Tham Quan Khu Nghỉ Dưỡng


Người đăng: HoaTrungLu

Khu công nghệ mới Nam Đông Thành, Công trường nhà máy pin năng lượng mặt trời.

Nhìn khí thế thi công mạnh mẽ, từng dãy nhà máy dựng nối đuôi nhau về phía xa,
Bùi Lợi không khỏi có nhận thức mới về sức sống nội tại và khả năng phát triển
trong tương lai của Công nghệ mới Đông Thành. Kết hợp với những hiểu biết về
khu nghỉ dưỡng Hoàn Cầu và hệ thống siêu thị điện máy Lý gia Huynh Đệ, Bùi Lợi
càng ý thức được mình đang sắp bước lên con tàu kinh tế có quy mô vĩ ngạn như
thế nào. Theo Bùi Lợi ước tính, nếu xét về tổng tài sản, Kỷ nguyên mới có thể
đã bước chân vào hàng ngũ những tập đoàn hàng đầu của thế giới. Càng thán
phục, Bùi Lợi lại càng tò mò một vấn đề, câu hỏi này hắn cũng đã tìm hiểu và
suy đoán lâu nay nhưng đều không có manh mối. Cân nhắc một hồi, Bùi Lợi quay
sang hỏi Trần Hàng:


  • Anh Trần Hàng, tôi có thể hỏi anh một chút không?

Trần Hàng thấy thái độ nghiêm túc của Bùi Lợi lập tức trả lời:


  • Anh cứ nói!


  • Uhm… điều này bây giờ hỏi thật có chút không tiện, có điều tôi có thể biết
    về người chủ phía sau màn của ba công ty lừng lẫy nhất Đông Thành hiện nay
    không ?


Trần Hàng nghe xong, cũng không bất ngờ với câu hỏi này, hắn mỉm cười đầy ý
nhị trả lời Bùi Lợi:


  • Điều này tôi có thể trả lời anh ngay cũng được. Có điều không bằng đợi thêm
    một thời gian nữa cho đến ngày anh về với tập đoàn, chủ tịch sẽ đích thân tiếp
    đón, cho anh một bất ngờ lớn. Ha… ha…Tôi nghĩ điều này sẽ thú vị lắm đấy.


  • Bất ngờ… thú vị? Không phải là… người này tôi biết đấy chứ?


  • Đúng vậy, là người anh biết. Cái này thì tôi có thể khẳng định.


  • A? Thật vậy à?


Bùi Lợi khá là ngạc nhiên, cố lục lọi lại những người có khả năng nhất mà hắn
quen biết, có điều cân nhắc lên xuống, thật không ai có năng lực bực này. Suy
nghĩ một hồi không ra manh mối, theo thói quen, Bùi Lợi đưa tay lên vò vò mái
tóc có chút rối rồi quay về phía Trần Hàng cười nói:


  • Được, anh đã nói vậy thì không cần nữa. Tôi sẽ đợi sự xuất hiện của vị tài
    chủ trong truyền thuyết này!


  • Ha ha, vậy chúng ta tiếp tục tham quan đi thôi. Anh Bùi Lợi, sắp tới phía
    trước là phân xưởng pin nano High Power, đây sẽ là nơi cho ra đời các dòng pin
    phục vụ cho sản xuất ô tô điện của chúng ta. Để tôi giới thiệu sơ lược với anh
    về cơ cấu tổ chức vận hành của nó một chút…


Tiếng Trần Hàng sang sảng vang vọng, Bùi Lợi say sưa lắng nghe, theo thời gian
trong lòng ông ta một ngọn lửa vốn đang âm ỉ bỗng nhiên bừng cháy.

Giữa tháng 8, kết quả thi đại học đi ra. Lý Đông đạt tổng điểm ba môn là hai
mươi tám điểm rưỡi, dù không đạt tuyệt đối nhưng cũng chễm chệ trên danh sách
top đầu của trường đại học rồi. Sở dĩ điểm số của hắn chỉ ở mức này không phải
là vì Lý Đông làm bài sai mà do hắn giải tắt nhiều bước nên bị trừ hao. Trương
Ngọc cũng đạt hai mươi bảy điểm, cao hơn một điểm so với nàng tự chấm, Lê Hải
thì vừa khéo đạt hai mươi tư như hắn ước tính. Án theo điểm chuẩn các trường
công bố, cả ba người đều không gặp trở ngại gì, đỗ vào khoa mong muốn. Về phần
Mạnh Bàn, cha hắn đã lo liệu được một suất ở một trường dân lập, tới đầu tháng
chín sẽ giống như Lý Đông, lên Hà Đô tiến hành các thủ tục nhập học, bước chân
vào cuộc sống sinh viên phong phú.

