Âm Mưu


Người đăng: HoaTrungLu

Lý Đông trở lại biệt thự tắm rửa một hồi. Khi hắn vừa từ phòng tắm trở ra thì
Trần Hàng gọi tới.


  • Alo, em nghe!


  • Ha ha, tiểu chủ tịch, đã lâu không nghe thấy giọng em. Thế nào, cuộc sống
    sinh viên ở Hà Đô sôi động chứ?


  • Ha ha, cũng khá tốt! Hôm nay vừa có màn múa lửa khá kích thích đấy.


Trần Hàng không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn nói:


  • Uhm… ngày trước anh đi học cũng trải qua rất phong phú. À, anh nghe chú
    Mạnh Thành nói Đông Gia biệt thự của em có thể xếp vào hạng đẹp nhất nước, rất
    đáng ngưỡng mộ. Không biết khi nào anh mới có dịp chiêm ngưỡng đây?


  • Tốt, nếu anh bố trí được một ngày thì qua đây đi. Không phải công việc đè
    chết anh rồi chứ?


  • Ha ha! Cảm ơn chủ tịch quan tâm, nhờ ơn lãnh đạo tôi cũng mới có chút ngộp
    thở thôi ạ. Còn chờ chủ tịch về chia sẻ bớt đây!


Trần Hàng có chút nửa đùa nửa thật tố khổ với Lý Đông.


  • Chậc chậc, em nghĩ anh nên tuyển thêm vài vị Phó Tổng san sẻ bớt trách
    nhiệm đi thôi. Em cũng không muốn bị xem là tư bản bóc lột đâu.


  • Thôi, đùa em một chút. Hiện tại anh vẫn xử lý được, công việc là cuộc sống
    của anh mà.


  • Uhm, mà anh gọi cho em không phải chỉ để nói chuyện này chứ?


  • À, em đã hỏi thì ta vào việc chính luôn vậy. Tình hình là đầu tháng mười em
    có thể thu xếp trở về Đông Thành một chuyến chứ?


Lý Đông suy nghĩ một vài giây rồi hỏi lại:


  • Nhà máy pin năng lượng mặt trời khánh thành?


  • Uhm, đó chỉ là một chuyện. Một chuyện khác là Anh Bùi Lợi mới thông báo sẽ
    có thể nhập chức vào ngày đầu tháng sau, em chẳng phải nói sẽ có một buổi tiếp
    đón chính thức sao?


Nghe nhắc tới việc này, Lý Đông lập tức vui vẻ:


  • À, đúng rồi. Chuyện này nhờ anh sắp xếp một chút, đầu tháng sau em sẽ trở
    về!


  • Được! Em yên tâm!


  • Anh còn vấn đề gì nữa không?


  • Vấn đề thì có, có điều cũng không vội. Đợi em về Đông Thành sẽ thảo luận kỹ
    hơn. Vậy nhé, anh cúp máy đây.


  • Ok, chào anh!


Sau cuộc trò chuyện ngắn, Lý Đông cúp điện thoại. Về lộ trình của pin năng
lượng mặt trời, hắn khá hài lòng với tiến độ nhà máy cũng như tình hình thị
trường hiện tại. Sản phẩm pin năng lượng mặt trời tình huống tương tự như pin
nano trước đó. Khi nó được công bố đi ra đã khiến tất cả giới công nghiệp phải
kinh hãi, thậm chí bị coi là sản phẩm viễn tưởng. Đỉnh điểm của việc này là sự
kiện vị giám đốc kỹ thuật tại Sovello (Đức), một trong những tập đoàn hàng đầu
thế giới trong lĩnh vực pin mặt trời. Khi người này biết tin lập tức ra tuyên
bố kết quả này là một sự lừa dối, nó đã bị các tổ chức kiểm nghiệm cố ý thổi
phồng hoặc nếu không đã có sai sót lớn trong quá trình kiểm định. Ông ta còn
tuyên bố nếu Công nghệ mới Đông Thành thực có thể sản xuất ra sản phẩm với
hiệu năng chỉ cần đạt 50% thì ông ta sẽ từ chức ngay lập tức.

Trước những lời bình luận tiêu cực này, để khẳng định cho sản phẩm của mình,
Công nghệ mới Đông Thành đã cho phép ông ta tận mắt kiểm nghiệm chất lượng của
sản phẩm tại các trung tâm kiểm định hiện đại nhất. Kết quả đi ra khiến người
này lâm vào choáng váng toàn diện. Trước báo giới ông ta chỉ có thể thốt lên
“Các bạn, thật không thể tin được. Tôi không có lời nào để bào chữa cho kiến
thức và nhãn giới nhỏ bé của mình. Tôi chỉ có thể nói rằng đây là một sản phẩm
thần kỳ và Công nghệ mới Đông Thành là một tập đoàn vĩ đại. Bọn họ sẽ thay đổi
đời sống nhân loại chúng ta. Các vị, tôi muốn rút lại những lời phê bình trước
đây và gửi lời xin lỗi tới Công nghệ mới Đông Thành. Các bạn yên tâm, tôi sẽ
vẫn giữ lời hứa của mình, rút khỏi chức vị giám đốc kỹ thuật tại Sovello. Thực
tế, tôi cũng không còn lòng tin để có thể tạo một sản phẩm tương tự hoặc thậm
chí chỉ bằng một nửa bọn họ. Sự thật là như vậy! Cảm ơn mọi người đã quan
tâm”.
Phát biểu trên ngay lập tức được hàng loạt các trang tin tức về công nghệ đăng
lại, hiệu ích quảng cáo là vô cùng to lớn, phải biết đây là lời phát biểu của
đại diện kỹ thuật cho một tập đoàn cùng ngành, không thể là chiêu đánh bóng rẻ
tiền được.

Sau sự việc này, danh tiếng của Công nghệ mới Đông Thành lại được nâng lên một
bậc. Theo đó, mặc dù nhà máy còn chưa đi vào hoạt động nhưng đối tác từ khắp
nơi trên thế giới đã tìm đến, mong muốn làm đại lý phân phối dòng sản phẩm này
tại khu vực của mình, nhất là ở các nước phát triển hoặc các nước thiếu điện
nghiêm trọng thì nhu cầu này lại là càng lớn. Ngoài sản xuất các dòng pin dùng
cho hộ gia đình, nhà máy mới còn sản xuất các mẫu pin theo đơn đặt hàng đặc
thù từ một số hãng công nghiệp, ví dụ như điện thoại chẳng hạn. Các hãng này
đã nhanh chóng nhìn ra lợi ích của việc ứng dụng công nghệ pin mặt trời vào
sản phẩm của bọn họ, giúp nâng cao công năng sản phẩm, tạo ra ưu thế cạnh
tranh mới.

Lý Đông ngay từ đầu đã không nghi ngờ gì về tiềm năng và sự đón nhận của thị
trường với sản phẩm này. Dù sao tác động tích cực về mặt kinh tế và môi trường
của nó là không cần phải bàn cãi. Điều hắn quan tâm nhất là làm sao khai thác
công nghệ này một cách hiệu quả nhất, mang lại lợi ích lớn nhất cho đất nước,
đây chính là nguyên nhân chính phát sinh chuyện hợp tác với Bùi Lợi sản xuất ô
tô điện.

Nhắc tới Bùi Lợi và chuyện mở nhà máy ô tô, Lý Đông lập tức liên hệ với một kế
hoạch mà hắn dày công suy nghĩ sắp xếp bấy lâu nay. Đây là một loạt những bước
đi quan trọng để tạo nền móng củng cố cho vị thế và an toàn của tập đoàn phát
triển về sau. Có điều để thực hiện liên hoàn kế này, Lý Đông vẫn cần phải chờ
đợi một ngọn gió đông.

Lý Đông còn tại Đông Gia Biệt thự mải miết với những tính toán của mình thì
hắn không biết rằng, vào lúc này trên chính trường, mặt nước từ sau sự kiện
Tần Trung vốn trở nên phẳng lặng lại đã bắt đầu lăn tăn gợn sóng, cơn gió đông
mà hắn mong chờ đã có dấu hiệu xuất hiện.

Tại một nơi bí mật, trong thứ ánh sáng tranh tối, tranh sáng khiến người ta
không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện, có hai bóng người đang ngồi thảo
luận. Ngọn đèn điện leo lét nơi góc phòng khiến không gian có chút hắc ám.

Lúc này một giọng nói không lớn nhưng sắc lạnh vang lên:


  • Chu Khang, tình hình kế hoạch gần đây thế nào rồi?

Người được hỏi ngẩng đầu nhìn người đối diện. Nếu lúc này có một ai khác ở
đây, chắc chắn bọn họ sẽ giật mình nhận ra người được gọi là Chu Khang này
không phải là ai xa lạ, đó lại là một trong số ít những người đang nắm quyền
lực cao nhất cả nước, chi phối nhiều sự vụ quan trọng và bí mật trong lĩnh vực
then chốt và nhạy cảm nhất của quốc gia “quốc phòng”. Hắn chính là Thượng
tướng Phùng Bân, ủy viên bộ chính trị, chủ nhiệm tổng cục chính trị quân đội
nhân dân. Phải biết trên thực tế, trong tổ chức quân đội, chức vụ Chủ nhiệm
Tổng cục Chính trị là chức vụ cao cấp thứ hai chỉ sau Bộ trưởng Bộ Quốc phòng,
thậm chí còn trên cả chức vụ Tổng tham mưu trưởng. Toàn bộ các đời Chủ nhiệm
Tổng cục Chính trị đều là các thành viên của Bộ Chính trị, hoặc Ban Bí thư
Trung ương, phản ánh chính sách lãnh đạo của Đảng đối với quân đội, là vị trí
cực kỳ chủ chốt! Có điều, bất ngờ là lúc này hắn đang dùng một thứ tiếng ngoại
lai một cách nhuần nhuyễn nói chuyện với người đối diện:


  • Thưa ngài, trước mắt chúng ta chưa thể gấp gáp. Vụ việc Tần Trung ảnh hưởng
    khá lớn tới uy tín của tôi do vậy kế hoạch cần tiến hành từng bước, tôi cần
    nhận được thêm sự ủng hộ từ các ủy viên khác.


  • Hừm, phía bên kia hiện tại rất không hài lòng về biểu hiện của ngươi gần
    đây. Thời gian còn lại không nhiều, phải loại bỏ được người này, không thể để
    hắn đi thêm một bước nếu không sẽ cản trở rất nhiều kế hoạch của chúng ta,
    người của chúng ta cũng khó tiến sâu hơn vào bộ máy.


  • Vâng, tôi biết.


  • Hừ, ngươi liệu mà làm. Nuôi quân bao nhiêu năm giờ là đến lúc dùng tới. Nói
    cho ngươi biết một tin, giai đoạn sắp tới, phía trên sẽ có nhiều hành động lớn
    liên quan tới vấn đề biên giới lãnh thổ. Do vậy, nhiệm kỳ tới, ngươi nhất định
    phải đoạt chiếc ghế bộ trưởng tới tay. Bên trên cũng sẽ bố trí một số động
    thái nhằm tăng cường uy tín chính trị hỗ trợ cho ngươi tranh cử vị trí này.


  • Uhm… Ý ngài là có thể xảy ra xung đột?


  • Hừ, sẽ có nhưng sẽ không làm gay gắt. Đây là liều thuốc thử mức độ quyết
    tâm của chính phủ bên này với vấn đề biên giới mà thôi. Tình hình sau đó như
    thế nào thì tùy tình huống mà quyết định hướng phát triển. Đây là một kế hoạch
    có tính chiến lược lâu dài, có thể phải thực hiện trong mười đến mười lăm năm
    tới. Cái này ta chưa nói sâu với ngươi ngay được.


  • Vâng, tôi hiểu...


Phùng Bân chần chờ một lát rồi tiếp tục nói:


  • Hôm nay ngài hẹn tôi tới đây không phải chỉ là muốn nói về chuyện này chứ?

Người đàn ông đối diện nghe Phùng Bân hỏi, khẽ nhếch miệng trả lời:


  • Đúng vậy, có một nhiệm vụ quan trọng khác muốn ngươi hoàn thành.


  • Mời ngài nói!


  • Uhm, phía trên cần ngươi cung cấp một tài liệu quan trọng.


  • Là tài liệu gì thưa ngài?


  • Công nghệ pin năng lượng mặt trời.


  • Pin năng lượng mặt trời? Uhm…Việc này... ngài có thể nói rõ hơn không?


Phùng Bân có chút khó hiểu hỏi lại. Hắn thật không biết tại sao cấp trên lại
yêu cầu hắn thứ này. Cái này chẳng phải chỉ có các tập đoàn ở các nước phát
triển có sao.

Người đàn ông như hiểu được suy nghĩ của Phùng Bân. Hắn nhếch miệng cười rồi
nói:


  • Chính phủ những năm gần đây đang tập trung rất nhiều nguồn lực để hoàn
    thành tham vọng chinh phục không gian. Cụ thể hơn là tập trung vào việc phát
    triển công nghệ vệ tinh và tàu vũ trụ. Vai trò của vệ tinh có ý nghĩa như thế
    nào tới quốc phòng và kinh tế chắc ta không cần phải nói thêm nữa. Tuy nhiên
    một điều phải thừa nhận là đến hiện tại chúng ta vẫn còn một khoảng cách khá
    lớn về trình độ công nghệ so với một số nước khác. Một trong những vấn đề này
    chính là nguồn cung năng lượng lâu dài cho các thiết bị hoạt động ngoài không
    gian. Do đó chúng ta rất cần tới công nghệ pin mặt trời hiệu suất cao để giải
    quyết điều này.


  • Nhưng tôi có thể lấy đâu ra công nghệ như vậy ở đất nước lạc hậu này?


Phùng Bân khó khăn hỏi lại.


  • Hừ, lạc hậu? Uổng cho ngươi làm đến chức vụ này mà thông tin còn chậm chạp
    như vậy. Bọn thuộc hạ của ngươi toàn một lũ ăn hại à?

Người đàn ông bất ngờ nổi giận nói lớn khiến Phùng Bân có chút cười khổ, là
một gián điệp cấp cao, một ngày thông tin và các mối quan hệ cần hắn xử lý rất
nhiều, đâu có thời gian quan tâm đến một giải pháp công nghệ ở lĩnh vực như
vậy. Phùng Bân đành nói:


  • Xin lỗi nhưng tôi thật không rõ, thưa ngài.


  • Hừ, vô dụng. Đừng nói với ta ngươi cũng không biết Công nghệ mới Đông
    Thành.


  • A, là bọn họ sao?


Nghe nhắc tới Công nghệ mới Đông Thành, Phùng Bân dường như đã hiểu ra vấn đề.


  • Đúng, gần đây Công ty này đã nghiên cứu cho ra đời một sản phẩm pin có hiệu
    suất cực cao, có thể chuyển đổi tới hơn 90% ánh sáng nhận được thành năng
    lượng điện. Kỹ thuật này vượt qua rất nhiều kỹ thuật đương đại. Và đây chính
    là thứ chúng ta đang cần.


  • Ý ngài là tôi cần phải lấy công nghệ từ bọn họ?


  • Đúng thế!


  • Nhưng tôi nghĩ, nếu đã là sản phẩm thì họ sẽ sản xuất thương mại chứ?


  • Hừ, ngươi có yên tâm giao một phần quan trọng của vệ tinh vào tay người
    khác sản xuất không? Nhất là với người ở một đất nước đề phòng chúng ta như
    vậy? Phía trên muốn hoàn toàn làm chủ công nghệ này, có như vậy mới đảm bảo
    cho vấn đề an toàn của thiết bị.


  • Uhm, tôi hiểu rồi thưa ngài.


  • Được, việc này cần làm nhanh lên. Chậm một ngày, đất nước sẽ thêm nhiều khó
    khăn và thiệt hại. Ngươi phải biết, chúng ta còn đang phải đối mặt với rất
    nhiều áp lực từ Mỹ, Nhật, Ấn Độ và thậm chí là cả Nga. Việc khẳng định sức
    mạnh kỹ thuật quốc phòng để tạo đối trọng lại với bọn họ là rất cấp bách.


  • Tôi biết, nhưng cũng cần phải cho tôi thời gian. Đơn vị khác không nói
    nhưng Công nghệ mới Đông Thành là trường hợp đặc biệt, không dễ xử lý đơn giản
    như vậy. Đây là công ty được lãnh đạo cao tầng bên này cực kỳ coi trọng và để
    tâm. Nếu không có phương án hợp lý rất dễ đánh rắn động cỏ, bị những người kia
    chú ý thì rất khó làm.


  • Đó là việc của ngươi, ta chỉ truyền đạt lại mệnh lệnh. Có điều, ta cần nhắc
    nhở lại ngươi, lần sau gặp lại ta không muốn phải báo cáo lên phía trên mọi
    thứ vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì.


Phùng Bân trên trán hơi có chút mồ hôi ra, hắn nghiến răng khẳng định:


  • Được, ngài yên tâm.


  • Hừ… ngươi tự lo liệu đi


Người đàn ông hừ lạnh sau đó không nói gì thêm, đứng lên cầm áo khoác trùm lên
người rồi bấm chốt mở cửa theo một khe hẹp đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn
lại một mình Phùng Bân đang cau mày suy tư. Tĩnh lặng nửa ngày, Phùng Bân mới
chầm chậm đứng lên đi ra cửa, qua vài lần rẽ ngoặt hắn đi thẳng vào một hành
lang tối om rồi biến mất.


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #48