Người đăng: LucyTieuVux
.-o0o-.
- Phốc... Phốc... Phốc...
Dưới ánh trăng sáng, một bóng người lướt nhanh qua những nóc nhà. Bỏ lại chiến
trường đằng sau cho đồng đội, quen biết Kanda nhiều năm như vậy, Lenalee có đủ
lòng tin vào cậu ta – một con người khó tính, dễ ghét nhưng đáng tin cậy.
Chùm hoa lửa trên nền trời đang dần biến mất nhưng thay vào đó lại là vô số
tiếng nổ đì đùng của âm thanh đạn pháo – lũ Akuma, bọn chúng lúc nào cũng ồn
ào như thế. Thế nhưng, lũ Akuma chẳng bao giờ nã pháo điên cuồng thế này không
vì một lí do nào đó, hoặc là chúng tấn công người khác, hoặc là chúng bị uy
hiếp.
- Crop... – Gót chân chạm nhẹ xuống một nóc nhà cao gần nơi tiếng pháo của lũ
Akuma vẫn đang nổ. Ở nơi đó, Lenalee nhìn thấy ba con kuma cấp 1 đang vừa
loạng choạng bay lên vừa điên cuồng nã pháo lung tung ra bốn phương tám hướng
quanh mình. Hình như, lũ Akuma này đúng là đang nã pháo vu vơ thì phải vì
những cú pháo kích hoàn toàn hỗn loạn và cực kì phân tán, Lenalee chẳng thể
tìm thấy được một mục tiêu tấn công cụ thể nào của lũ quái vật này.
Nhưng, với khả năng quan sát của mình, Lenalee cũng kịp nhận ra, trạng thái
của ba con Akuma này có chút không bình thường. Những vết cháy xém trên vỏ
giáp và sự loạng choạng khi cố gắng bay lên đã chứng tỏ, lũ ác ma cơ khí này
vừa mới bị tấn công. Nơi này vừa phát sinh chiến đấu. Vậy, kẻ chiến đấu với lũ
Akuma này là ai? Phải chăng, cũng là những kẻ giống với nhóm người mà cô vừa
chạm mặt. Và chúng, hiện tại đang mang theo Innocence...?
Một lần nữa nhún người tung mình lên không, Lenalee như hóa thành một cánh
bướm đêm lách qua vô số đạn pháo bắn loạn xạ mà buông xuống đỉnh đầu của lũ
quái vật. Tiêu diệt Akuma, trước khi chúng phá hủy hết chút dấu vết ít ỏi có
thể còn lưu lại của đám người lạ mặt.
Ba con Akuma cấp 1 sao có thể làm khó được Lenalee, không quá ba cước đều lần
lượt bị tiêu diệt, cơ thể trở thành một đống sắt vụn còn linh hồn thì siêu
thoát về cõi vĩnh hằng.
Sau trận chiến chớp nhoáng, Lenalee vội vã đáp xuống đất, hi vọng có thẻ tìm
ra chút ít đầu mối còn sót lại. May mắn, lũ Akuma mặc dù nã pháo điên cuồng
nhưng chủ yếu là bắn loạn đi khắp nơi nên toàn bộ kiến trúc bên dưới cũng
không bị phá hủy quá nhiều.
Chẳng mất nhiều thời gian, Lenalee đã tìm thấy thứ mà mình cần – dấu vết. Hai
vệt thẳng dài như dấu bánh xe in trên nền cát, cùng với nó là vô số vết chân
hỗn loạn không đều. Từ dấu chân có thể dễ dàng nhận ra, chúng không phải chỉ
là của một hoặc hai người. Dựa và kích cỡ và độ lún cát cũng có thể biết được,
nhóm người này vóc dáng và thể trọng rất khác biệt nhau. Các dấu chân khá sâu,
sắp xếp một cách hỗn loạn không hề có một quy luật gì còn chỉ rõ việc bọn họ
đang bỏ chạy trong vội vàng và hoản loạn, thể hiện ra tố chất tâm lí yếu kém
cũng như năng lực quân sự của những người này. Từ trong những dấu chân,
Lenalee có thể đọc ra vô vàn tin tức, thế nhưng, thông tin quan trọng nhất mà
những dấu chân này cung cấp đó là: Chúng vẫn còn ở đây.