Có kết quả thi, giải tỏa đi áp lực tâm lý, Trương Ngọc rất vui vẻ. Niềm vui
còn được nhân lên khi biết Lý Đông cũng thi đậu, như vậy ít nhất trong vài năm
đại học, hai người sẽ vẫn được ở bên nhau. Thi xong, Trương Ngọc về quê thăm
gia đình một vài hôm rồi lại trở lại tỉnh thành, nói là muốn vui chơi giải tỏa
sau quãng thời gian ôn thi căng thẳng. Cha mẹ nàng cũng khá tin tưởng và cưng
chiều con gái, không những đồng ý cho nàng đi lại còn chu cấp kha khá tài
chính để nàng tiêu vặt. Do vậy những cuộc tụ họp cũng thường xuyên được diễn
ra.

Lúc này, tại bờ biển, một nhóm bạn đang chơi đùa trên cát. Bỗng nhiên, một cô
gái xinh đẹp dõi mắt nhìn về phía xa nói:


  • Này, các bạn nhìn xem khu nghỉ dưỡng kia ngày càng hoành tráng nha, có thấy
    dãy khách sạn không? Thật to lớn! Ước gì chúng ta có thể vào đó tham quan một
    chút nhỉ!

Cô gái này chính là Trương Ngọc. Nghe nàng nói vậy, Mạnh Bàn lập tức đề nghị:


  • Vậy chúng ta đi thôi, còn chờ gì nữa!

Lê Hải nói xen vào:


  • Xì, mày đúng con gà, không có cập nhật cái gì. Chỗ đó hiện vẫn còn đang thi
    công dở dang, chỉ có một số khu vực tiến hành khai thác thôi. Du khách ra vào
    cũng phải có thẻ, chưa mở cửa tham quan rộng rãi đâu. Nếu không mày nghĩ một
    nơi như vậy mà lại ít người qua lại như thế à?

Mạnh Bàn đứng một bên xịt mũi coi thường:


  • Mày không vào được không có nghĩa là người khác không vào được. Biết đâu ở
    đây có người có năng lực làm được đây?

Nói đoạn Mạnh Bàn liếc mắt nhìn Lý Đông xem phản ứng của hắn thế nào. Nhưng
Mạnh Bàn đành thất vọng, tên này có vẻ cũng không để tâm lắm tới lời hắn nói.

Lê Hải không chịu thua Mạnh Bàn gân cổ cãi:


  • Hừ… mơ đi! Anh họ tao là trưởng phòng bên sở tài chính, cuối tuần vừa rồi
    muốn đưa bạn bè vào đó chơi còn bị từ chối đây.


  • Ha ha… đó là anh mày không đủ năng lực.


  • Hừ, to mồm… vậy mày nói làm cách nào để vào được, tao cảnh báo trước, đừng
    có lẻn trộm vào đấy nha, an ninh ở đây rất tốt đấy!


Trương Ngọc nghe hai người tranh cãi đến đây có vẻ thất vọng, quay sang cô bạn
thân cùng lớp nói:


  • Đi loanh quanh ở đây mãi cũng không có chút gì thú vị! Mai Lan, bạn thử
    nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên đi đâu?

Mai Lan nghiêng nghiêng ra vẻ suy nghĩ, sau đó lắc đầu:


  • Uhm… mình không nghĩ ra… À, Lý Đông, bạn có ý tưởng gì không?

Có vẻ bất lực với việc phải tìm địa điểm vui chơi, Mai Lan lập tức đẩy nhiệm
vụ khó nhằn này cho Lý Đông. Lý Đông tiếp quả bóng chuyền tới bất ngờ này, cau
mày nghĩ nghĩ một hồi cũng không tìm ra nơi thích hợp, hắn cuối cùng đành nói:


  • Uhm, không phải Trương Ngọc đã nói tới rồi sao. Khu nghỉ dưỡng phía trước
    đấy thôi!


  • A, không phải Lê Hải vừa nói là không được vào sao?


Mai Lan khó hiểu hỏi lại. Lý Đông miễn cưỡng mỉm cười:


  • Mình có biết một người quen ở đây, để mình hỏi lại một chút xem có cơ hội
    nào không. Các bạn chờ mình một lát!

