Người đăng: HoaTrungLu
Xưởng cơ khí Mạnh Thành
Mạnh Bàn hồ hởi dẫn Lý Đông vào trong. Lý Đông nhìn quanh, xưởng cơ khí không
lớn, ước chừng khoảng 100 m2 có vài thợ cơ khí đang làm việc. Xưởng tuy bé
nhưng cũng có chút hình dáng, ít nhất hắn có thể thấy có một số máy khoan,
cắt, hàn xì…
Lúc này, một người đàn ông trung niên béo mập đi ra, nhìn có mấy phần giống
Mạnh Bàn. Lý Đông biết đây là cha của hắn, Mạnh Thành.
Chú Thành, dạo này chú khỏe chứ ạ?
Ừ, cảm ơn cháu! Chú nghe thằng Bàn nói cháu tìm chú có việc à?
Vâng, Chú Thành, cháu có việc muốn bàn với chú.
Mạnh Thành kỳ quái liếc nhìn Lý Đông:
Vào trong nhà, hắn rót cho Lý Đông một chén trà:
Đông, uống nước đi.
Cám ơn chú!
Tốt, cháu có chuyện gì cần chú hỗ trợ sao?
Chú Thành, nghe nói chú chuẩn bị đóng cửa xưởng cơ khí sao?
Hừm… thằng Bàn nói với cháu à? Đúng là chú có ý định đó, việc ít làm ăn
không hiệu quả lắm. Cháu hỏi chuyện này làm gì?
Chú Thành, nếu cháu nói có cách khiến cho xưởng cơ khí hoạt động tốt đây?
Mạnh Thành nghi hoặc nhìn Lý Đông, thấy hắn như không phải nói đùa, bèn thăm
dò:
Tên nhóc nhà ngươi không lo về giúp mẹ ngươi đồng áng, đến đây nói loạn bậy
cái gì?
Chú, cháu nói thật, chú xem cái này đi!
Lý Đông lấy tập bản vẽ trải lần lượt trước mặt, Mạnh Thành liếc nhìn một lúc
rồi nói:
Nhìn bánh xe hơi giống máy cày, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến xưởng
cơ khí của chú?
Chú nghe cháu nói một chút, lúc này vụ đông xuân sắp tới, nhu cầu cày cấy
hẳn là rất lớn, cả huyện ta đến giờ chưa có nơi nào cơ giới hóa, máy móc rất
ít, chúng ta có thể sản xuất máy cày loại nhỏ để bán, chắc chắn sẽ tiêu thụ
rất tốt.
Mạnh Thành trợn mắt mắng:
Lý Đông mỉm cười:
Chú cứ bình tĩnh nghe cháu nói hết. Mẫu máy cày này khác hoàn toàn mẫu trên
ti vi, đây là mẫu cháu thiết kế.
Cháu thiết kế?
Mạnh Thành khó tin nhìn Lý Đông, không rõ tên nhóc con này đang chơi hoa chiêu
gì.
Lý Đông tỷ mỷ cầm từng bản vẽ chi tiết phối hợp bản vẽ tổng thể hướng dẫn cho
Mạnh Thành. Mạnh Thành ban đầu còn hơi nghi hoặc nhưng dần trở nên chăm chú,
hai đầu lông mày chụm lại, đôi lúc khẽ gật gật đầu. Hắn cũng là một người hiểu
máy móc, lại có lối suy nghĩ tương đối linh hoạt, nếu không thì cũng không
dựng được xưởng cơ khí như vậy ở vùng huyện nghèo này. Nghe xong Lý Đông
thuyết minh, hắn nhìn chằm chằm Lý Đông nói:
Đông, cái này thực là cháu nghĩ ra?
Vâng.
Lý Đông mặt không đỏ, chân không run gật đầu khẳng định. Dù sao trong đời này
cũng còn chưa có ai sáng tạo ra loại hình máy cày này nên hắn cũng không sợ bị
tố cáo trộm ý tưởng.
Mạnh Thành than thở:
Đông, không biết cháu học ở đâu mà nghĩ ra cái này. Không ngờ cháu tuổi nhỏ
mà thông minh như vậy. Chú thấy cái này rất khả thi.
Chú, cháu tin tưởng cái này nếu sản xuất ra chắc chắn sẽ có thị trường.
Được, chúng ta có thể làm thử.
Nghe được câu khẳng định của Mạnh Thành, Lý Đông biết kế hoạch đã bước đầu
thành công. Hắn khẽ xoa tay nói:
Chú, cháu còn có vấn đề muốn nói.
Ừ, chuyện gì?
