Theo Dõi


Người đăng: HoaTrungLu

“Dashing through the snow
In a one horse open sleigh
O'er the fields we go
Laughing all the way
Bells on bob tails ring
Making spirits bright
What fun it is to laugh and sing
A sleighing song tonight…”

Người khách bộ hành thong thả đi trên con phố thương mại sầm uất, vừa đi vừa
lẩm nhẩm theo lời bài hát Jingle Bells vui nhộn. Giáng sinh sắp đến, mấy ngày
này, đi tới đâu cũng thấy người ta bật bài hát này, đặc biệt là ở các cửa hàng
thời trang hoặc đồ điện tử, thành phố cũng trở nên sặc sỡ hơn với hình nộm ông
già Noel trong tuyết trắng, với cây thông, với quả chuông vàng và những dây
treo trang trí đủ màu sắc xuất hiện dày đặc trên các tuyến phố.

Trái ngược với không khí nhộn nhịp ngoài đường, lúc này trong căn phòng họp
rộng gần 30 m2 của Siêu thị điện máy Đông Thành lại đang dày đặc khói thuốc,
không khí có vẻ nặng nề.


  • Đông, mọi chuyện là như vậy, chuyện này không nói rõ qua điện thoại được
    nên chú phải về lại gấp Đông Thành để trao đổi với cháu đây.


  • Uhm, thông tin chú có được là nguồn chính xác chứ?


  • Chắc chắn, cục trưởng Lâm cũng có chút nhân mạch ở thủ đô nên thông tin
    cung cấp cho chúng ta có thể tin tưởng được.


  • Uhm, nếu là vậy việc của Tân Đại Lợi chúng ta sẽ phải tính toán kỹ lưỡng,
    có điều trước mắt phải có hậu lễ cảm tạ vị Lâm cục trưởng này, không có ông ta
    thì chúng ta còn tưởng rằng chống lưng trực tiếp của Tân Đại Lợi chỉ là một vị
    vụ trưởng đây, không ngờ lại là một vị cấp Bộ trưởng, khó khăn nâng lên không
    chỉ một cấp bậc thôi đâu.


  • Uhm, ta biết! Vị Lâm cục trưởng này nói ra cũng có chút gốc rễ với chúng
    ta, mấy năm trước ông ta còn ở vị trí Trưởng phòng xúc tiến thương mại tại Sở
    Kế hoạch Đầu tư của tỉnh, Cơ khí điện Đông Thành, Công nghệ mới Đông Thành,
    Chuỗi Siêu thị Điện máy cũng là một tay ông ta nâng đỡ về cơ chế và chính sách
    mới thuận lợi như vậy thành lập và hoạt động. Như cháu biết, các doanh nghiệp
    này mất không bao lâu thời gian đã mau chóng trở thành lá cờ đầu của tỉnh, lại
    trở thành chiến tích lý lịch rất lớn tạo bàn đạp để ông ta leo lên chức cục
    trưởng cục kinh tế đối ngoại nhiệm kỳ vừa rồi, có thể nói là nhân quả tuần
    hoàn cả.


  • Uhm, những quan hệ này nên làm thế nào chú tùy ý xử lý, tài chính không
    phải là vấn đề.


  • Được, nhưng về phần Tân Đại Lợi cũng cần phải có biện pháp sớm, bọn họ có
    lẽ không cho chúng ta nhiều thời gian đâu?


Lý Đông ngả người dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, ánh mắt chập
chùng suy tư. Căn phòng trở nên tĩnh mịch trong chốc lát, sau cùng Lý Đông cất
tiếng:


  • Trước mắt chú cứ tập trung vào điều hành hoạt động của chuỗi siêu thị, đảm
    bảo mọi thứ vận doanh bình thường, bây giờ là thời điểm cuối năm có rất nhiều
    việc phải bận tâm giải quyết. Vấn đề này tạm thời dừng thảo luận ở đây, mọi
    chuyện còn lại để cháu xử lý, cháu không tin bọn họ có thể một tay che trời
    được.

Nói xong không đợi Mạnh Thành có ý kiến, Lý Đông dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi
phòng, trong lòng hắn lại đang sôi trào ý nghĩ “Thế giới này luôn có những kẻ
cứ tự cho mình quyền thao túng người khác trong lòng bàn tay, hừ… các ngươi
không có quyền năng của Phật tổ, mà ta cũng không phải là Tôn Ngộ Không chấp
nhận chạy nhảy trong sắp xếp đó, nếu các ngươi đã buộc ta tham gia cuộc chơi
này thì để ta dạy cho các ngươi biết thế nào mới là bị thao túng chân chính
đi”.

