Cao Việt


Người đăng: HoaTrungLu

Đông Phương khách sạn, trong một căn phòng sang trọng Bristow đang ngồi tiếp
một vị khách. Người này khuôn mặt âm trầm, ánh mắt thi thoảng lóe lên vẻ âm
hiểm, hắn chính là Ralston Purin, giám đốc phụ trách kinh doanh khu vực Châu
Âu của Duracell®.


  • Bristow, kế hoạch có tiến triển gì không? Bên kia đang rất sốt ruột đấy,
    ngươi phải biết chậm một ngày tập đoàn sẽ tổn thất lớn như thế nào chứ?


  • Ngài Purin, chúng ta cần phải kiên nhẫn, việc này không có dễ dàng như vậy,
    bên phía Công nghệ mới Đông Thành cũng rất cảnh giác, ta chưa tìm được cơ hội
    nào để tiếp cận công nghệ của họ.


  • Humm, tập đoàn đã chi nhiều tiền giúp ngươi giải quyết những rắc rối do nợ
    nần từ thua lỗ chứng khoán, lại bố trí cho ngươi nằm vùng Energizer lâu như
    vậy nhưng ngoài những tin tức không mấy giá trị thì ngươi đem lại cái gì cho
    tập đoàn? Nếu không phải lần này Energizer chọn trúng ngươi sang đây giám sát
    hoạt động thì ngươi cũng thảm rồi. Ta cũng thật không hiểu vì sao chủ tịch
    Energizer lại tin tưởng vào cái kế sách hợp tác nhượng bộ đầy ngu xuẩn mà
    ngươi đưa ra, ngươi thấy người khổng lồ nào phải quỳ gối khuất phục trước một
    thằng nhóc tí hon bao giờ chưa? Mà thôi cũng tốt, như vậy lại tạo cơ hội cho
    chúng ta, ngươi có thời gian tối đa hai tháng nữa, nếu còn không có tin tức gì
    khả quan, vậy thì...


Purin dừng lại, đưa hai ngón tay chỉ lên đầu, miệng khẽ hô “Pằng” sau đó đưa
tay xuống miệng làm động tác như thổi nhẹ khói súng. Bristow biết đây là ý gì,
hơi tái mặt, run giọng nói:


  • Vâng, ngài Purin, xin ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng… à không ta nhất định sẽ
    cho ngài câu trả lời hài lòng.

Purin hừ một tiếng, sau đó đứng dậy bước ra ngoài, khi đến cửa hắn dừng chân,
quay nửa đầu nói:


  • Ngươi cũng đừng nghĩ cách bỏ trốn, Maria và Alex đang trong tay chúng ta.

Nói xong, hắn xoay chốt mở cửa, đi ra ngoài rồi biến mất nơi góc rẽ của hành
lang vắng lặng.


  • Các ngươi… Khốn kiếp!

Bristow cảm thấy tâm như trùng xuống, Maria và Alex là vợ và con hắn, nếu lần
này thất bại thì cả nhà hắn coi như xong đời. Không được, nhất định phải nghĩ
ra cách, làm thế nào đây? Rốt cục tài liệu được giấu ở đâu?

Bristow vò đầu bứt tai, hắn tìm một chai rượu nặng độ, khui nắp rồi cầm cả
chai tu ừng ực như uống nước lã, hắn muốn rượu kích thích thần kinh cho tỉnh
táo lại, biết đâu nghĩ ra cách gì đó. Có vẻ cồn thật có tác dụng, bất chợt
trong đầu hắn lóe lên một ý tưởng:


  • Đúng rồi, chẳng phải Công nghệ mới Đông Thành cũng có nhà máy sao, họ cũng
    đã tạo ra pin mẫu, như vậy chắc chắn trong nhà máy này phải có nơi cất giữ
    những tài liệu phục vụ cho kỹ sư và công nhân nghiên cứu và sản xuất thử
    nghiệm, hệ thống máy chủ trung tâm cũng có thể có sao lưu? Bây giờ mọi sự chú
    ý đều tập trung vào xây dựng nhà máy mới, hơn nữa nếu đã có người khác đọc
    được thiết kế thì chắc chắn sẽ có thông tin có thể khai thác, phải bắt đầu từ
    đây.

Nghĩ đến đó, Bristow đứng dậy, đặt chai rượu đã vơi hơn một nửa lên bàn, cầm
lấy áo khoác vội vàng đi ra ngoài.

Cùng lúc này, tại một quán cà phê ven biển, Lý Đông đang cầm một tập hồ sơ
chăm chú xem xét, đối diện với hắn, Mạnh Thành vừa nhâm nhi ly cà phê vừa im
lặng chờ đợi.

Chừng mười phút thời gian, Lý Đông cất tiếng:


  • Chú Thành, các vị trí chú đề xuất tại bốn thành phố trực thuộc trung ương
    cháu đều thấy rất tốt, tiền trong nay mai sẽ đến tài khoản của Công ty, chú có
    thể mạnh tay lấy vào những khu vực này.

Đời trước, không nói Lý Đông biết rõ các thành phố trong cả nước nhưng tối
thiểu những thành phố lớn Lý Đông đã đi qua không biết bao nhiêu lần, do đó
khi Mạnh Thành giới thiệu những vị trí này, hắn nhận ra ngay, theo trí nhớ của
hắn, tương lai đây đều là các mảnh đất vàng, giao dịch sầm uất, mở siêu thị ở
đây chắc chắn sẽ làm ăn rất tốt, do đó không lý do gì bỏ lỡ những khu vực như
vậy.

Mạnh Thành lúc này mới mở lời:


  • Đông, tiền tài đi ra lần này là một con số quá lớn, ký duyệt chú cũng có
    chút run tay, hay là cháu dành thời gian đi xem lại những mảnh đất này xem
    sao?


  • Không cần, nếu chú thấy tốt thì hẳn là nó sẽ tốt. Cháu tin tưởng ánh mắt
    của chú, bây giờ mua đất ở đâu cháu cũng phải đi xem thì mệt chết, thà lầm một
    hai mảnh chất lượng kém chứ cũng không thể mệt sức quá được, còn phải để năng
    lượng làm việc khác chứ.


  • Ha ha… cháu quả là người làm việc lớn, suy nghĩ thoáng đãng hơn chú. Một
    vài chục triệu đô cũng không tính vào đâu, quyết định mà không cần lo lắng
    nhiều.


  • Chú cứ quá lời, chẳng qua là chú rất có năng lực nên không cần cháu phí sức
    thôi.


  • Tốt, nếu cháu đã quyết như vậy, bây giờ chú phải về lại Công ty, còn một số
    vấn đề phải đàm phán chốt lại với bên chủ sở hữu, tránh những rắc rối phát
    sinh khi giao dịch. Cháu ngồi lại, chú về trước!


  • Được, cháu cũng có việc phải đi, Chúc chú mọi chuyện thuận lợi!


  • Ừ, chào cháu!


Nói là có công việc nhưng thực ra Lý Đông bây giờ nhàn phát chán, hắn một mình
thả bộ dọc theo bờ biển vắng, vết chân tạo thành những vệt dài khắc trên nền
cát trắng. Đi được một đoạn, Lý Đông dừng lại hướng ra biển, mắt nhìn những
con sóng nhấp nhô đang đua nhau vỗ vào bờ, hắn khẽ vươn vai, hai tay giang
rộng, lồng ngực căng tràn hít thở thứ không khí mặn mòi của biển cả, nghe gió
biển ào ạt thổi tung mái tóc, giờ phút này Lý Đông bỗng cảm thấy vô cùng tự
tại. Hắn khẽ rên lên:


  • Thật thoải mái a!

Đang khi Lý Đông khoan khoái hưởng thụ thế giới của mình, chợt bên cạnh vang
lên tiếng nói trầm ấm:


  • Này cháu, có vẻ cháu rất yêu biển nhỉ? Chú ngồi cùng nói chuyện một chút
    được chứ?

Lý Đông quay mặt nhìn lại, là một người đàn ông tuổi khoảng bốn mươi, có nước
da ngăm đen khỏe mạnh.


  • Đây không phải Cao Việt sao?

Lý Đông giật mình nhận ra người này, đây chẳng phải ông trùm hệ thống khách
sạn nghỉ dưỡng cao cấp nổi tiếng cả nước đời trước sao, sao ông ta lại xuất
hiện trước mặt mình?

Người đàn ông loáng thoáng nghe Lý Đông gọi tên mình hơi nghi hoặc hỏi lại
hắn:


  • Cháu biết chú sao?


  • À không, cháu thấy chú giống một người quen thôi nhưng nhìn kỹ thì không
    phải, mời chú ngồi.


  • Ừ, cám ơn cháu!


Hai người cùng ngồi xuống, trầm mặc giây lát người đàn ông nói:


  • Chú vốn là người ở đây, gia đình làm nghề chài lưới nên từ nhỏ chú đã rất
    gắn bó với vùng biển này. Chú cứ nghĩ sẽ cả đời sẽ sinh hoạt như vậy nhưng rồi
    đất nước xảy ra biến cố, gia đình chú lại theo đạo nên cha mẹ mang chú vượt
    biên đi xứ người. Dù ở nơi phồn hoa đó, chú vẫn nặng lòng với dải đất này,
    tình cảm đó sau bao nhiêu năm bôn ba vẫn không hề thay đổi, cho tới tận hôm
    nay mới có cơ hội trở lại nơi này. Cháu nhìn xem, biển quê ta mới đẹp làm sao,
    nếu có thể khiến nó được mọi người trên thế giới biết tới và chiêm ngưỡng chú
    thật sống không tiếc một đời này.

Lý Đông lẳng lặng ngồi nghe người đàn ông tâm sự, có lẽ do quá xúc động sau
bao năm xa quê nên gặp một người yêu biển ông ta mới dễ dàng bắt chuyện và thổ
lộ như vậy. Người đàn ông xa xăm nhìn biển cả một lúc rồi quay sang hỏi:


  • Cháu cũng là người ở đây à? Cháu tên là gì?


  • Vâng, cháu là người tỉnh này nhưng nhà ở huyện Đông Lai. Cháu gọi là Lý
    Đông, còn chú?


  • Chú tên là Cao Việt. Uhm, Đông Lai à, chú biết khu vực đó, ngày trước có
    lần chú được cha mẹ cho lên thăm một người họ hàng ở đây… Uhm, cảm ơn cháu đã
    nghe chú chia sẻ, lúc nãy chú thật có chút xúc động!


  • Không có gì, mà chú về nước lần này được bao lâu?


  • Chú về nước dưới hình thức du lịch, thời gian lưu trú cũng ngắn, chính sách
    nhà nước bây giờ mới chỉ bắt đầu cởi mở hơn cho những trường hợp giống chú,
    việc mua nhà và xin định cư lâu dài vẫn chưa được cho phép.


  • Sao chú không đến đây dưới dạng đầu tư hoặc công tác dài hạn?


Cao Việt hơi bất ngờ trước cách nói chuyện của Lý Đông nhưng vẫn trả lời:


  • Chú cũng đang có suy nghĩ về nước đầu tư nhưng đi nhiều năm như vậy, gia
    đình lại có lý lịch nhạy cảm e rằng cũng không đơn giản trong khâu xin cấp
    phép. Haizzza!

Nhìn nét mặt ưu tư của Cao Việt, Lý Đông chợt mấp máy một ý nghĩ. Hắn đang
sống trên một nước nhiệt đới, có bờ biển hẹp trải dọc theo chiều dài đất nước,
bờ cát nhiều nơi tương đối thoải, sóng biển êm dịu, hệ động thực vật đại dương
phong phú lại có cảnh quan thiên nhiên xung quanh phụ trợ, rất phù hợp phát
triển du lịch sinh thái biển. Có ưu thế như vậy nhưng như kiếp trước, tình
trạng đầu tư manh mún, tự phát, thiếu quản lý chuyên nghiệp khiến chất lượng
dịch vụ xuống thấp, các bãi biển trong cả nước đa số đều giống như bãi tắm
chợ, nhếch nhác, rất mất mỹ quan, đó còn chưa kể tới khách sạn, nhà hàng
thường xuyên cài bẫy khách hàng. Mãi về sau này, khi một vài cá nhân như Cao
Việt có năng lực và tâm huyết đầu tư thì mới hình thành được một vài khu vực
du lịch nghỉ dưỡng có chất lượng cao, thu hút được du khách quốc tế nhưng nhìn
chung đó cũng chỉ là số ít.

So sánh với Thái Lan, nước này có bờ biển ngắn và kém hấp dẫn hơn nhiều nhưng
cách thức phát triển du lịch đung hướng đã biến họ trở thành thiên đường nghỉ
dưỡng ở Đông Nam Á, được cả thế giới mộ danh mà tới, mang lại nguồn lợi kinh
tế rất lớn. Hôm nay, nếu đã để Lý Đông gặp được Cao Việt, hắn cũng không muốn
bỏ lỡ cơ hội này, hắn muốn dùng sức người này góp phần thay đổi bộ mặt du lịch
nước nhà, coi như góp sức một phần làm đẹp, làm giàu cho đất nước. Nghĩ đến
đây, Lý Đông quay sang Cao Việt nói:


  • Chú, cháu nghe chú nói muốn mang vẻ đẹp của vùng biển này đến với thế giới
    đúng không?


  • Đúng, đó là tâm nguyện lớn nhất của chú.


  • Vậy sao chú không đầu tư vào du lịch biển?


Cao Việt nhìn Lý Đông mỉm cười:


  • Ý nghĩ là có nhưng liên quan đến đất cát, đối tượng như chú hiện giờ không
    được phép đầu tư.


  • Chú, vậy nếu có người trong nước bỏ tiền đầu tư, mời chú về góp sức thì
    sao?


Cao Việt suy nghĩ một chút rồi nói:


  • Tiền tài với chú bây giờ thật cũng không còn nhiều ý nghĩa, nếu có thể góp
    sức cho mảnh đất này thì chú rất sẵn lòng.

“Quá tốt rồi” Lý Đông trong lòng thầm reo vang.


  • Chú, việc này cháu có thể giúp chú.


  • A, như thế nào?


  • Trước tiên, chú nghe cháu tự giới thiệu một chút…


Lý Đông bắt đầu giới thiệu về quá trình lập nghiệp của mình, sau đó dưới ánh
mắt ngạc nhiên của Cao Việt lại diễn giải đánh giá và tư tưởng của hắn đối với
ngành du lịch biển, vạch ra kế hoạch lợi dụng những ưu thế tài nguyên biển như
thế nào để phát triển bắt kịp và vượt qua các nước khác. Cao Việt đi từ bất
ngờ này sang bất ngờ khác, hắn không thể ngờ được mình vô tình đụng phải một
cậu bé ở bờ biển lại là một bậc kỳ nhân như vậy. Cao Việt sinh sống ở Mỹ, một
đất nước mà những tư tưởng phá cách, mới lạ rất được coi trọng, những việc bất
thường hoặc thậm chí bị coi là điên rồ ở nơi khác nơi đây lại trở nên rất bình
thường, do đó với những việc này ngoài chút ngạc nhiên ban đầu Cao Việt có thể
mau chóng chấp nhận. Hơn nữa, nhìn cách Lý Đông lập luận trình bày quan điểm
hắn cũng tin những điều cậu bé này nói là thật, đó là cách tư duy của một
người thành công mới có, không phải những ý nghĩ bồng bột của một đứa trẻ.


  • Thế nào, kế hoạch của cháu thế nào? Chú muốn hợp tác với cháu chứ?

Cao Việt nhìn kỹ Lý Đông một lúc lâu rồi mỉm cười nói:


  • Đông, chú chợt cảm thấy, có khi gặp cháu là một may mắn của chú, để chú có
    cơ hội thực hiện được tâm nguyện của mình.


  • Vậy ý chú là…?


  • Được, nếu cháu thật có năng lực làm được điều đó, chú sẽ cùng làm với cháu!


  • Tốt quá! Về vấn đề lưu trú của chú, cháu sẽ thành lập một Công ty đầu tư
    Bất động sản du lịch nghỉ dưỡng, mời chú về làm Giám đốc, chú sẽ lưu trú dưới
    dạng công tác dài hạn. Nếu chú tin tưởng cháu, công ty này sẽ có 10% cổ phần
    thuộc về chú, tất nhiên bây giờ do luật pháp chưa cho phép, chú chưa thể đứng
    tên sở hữu phần cổ phần này nhưng cháu tin thời gian sau này chính sách sẽ mở
    ra, khi đó cháu sẽ làm thủ tục sang nhượng cho chú.


Lý Đông tâm niệm rằng tình cảm và lòng mong mỏi muốn cống hiến của Cao Việt là
một chuyện, nhưng làm ăn là làm ăn, vẫn cần nói chuyện lợi ích, không thể nói
chuyện lợi dụng. Cao Việt cũng hiểu điều này, hắn cũng là người sảng khoái,
một mặt là cũng muốn Lý Đông yên tâm về lòng nhiệt tình của hắn với kế hoạch
này nên sảng khoái nói:


  • Tốt, cứ làm như vậy. Chú sẽ về Mỹ giải quyết nốt công việc bên đó rồi trở
    lại đây sau.


  • Chú cần bao lâu thời gian?


  • Chắc khoảng một tháng đi.


  • Được, trong thời gian này cháu sẽ cho người lo các thủ tục thành lập Công
    ty và gửi hợp đồng sang cho chú ký để lo trước các thủ tục đăng ký lưu trú.


  • Tốt, mong sớm nhận được tin tức của cháu, hợp tác vui vẻ! Ha ha


  • Hợp tác vui vẻ! Ha ha


Hai người, một già một trẻ bắt tay nhau cười vui sướng, dù sao ai cũng đã đạt
được nguyện vọng của mình. Trao đổi xong số điện thoại và thông tin địa chỉ
liên lạc, Lý Đông có ý mời Cao Việt tới Công ty Công nghệ mới Đông Thành tham
quan nhưng Cao Việt nói không cần, nói là để dịp khác, hắn là lựa chọn tin
tưởng Lý Đông. Lý Đông cũng không nài ép, hai người trò chuyện một lúc sau đó
Cao Việt nhận được điện thoại nói là có bạn cũ tìm hắn nên phải đi trước, Lý
Đông vui vẻ gật đầu rồi cũng bắt một chiếc xe trở về. Việc hôm nay mang đến
cho Lý Đông một niềm vui hoàn toàn bất ngờ, không ngờ hắn lại có cơ hội gặp
được Cao Việt, người mà hắn từng rất ngưỡng mộ và càng đặc biệt hơn là có cơ
hội thu được người này về dưới trướng. Hắn nhấc điện thoại lên, bấm số rồi
cười hắc hắc nói:


  • Anh Trần Hàng, em lại có việc muốn nhờ. Anh chuẩn bị cho em tiếp 300 triệu
    đô và một đội lo thủ tục thành lập doanh nghiệp bất động sản!


  • Cái gì?


Bên kia đầu dây lại là một mảnh sửng sốt!


Khoa Kỹ Vấn Đạo - Chương #20