Martel là một thành phố đổ nát nằm giữa hoang mạc khô cằn. Ở nơi đây, những
cơn gió cuốn theo cát bụi rong ruổi không ngừng, bào mòn đi từng chút sinh
khí, từng giọt nước cuối cùng của đất và cũng tiện tay xóa luôn đi mọi thứ dấu
vết trên mặt đất này.
Không thể lần theo dấu chân mà tìm ra đám người kia được vì đạn pháo của lũ
Akuma đã cày nát đi rất nhiều đoạn mất rồi nhưng không sao, chỉ cần những dấu
chân đó còn ở đây thì chứng tỏ rằng: “Đám người kia vừa mới rời đi không lâu
và không thể nào đã thoát ra xa được”. Chỉ cần có thế, là Lenalee đã có cách
để tìm ra bọn họ rồi. Không thèm quan tâm đến vài nhóm Akuma nhỏ đang bị tiếng
pháo hấp dẫn đến đây, Lenalee hít sâu một hơi rồi co chân cúi người, bật mạnh,
cả cơ thể nhỏ nhắn bắn thẳng lên không trung. Bằng năng lực của vũ khí
Innocence của mình, Lenalee tiếp tục đạp vào trong không khí, thực hiện vài cú
bắn mình lên cao nữa. Cho đến khi, nhà cửa bên dưới chỉ còn nhỏ như cái hộp
quẹt mới tạm thời dừng lại, để cho cơ thể từ từ rơi xuống, gió tạt qua bộ chế
phục đen và thổi tung hai ngoe tóc dài. Lenalee cố gắng mở to đôi mắt, tập
trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào một phần thành phố dưới chân mình. Những
ngôi nhà của Martel thực sự không cao lắm và cũng không quá đan xen, Lenalee
không tin nhóm người kia có thể hoàn toàn di chuyển trong bóng tối. Từ trên
cao thế này, một khi phát hiện ra bất kì chuyển động bất thường nào, cô cũng
sẽ lập tức lao xuống này. Rất nhiều khả năng, nhóm người này chính là cùng một
hội với những kẻ mà cô đã đấu lúc trước và đang giữ Innocence.
Dưới ánh trăng, đôi giày chiến đấu đen tuyền {Dạ Hài} phản chiếu lại một vệt
ánh kim bạc trắng.
-----KDL------------
Giữa sa mạc, một bóng người màu trắng đang phóng đi vun vút. Bộ áo choàng kín
từ đầu đến chân, chiếc ba lô vuông đeo sau lưng và tiếng thở dốc nặng nề khó
nhọc. Cậu Finder Toma với cơ thể mang vết thương chưa lành.
Toma là 1 Finder, không phải là Exorcist. Không được Innocence thừa nhận, cậu
không thể nào tham gia chiến đấu trực tiếp với lũ Akuma như những Thầy trừ tà.
Thế nhưng, trong trận thánh chiến vĩ đại này, để có thể đối phó được với lũ
Akuma, những việc cần làm cũng không chỉ có “Chiến đấu”. Những Exorcist chiến
đấu, còn Finder lại thực hiện tất cả các công việc còn lại phía trước, hoặc
phía sau. Công tác hậu cần, điều tra, do thám, xây dựng cơ sở tiền trạm cho
đến thu dọn chiến trường, thông tin liên lạc... tất cả đều là do Finder thực
hiện. Không thể đối mặt được với lũ Akuma, chỉ có duy nhất một khả năng là
“Chạy”. Thế nhưng, đối với Finder thì “Chạy” cũng là một phần trong nhiệm vụ.