Nói đoạn, Lý Đông rút điện thoại, đi ra một chỗ vắng gọi điện cho Cao Việt.
Sau một lúc hắn trở lại với chúng bạn:


  • Được rồi, chúng ta đi thôi. Tới cổng, sẽ có người ra đón và hướng dẫn cho
    chúng ta tham quan. Mọi người nhớ đừng tách nhóm nhé, lỡ đi lạc công trường
    đang thi công xảy ra tai nạn thì không tốt!


  • Whoa! Thật không vậy Lý Đông?


Trương Ngọc dùng ánh mắt đầy mừng rỡ nhìn Lý Đông hỏi.


  • Ha ha, thật giả mọi người cứ đến nơi là biết mà. Chúng ta đi thôi!

Nói xong Lý Đông tự mình đi trước mở đường. Hội bạn học dùng ánh mắt nghi ngờ
dò xét nhìn theo hắn. Mạnh Bàn nhìn xem thái độ của mấy người thì hỉ mũi thầm
nghĩ:


  • Đúng là một lũ ngốc, Lý Đông là chủ nhân của cả khu resort này, hắn còn
    không được vào thì ai được chứ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Bàn vội vã cắm đầu bám theo Lý Đông, mặc cho lũ bạn còn
đang bán tín bán nghi ở lại. Thấy Lý Đông đã đi khá xa, những người còn lại
cũng đành lựa chọn tin tưởng hắn, mau chóng đuổi theo.

Khoảng mười phút đi bộ, nhóm người đã tới trước cổng. Quả nhiên khi này có một
chiếc xe ô tô bảy chỗ kiểu dáng như loại xe dùng phục vụ sân gold đã đợi sẵn.
Thực tế khi nghe Lý Đông muốn đưa bạn bè vào đây tham quan, Cao Việt đã muốn
ra ngoài đón tiếp thế nhưng Lý Đông nói là không cần, chỉ là bạn bè tò mò cảnh
quan bên trong nên xin vào thăm một chút thôi, không phải hưng sư động chúng
làm gì. Cao Việt cũng đang có nhiều việc nên đành gọi sang phòng hành chính đề
nghị bọn họ cử một người ra đón tiếp.

Lúc này, người nhân viên đã chờ sẵn, thấy đi tới là một nhóm học sinh thì hơi
có chút bất ngờ bởi công ty rất coi trọng vấn đề an toàn, nếu không phải người
quan trọng hoặc đến giao dịch công việc thì chưa từng cho phép ai ngoài khách
du lịch vào bên trong cả. Hắn phỏng đoán có lẽ mấy đứa nhóc này là người thân
của Giám đốc cũng nên.

Lý Đông thấy người nhân viên kia đang dò xét bọn hắn thì chủ động tiến lên
trước giới thiệu:


  • Chào anh, em ở chỗ chú Cao Việt. Bọn em muốn vào tham quan khu resort một
    chút.


  • À, chào các bạn, mình là Đỗ Tân, mình được bố trí đưa đón các bạn. Mời các
    bạn lên xe!


Xác nhận đây chính là người mình cần đón, người nhân viên mỉm cười đáp lại.

Tới lúc này nhóm bạn theo sau Lý Đông mới biết hóa ra đây là sự thật, Lý Đông
thật là có thể đưa bọn họ vào trong. Vũ Long quay sang Lý Đông giơ ngón cái:


  • Đông, người quen của mày lợi hại quá nha! Còn có xe đưa đón! Chậc chậc

Lê Hải cũng phụ họa:


  • Chà chà, hóa ra là người có quan hệ rộng. Anh em hưởng phúc lây rồi.

Trương Ngọc thì cười tít mắt:


  • Lý Đông, bạn nói được làm được nha. Mình háo hức quá, nhìn từ xa đã biết
    khu này là rất đẹp rồi, không biết bên trong thế nào?

Mạnh Bàn nghe lũ bạn nịnh nọt có chút ngứa tai, hắn thúc giục:


  • Được rồi, được rồi… mau lên xe đi, anh Đỗ Tân còn đang chờ đây.

Mọi người nghe vậy thì lục tục tìm chỗ ngồi. Sau khi đã ổn định, Đỗ Tân khẽ đề
ga, xe từ từ đi qua cổng an ninh. Sau một quãng lối dẫn có hàng thông che mát
hai bên khá dài thì bất chợt không gian bừng sáng, ập vào mắt mọi người là một
quang cảnh thoáng đãng với các cồn cát trắng tuyệt đẹp uốn lượn theo nhiều
hình dạng khác nhau. Xen lẫn với các đụn cát là những đồi cỏ mọc đầy những
thảm hoa dại rực rỡ sắc màu, tràn ngập một thứ khí tức tươi mới cuốn hút tầm
mắt. Toàn cảnh khuôn viên như một thảo nguyên thu nhỏ với màu xanh của bầu
trời, sự mênh mông của hồ nước, vẻ nhấp nhô của dãy núi phía xa và sức sống
thanh xuân của cây cỏ.


