cuộc đời hắn thì cũng sẽ chỉ nhận được một thứ tình yêu có vết
khuyết và không hoàn thiện. Lý Đông thật không muốn tham lam nhưng duyên phận
lại buộc hắn phải tham lam. Dù lời nói này có chút dày mặt nhưng Lý Đông cũng
chỉ tìm được một lý do duy nhất để đổ lỗi như vậy, không nhẽ khiến hắn lại tự
nhận mình là đa tình và hoa tâm sao? Không, hắn không có ngu ngốc và thà chết
hắn cũng không muốn nhận điều đó!
Ái tình và sự nghiệp, đôi lúc vẫn có thể cùng thăng hoa rực rỡ. Thông qua vị
trợ lý của mình, Lý Đông vẫn nắm khá rõ tiến độ hoạt động của tập đoàn. Nhà
máy pin năng lượng mặt trời đã đi vào sản xuất, bước đầu đã đạt tới công suất
thiết kế, đáp ứng được các đơn hàng của khách hàng. Về phần dự án nhà máy ô tô
điện, qua quá trình đàm phán, Bùi Lợi đã chọn ra được đối tác hợp tác, đó là
hãng Toyota của Nhật. Sở dĩ Bùi Lợi lựa chọn bọn họ là vì Toyota là hãng công
nghiệp lâu đời, chất lượng sản phẩm đã được khẳng định trên toàn thế giới. Đặc
biệt triết lý kinh doanh của Toyota và Công nghệ mới Đông Thành khá có sự
tương đồng, đều hướng tới các công nghệ chú trọng sự tiện dụng, an toàn và
tiết kiệm nhiên liệu. Mặc dù Toyota đưa ra điều kiện không phải là tốt nhất
nhưng xét trên toàn bộ các yếu tố đều thuộc top đầu, Bùi Lợi lại đánh giá rất
cao uy tín và tinh thần của người Nhật mới đi tới quyết định lựa chọn đối tác
này.
Khi nhận được thông báo từ Tập đoàn, Lý Đông cũng rất đồng thuận. Thứ nhất đối
tác thật sự là rất tốt, thứ hai như Lý Đông đã giao toàn quyền cho Bùi Lợi,
hắn lại biết bản thân Bùi Lợi trong đời trước cũng có cảm tình rất sâu với con
người và đất nước Nhật Bản này, do vậy sự tin tưởng trong hợp tác với Toyota
là có thể hiểu.
Sau khi đi tới thống nhất các điều khoản với nhau, hai bên đã tiến hành ký hợp
đồng hợp tác dạng nguyên tắc, việc tiếp theo sẽ là các thủ tục pháp lý xin cấp
phép và lựa chọn địa điểm xây dựng nhà máy. Về điều này, Bùi Lợi có hỏi qua ý
kiến Lý Đông, Lý Đông cũng đã có kế hoạch riêng, hắn thông báo với Bùi Lợi để
cân nhắc thêm một thời gian rồi sẽ trả lời. Trần Hàng khi biết Lý Đông còn băn
khoăn chuyện này thì khá là ngạc nhiên. Theo hắn khu công nghiệp Đông Thành
còn mênh mông như vậy, điều kiện lại thuận lợi cho việc xuất cảng hàng hóa, lý
do gì lại không đặt luôn ở đây? Còn cần suy nghĩ cái gì nữa? Có điều tính
toán, Trần Hàng cũng không dám trực tiếp hỏi gì thêm, hắn biết Lý Đông hẳn là
có lý do của mình.
Thời gian gần đây, Lý Đông vẫn luôn yêu cầu Mạnh Thành thông qua quan hệ của
mình lưu ý những diễn biến chính trị lớn liên quan đến Trịnh Hoành. Và lẽ dĩ
nhiên việc Trịnh Hoành đang đối mặt với áp lực bị điều tra cũng không lọt ra
khỏi tai mắt của hắn. Lý Đông biết, như vậy là, ngọn gió đông đã thổi.
Trong đời trước, Lý Đông tuy không quá quan tâm đến chính trị nhưng việc Trịnh
Hoành suýt ngã gục ngay trước thềm đại hội thì hắn cũng biết. Dù sao đây cũng
là một sự kiện bị báo chí cả lề trái và lề phải đăng tải khá nhiều. Việc này,
tuy cuối cùng Trịnh Hoành nhờ tài thao lược và những cống hiến đã có không có
bị rơi đài nhưng sự nghiệp chính trị cũng không lên cao thêm được. Hết nhiệm
kỳ ông ta chuyển về làm một chức sắc thông thường, không có gì thực quyền tại
một tỉnh lẻ. Điều này tạo ra những nuối tiếc không chỉ đối với riêng ông ta mà
cả một bộ phận những trí thức và dân chúng có hiểu biết. Trịnh Hoành là người
có tài và có tâm rất lớn đối với đất nước là vậy nhưng cuối cùng cũng phải
dừng bước, không mang được tài năng của mình giúp nước nhà phát triển giàu
mạnh hơn. Đời này Lý Đông thật sự là muốn giúp ông ta đứng vững trước sóng gió
trước mắt, không muốn để một con người tâm huyết như vậy bị luân lạc.
Đêm cuối tháng mười, trời tối đen như mực. Trong một căn phòng tại khu biệt
thự dành cho cán bộ cấp cao của thành phố. Trịnh Hoành đang chăm chú nhìn bức
thư trên bàn. Ông ta thật không hiểu bằng cách nào bức thư này lại có thể xuất
hiện ngay dưới thềm cửa sổ phòng làm việc riêng tại tư gia của mình. Căn phòng
này là nằm trên tầng ba, bức thư có lẽ được đút qua khe cửa gỗ nhưng phải biết
độ cao ở nơi này khá lớn, an ninh lại dày đặc, không hiểu người nào có thể
tiến vào và rút đi mà không một ai hay biết.
Cẩn thận quan sát dòng chữ “Gửi Bí thư Trịnh Hoành” trên bìa phong thư, Trịnh
Hoành có chút quen thuộc. Và như để khẳng định cho nghi ngờ của mình, ông ta
lập tức xé phong thư, lật mở trang giấy đọc nội dung trong đó. Sau một hồi,
miệng ông ta không tự chủ được mà khẽ lẩm bẩm “Cuối cùng người này đã xuất
hiện trở lại”. Trầm tư giây lát, Trịnh Hoành nhấc lên điện thoại, ông tan muốn
bố trí một chuyến đi bí mật.
Ngày hôm sau, Khu nhà chung cư cũ Tân Mai.
Người đàn ông mặc áo choàng rộng, mắt đeo kính râm đứng trước một căn phòng đã
có nhiều vệt ố vàng loang lổ trên tường. Chần chờ giây lát ông ta đưa tay gõ
lên cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Bên trong tĩnh lặng giây lát sau đó có giọng nói trầm ổn vọng ra:
Ai?
Là tôi! Trịnh Hoành!
Ketttttt!
Cánh cửa lập tức cọt kẹt mở ra một khe hẹp, Trịnh Hoành liền lách người vào
trong. Cánh cửa lại đóng lại ngay sau đó. Trịnh Hoành tháo kính, nheo mắt điều
chỉnh một chút cho quen với ánh sáng bên trong. Lúc này xuất hiện trước mặt
ông ta là một người cao lớn đeo mặt nạ, Trịnh Hoành không nhìn ra được manh
mối người này là ai.
Người bịt mặt nói với Trịnh Hoành.
Trịnh Hoành đã dám đến đây thì đương nhiên dám tin tưởng người này, do vậy ông
ta đi về phía chiếc bàn và hai chiếc ghế kê ở chính giữa phòng. Đây là những
đồ đạc duy nhất trong căn hộ rộng khoảng bốn mươi mét vuông này.
Ngồi xuống, đưa mắt nhìn chiếc bóng đèn tròn rọi xuống thứ ánh sáng vàng vọt
tịch liêu, sau đó quay đầu nhìn người bịt mặt, Trịnh Hoành chờ đợi đối phương
nói chuyện.
Người bịt mặt cũng theo ông ta ngồi xuống phía đối diện, yên lặng nhìn biểu
hiện bình thản trên khuôn mặt Trịnh Hoành một lúc sau đó cười nói:
Trịnh Hoành thản nhiên trả lời:
Người bịt mặt cười nhạt:
Anh có vẻ rất chắc chắn!
Chắc chắn!
Trịnh Hoành khẳng định.
Anh biết tôi sao?
Không!
Anh muốn biết tôi chứ?
Muốn! Có điều nếu điều đó cũng là điều anh muốn!
Tốt! Anh đã lựa chọn đúng! Anh biết tôi hẹn anh hôm nay ra đây là có việc
gì chứ?
Là vấn đề đất đai của Hà Đô. Và tôi nghĩ anh có cách xử lý vụ này!
Ha ha… nói chuyện với người thông minh quả nhiên là rất đỡ tốn sức! Vậy với
vấn đề này, nếu tôi không tham gia, anh sẽ giải quyết thế nào?
Không có gì phải giải quyết! Tất cả hồ sơ chứng từ còn tại đó, tôi không có
tư tâm gì, cũng không có gì phải sợ.
Ha ha… anh tỏ vẻ khá ngay thẳng nhưng tôi thấy anh vẫn chưa thành thật. Tôi
không nghĩ khi làm chính trị anh thật cứng nhắc như vậy, nếu không anh cũng
không leo lên đến vị trí này.
Trịnh Hoành nghe người bịt mặt nhận xét xong, cũng không bình luận gì. Ông ta
chỉ cười nhạt, không ra vẻ đồng ý mà cũng không là phủ nhận.
Người bịt mặt lại nói:
Tôi biết anh không muốn nói và cũng không cần anh phải nói gì thêm. Có
điều, anh đã tới đây, vậy hắn là muốn nghe tới các đề xuất của tôi? Có phải
vậy không?
Đúng, mời anh nói!