Giải Cứu (1)


Người đăng: HoaTrungLu

Mất khoảng thời gian chừng mười phút đồng hồ, Lý Đông đã có mặt tại hiện
trường. Hắn lợi dụng đêm tối chạy như bay qua những cung đường vắng, như một
làn khói mờ nhạt lướt qua trước mắt người đi đường. Gần đến nơi, Lý Đông mới
dừng lại bắt một chiếc taxi, dúi vào tay tài xế một số tiền vượt quá chi phí
cần thiết rồi bảo anh ta lái xe vào Công nghệ mới Đông Thành. Người tài xế sau
giây phút ngạc nhiên cũng không nói gì thêm, đề xe chạy tới nơi Lý Đông yêu
cầu. Dù sao chỉ phải đi một đoạn đường ngắn lại nhận được số tiền bằng cả
chặng dài thì quá lời rồi, quan tâm làm gì đến việc riêng của khách chứ.

Khi Lý Đông từ trên xe bước xuống đã thấy trước cổng công ty tập trung khá
nhiều người, hắn thấy hai người vệ sĩ của Trần Hàng đang được mấy ngươi bảo an
dùng thủ thuật bấm huyệt hồi tỉnh. Lý Đông đảo mắt lướt qua một vòng hiện
trường, bất chợt hắn phát hiện ra có gì đó không đúng “Có máu, là của ai?
Những người vệ sĩ kia không có vẻ gì là bị thương bên ngoài, vậy máu là từ đâu
ra? Không lẽ của anh Trần Hàng, nếu thật vậy thì tình huống có chút xấu rồi!”

Đang phân vân với ý nghĩ của mình, Lý Đông chợt nghe tiếng gọi:


  • Đông, em đến rồi à?

Lý Đông biết là ai gọi, hắn quay lại nhìn Vũ Nhung, bắt gặp khuôn mặt nàng tái
nhợt, có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ. Hắn vỗ vỗ sau vai trấn an nàng:


  • Chị Vũ Nhung, bình tĩnh một chút, kể lại cho em xem chuyện gì xảy ra đi.

Vũ Nhung thở ra một hơi sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, run rẩy kể lại
tất cả sự việc đã chứng kiến. Lý Đông tập trung lắng nghe, đôi lúc cau mày
phán đoán sự việc, cân nhắc chuyện này có thể là ai gây ra, mục đích của bọn
bắt cóc này là gì.

Khi Vũ Nhung kể tới đoạn Lệ Hằng đỡ một dao cho Trần Hàng, hắn vội vàng hỏi:


  • Vậy chị Lệ Hằng đâu rồi? Tình trạng hiện tại thế nào?


  • Chị ấy đang được sơ cứu cầm máu trong phòng y tế của nhà máy. Bảo an đã gọi
    cấp cứu rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới nơi.


Vừa nói tới đây thì phía xa đã vang lên tiếng bí bo của xe cấp cứu, rất nhanh
nó đã xuất hiện trong tầm mắt. Đội ngũ nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe sau
đó dưới sự hướng dẫn của bảo an tiến vào phòng y tế. Chừng vài phút, Lệ Hằng
đã được để nằm trên cáng, đưa lên xe chạy thẳng tới bệnh viện. Nhìn xe đã
khuất bóng, Lý Đông lúc này quay sang Vũ Nhung hỏi:


  • Có ai biết số điện thoại người thân nào của chị ấy không? Có thể trong bệnh
    viện bác sĩ cần chữ ký cam đoan để tiến hành phẫu thuật.


  • Cái này chị biết, trong hồ sơ nhân sự có lưu thông tin liên lạc trong
    trường hợp khẩn cấp.


  • Vậy chị tra lại thông tin đi, việc này cần tiến hành khẩn cấp!


  • Được, chị đi ngay.


  • À, nếu được chị đi cùng vào bệnh viện với chị Lệ Hằng để lo liệu các thủ
    tục. Chị cầm tạm tấm thẻ visa này thanh toán viện phí trước, hạn mức của nó có
    ba trăm triệu, mật mã chuyển tiền là 101088.


Vũ Nhung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Đông tuy nhiên biết tình huống trước
mắt gấp gáp, nàng cũng không hỏi gì thêm, cứ dùng trước rồi tính sau vậy. Nàng
đưa tay nhận chiếc thẻ, định quay người rời đi thì Lý Đông lại hỏi:


  • Chị nói chiếc xe bắt cóc anh Trần Hàng là đỗ ở đâu, chạy về hướng nào?

Vũ Nhung lập tức chỉ về một nơi và nói:


  • Nó đỗ ở chỗ kia, xe màu đen, chạy theo trục đường Phạm Hùng về phía bắc.

Lý Đông gật đầu nói:


  • Được rồi! Em biết rồi! Chị đi đi!

Nói xong, đợi Vũ Nhung đi vào Công ty, Lý Đông mới lầm lũi tiến về phía hiện
trường xem xét. Công an phản ứng cũng thật quá chậm, gần hai mươi phút đồng hồ
mà vẫn chưa thấy có ai có mặt, đợi được bọn họ tới có khi bọn tội phạm đã lọt
ra ngoài tỉnh rồi cũng nên. Lý Đông chăm chú nhìn nền đường. Với người khác có
thể là không nhận ra những dấu vết bánh xe mờ nhạt còn in lại nhưng Lý Đông
thì khác, đôi mắt hắn bây giờ thậm chí còn tinh vi hơn một chiếc siêu kính
hiển vi điện tử, việc nhận ra chúng là quá đơn giản với hắn.

Lý Đông chầm chậm tiến theo dấu vết để lại đi ra đường lớn, cũng may tầm này
phương tiện lưu thông không nhiều nên không có nhiều vệt bánh xe chồng lấn.
Sau khi nhìn quanh không thấy có ai, Lý Đông khẽ nhún chân, thân hình hắn như
quỷ mị mà biến mất trong màn đêm đen tối.

Cùng lúc này, tại một ngôi nhà bỏ hoang ngoại vi Đông Thành.


  • Rào… rào…

Cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo đổ lên người, Trần Hàng chợt tỉnh, hắn khó
khăn mở mắt nhìn xung quanh. Tình huống trước mắt có ba điểm nhấn: ngôi nhà cũ
kỹ, ánh đèn vàng vọt, hai người đàn ông đang vây quanh săm soi nhìn hắn, Trần
Hàng lắc lắc đầu tự vấn:


  • Đây là đâu, chuyện gì xảy ra? Những người này là ai?

Trần Hàng chưa hết choáng váng, tạm thời chưa nhớ lại được mọi việc. Hắn khẽ
nhúc nhích định đứng lên nhưng phát hiện tình huống có chút không đúng, hắn
phát hiện ra mình đang bị trói cột vào trên ghế, hai tay và hai chân đều không
cử động được. Đúng lúc này một giọng mệnh lệnh vang lên:


  • Hừ, đừng có động đậy, ngồi im đó!

Trần Hàng giật mình, dừng lại suy nghĩ đôi chút, ký ức nhanh chóng trở lại.
Sau một lúc, hắn quay về mấy tên người nước ngoài hỏi:


  • Tại sao các ngươi làm việc này? Các ngươi muốn gì?

Tên vừa ra lệnh cho hắn liếc nhìn rồi trả lời:


  • Cái này ngươi không cần hỏi. Một lát nữa ngươi sẽ biết!

Nói đoạn, hắn nhấc điện thoại lên rồi bấm một dãy số, sau đó dùng chất giọng
khàn khàn nói:


  • Mọi chuyện đã xong, tới đi!

Truyền đạt xong thông tin, hắn cúp máy rồi ra lệnh cho tên còn lại:


  • Tom, mày ra ngoài gác cùng với David. Purin sắp đến, theo dõi kỹ tình hình
    bên ngoài đừng để hắn giở trò gì?


  • Được!


Tên được gọi là Tom đứng lên, sách theo một khẩu Colt lừng lững đi ra ngoài.
Lúc trước bắt Trần Hàng, bọn chúng không dùng tới súng một phần là tự tin vào
bản lĩnh của mình một phần sợ gây ra sự chú ý quá lớn, sẽ khó khăn cho việc
hành sự và thoát thân. Dù sao bọn hắn cũng biết ở đất nước này súng ống là thứ
cấm kỵ, nếu thật sự nổ súng giết người không khéo sẽ kéo theo sự truy lùng ráo
riết của công an, nhưng nếu chỉ đơn giản đánh ngất hộ vệ rồi bắt đi Trần Hàng
thì mọi chuyện sẽ yên ắng đi rất nhiều. Bọn chúng cũng không tin với sức vóc
và kinh nghiệm của mình lại không thể giải quyết được nhanh chóng mấy người
châu Á nhỏ bé này, do vậy dùng dao găm là quá đủ.

Sau khi Tom đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người, tên cầm đầu lật mở bao
rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trầm lặng hít nhả từng làn khói vào không
khí, chẳng mấy chốc cả phòng đã tràn ngập hơi thuốc, ngoài trời chỉ có tiếng
dế kêu đêm, khung cảnh tĩnh mịch đáng sợ.

Chừng mười phút thời gian, chợt có tiếng gõ cửa. Tên cầm đầu có chút cảnh giác
nói vọng ra:


  • Ai?


  • Là ta!


Xác nhận ra bên ngoài là ai, tên cầm đầu nói:


  • Vào đi!

Cánh cửa mở ra, một bóng người đi vào. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng thấy
trong phòng chỉ có hai người mới cất tiếng hỏi:


  • Bọn David đâu?


  • Đang gác bên ngoài!


  • Uhm… Tốt!


Purin gật đầu ra vẻ hiểu rồi đi tới trước mặt Trần Hàng, kéo một chiếc ghế
ngồi xuống trước mặt hắn. Săm soi nhìn một lúc, Purin cười khẩy nói:


  • Ngươi là Trần Hàng đúng không? Chắc ngươi chưa biết lý do tại sao mình có
    mặt ở đây nhỉ?

Trần Hàng cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu thì đang không ngừng
lục lọi thông tin về hắn, có điều suy nghĩ một hồi vẫ không nhận ra người này
là ai. Hắn hỏi lại:


  • Ngươi là ai? Vì sao muốn bắt ta?


  • Hừ, ngươi đương nhiên không biết ta, có điều ta lại biết rõ ngươi. Để ta
    giới thiệu một chút, ta là Ralston Purin, phụ trách khu vực châu Âu của
    Duracell®. Sao? Quen tai rồi chứ? Ha ha…


  • Duracell®? Chẳng phải nó đã phá sản rồi sao? Mà nhắc tới nó làm cái gì?


  • Hừ, ta chính là kẻ cầm đầu phi vụ gián điệp công nghệ pin nano của
    Duracell®. Chỉ vì cái trò gài bẫy âm hiểm của ngươi mà sự nghiệp của ta đổ bể,
    cảnh sát quốc tế truy nã khắp nơi, sống chui nhủi nhục nhã, cả ngày không dám
    lộ mình ra ngoài, ngươi nói có liên quan không?


  • A, vậy ra là ngươi?


Trần Hàng ngạc nhiên đánh giá Purin, hắn những tưởng việc này đã kết thúc, hắn
cũng yên tâm giao việc điều tra cho phía cảnh sát không ngờ bọn họ lại để tên
cầm đầu này chạy thoát. Suy nghĩ một chút Trần Hàng nói:


  • Purin, vậy ngươi bắt ta làm cái gì?


  • Hừ, còn hỏi? Dĩ nhiên là báo thù, ngươi chơi ta thảm như vậy, không giết
    ngươi sao ta có thể rửa được mối nhục này?


  • Giết ta? Giết ta ngươi có lợi ích gì? Ngươi có vấn đề tâm lý à?


  • Hừ, ta thích như vậy thì sao? Ta là kẻ có thù tất báo, ngươi không biết
    những người hay bắt nạt ta thời còn đi học giờ đây nếu không tàn tật thì cũng
    nằm ngủ sâu dưới lòng đất với giun rồi, ha ha… Bọn chúng còn như vậy, ngươi
    nói ta có thể tha cho ngươi được sao?


Trần Hàng có chút rùng mình nhìn Purin, tên này rõ ràng là một tên sát nhân
biến thái, có sở thích hành hạ những kẻ gây ra phiền phức cho mình. Hắn trừng
mắt hỏi Purin:


  • Vậy ngươi muốn làm gì ta?

Purin cười khẩy cũng không trả lời ngay Trần Hàng, tay phải hắn rút ra một con
dao sáng loáng từ trong túi sau đó đưa dao lên miệng, thè lưỡi ra liếm liếm,
cả người toát lên một vẻ dã tính khát máu. Purin dùng chất giọng lành lạnh như
âm hồn địa phủ nói:


  • Làm gì ư? Chậc chậc… Xẻo thịt ngươi từng chút một, chứng kiến ngươi gào
    khóc cho tới khi ngươi không chịu được nữa, sau đó…

Purin chợt dừng lại, đưa mũi dao chọc chọc vào thái dương rồi nói tiếp


  • Một dao xuyên óc… ha ha… Thế nào? Chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Ta
    muốn xem trong đó chứa cái gì đây?

Trần Hàng nghe đến lạnh người, hắn biết tên điên này không phải nói đùa, hắn
mở miệng điều đình:


  • Ngươi giết ta, chắc chắn tội danh sẽ càng nặng hơn, cảnh sát sẽ truy nã
    càng gay gắt. Không bằng ngươi thả ta, ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi thoát
    khỏi biên giới, còn cho ngươi 20 triệu USD, thế nào?


  • Ha ha, thả ngươi? Ta còn sợ cảnh sát truy nã sao? Đằng nào bọn họ cũng điều
    tra ra các sự vụ trước đây rồi, thêm mười cái mạng cũng không đủ dựa cột, giết
    ngươi cũng chỉ làm dày lên thành tích một chút thôi. Hừ hừ… còn tiền của
    ngươi, ngươi mang xuống địa phủ mà tiêu đi, ta không thiếu!


Nói đoạn hắn đưa dao lên khẽ rạch một đường trên mặt Trần Hàng, máu tươi chảy
ra. Purin cười lên man rợ:


  • Ha ha, máu… đỏ tươi… đẹp, thật là xinh đẹp! Xem nào anh bạn, nên bắt đầu
    cắt từ đâu đây? À được, từ ngón tay đi, cái này sẽ không khiến ngươi chết sớm!

Dalton đứng ngoài chứng kiến những cảnh này hắn cũng chỉ đành ngoảnh mặt nhìn
ra chỗ khác, tên Purin này thật là một kẻ biến thái máu lạnh, đến cả người vào
sinh ra tử như hắn cũng có chút rùng mình.

Về phần Trần Hàng, hắn cố lúc lắc người tránh đi mũi dao nhưng đành bất lực,
chỉ có thể trơ mắt nhìn Purin đưa dao kề xuống ngót út của hắn. Khi hắn vừa
cảm nhận được lưỡi đao sắc lẹm cứa vào da thịt thì bất ngờ lúc này cánh cửa
bật tung, một bóng người nhanh chóng bay vào căn phòng. Cả Dalton và Purin đều
chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cả thân thể bay bổng:


  • Rầm… rầm…

Hai tiếng ngã nặng nề trầm đục của thân người va vào sàn gỗ, lưỡi dao bay ra
rồi rơi cắm xuống sàn ngay sát mặt Purin, cắt ra bên má hắn một đường máu.

Dalton sợ hãi khi chứng kiến lực lượng một cước này của đối thủ, là người thân
kinh bách chiến hắn biết kẻ mới tới là một người rất mạnh. Nghĩ là vậy nhưng
hắn vẫn gượng dậy nhìn người thanh niên trước mặt quát lớn:


  • Mẹ kiếp, mày là thằng nào?


  • Hừ, không cần phải hỏi.


Người mới tới gằn giọng trả lời lại Dalton.

Thấy tên này khó chơi, Dalton khẽ di chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, tìm cơ
hội gọi cứu viện. Người thanh niên như hiểu ý nghĩ của Dalton, chậm rãi nói:


  • Đừng nhìn, bọn chúng hôn mê cả rồi!

Dalton khẽ run hai vai, sau một lúc hắn xuống giọng:


  • Hừ, anh bạn. Rốt cuộc ngươi là ai? Việc này không có liên quan đến ngươi,
    ngươi cũng đừng quản!


  • Ha ha, sao ngươi biết không liên quan đến ta. Nói cho các ngươi biết, người
    mà các ngươi đang trói giữ là Tổng Giám đốc của ta, sao ta lại không quản
    được.


Dalton nghe vậy hơi sững người ngạc nhiên, không hiểu sao tên này có thể bám
theo tới đây được. Sau một lúc hắn nói:


  • Cho dù là vậy, nhưng ngươi cũng không cần dính vào những rắc rối này. Anh
    bạn, bỏ qua chuyện này, ngươi sẽ có một triệu USD, thế nào?


  • Ha ha, một triệu USD? Ngươi trả giá quá rẻ cho sự im lặng này rồi đấy!


Giữa lúc hai người đang trao đổi thì bên cạnh vang lên tiếng đạn lên nòng “Rột
rột…” sau đó một giọng nói gầm lên:


  • Thằng khốn, tao đếch cần biết mày từ xó xỉnh nào chui ra. Có điều tao ghét
    nhất là bị đứa nào chen ngang phá hỏng chuyện của tao. Mày xuất hiện rất tốt,
    ha… ha…ha, xem ra bữa tiệc của tao lại thêm một món ăn thú vị rồi…!

Người thanh niên nghiêng đầu nhìn về Purin, thấy hắn đang chỉ súng vào mình
thì cười mỉa:


  • Hừ, vậy tao cũng nói cho mày biết, tao cũng rất ghét những kẻ uy hiếp mình.
    Bỏ súng xuống nếu mày không muốn phải hối hận!


  • Ha ha, xem ra mày chưa biết kẹo sắt là ngọt thế nào rồi. Quỳ xuống và đưa
    tay ra … A…A…A… chết tao rồi!


Hắn còn chưa kịp nói hết câu “Đưa tay ra sau đầu” thì bỗng hét thảm, kèm theo
đó là tiếng xương ngón tay vỡ nát, ngón tay bấm cò súng của hắn tím tái lệch
sang một bên nhìn vô cùng khủng bố. Khẩu súng thì đã không biết từ lúc nào bị
tháo thành từng mảnh lăn lóc rơi vãi trên nền đất.

Trong phòng không khí trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Dalton đứng ngoài chứng
kiến hết những cảnh này, trong lòng hắn lúc này đang là phiên đào hải lãng,
sóng gió ngập trời, một nỗi khiếp sợ khiến lông tơ toàn thân hắn dựng đứng
“Chúa ơi, người này là ai? Tốc độ này là của người hay ma quỷ? Ta trêu chọc
phải loại quái vật nào thế này?”


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #37