Người đăng: HoaTrungLu
Văn phòng khoa kinh tế, Đại học Đông Thành.
Trần Hàng, dạo gần đây có việc gì sao?
Không có gì, chỉ là cảm thấy trong người hơi khó chịu một chút thôi.
Trần Hàng né tránh câu hỏi quan tâm của người đồng nghiệp. Thật ra gần đây gia
đình hắn xảy ra chuyện lớn, cha hắn gây ra tai nạn, đối phương bị gãy xương
sườn, đâm vào phổi, tên này gia đình có chút thế lực, đe dọa sẽ bỏ tù cha hắn,
vu cho cha hắn uống rượu gây tai nạn nghiêm trọng, nếu nhà Trần Hàng không bồi
thường 500 triệu đồng thì hãy đợi trát của tòa đi.
Gia cảnh nhà Trần Hàng rất bình thường, ba mẹ đều là công nhân nhà máy dệt,
hắn cũng chỉ là một giảng viên nho nhỏ thành ra nghe như vậy rất hoang mang
không biết làm thế nào, mấy hôm nay công an còn thường xuyên mời cha hắn lên
đồn lấy khẩu cung. Vụ này là cha hắn bị oan, lỗi là thuộc về đối phương nhưng
ai bảo nhà hắn thấp cổ bé họng không có quan hệ thì phải chịu. Gia đình hắn
bây giờ không biết xoay sở đâu ra tiền để đưa cho người ta, cả ngày người
trong nhà nét mặt đều phiền muộn, nếu không có tiền cha hắn có thể sẽ phải đi
tù vài năm, mẹ hắn vì điều này mà lo lắng, mấy hôm trước bệnh tim tái phát
phải nhập viện điều trị.
Trần Hàng đi ra khỏi văn phòng khoa, tiến về hàng ghế trong khuôn viên phía
trước ngồi xuống. Hắn muốn tĩnh tâm một chút nghĩ xem có cách nào giải quyết
được không. Vừa ngồi xuống không lâu, hắn chợt nghe bên cạnh một âm thanh:
Trần Hàng ban đầu cho là một sinh viên nhưng nhìn lại hóa ra chỉ là một cậu bé
mười lăm, mười sáu tuổi. Hắn khẽ dịch chuyển về một đầu ghế rồi nói:
Em ngồi đi.
Cảm ơn!
Gặp nụ cười thân thiện của cậu bé, Trần Hàng lên tiếng bắt chuyện
Nhà em ở gần đây à?
Không, em qua đây chơi thôi. Anh là sinh viên ở nơi này à?
À không, anh là giảng viên ở đây.
Ồ, nhìn trẻ quá, anh hẳn rất tài giỏi đi.
Nghe cậu bé khen mình, Trần Hàng có chút phiền muộn, tài giỏi gì đâu, nhà có
chút chuyện ta cũng không có năng lực xử lý đây. Hắn nói:
Cũng bình thường thôi. Em tên là gì?
Lý Đông. Còn anh?
Trần Hàng.
Lý Đông mỉm cười gật đầu, thực ra hắn đã biết người này. Đây chính là một
trong những cự đầu thương nghiệp trong tương lai, đứng đầu một chuỗi thương
mại hàng điện tử. Kiếp trước là người cùng ngành, Lý Đông rất hiểu người này.
Nghe nói cha hắn vì gây tai nạn, không có tiền đền bù người ta bị bức vào tù
mấy năm, vì lẽ đó hắn quyết tâm nghỉ việc bứt ra ngoài làm ăn, lăn lộn gần
chục năm tạo dựng nên cả một tập đoàn lớn.
Hôm nay Lý Đông là tới tìm hắn, Lý Đông phải tranh thủ thời cơ khi Trần Hàng
còn chưa có ý định ra kinh doanh, kéo người này về dưới trướng, đây sẽ là một
viên mãnh tướng thực sự của hắn.
Trần Hàng, anh công tác ở khoa nào?
Kinh tế công nghiệp
Là ngành rất có liên quan đến sản xuất công nghiệp phải không?
Trần Hàng thấy Lý Đông nói chuyện hơi khác thường, không giống như một đứa trẻ
mới tò mò hỏi:
Uhm, một phần là như vậy. Em là học ở đâu?
Năm nay em vừa lên cấp 3, học trường chuyên của tỉnh.
Ồ, vậy chúng ta cũng là đồng học đấy, em học ngành gì?
Vật lý
Nhà khoa học tương lai đây, cố gắng lên.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, thấy đã thân mật hơn, Lý Đông gặng hỏi:
Trần Hàng hơi bất ngờ, cậu bé này cũng thật nhạy cảm, hắn cũng không hiểu sao
khi ngồi cạnh Lý Đông, Trần Hàng bỗng cảm thấy rất là dễ chịu, rất muốn nói
chuyện cùng, hắn buột miệng:
Nhà anh gần đây xảy ra chút chuyện.
A, vấn đề là gì?
Lý Đông chợt mấp máy nghĩ không phải là thời điểm cha hắn gặp rắc rối chứ? Nếu
là vậy thì có cơ hội để lôi kéo Trần Hàng rồi.
Trần Hàng cũng không hi vọng Lý Đông có thể giúp được gì, chỉ chậm rãi kể lại
tình hình với Lý Đông, coi như là tâm sự với một người lạ cho đầu óc đỡ nặng
nề, xong chuyện ai đi đường nấy không liên quan đến nhau. Trần Hàng bây giờ
vẫn còn chưa phải là Chủ tịch Trần Hàng sau này có thể hô mưa gọi gió, cùng
lắm hắn bây giờ chỉ là một tên trí thức đang bị khó khăn cuộc sống áp bách mà
thôi, hắn còn cần va chạm xã hội, có thời gian rèn rũa trưởng thành.
Nghe Trần Hàng kể xong, Lý Đông thầm nghĩ “ Quả đúng là như vậy”
Trần Hàng ngạc nhiên hỏi.
Em nói đùa, em còn nhỏ thế giúp thế nào được anh?
Anh biết Cơ khí điện Dân doanh Đông Thành chứ?
Uhm, nghe cũng hơi quen tai… À, có phải là nhà máy sản xuất máy cày cải
tiến và máy phát điện không, gần đây Anh thấy một số chương trình tin tức có
đưa tin, là một hiện tượng công nghiệp của tỉnh. Mà chuyện này thì liên quan
gì đến em?
Nhà máy đó là do em thành lập.
A…
Trần Hàng có chút suy nghĩ không theo kịp lời nói của Lý Đông. Sau một lúc,
hắn nói:
Cậu bé, chuyện này em cũng đừng đùa cợt đi, Anh nhớ chủ doanh nghiệp là một
người tên là Mạnh Thành, là một người trung niên.
Ha ha, Anh Trần Hàng, anh không biết, em là một trong hai đại cổ đông, Chú
Thành là đứng tên điều hành. Em còn chưa đủ tuổi thành niên để đứng tên đăng
ký doanh nghiệp nên tạm thời sử dụng chứng minh thư của cha em gọi là Lý Hải,
nếu Anh có quan hệ, tra cứu qua Cục công thương một chút là sẽ biết ngay.
Trần Hàng nửa tin nửa ngờ nói:
Em nói chuyện này với Anh là có ý gì?
Em muốn giúp Anh.
Em muốn giúp Anh?
Đúng.
Vì sao?
Em muốn anh giúp đỡ.
A, em muốn Anh làm gì?
Cùng em gây dựng sự nghiệp.
Cụ thể?
Mở công ty sản xuất pin công nghệ cao.
Lần này thì Trần Hàng sợ rồi, hắn không thể tin những lời này phát ra từ một
cậu bé, chuyện này thật quá hoang đường, Trần Hàng gặng hỏi:
Anh và em là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao em lại chọn Anh? Emhiểu năng lực
của Anh sao?
Nói thực ra, khi nghe Anh giới thiệu tên rồi nói cùng trường cấp 3 với em,
em đã biết Anh là ai rồi. Ngày còn học cấp 3 Anh cũng khá nổi tiếng đi, liên
tục 3 năm giành giải Toán học cấp quốc gia, tốt nghiệp xuất sắc chương trình
đào tạo liên kết của Học viện Kinh tế Quốc gia và Trường Đại học Quản trị Kinh
doanh Brusseles-Bỉ, về nước được mời về trở thành giảng viên chính thức trẻ
tuổi nhất của Đại học Đông Thành. Anh nói em nói có đúng không?
Lý Đông kiếp trước nắm rất rõ lý lịch của người này, báo đài cũng thường hay
đề cập, việc tìm hiểu một chút thông tin của cự đầu trong ngành cũng là một
việc nên làm, do đó hắn không xa lạ gì Trần Hàng.
Được rồi, cứ cho là như vậy nhưng Anh cũng chỉ là một tri thức mới ra khỏi
trường, em tại sao lại tin tưởng Anh như vậy?
Là cảm giác, khi gặp Anh, em tin tưởng Anh là người có năng lực, chỉ là
chưa có cơ hội thôi.
Trần Hàng có chút xúc động như gặp được tri kỷ, nhưng hắn vẫn nói:
Em thấy đó, đến một chút chuyện của gia đình Anh còn chưa giải quyết được
đây.
Anh không nghe nói “Một đồng tiền làm khó anh hùng” sao? Ai chẳng có lúc
khó khăn, khởi đầu vất vả trăm bước khó đi.
Nghe Lý Đông nói chuyện, Trần Hàng dần cảm thấy Lý Đông quả là một cậu bé
không tầm thường, rất có thể những lời hắn nói là thật. Hắn thăm dò:
Được, vậy em tính thế nào giúp Anh.
Chuyện này cũng không có gì rắc rối, chẳng phải là tiền sao? Em có thể ra
giúp Anh, coi như anh nợ em, sau này có rồi hoàn trả.
Nhưng đối phương đòi 500 triệu đấy
Không có vấn đề gì, Anh cho em số tài khoản, nội trong sáng nay tiền sẽ đến
tay.
Trần Hàng có chút mộng, mọi chuyện đơn giản như vậy, phải biết chuyện này
khiến hắn đau đầu cả tuần nay. Nhân sinh thật nhiều bất ngờ, tùy tùy tiện tiện
gặp một cậu bé lại không ngờ là người đứng sau một doanh nghiệp ăn nên làm ra,
lại còn được hắn mời hợp tác, thật không có gì là không thể. Trần Hàng bây giờ
cũng không có cách nào khác cũng đành phải chọn tin tưởng Lý Đông:
Được, nếu em thật giúp Anh qua được ải này, Anh sẽ giúp em làm việc.
Tốt, một lời đã định.
Lý Đông đưa tay bắt tay Trần Hàng, phải biết người này ản giấu năng lực trưởng
thành rất là mạnh, người bình thường không đơn giản có thể trở thành một cự
đầu, lần này Lý Đông đã có cơ hội được vị mãnh tướng này.
Sau khi có số điện thoại, địa chỉ liên lạc và số tài khoản của Trần Hàng, Lý
Đông gọi điện về cho Mạnh Thành yêu cầu ngay lập tức chuyển thẳng 500 triệu
vào tài khoản của Trần Hàng, số tiền này sẽ tính vào số tiền bán công nghệ sau
này. Lý Đông giờ cũng đã mua một khoản Nokia để tiện cho việc liên lạc, hắn
cũng chưa đủ tuổi mở tài khoản nên không có tiền lưu tại ngân hàng, đành phải
nhờ Mạnh Thành, Mạnh Thành không hỏi một lời gật đầu đáp ứng, hắn biết Lý Đông
hẳn là có chuyện cần làm.
Buổi chiều, khi nhận được điện báo tiền đã về trong tài khoản, Trần Hàng mới
thật sự tin tưởng những lời Lý Đông nói. Trần Hàng thở dài, tiền cũng đã nhận
thì phải làm việc cho Lý Đông rồi. Hắn cũng tự nhủ, Lý Đông này quả là kỳ
nhân, có khi theo hắn biết đâu lại có một phen sự nghiệp, không cần phải khổ
sở khi gặp những khó khăn như này, Lý Đông tầm tuổi đó mới gặp hắn một lần,
nói lấy ra 500 triệu đồng giúp hắn thì lấy ra được ngay, năng lực và khí phách
như vậy khiến một tri thức được đào tạo bài bản như Trần Hàng cũng có chút tự
ti không bì kịp, lại có chút cảm động tìm được tri âm.
Trần Hàng cầm tiền giải quyết việc gia đình, bên kia nhận được bồi thường cũng
không gây thêm phiền phức gì, phải biết bọn hắn cũng không hi vọng gì nhận
được số tiền đó, chỉ là tiện miệng nói ra dọa nạt thôi, không ngờ Trần Hàng
thật có thể đưa ra được. Số tiền này thừa đủ bọn họ chi trả tiền thương tật
còn dư ra một số lớn, còn kiện cáo gì nữa. Cha mẹ Trần Hàng có thắc mắc hỏi
hắn, hắn chỉ nói là mượn được của một người bạn, không tính lãi, có thể từ từ
trả cũng được, cha mẹ hắn mới tạm yên tâm. Sau khi yên ổn chuyện gia đình,
Trần Hàng gọi điện tìm Lý Đông hỏi hắn khi nào thì Công ty hoạt động, cần hắn
làm những công tác gì. Lý Đông chỉ yêu cầu Trần Hàng sớm giải quyết nốt công
việc ở trường rồi nộp đơn xin nghỉ, sau đó sẽ có việc cho hắn. Trần Hàng đáp
ứng, một tuần sau hắn đã cầm trong tay quyết định chấm dứt công tác, việc này
cũng gây nên một trận xáo trộn trong khoa, dù sao Trần Hàng là rất có triển
vọng, tương lai có thể được đề bạt lên phó chủ nhiệm đây.
Những ngày kế tiếp, Trần Hàng và Lý Đông đi tìm thuê địa điểm mở Công ty, tìm
luật sư lo thủ tục mở doanh nghiệp. Tiền mặt trong tay Lý Đông là số tiền từ
vụ giả mua công nghệ máy phát điện, số tiền này đủ đáp ứng cho hắn dùng trong
giai đoạn này, về phần tài chính phát triển sau này có lẽ cần phải bán xong
công nghệ máy phát rồi hãy nói.