  • Trời ạ, đẹp… đẹp quá! Mai Lan, bạn mau nhìn xem mé đồi kia kìa!

Mai Lan nhìn theo hướng chỉ của Trương Ngọc, dưới chân một sườn đồi, từng đàn
ngựa và hươu nai đang tung tăng gặm cỏ bên rìa hồ nước, gió lay động những
cành cỏ lau mọc rải rác ven bờ tạo nên cảnh sắc rất nên thơ. Mai Lan gật đầu:


  • Không ngờ ở Đông Thành có một nơi đẹp đến vậy! Chúng ta không phải là đang
    ở Mông Cổ chứ!

Đỗ Tân nghe đến đây thì mỉm cười giới thiệu:


  • Các bạn, đây là khu thảo nguyên xanh dùng nuôi thả động vật hoang dã, khu
    vực này còn đang tiếp tục được kiến tạo mở rộng, trong tương lai có thể có
    diện tích tới vài chục ki lô mét vuông đấy.


  • Oa, rộng như vậy sao?


Lê Hải thốt lên kinh ngạc.


  • Ha ha, cả khu vực ven biển hoang hóa gần 60 km2 này đều được giao cho chủ
    đầu tư tiến hành khai thác, do đó quỹ đất rất lớn, nhiều cụm hạng mục lớn còn
    đang được tiếp tục xây dựng đây.


  • A, Dự án thật khổng lồ a!


Dưới sự trầm trồ của nhóm bạn, chiếc xe tiếp tục vượt qua những cung đường uốn
lượn quanh co lên xuống. Đường được xây dựng men theo những đồi cát nằm giữa
thảo nguyên xanh. Với hai bên được ngăn cách bằng những hàng rào sắt sơn
trắng, nhóm Lý Đông có thể quan sát được những động vật ở đây từ khoảng cách
gần nhất, điều này mang lại trải nghiệm gần gũi với thiên nhiên vô cùng thú
vị.

Theo con đường này chạy tiến vào sâu hơn là đến sân golf chín lỗ hiện đại,
tiếp đó là khu tâm linh với quần thể chùa chiền, miếu mạo, tượng phật được làm
với quy mô đồ sộ. Đỗ Tân tạm dừng xe ở đây để Lý Đông và bạn bè đi tham quan
chiêm bái một lúc. Ngôi chùa to lớn sừng sững như hoàng cung của vua chúa thời
xưa được xây trên một ngọn đồi thấp nhìn hướng ra biển, dọc hai bên chùa là
hành lang với các dãy tượng la hán trong đủ mọi tư thế và hình dáng, phía
trước đại điện là bức tượng phật quan âm và tượng di lặc khổng lồ đúc bằng
đồng thau, theo như lời Đỗ Tân mỗi bức ước chừng nặng tới hàng chục ngàn tấn,
phải mời tới các thợ tài hoa từ đất kinh kỳ về đây để thực hiện.

Rời khỏi khu tâm linh, nhóm bạn mới chính thức bước vào khuôn viên hiện đại
của resort với hàng loạt biệt thự thiết kế theo phong cách hiện đại và sang
trọng, xung quanh bố trí các tiểu cảnh mô phỏng theo phong cách đồng quê, đồi
thông, rừng dừa, sa mạc… Phía trước các khu biệt thự này lại là bãi cát trắng
phau trải dài với nước biển trong xanh và bầu trời rộng mở ngút tầm mắt, du
khách chỉ cần đi một đoạn ngắn là có thể tắm biển được. Sự kết hợp hài hòa
giữa kiến trúc và cảnh quan tạo nên một không gian nghỉ dưỡng nhiệt đới vô
cùng đặc sắc.