Hà Đô, Tòa nhà Sunrise Holding, Công ty CP Đầu tư Tân Đại Lợi,

Tại một căn phòng bài trí xa hoa, trong thứ không khí mờ ảo bởi những làn khói
của điếu thuốc còn đang cháy dở, thi thoảng vang lên những âm thanh rên rỉ
kiều mị kèm theo những tiếng thở gấp dồn dập khiến ai nghe cũng cảm thấy bối
rối, lúc này trên chiếc bàn làm việc khổ lớn, một cặp đôi nam nữ trần truồng
quấn lấy nhau nhịp nhàng chuyển động, vũ điệu hoang dã đang đi đến hồi gay cấn
nhất thì chợt âm thanh gõ cửa vang lên.


  • Cộc, cộc, cộc…

Cặp nam nữ giật mình tỉnh lại từ trong hoan lạc, người nam tức giận tự nhủ “Mẹ
kiếp, tên khốn nào phá đám ta, không phải đã dặn trợ lý giữ cửa không cho ai
vào rồi sao?”, nghĩ là như vậy hắn gầm lên:


  • Ai ? Có việc gì?


  • Hừ, là ta.


Cánh cửa mở ra, đi vào là một người đàn ông trung niên tuổi chừng 36, 37 tuổi.
Người đàn ông khẽ nhăn mặt đưa tay phe phẩy xua đuổi thứ dư vị hỗn tạp trong
phòng.

Người nam nhận ra người đàn ông là ai, vội vàng đẩy cô gái ra, đưa tay lấy
chiếc áo sơ mi khoác tạm lên người, ngoài miệng thì rối rít nói:


  • Tổng giám đốc sao ngài lại đến đây? Có việc gì cần ngài gọi ta lên phòng là
    được rồi?


  • Sao? Bây giờ công ty có cả những khu vực giới nghiêm, ta không được đến
    sao?


Người đàn ông lạnh giọng hỏi.


  • Không, không, ngài hiểu lầm, ta không phải nói ý đó.

Người đàn ông liếc mắt về phía cô gái đang nép mình trên chiếc ghế, quay sang
người nam gằn giọng:


  • Hừ, thu xếp xong rồi qua phòng ta nói chuyện, thứ không khí tởm lợm ở cái
    phòng này khiến ta mắc ói.


  • Vâng, Tổng Giám đốc.


Người đàn ông nói xong thì quay lưng đi ngay như thể sợ rằng ở đây thêm một
chút sẽ làm hắn ói ra thật. Nhìn thấy bóng lưng hắn đã khuất sau cánh cửa,
người nam khẽ nhếch miệng nói với cô gái:


  • Hồng Mai, đi ra làm việc của ngươi đi, ta còn có chuyện phải làm.

Nói xong hắn vội vã vào phòng tắm bên cạnh, tắm rửa một lần rồi thay một bộ
quần áo mới, ra ngoài đi thẳng lên phòng Tổng Giám đốc. Lên tới nơi, hắn gõ
cửa, bên trong truyền ra tiếng nói có vẻ vẫn chưa nguôi tức giận:


  • Vào đi!

Người nam mở cửa bước vào, thấy người đàn ông đang chắp tay đứng quay lưng lại
với hắn, mắt nhìn ra ngoài trời qua tấm kính cường lực, người nam nhăn nhó nở
nụ cười:


  • Tổng Giám đốc, ngài gọi ta có việc?


  • Lê Trục, không có việc ta gọi ngươi làm cái gì?


  • Vâng, vâng, là ta hỏi ngu ngốc.


  • Hừ…


Người đàn ông quay trở lại bàn làm việc của mình rồi ra hiệu cho Lê Trục ngồi
xuống:


  • Vụ siêu thị điện máy Lý gia Huynh đệ đến đâu rồi?


  • Tổng Giám đốc, bọn họ vẫn chưa có phản hồi lại.


  • Ngươi không nói cho chúng biết chúng ta là ai sao?


  • Tôi đã cảnh cáo rồi thưa ngài, bọn họ nói là cần thời gian suy nghĩ.


  • Suy nghĩ…Vớ vẩn…chuyện này còn cần suy nghĩ cái gì? Hừ… lũ cứng đầu này cần
    một liều thuốc kích thích, cho chúng nó tỉnh táo lại mới suy nghĩ nhanh hơn
    được.


  • Ý ngài là…?


  • Mấy ngày kế tiếp lần lượt cho đội quản lý thị trường và đội phòng cháy chữa
    cháy vào kiểm tra chất lượng hàng hóa và an toàn hoạt động… ngụy tạo lấy vài
    lỗi thật nặng làm gián đoạn kinh doanh của bọn chúng, cho chúng biết việc trì
    độn không thức thời có hậu quả gì. Những việc này làm thế nào ta không cần
    phải dạy ngươi chứ?


  • Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay.


  • Hừ, đấu với ta, ta không tin bọn họ có thể cứng đầu được bao lâu đâu.


  • Vâng, thưa ngài. Tôi ra ngoài chuẩn bị!


Lê Trục định quay lưng đi ra thì lại nghe âm thanh của vị Tổng Giám đốc:


  • Lần sau nếu ngươi còn làm cái trò mèo mả gà đồng đó trong Công ty thì xéo
    luôn khỏi đây đi, đừng làm bẩn mắt ta.


  • Vâng, thưa ngài, lần sau tôi sẽ chú ý.


Lê Trục sau lưng chảy đầm đìa mồ hôi vâng dạ rút lui ra khỏi phòng, ra đến
ngoài cửa hắn đưa tay quệt trán lẩm bẩm:


  • Mẹ kiếp, đen quá, xem ra lần sau phải cẩn thận lựa chọn địa điểm mới được.

An Viên Biệt Phủ, Tây Hồ, Hà Đô

Trong màn đêm thăm thẳm, một bóng người như u linh phiêu dật lướt qua các lùm
cây xung quanh các tòa nhà. Tốc độ di chuyển của người này nhanh tới mức nếu
có người bắt gặp hắn đi ngang trước mắt họ cũng chỉ có cảm giác như một làn
gió thoảng, do vậy chỉ cần cẩn thận quan sát tránh các vị trí camera quét tới,
có thể dễ dàng đột nhập vào khu vực này. Người này chính là Lý Đông, mấy ngày
nay hắn đã theo dõi nơi đây nhiều lần, khi tiến tới một tòa biệt thự đơn lập
bên hồ, Lý Đông nép mình rồi bật cao, đu người vài nhịp nhẹ nhàng bám vào lan
can của một căn phòng đang sáng đèn trên lầu 3, đây là nhà ở của một vị vụ
trưởng trong Bộ Thương mại gọi là Lê Trùng.

Trong phòng làm việc, Lê Trùng còn đang nói chuyện với một người, là Lê Trục,
em trai hắn.


  • Anh, cuối tuần vừa rồi, từ thị trường đồ cổ em mua được một khối bảo ngọc
    có tên là Thất thải Linh Lung Liên, có hình hoa sen tỏa ra ánh sáng bảy màu.
    Em định dùng cái này để anh làm lễ vật dâng lên vị kia dịp tết này.

Nói xong Lê Trục cẩn thận lấy từ chiếc hộp mang theo bên cạnh ra một khối bảo
ngọc to bằng bàn tay, dưới ánh sáng đèn khối ngọc tỏa ra hào quang lấp lánh.
Lê Trùng cầm lấy xem xét:


  • Đẹp quá! Thật là giá trị liên thành!


  • Không tới mức đó, nhưng cũng khiến tài khoản bốc hơi gần chục tỷ đấy.


  • Được lắm em trai, món quà này anh nghĩ vị kia sẽ rất thích, anh cũng đang
    đau đầu không biết nên tìm thứ gì làm lễ quý đây. Gần đây, anh nghe được thông
    tin vị kia rất có thể có cơ hội đi lên một bước nữa, khi đó sẽ khuyết vị trí
    hiện tại, anh muốn tranh thủ được sự ủng hộ của ông ta. Bây giờ bên cạnh người
    này còn có mấy vị vụ trưởng, năng lực, thủ đoạn đều rất khá, chúng ta không
    thể tụt lại phía sau được. Em đang phò trợ con thứ của vị này làm kinh tế,
    phải cố gắng làm cho tốt đừng để ngài ấy có ấn tượng xấu với chúng ta.


  • Vâng, em biết.


  • Uhm


Lê Trùng vỗ vỗ vai Lê Trục, sau đó hắn hài lòng cầm miếng ngọc để lại vào hộp,
cất vào trong két sắt gần đó, sau đó hắn tắt đèn cùng Lê Trục đi ra khỏi
phòng. Hai người không hề biết rằng, tại phía ngoài cửa sổ bằng kính của tầng
lầu có một bóng người đang treo trên lan can nhìn thấy toàn bộ những cảnh này
Mặc dù ở xa nhưng với thính lực hơn người của mình, Lý Đông hoàn toàn nghe rõ
những gì hai người trao đổi. Khi đã chắc chắn trong phòng không còn ai, Lý
Đông đu mình vào trong qua khung cửa sổ mà khi nãy Lê Trùng mở ra đón gió quên
chưa khóa lại. Vào đến nơi, Lý Đông tiến về phía két sắt, lúc nãy hắn đã nhìn
rõ mật mã mà Lê Trùng cài đặt, do đó chỉ vài thao tác một tiếng kêu nhỏ vang
lên, cửa két bật mở, Lý Đông đưa tay tìm tòi, trong két không có tiền mặt, chỉ
có một số giấy tờ được gói ghém kỹ lưỡng bằng túi vải và hộp ngọc quý. Dưới
ánh sáng mờ ảo của ánh trăng bên cửa sổ, Lý Đông tháo bọc hồ sơ ra, chăm chú
xem những tài liệu tìm được, sau chốc lát ánh mắt hắn từ sửng sốt chuyển sang
mừng rỡ như điên, Lý Đông cố lấy lại bình tĩnh sau đó mỉm cười thì thầm:


  • Ha ha, trời cũng giúp ta, nhát đao này nhất định ta phải trảm xuống!


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #25