Ông Làm Cái Biển Số Xe Giùm Cháu.


Người đăng: ☬ Ηʋฑǥɾƴ ❦ Ǥнσsτ ☬

Khách sạn Hoàng Anh lúc này bị Quân Đội vây chặc như nêm cối, người bình
thường điều được sơ tán, quân y tiến đến kiểm tra sơ bộ, đắp chăn trắng phủ
đầu nói.

- Đưa về bệnh viện Quân Y, tiến hành mai táng.

Trương Thủ Trưởng sắc mặt không được tốt lắm, ngươi thử cháu trai ta, thử tới
nỗi hắn chết, thử tới nỗi đưa đến Chiến Tranh Tổng Lực, ngươi thử hay lắm.

Trung Tướng CSCD, khuôn mặt cũng không được tốt lắm, hắn nào biết Trương Tam
chết đưa đến hậu quả khó lường ghê vậy, nếu biết tình trạng như vậy hắn không
muốn thử chút nào.

Lê Ngọc Hân khuôn mặt trắng bệch lỗi này cũng không phải do cô, nhưng cô móc
súng chỉa vào ngực hắn nên ra hậu quả như bây giờ, cô tự trách mình không
thôi, nếu biết vậy cô và anh cô có bị đánh chết cũng không tham gia vào thử
thân thủ a.

- Chuyện này kết thúc sau đó rồi tính, aiii.

Trương Thủ Trưởng quay người đi, không quên nhìn Trung Tướng CSCD thêm vài lần
a, vốn tìm được thằng cháu trai chưa kịp vui mừng, cũng vì hắn muốn thử gì đó,
tự cho là thông minh, muốn đại đội của thằng cháu, chưa qua sự nhất trí của
bọn họ, đã tự ý đồi người, hắn có suy nghĩ tới phía sau thằng cháu như thế nào
không, nếu Nguyễn Văn Thành không nói hắn cũng không biết muốn thử của hắn ra
kết quả loạn xạ như bây giờ.

Khi Trương Tam đắp chăn trắng ra khỏi Khách sạn Hoàng Anh, được đưa lên xe cấp
cứu đi nhà xác, đi theo có Nguyễn Văn Thành, đang chạy thật nhanh đến Bệnh
viện Quân Y, trên đường đi Trương Tam bật người dậy nói.

- Thật thoải mái a.

Trương Tam liếc thấy Nguyễn Văn Thành trừng mắt như nhìn thấy quỷ, tay run run
chỉ Trương Tam, Trương Tam nghi hoặc nói.

- Ta biết ta đẹp trai nhưng Đồng Chí đừng như vậy a.

- Đẹp trai con em ngươi, vì ngươi mà bây giờ Việt Nam loạn xạ lên, tất cả
điều tiếng vào trạng thái Chiến Tranh, ngươi giả chết hay lắm, không chết luôn
đi.

Nguyễn Văn Thành rống to, mẹ nó giả chết dẫn đến chuẩn bị Chiến Tranh Tổng
Lực, đây là lần đầu tiên hắn gặp, mỗi lần đi chung với tên này điều có chuyện,
không biết hắn là tai hoạ cho Việt Nam hây hộ mệnh cho Việt Nam a.

Nguyễn Văn Thành lấy tốc độ nhanh nhất thông báo tin Trương Tam còn sống cho
các Thủ Trưởng xong sau đó quay qua Trương Tam với khuôn mặt hung thần ác quỷ
nói.

- Vì ngươi mà bây giờ Việt Nam tiến hành Chiến Tranh Tổng Lục, bao nhiêu
người bỏ công việc chạy đến Quân Đội, bao nhiêu người hoảng sợ, tổn thất kinh
tế ngươi có biết không hả?.

- Ặc, ta chỉ muốn dù doạ cô cảnh sát thôi mà !.

Trương Tam sờ mũi hắn nào biết xảy ra chuyện như vậy a, nghe Nguyễn Văn Thành
nói mới biết a, đứng trên lập trường Tổng Tư Lệnh có thể hiểu, chỉ có trời mới
biết quân đội sau lưng hắn có báo thù hây không, có bao nhiêu mạnh, có bao
nhiêu quân số a.

- Doạ con em ngươi, tim ngừng đập, không hơi thở, doạ ra tình trạng như bây
giờ sao hả.

Nguyễn Văn Thành tức giận, tố chất tâm lý đi qua huấn luyện, rất ít khi tức
giận như vậy, chỉ vì trò đùa của Trương Tam, mà đất nước phải quy động Toàn
Quân chuẩn bị chiến đấu a.

- Ngươi chuẩn bị cho tốt, chút nữa, ông nội ngươi đến hỏi tội ngươi, ta cạn
lời với ngươi.

Trương Tam chỉ im lặng a, nào biết giỡn chút cô cảnh sát ra tình trạng như vậy
a.

Khi xe đến bệnh viện Quân Y, Trương Tam nhìn ra ngoài thấy toàn người quen sắc
mặt điều âm trầm đáng sợ a, họ điều đi vào phòng đặc biệt, được cảnh vệ canh ở
cửa, khi Trương Tam vừa xuống xe mới vào phòng đặc biệt, đã bị ông nội túm cổ
lên nói.

- Thằng cháu trời đánh, ngươi làm tốt lắm, làm tốt đến nỗi, quốc gia vì ngươi
mà chuẩn bị chiến tranh, ta đánh chết thằng trời đánh ngươi.

Trương Thủ Trưởng nào để ý đến hình tượng Uy Nghiêm một vị tướng lĩnh a, quyền
đấm cước đá tung trên người Trương Tam như mưa, vừa đánh vừa mắng, đến khi mệt
mới ngừng lại a.

- Tốt ngươi cho ta lời giải thích, không ta bẻ đôi chân ngươi.

Trương Thủ Trưởng nói với khuôn mặt hung dữ, hết cách thằng cháu mình chơi đủ
lớn, vốn nói hắn đã trưởng thành suy nghĩ chửng trạc, nào ngờ cho một cái
phiền phức lớn như vậy.

- Ông nội, người bớt giận a, rồi con nói được không ?.

- Được, tên khốn kiếp nhà ngươi nói không rõ ta liều mạng già với ngươi.

- Lúc ta gặp các vị có nói đến việc giao đại đội cho các người không, mà hắn
lại đòi giao cho hắn vì nhân dân phục vụ.

- Ta khinh, ta không phải đã nói rõ rồi sao, ta chỉ như thế nào, và như thế
nào các người không nói gì với hắn sao ?.

- Hắn đây thèm trang bị trên thân đại đội ta sao, nếu cần ta sẽ giúp như thế
nào, ngài là người rõ nhất đi.

Trương Thủ Trưởng trầm mặc vấn đề này liên can quá lớn sao có thể nói, lúc đó
Trương Tam đã nói bán tất cả quân giới cho Quân Đội mình, nên bọn hắn yên tâm
mọi thứ điều sẽ có, còn việc Trương Tam nắm đại đội cũng không to tát gì mấy,
vì hắn đã thề với Tổ Quốc, nếu không giữ lời rất thảm.

- Vậy bây giờ Toàn Quân chuẩn bị Chiến Tranh, ngươi nói làm sao đây ?.

Trương Thủ Trưởng nói với ánh mắt sắc bén nhìn hắn.

- Ặc, cứ nói diễn tập tính cơ động Quân Đội, khi bị một cuộc tấn công quân sự
Tổng Lực, cũng làm cho người dân thích ứng.

- Ngươi nói hay lắm vậy nhiều công ty ngưng việc làm ăn làm sao đây ?.

- Nếu có một cuộc Tấn Công thật, bọn họ làm ăn được không !.

Trương Tam hỏi ngược lại ông nội mình, vấn đề này hắn không sai a, nào biết
các vị Thủ Trưởng cảnh giác như vậy, mà cũng chơi lớn nữa, Trương Tam nói.

- Ông nội, ta mới mua một chiếc xe Ferrari, ông làm cái biển số xe giùm cháu
a.

- Đương nhiên, để đền bù tổn thất cho Quân Đội ta sẽ đưa một món quà bắt ngờ
cho ông.

- Nhưng cần tiền a 2 tỷ đồng, món quà rất lớn đó.


Khoa Kỹ Khũng Bố Hệ Thống - Chương #21