Nối tiếp khu biệt thự là đại công trường đang thi công khách sạn Sun Peninsula
với chiều dài cả ki lô mét. Khi nhìn gần, bọn Lê Hải lập tức bị choáng ngợp
với kích thước khổng lồ của hệ thống này, miệng không ngừng xuýt xoa thán
phục. Bố trí xung quanh khu vực này là các dãy phố shophouse, phố ẩm thực, phố
đi bộ… đan xen hoặc nối tiếp với nhau. Khu vực này rất rộng, xe chạy loanh
quanh gần hai mươi phút đồng hồ mới đi được gần hết, sau đó tiến về khu vực
Bungalow. Đây là các căn nhà được xây dựng ven hoặc ngay trên mặt đầm nằm
trong vịnh lặng sóng, là nơi con người thực sự hòa mình vào thiên nhiên với
không gian mở của gió nước mây trời, là nơi được rất nhiều du khách yêu thích.
Tiếp đó, Đỗ Tân còn đưa cả nhóm tới thăm một số khu dịch vụ vui chơi như khu
lướt sóng, khu bay dù, khu lặn khám phá đại dương, khu công viên biển, khu các
trò chơi mạo hiểm như quay búa, tàu lượn… Đối với Trương Ngọc và các bạn, đây
là lần đầu tiên trong đời bọn họ được chứng kiến những cảnh sắc và công trình
vĩ ngạn và tuyệt đẹp đến vậy, cả nhóm đi hết từ khám phá này tới khám phá khác
một cách say mê. Cho tới khi kết thúc hành trình, bọn họ vẫn còn chưa tỉnh
lại.

Theo lệnh được truyền đạt từ Cao Việt, Đỗ Tân đưa cả nhóm đến một nhà hàng hải
sản trong khu nghỉ dưỡng. Tại đây, nhân viên đã chuẩn bị sẵn một bàn tiệc khá
hoành tráng. Lý Đông mặc dù có chút không muốn quá phô trương nhưng cũng đành
phải chấp nhận theo sự sắp xếp của Cao Việt, ai bảo hắn là chủ tịch đây, nhân
viên không tiếp đón có vẻ là không hiểu lễ nghĩa.

Trên bàn ăn, Mai Lan không ngừng xuýt xoa đánh giá về khu nghỉ dưỡng:


  • Thật đúng là thiên đường nơi hạ giới, thật tiếc cho ai chưa được đến đây
    một lần!

Vũ Long phụ họa:


  • Uhm… nếu Đông Thành có nơi đẹp như thế này thì cần gì phải đi đâu nghỉ hè
    nữa nhỉ!

Lê Hải cười mỉa:


  • Ha ha… mày nói như đúng rồi ấy! Mày có biết chi phí ở đây đắt đỏ như thế
    nào không? Tao nghe anh tao nói giá phòng ở đây rẻ nhất cũng vài trăm đô đấy.
    Không nói cái khác, nếu không phải hôm nay có Lý Đông, cả nhóm cũng đừng mơ
    tưởng có dịp được ngồi đây ăn đâu.


  • Chậc chậc, đắt quá ha. Xem ra vẫn phải tiết kiệm dần tiền mới được.


Vũ Long chẹp miệng nói.

Trương Ngọc líu ríu kéo tay Lý Đông hỏi:


  • Lý Đông, bạn quen người kia như vậy, thử hỏi dùm xem có dịp nào giảm giá
    không? Nếu có, mình sẽ rủ cha mẹ đến đây cho biết.

Mạnh Bàn nãy giờ im lặng tiêu diệt thức ăn, nghe tới đây khẽ ngẩng mặt lên
cười nói:


  • Ha ha, ai đó còn dám thu tiền cha mẹ vợ tương lai sao?

Trương Ngọc nghe xong cũng chẳng hiểu gì, chỉ có Lý Đông là khẽ liếc mắt trừng
Mạnh Bàn. Lý Đông quay sang trả lời Trương Ngọc:


  • Được, mình sẽ hỏi lại. Các khu nghỉ dưỡng cũng thường có các gói giảm giá
    mà.


  • Ha ha, bạn hứa rồi nha!


Nghe Lý Đông nói như vậy, không ít cặp mắt xung quanh lập tức sáng lên, rối
rít nhờ hắn việc tương tự. Dù sao những người này đa phần đều là nhà có điều
kiện, tuy không quá giàu có nhưng chi phí cho một chuyến nghỉ vài ngày ở đây
vẫn là có khả năng, có cơ hội xin được suất giảm giá thì ai mà không muốn chứ.
Lý Đông thấy bạn bè nhiệt tình như vậy đành phải gật đầu đáp ứng, xem ra phải
để Cao Việt bố trí cho một số suất ngoại giao rồi.

Đang khi mọi người nói chuyện vui vẻ thì một giọng nói vang lên:


  • Lý Đông, Trương Ngọc… là các bạn sao?

Lý Đông quay đầu nhìn lại rồi vô cùng ngạc nhiên:


  • A, sao lại là nàng?


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #41