Người đăng: HoaTrungLu
Những ngày hè đầu tháng 7, trời nóng như đổ lửa, tiết trời góp phần làm tăng
thêm nhiệt độ của kỳ thi đại học sắp diễn ra trên cả nước. Tại các bến xe của
các thành phố lớn, luôn diễn ra tình cảnh sĩ tử ra vào đông nghẹt, ai cũng cố
chen chân để mau chóng thoát khỏi thứ không khí nồng nặc khó chịu pha trộn
giữa mùi xăng xe, mùi mồ hôi và mùi rác thải là những túi nôn xả đầy trên đất.
Không hiếm cảnh những người bị say tàu xe, mặt mày phờ phạc, cơ thể rũ rượi
phải nhờ người dìu đi mới có thể tiếp tục di chuyển về chỗ trú.
Phần nhiều thí sinh là có người thân hoặc người quen đón sẵn, tuy vậy cũng có
những trường hợp cả phụ huynh và thí sinh đều là lần đầu ra ngoại tỉnh, đứng
ngơ ngác nhìn chốn đô thành người xe tấp nập, không biết nên đi đâu về đâu. Có
điều, họ cũng không phải hoàn toàn cô đơn trên những thành phố này, đâu đó
luôn có những bóng dáng áo xanh tình nguyện không quản nắng mưa, như những con
thoi chăm chỉ, tiếp cận và chỉ dẫn cho họ những thông tin cần thiết, thậm chí
còn sẵn sàng cung cấp phương tiện chuyên chở miễn phí đến nơi yêu cầu. Không
cần phải nói những việc này có ý nghĩa với thí sinh như thế nào, thật sự nếu
không có những con người đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và tinh thần trách nhiệm với
cộng đồng như vậy, có thể rất nhiều thí sinh và người nhà sẽ gặp vô vàn khó
khăn khi mới đặt chân đến đây.
Lúc này, Bến xe phía Bắc, Hà Đô.
Đợi mọi người trong xe đã xuống gần hết, Lý Đông mới thong thả đứng lên xách
ba lô đi xuống. Hành lý của hắn khá đơn giản, chỉ có quần áo thay đổi hàng
ngày, dụng cụ vệ sinh cá nhân và một vài dụng cụ học tập cần thiết phục vụ làm
bài thi.
Khi Lý Đông vừa bước xuống bến, ánh nắng chói chang rọi vào mặt làm hắn cảm
thấy hơi lóa mắt. Lý Đông quay đầu nhìn quanh xác định phương hướng, hắn định
bước về phía mái che gần đó thì chợt bên cạnh vang lên một tiếng nói trong
trẻo:
Lý Đông quay lại, trước mặt hắn là một cô gái cao ráo xinh xắn, tóc tóm đuôi
ngựa, làn da tuy có chút rám nắng nhưng vẫn khá mịn màng, trên chiếc áo đồng
phục in nổi hàng chữ “Sinh viên tình nguyện – Trường Đại học kinh tế quốc gia”
kèm logo trường phía bên ngực trái.
Tuệ Linh thấy Lý Đông chăm chú nhìn mình mà không trả lời, nàng cũng không lấy
làm giận, nàng nghĩ hẳn hắn đang tò mò đọc thông tin trên đó mà thôi. Đợi một
chút, Tuệ Linh khẽ nhắc lại:
Lý Đông lúc này vội mỉm cười trả lời:
Lý Đông vốn định lên trên này rồi thuê xe đi tìm theo thông tin ghi trên giấy
báo dự tuyển, nhưng giờ nghĩ lại hắn thực tế cũng không thạo đường, mà cánh
lái xe trên này thì hay cố tình đi đường lòng vòng nhằm kiếm thêm tiền của
khách, Lý Đông không phải tiếc món tiền nhỏ này nhưng hắn không muốn mất thời
gian và chuốc lấy bực mình vì những chuyện vớ vẩn như vậy. Do đó hắn lập tức
chấp nhận sự hỗ trợ từ phía cô sinh viên trước mặt.
Tuệ Linh thấy Lý Đông đã có phản ứng lại thì mỉm cười hỏi:
Ồ, bạn thi trường nào? Điểm thi ở đâu?
Em thi vào Đại học Kinh tế Quốc gia, cụm thi Hoàng Văn Thụ.
A, vậy là thí sinh trường mình rồi. Bạn tìm đúng người rồi đó, bọn mình phụ
trách các cụm thi phía Nam đây, cụm thi của bạn cách đây khoảng 5 km. Bạn có
người nhà ở đây không?
Không, em lên đây một mình!
Uhm, đường vào đấy hơi khó một chút. Bạn mà đi xe ôm hoặc taxi là bị bắt
chẹt đó. Được rồi, bạn vào đây với mình!
Tuệ Linh nhanh nhẹn dẫn Lý Đông vào khu đón tiếp của sinh viên trường, sau khi
căn dặn một người khác trực thay vị trí của mình, nàng vội vã ra bãi lấy xe.
Một lúc sau, Lý Đông thấy một chiếc xe Lead rà rà chạy tới trước mặt hắn.
Người trên xe mặc một chiếc áo chống nắng trùm đầu kín mít, đầu đội chiếc mũ
xanh tai bèo, Lý Đông nhận ra là cô gái khi nãy.
Tuệ Linh ra hiệu cho Lý Đông lên xe. Lý Đông hơi ái ngại nhìn nhìn nàng. Dù
sao một người đàn ông to cao, vạm vỡ lại ngồi sau lưng một cô gái thật có chút
kỳ quặc. Sau vài giây tần ngần Lý Đông mới nói:
Tuệ Linh nhìn nhìn Lý Đông rồi như hiểu ý nghĩ của hắn, mỉm cười hỏi:
Em có bằng lái chưa?
Tất nhiên rồi!
Thật không đấy? Chị ít thấy thí sinh lên dự đại học có bằng lái nha. Công
an mà tuýt lại là mệt lắm đó!
Chị yên tâm, em vừa thi bằng lái xong, rất là thạo luật giao thông đây.
Xì, đến lúc xe bị giam vào đồn thì biết!
Nói là nói vậy nhưng Tuệ Linh vẫn xuống xe chuyển chỗ cho Lý Đông, nói thực
chở một người con trai cao to như vậy nàng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tuệ Linh vươn tay tháo chiếc mũ tai bèo dự phòng trên xe đưa cho Lý Đông.
Bạn đội cái mũ này cho bớt nắng!
Uhm, cám ơn chị!
Thời điểm này, nhà nước cũng chưa có chính sách bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi
tham gia giao thông nên Lý Đông đưa tay nhận lấy rồi mau chóng đội lên. Hắn đề
ga nổ máy, sau đó dưới sự hướng dẫn của Tuệ Linh vặn nhẹ tay ga lái xe ra
ngoài.
Trên đường, Tuệ Linh chủ động bắt chuyện:
Này, Em tên là gì vậy?
Lý Đông. Còn chị?
Chị là Tuệ Linh, sinh viên năm 2 khoa kế toán. Em thi khoa nào ở trường
mình?
Kinh tế công nghiệp!
Uhm! Thế còn nguyện vọng 2? Trước chị cũng đăng ký hai nguyện vọng đấy!
Không có nguyện vọng 2. Em đăng ký một ngành thôi.
Chà, chắc chắn quá nha!
Uhm… em thích ngành đó! Mà nắng nôi thế này, bọn chị bon chen ở bến xe vất
vả nhỉ?
Có gì đâu, chị quen hoạt động kiểu này rồi. Vất vả một chút nhưng sinh hoạt
đoàn thể rất vui. Ngày trước khi chị lơ ngơ lên trên này đi thi, cũng từng
được các anh chị tình nguyện khóa trước giúp đỡ rất nhiều, vì vậy mình phải có
trách nhiệm giúp đỡ những người đến sau chứ. Em nói có đúng không?
Uhm, nếu không có những người như chị, bọn em lên trên này sẽ gặp nhiều rắc
rối đấy. Mà nghe giọng chị như người Kinh Bắc ấy nhỉ?
Oa, em đoán đúng rồi đó. Chị đúng là người Kinh Bắc đấy!
Thật hả? Ha ha, em có một người quen ở đây nên nhận ra được ngay.
Lý Đông mỉm cười nói với Tuệ Linh, hắn đúng là có người quen ở tỉnh này có
điều người này là một cấp dưới của hắn trong kiếp trước.
Uhm, à sắp đến ngã tư phía trước, em nhớ rẽ phải nhé.
Được!
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cứ như vậy sau gần 30 phút, xe đã dừng phía
trước điểm thi. Đây là một trường THCS được trường đại học thuê lại, phía trên
cổng căng ngang một tấm băng rôn đỏ có hàng chữ “Nhiệt liệt chào mừng thí sinh
tới tham dự Kỳ thi Tuyển sinh Đại học năm 2004 – Đại học Kinh tế quốc gia –
Điểm thi Hoàng Văn Thụ”. Nhìn sơ bộ, cơ sở vật chất của điểm thi này có vẻ khá
ổn với dãy phòng học là tòa nhà 3 tầng khang trang xây mới, sân trường rộng
với khu thể dục được đầu tư cả một đường chạy riêng và hai sàn bóng rổ, ít
nhất với những điều kiện này, ở các trường tỉnh lẻ như của Lý Đông cũng là ít
thấy.
Tuệ Linh kéo áo hỏi Lý Đông:
Này Lý Đông, em chưa có nhà trọ đúng không?
Đúng rồi, em cũng đang tính tìm xung quanh đây xem có nơi nào phù hợp
không. Em thấy khá nhiều biển quảng cáo cho thuê phòng trọ thi đây.
Uhm, xung quanh đây có rất nhiều, không khó tìm. Đây là số điện thoại của
chị, nếu gặp khó khăn gì thì gọi, bọn chị sẽ hỗ trợ hết sức trong khả năng của
mình.
Được, cảm ơn Chị!
Lý Đông nhận lấy tờ giấy nhỏ chuẩn bị sẵn có những nét bút thanh tú ghi tên
tuổi và số điện thoại của Tuệ Linh, hắn nhìn qua một chút rồi gấp cất vào ví.
Mình vào quán bên kia uống cốc nước đã chị!
Thôi, chị còn phải trở lại bến xe đây. Chào em nhé!
Uhm, vậy tạm biệt chị! Hẹn gặp lại!
Ok, hẹn gặp lại!
Tuệ Linh mỉm cười chào Lý Đông rồi vội vàng lên xe theo lối cũ trở lại điểm
tiếp đón. Lý Đông đưa mắt nhìn theo bóng nàng cho tới khi khuất sau ngã rẽ,
trong lòng thì thầm nghĩ “Cô gái này quả là một người có trách nhiệm, tương
lai có khi tìm cơ hội đưa về tập đoàn công tác. Cô ấy nói học ngành gì ấy nhỉ…
uhm… là kế toán thì phải? Tốt! Vị trí này rất cần những người có tinh thần
trách nhiệm như vậy!”.
Nghĩ đến đây, Lý Đông quay đầu đi vào quán nước đối diện cửa trường học. Hắn
gọi một ly trà chanh sau đó một hơi uống hơn nửa cốc làm dịu cơn khát và sự
bức bối trong người, Lý Đông mới quay sang hỏi bà chủ về tình hình nhà trọ và
an ninh ở khu vực xung quanh. Khi đã có thông tin sơ bộ, Lý Đông dùng hai giờ
đồng hồ đi loanh quanh tìm được một chỗ ở ưng ý. Đây là nhà của một gia đình
vợ chồng đã về hưu, tận dụng tầng hai rộng rãi ngăn thành ba phòng cho thuê,
giá cả cũng tương đối hợp lý, phòng ở lại thông lên sân thượng thoáng đãng,
rất thích hợp cho Lý Đông luyện tập hàng ngày.
Thanh toán tiền thuê mấy ngày trọ và dọn đồ vào ở xong thì trời đã về chiều,
Lý Đông tắm rửa sau đó xuống đường, thong thả đi tìm quán ăn tối. Khu vực này
hẳn là đông dân cư và sinh viên thuê ở nên hàng quán khá nhiều, dọc trục đường
chính còn xuất hiện mấy quán bia hơi cỡ lớn. Lý Đông tiến vào một quán cơm
bình dân trông có vẻ sạch sẽ, sau khi gọi một suất cơm hắn lựa chọn một chỗ
ngồi, chậm rãi ngồi ăn. Xung quanh Lý Đông là rất nhiều gương mặt trẻ, phần
nhiều có lẽ đều là thí sinh tham gia đợt thi này. Có những người tỏ ra lo lắng
sắc mặt suy tư lại có những người vui vẻ cười đùa, nhẹ nhàng như tham gia một
chuyến du lịch vậy. Lý Đông khá thú vị nhìn xem những sắc thái tâm lý khác
biệt này, phải biết đời trước hắn là không có cơ hội trải qua những việc như
thế này, Lý Đông rất muốn biết trải nghiệm thi đại học và đời sống sinh viên
là thú vị như thế nào đây.
Ăn xong cơm thì cũng nhá nhem tối. Khi Lý Đông đang chầm chậm đi dọc tuyến phố
cho tiêu cơm thì bỗng phía trước ánh đèn pha lóe lên sáng lóa, theo bản năng
Lý Đông vội nghiêng người tránh được một bóng đen to lớn xẹt qua.
Lý Đông tức giận quay đầu nhìn về phía bóng đen chửi thề!
Sau tiếng phanh cháy bánh, chiếc xe Santafe dừng lại dưới phản lực của cú va
chạm mạnh vào gốc cây ven đường, một bên đầu xe lõm xuống, đèn pha vỡ nát. Một
người đàn ông trung niên chật vật mở cửa xe rồi mau chóng thoát ra, đứng tại
chỗ khoảng chục giây, dường như đã hoàn hồn đôi chút, ông ta vội vã tiến về
phía Lý Đông quan tâm hỏi:
Tình huống vừa rồi thật quá nguy hiểm, nếu không phải là Lý Đông mà là người
khác có khi đã xảy ra tai nạn rồi. Lý Đông định lên tiếng cảnh cáo vài câu
nhưng lời nói ra tới miệng thì chợt dừng lại, hai mắt hắn trợn lên nhìn người
đàn ông đối diện, sau một lúc hắn lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, thật không phải là ông ta
đấy chứ?”