Chúng ta chuyện này có tính là hợp tác cùng làm không?
Mạnh Thành chưa hiểu lắm Lý Đông muốn nói gì, hàm hồ trả lời:
Được a.
Chú, vậy nếu đã là hợp tác vậy thì cần rõ ràng đúng không. Chúng ta có thể
lập một bản hợp đồng ghi rõ việc hợp tác này, phân chia nhiệm vụ và quyền lợi
của các bên đúng không?
A ký hợp đồng à…?
Mạnh Thành hơi không theo kịp ý tưởng của Lý Đông, phải biết thời gian này
việc ký hợp đồng chỉ áp dụng ở những đơn vị lớn, những cơ sở tư nhân như của
Mạnh Thành chủ yếu giao dịch bằng miệng, tình trạng này không nói bây giờ,
ngay cả đời trước trước khi Lý Đông trọng sinh cũng là phổ biến. Lý Đông làm
người hai đời, hắn hiểu rõ trong hợp tác làm ăn phải có quy định rõ ràng trách
nhiệm, quyền lợi bằng văn bản để tránh tranh chấp về sau. Mạnh Thành hắn cũng
biết, là người nhanh nhạy, sống cũng không tệ, rất có chữ tín, tuy nhiên mọi
thứ phân minh rạch ròi vẫn tốt hơn.
Suy nghĩ một chút, Mạnh Thành cười nói:
Lý Đông hơi chần chừ một chút rồi nói:
Mạnh Thành suy nghĩ một chút. Đúng như Lý Đông nói, đằng nào xưởng cơ khí của
hắn cũng sắp đóng cửa, nếu ý tưởng của Lý Đông thành công, sẽ không chỉ hồi
sinh hoạt động mà còn có thể kiếm hời một món, không cần phải chuyển qua làm
lò gạch vừa cực nhọc vừa độc hại. Hắn cũng là người làm ăn, hiểu được tầm quan
trọng của một ý tưởng đột phá, việc chia tỷ lệ như vậy hắn nhìn như thiệt thòi
nhưng có khi số tiền lời mang về lại gấp nhiều lần trước đây. Hơn nữa theo hắn
thấy Lý Đông tuổi còn nhỏ mà đã có những ý tưởng thiên tài, hợp tác với tên
nhóc này có khi là một sự lựa chọn không tồi.
Được rồi, chú đồng ý. Cháu đã nêu ra thì cháu làm hợp đồng đi, chú không
hiểu cái này lắm.
Tốt, Chú Thành, hợp đồng ngày mai cháu sẽ mang tới. Bây giờ nói tới chuyện
triển khai sản xuất. Phần quan trọng nhất của chiếc máy là động cơ, chúng ta
cần tìm nguồn cung động cơ xe máy cũ? Chú có ý tưởng gì không?
Cái này chú sẽ liên lạc lại với một vài đầu mối ở chợ phụ tùng trên tỉnh,
ban đầu có thể dùng động cơ xe Trung Quốc cũ cho rẻ. Ở chỗ này, thượng vàng hạ
cám, mô tơ, động cơ, phụ kiện cái gì cũng có thể mua được. Nếu sản phẩm bán
được, ta có thể đặt vài mối gom hàng lớn, tỉnh ta gần nước họ nên thu gom cũng
tiện.
Tốt! Vậy trước hết chúng ta cần chế tạo ra mẫu máy đầu tiên nếu chạy thử
thành công chúng ta sẽ đem ra giới thiệu tới các hợp tác xã sản xuất trong
huyện. Đồng thời có thể lợi dụng chính sách cơ giới hóa nông nghiệp mà chính
phủ đang cổ vũ, thu hút sự chú ý của lãnh đạo và báo chí, giúp tuyên truyền
sản phẩm thay chúng ta. Cháu tin tưởng sản phẩm sẽ rất nhanh được ủng hộ.
Chậc chậc… không ngờ cháu đã tính tới chuyện này, suy nghĩ của cháu còn xa
hơn cả chú.
Ha ha, chú quá lời rồi!
Tốt! Vậy chiều nay chú sẽ lên tỉnh tìm mua một vài bộ động cơ, từ mai bắt
đầu sản xuất thử. Ngày mai cháu dành thời gian qua đây hướng dẫn thợ, có chút
cơ cấu chú vẫn chưa hiểu lắm.
Được, dù sao cháu cũng chỉ có tiết buổi chiều, sáng mai cháu có thể qua
được.
Mạnh Bàn nãy giờ ngồi bên nghe Lý Đông và cha hắn nói chuyện, cũng không tham
gia cái gì. Thú thực hắn nghe cũng chẳng hiểu, chỉ biết là Lý Đông đang cùng
cha hắn bàn bạc sản xuất một thứ máy móc mới, có thể kiếm tiền. Hắn thắc mắc,
tại sao Lý Đông trở nên lợi hại như vậy, nói những thứ mà cha hắn là thợ cơ
khí lâu năm cũng không hiểu hết được. Hắn không tin quỷ, cuối cùng khi thấy
hai người bàn bạc xong, nhịn không được hỏi:
Đông, cái này mày trộm của ai phải không? Nói đi, tao không nói cho ai biết
đâu.
Hừ, Lý Đông tao mà thèm ăn trộm của người khác à. Anh mày trời sinh thông
minh, cơm dùng nuôi não chứ ai nuôi thịt như mày. Ha ha
Có lẽ do hai tâm hồn dung hợp làm một, thêm nữa Mạnh Bàn gợi lại cho hắn những
ký ức hoa niên tốt đẹp nên khi nói chuyện với Mạnh Bàn, Lý Đông cực kỳ thoải
mái, không có chút nào bị tâm lý đại thúc gò bó, câu thúc.
Hừ, mà tao cũng không quan tâm, miễn cái máy của mày làm xưởng nhà tao
không đóng cửa, tao không phải lê xác đi bê gạch, đốt lò là được rồi.
Ha ha, mày không muốn làm chủ lò gạch làng Vũ Đại nữa à?
Cút, mày mới muốn làm chủ lò gạch… hừ hừ
Nhìn hai người vui đùa với nhau, Mạnh Thành đứng một bên cảm thán:
Buổi chiều hôm đó, như thường lệ Lý Đông đến trường, ngay tại cửa lớp hắn gặp
phải một người, là Lan Phương. Nàng vốn là một người hướng ngoại, thấy hắn
nàng chủ động nhoẻn miệng cười chào hắn:
Chào bạn, Lý Đông.
A…
Thú thật, dù tâm lý đã xác định, nhưng khi nghe Lan Phương gọi hắn, Lý Đông có
chút không phản ứng kịp, dù sao nàng đã gây cho hắn tổn thương rất khó quên.
Hắn hơi đờ ra.
Này, Lý Đông, bạn sao thế?
A… chào bạn!
Lý Đông vội vàng chào rồi quay mặt tiến vào chỗ ngồi. Lan Phương nhíu mày, khó
hiểu nhìn theo bóng lưng hắn. Hôm nay nàng nhìn Lý Đông lại có chút cảm giác
không giải thích được, tần ngần giây lát, nàng quay đầu lầm bầm “Kệ hắn đi”
rồi lúc lắc bím tóc bước ra sân chơi đùa cùng mấy nữ sinh.
Lý Đông vào chỗ ngồi, Mạnh Bàn đang nằm bò trên bàn ngủ, nước dãi chảy ra bên
mép, thi thoảng cái lưỡi ngắn ngủn lại ngo ngoe liếm láp, nhìn thật mất mỹ
quan. Lý Đông bật cười, tên này chắc lại đang mơ tới một bàn gà quay đây.
Vỗ vỗ đánh thức Mạnh Bàn, tên béo này thật đúng là ngủ say như chết, lay thế
nào hắn cũng không dậy. Lý Đông khẽ hét vào tai hắn:
Mạnh Bàn đang gục một chỗ, như gặp phải ong chích, bật thẳng người lên, khuôn
mặt núc ních xoay trái xoay phải, ánh mắt long lanh:
Đâu, đâu, thịt xiên đâu?
Ha ha ha!
Bạn học xung quanh cười ầm ĩ, lúc này Mạnh Bàn mới biết mình bị hố rồi. Hắn
hầm hừ nhìn Lý Đông:
Nói xong hắn định gục xuống lăn ra ngủ tiếp hi vọng có thể tiếp tục gặm nhấm
trong mơ.
Mạnh Bàn, dậy mau, ngươi là heo sao, suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ. Có khi
tao phải bảo Chú Thành giao cho mày ít việc khuân vác đây.
Hừ hừ, Đông, để yên cho anh em ngủ, à mà cha tao dặn mày sáng mai nhớ qua
xưởng đấy…Uhmmmm....ngoáp.....ngoáp... Khò khò....
Mơ mơ màng màng nói xong, mặc kệ Lý Đông hò hét thế nào, Mạnh Bàn cũng bất
động. Lý Đông cũng đành bỏ mặc hắn, lấy sách vở ra chuẩn bị tiết học sắp tới.