Toma đang chạy, chạy xa Martel mà tiến về phía một thành phố gần đó nhất. Toma
chạy, nhưng không phải là đào ngũ chạy trốn chiến trường mà là đang đi thực
hiện nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ thu hồi Innocence lần này quá khó khăn so với
dự tính rồi, lũ Akuma quá đông và lợi hại, lại còn xuất hiện thêm một lực
lượng bất minh đủ khả năng chống lại cả Thầy trừ tà và Akuma nữa. Mấy vị Thầy
trừ tà đã ở lại đối phó với kẻ địch, không giúp gì được cho trận chiến, nhiệm
vụ bây giờ của Toma là thông báo tình hình nơi này về cho tổng bộ. Bộ đàm của
Toma đã hỏng rồi, cậu cũng không thể nào liên lạc được với bất kì một Finder
nào khác. Có lẽ, những người đi trước cậu đều đã nằm lại cả ở nơi này. Không
thể trực tiếp liên lạc, Toma đành phải chạy đến 1 thành phố gần đây nhất, sử
dụng thiết bị đặc biệt kết nối thẳng vào mạng điện thoại dân dụng rồi từ đó
mới thông báo được tình hình nơi này về cho tổng bộ.
Mệt. Đau đớn. Mồ hôi thấm vào trong miệng vết thương nghe xót buốt. Hai mắt đã
bắt đầu mờ đi và đôi chân đang mất dần cảm giác. Cát dưới chân như càng ngày
càng quện chặt vào đế giày, níu lại từng bước đi. Tốc độ thoáng chậm lại và
dáng người có vẻ liêu xiêu như thể sẽ bị gió cát sa mạc quật ngã bất cứ lúc
nào.
- Phốc... Hự...! – Cảm giác quá mức mệt mỏi hình như làm cho ý thức nhạt dần,
trong một bước chạy, hai chân khẽ vấp vào nhau làm cho cả người lập tức mất đi
thằng bằng. Toma ngã thẳng xuống đất, cơ thể lăn lông lốc theo một cồn cát
dài. Cả người chết lặng đi như thân thể không còn là của mình. Mặc kệ cát nóng
chảy vào trong trang phục và gió lạnh xéo qua da, hai mí mắt Toma bây giờ nặng
trĩu và tiêu cự cũng mất dần đi. Dẫn đường cho các Exocrist tới nơi, hỗ trợ
chiến đấu, bị thương rồi lại chạy ròng rã suốt mấy tiếng đồng hồ, cái cơ thể
này đã đến mức giới hạn chịu đựng của mình.
...
- Toma... Toma...! – Giữa vô vàn lạnh lẽo và bóng tối bao trùm, Toma hình như
nghe thấy có người gọi tên mình, một giọng nói vô cùng thân thiết mà cậu đã
từng quen thuộc.
- Toma...! Toma! – Âm thanh không dứt mà mỗi lúc càng rõ ràng, chân thực.
Giữa không gian đen tối cũng lóe lên một điểm sáng màu vàng ấm áp. Rồi theo
tiếng gọi, cái điểm sáng kia càng ngày càng lớn và cuối cùng bao trùm toàn bộ
không gian. Không còn tối tăm, không còn lạnh lẽo nữa, Toma đã cảm giác được
cơ thể của mình. Hình như, có ai đó đang túm lấy vai cậu mà lay vậy, và tiếng
gọi vẫn còn ở bên tai.
Khẽ chuyển động mí mắt cho ánh sáng lọt vào... Cũng không quá chói như cậu
nghĩ. Toma thấy mình đang nằm trên một chiếc xe tải cũ kỹ chở đầy cỏ khô.
Chẳng biết bây giờ đang là buổi chiều tà hay là khi sáng sớm mà bầu trời trong
xanh lạ. Hơi nhíu mày, trong ánh mắt cậu xuất hiện một tia mờ mịt, một chút
khó hiểu và sự ngỡ ngàng...
- Đây là...? – Giật mình, Toma lập tức ngồi bật dậy, không để ý đúng lúc đó
cũng có một cái đầu nhỏ nữa từ phía trên đỉnh đầu của cậu thò xuống...
- Crốp...! Ai ui...! – Hai cái đầu cụng vào nhau một cách khốc liệt, và ngay
sau đó là một giọng nữ cao vút vang lên.
Lại một lần nữa giật mình, Toma vừa đưa tay lên xoa trán, vừa vội vã quay
người lại nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi. Và...
Trước mắt Toma, một cô bé đang quỳ trên đống cỏ, đầu hơi cúi và đôi bàn tay
đưa lên ôm trán. Cô gái nhỏ với cái áo sơ mi trắng và bộ váy dài, mái tóc ngắn
ngang vai màu vàng nhạt xõa xuống che mất đi một phần khuôn mặt. Nét sửng sốt
của Toma từ trong ánh mắt lan dần đến khuôn mặt. Nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ
một chốc, Toma bắt đầu mở miệng, giọng có đôi phần run rẩy:
- E... Emi!? Em...? Sao em lại ở đây...?
Toma vừa nói xong thì cô gái nhỏ cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu. Một khuôn mặt
bầu bĩnh còn vương đầy nét thơ ngây trên má, vài điểm tàn nhan càng tăng thêm
nét gần gũi tự nhiên hơn bình thường. Emi đúng với hình mẫu của một cô bé nhà
bên đáng yêu dễ mến.
- Toma ngốc...! – Vừa mở miệng, Emi cũng vừa nhoài người về phía Toma, hai
nắm tay nhỏ vung lên, đánh túi bụi vào ngực, vào vai cậu.
Toma thực sự vẫn còn chưa hết sửng sốt, cậu cứ thế để mặc cho cô gái nhỏ phát
hỏa lên người mình.
- Toma ngốc, dám trốn việc ra đây ngủ nướng... Dì Daisy bảo người ta đi tìm
anh về ăn cơm đó...
- Dì Daisy...? Dì Daisy... Khoan...! Dì Daisy vẫn còn... – Toma đưa tay ra
bắt lấy hai cánh tay của Emi không cho cô bé làm loạn nữa. Vừa định mở miệng
để hỏi cái gì đó thì bỗng nhiên cậu ngừng lại, thất thần nhìn vào cánh tay của
mình. Đến bây giờ Toma mới để ý, bộ quần áo cậu đang mặc lúc này không còn là
bộ chế phục của giáo đoàn nữa. Thậm chí cả cánh tay, cả đôi chân này cũng nhỏ
hơn bình thường, bao nhiêu vết thương, vết sẹo cũng không còn trên cơ thể.
“Đây...? Chẳng lẽ, mình chỉ vừa ngủ mơ thôi ư?”
- Toma ngốc! Nhanh về nào, dì Daisy vẫn còn đang chờ ở nhà đó, cơm chiều cũng
sắp nguội hết mất rồi! – Không thèm để ý đến biểu hiện của Toma, Emi vòng cánh
tay kéo cậu ta ra khỏi xe trở cỏ và cùng nhau bước đi trên đường.
Ngơ ngác nhìn cảnh vật yên bình quanh mình, lại nhìn cô em gái đang phồng má
nắm tay mình mà kéo đi đằng trước, Toma khẽ nở một nụ cười. Nếu kia chỉ là một
giấc mơ thì thật tốt, thế giới đó tràn ngập những nước mắt và đau buồn. Mặc kệ
cho Emi vừa kéo mình đi vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện, Toma chỉ ngây ngốc
cười, tận hưởng chút cảm giác yên bình hình như đã rất lâu rồi cậu chưa được
hưởng.
- Toma ngốc, chẳng làm được việc gì. Sau này người ta xuất giá rồi, ở một
mình thì biết sống sao?
- Cái gì!!? Đừng có kinh thường anh mày quá. Cô nên nhớ rằng, cô là do một
tay anh nuôi lớn đấy!
- Xì...! Đấy là do dì Daisy nuôi chứ Toma ngốc có làm được cái gì...
- Thế không phải... Bao nhiêu lần cô gây chuyện, đều là do anh đứng ra gánh
hộ... Bao nhiêu lần cô bị bắt nạt, đều là anh lôi từng đứa một ra đáp xuống
kênh thoát nước trả thù hộ à?
- Xì...! Chuyện cỏn con, ai cần Toma ngốc xía vào. Đây cũng tự giải quyết
được mà...
- Thôi đi! Không biết con bé nào ra ngoài bị bắt nạt rồi lại chạy về ôm chân
anh ăn vạ đây này. Cô còn bé lắm, vẫn cần anh phải bảo vệ nhiều...
Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui đùa, những câu chuyện mang ba phần chín
chắn, bảy phần ngốc nghếch của tuổi thiếu niên. Thiên không dịu dàng trên cao
cùng với tiếng cười con gái giòn tan làm rộn ràng cả một con phố nhỏ dài hiu
quạnh.
- Hứ! Người ta mười bốn rồi, bé đâu mà bé, sang năm là có thể lấy chồng được
rồi. Mà Toma ngốc cũng mười sáu rồi, cũng phải lấy vợ, phải lo cho gia đình
chứ làm sao bảo vệ người ta được mãi.
- Sao lại không được!? Dù có lớn thế nào đi chăng nữa thì trong mắt anh, cô
vẫn luôn là cô em gái nhỏ cần được bảo vệ. Mai này dù có xa cách thế nào, chỉ
cần có đứa nào dám bắt nạt cô là anh sẽ chạy tới đáp nó xuống kênh thoát nước
ngay lập tức.
- Thật?
- Thật!
- Vậy thì hứa nhé! Phải bảo vệ người ta đến hết đời!
- Ừ! Hứa! Bảo vệ đến hết đời.
- Hì hì...! Hổng tin! Phải ngoéo tay mới tin... – Emi đột ngột quay người
lại, tay phải đưa về phía Toma với ngón trỏ và ngón cái hướng ra ngoài, trên
môi nở một nụ cười rạng rỡ.
- Được! Ngoéo thì ngoéo. Người lớn sẽ không nuốt lời – Toma không do dự mà
đưa tay ra đáp ứng.
Hai ngón tay út móc vào nhau, hai ngón tay cái áp sát. Hai bàn tay, một lớn,
một nhỏ ngoéo chặt vào với nhau mà lắc qua lắc lại.
- Nhớ nhé! Phải bảo vệ đến hết đời... – Emi vừa nói vừa nở nụ cười rộn rã,
đôi mi mắt cũng hơi khép, cong lên thành một hình ánh trăng lưỡi liềm – Toma
ngốc còn phải bảo vệ cả cô Daisy và cửa hàng nữa đó...
- Ừ! Hứa đó! Nhất định sẽ bảo vệ đến hết đời... – Toma cũng cười, nhưng không
hiểu sao trong lòng cậu cứ dâng lên một nỗi buồn vô danh.
Trong giấc mơ dài Toma vừa trải qua, cậu thấy những năm tháng yên bình bên
cạnh Emi và dì Daisy rất nhanh sẽ kết thúc. Có một con Akuma mò đến cửa hàng
nhỏ của họ, và dì Daisy cứ thế ra đi. Cậu và Emi may mắn thoát được, nhưng
những năm tháng yên bình cũng mất đi từ đấy. Emi tiếp tục cố gắng kinh doanh
cửa hàng, duy trì tâm huyết của dì Daisy lưu lại, đôi vai nhỏ bé bắt đầu phải
lo toan đủ thứ. Còn cậu, nỗi đau cứ không thể nguôi ngoai, sự căm thù lũ ác ma
và ám ảnh về lời hứa không thể hoàn thành cứ mãi đeo bám theo cậu. Toma đồng ý
gia nhập Giáo Đoàn Đen, trở thành một Finder và tham gia vào trận thánh chiến
trường kì. Những nhiệm vụ gian khổ, những vết thương cứ chất chồng.
Dù có thể sẽ không bao giờ được trực tiếp gặp lại em nữa, nhưng để có thể bảo
vệ được em, dẫu có phải cả đời đứng trong bóng tối, tôi vẫn sẵn lòng.
Những hình ảnh về giấc mơ dài cứ liên tục xuất hiện vu vơ trong đầu Toma, ngay
cả tiếng cười giòn tan của Emi bên cạnh cũng không khiến cậu vực dậy được tâm
tình. Giấc mơ đó cứ càng ngày càng trở lên chân thực khiến Toma bắt đầu cảm
thấy lẫn lộn và hoài nghi chính mình.
Sắc trời càng ngày càng trong xanh và bóng hai người cứ đổ dài trên con phố
hẹp. Emi như một chú chim nhỏ vừa tung tăng phía trước, vừa lôi kéo cánh tay
của Toma tâm tình đang nặng trĩu phía sau.
“Phải chăng, giấc mơ kia mới là thực, còn hiện thực này chỉ là một giấc mơ
phản chiếu khát vọng của mình?” Toma tự hỏi trong đầu.
“Bảo vệ em suốt đời...”
“Nếu giấc mơ kia là thực thì sẽ ra sao khi mình không trở lại...?”
“Bảo vệ em suốt đời...”
Bước ngang qua một con hẻm nhỏ, nơi đó vứt bừa bãi vài tấm gương đã vỡ rạn
hết. Ánh mắt đưa thoáng qua, Toma thấy bên trong đó, đứng bên cạnh Emi không
phải là “Mình” của bây giờ, mà là “Mình” của giấc mơ kia – Một Toma với đầu
trọc và hốc mắt sâu, với chế phục trắng dành cho Finder của giáo đoàn và với
khuôn mặt quấn đầy vải trắng vì đã bị hủy dung nhan trong một lần chấp hành
nhiệm vụ.
Có một làn gió khẽ thổi qua hai người, Toma nhẹ nhàng buông tay để cho Emi
đang tung tăng phía trước phải ngạc nhiên quay người nhìn lại.
Nhìn Emi, Toma hơi mỉm cười, miệng khẽ nói:
- Hứa đấy! Anh nhất định sẽ bảo vệ em, dù cho sinh mạng này có kết thúc, anh
vẫn muốn bảo vệ em cho đến vĩnh hằng...
Hơi sửng sốt một chút, rồi Emi cũng khẽ mỉm cười đáp lại:
- Nhớ đấy nhé! Đã ngoắc tay rồi, người lớn thì không được nuốt lời...
----KDL-----------
Martel.
Trăng vẫn sáng và gió lạnh vẫn rít gào.
Khuất dưới bóng đen của một khu nhà nằm san sát nhau, mấy đứa bọn thằng Thi
đang cẩn thận di chuyển đội hình. Trải qua một vụ bị Akuma tập kích và tập
kích Akuma, nhân số của bọn nó vẫn may mắn không bị giảm đi đứa nào, thậm chí,
giữa đội hình còn gia tăng thêm một thành viên mới.
Để đảm bảo an toàn, tốc độ đội hình lại một lần nữa được giảm xuống, dù sao
thì thành phần cấu tạo nên cái tiểu đội này cũng chẳng thích hợp để di chuyển
với tốc độ cao. Đứa nào đứa đấy đều cẩn thận bước đi, để ý từng tí một đến mọi
thứ xung quanh mình. Căng mắt ra mà nhìn, căng tai ra mà nghe, chỉ cần có một
tí động tĩnh xung quanh thôi là lập tức đề phòng. Căng thẳng như thế, tập
trung như thế nhưng không biết có phải là vô tình hay cố ý, đứa nào cũng phải
thi thoảng lại quét ánh mắt qua chỗ thằng Thi một lần. Không phải là vì sự đẹp
trai và khí chất vĩ đại như thằng Thi đang tự sướng mà là vì cái thứ nó ôm
trong lòng – một con Akuma, hàng thật, giá thật, vẫn sống và còn gần như là
nguyên vẹn.
Khối kim loại hình bầu dục ánh kim, to hơn quả bóng da một chút đang nằm gọn
lỏn trong lòng thằng Thi, bao nhiêu nòng súng đã thu về hết chỉ còn lại mấy
mảnh vỏ giáp cứ liên tục đóng mở, biến hình vừa như thể đang đùa nghịch, lại
như thể cố tình mua vui cho nó vậy.
Khác với những người bà con to lớn và dữ tợn, con Akuma này sau khi thu hết
nòng súng và co người lại nhìn cũng rất dễ thương. Toàn thân bằng kim loại với
lớp vỏ ngoài là những mảnh giáp có khả năng biến hình, ấn tượng của con từ một
tương lai xa xôi nào đấy, rất lạ mắt và độc đáo.
Không còn nỗi sợ bị tấn công, vậy nên sau khi con Akuma trở thành đệ của thằng
Thi, ai cũng muốn sờ qua một chút: “Đánh thì nhiều chứ sờ thì được đéo bao
nhiêu. Thằng Thi cũng không keo kiệt nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ con Akuma
bướng bỉnh này. Không biết, có phải là do bản năng của chủng tộc hay không mà
ngoài thằng Thi ra, con Akuma đều tỏ ra có địch ý mãnh liệt với tất cả những
người còn lại. Vậy nên, thằng Thi không dám thả nó ra ngoài, cứ ôm vào lòng là
tốt nhất.
Do hiệu ứng [Sinh mạng chia sẻ] của bản {Hợp đồng của Quỷ} thằng Thi cũng
hưởng lợi khá nhiều sau khi nhận con đệ này. Năng lực sửa chữa và tái tạo mạnh
mẽ của sinh mạng thể cơ khí bắt đầu xuất hiện trên người nó. Mặc dù không thể
bá đạo được như lũ Akuma và thời gian mới qua hơn chục phút nhưng tác dụng
cũng đã thể hiện ra rõ ràng rồi. Thi thấy các vết thương trên người không còn
đau nữa. Toàn bộ hai chân của nó xương đều gãy nát và rất nhiều vết rách dài
xuất hiện trên cơ thịt, vết thương rất nghiêm trọng nhưng bây giờ lại không
còn thấm máu ra nữa. Khi vừa nãy, cô bé Linh có tháo băng gạc ra định thay cho
nó một lần nhưng kì lạ thay, các vét thương dù chưa lành nhưng đã hoàn toàn
ngừng chảy máu. Và trong miệng các vết thương hở bắt đầu xuất hiện rất nhiều
những mảnh tinh thể mọc ra với tốc độ vô cùng chậm, chậm nhưng nếu so với
người bình thường thì đã là nhanh hơn gấp cả trăm lần.
Trải qua mấy vụ, tụi nó ngày càng cẩn trọng hơn, sự “An toàn” được đổi bằng
“Thời gian” quý giá.
Sau một hồi vòng vèo tiến lên, dưới sự chỉ đường của Lala, cuối cùng thì bọn
nó cũng tìm ra được một lối đi vào thành phố ngầm có thể dẫn ra được khỏi
thành phố.
Nơi này là một khối kiến trúc cao hơn 10 mét, rộng và dài phải lên đến trên
trăm mét có thiết kế giống như là một nhà hát cũ vậy. Lối vào thành phố ngầm ở
ngay bên dưới tầng hầm của tòa nhà này.
Có thể tiến xuống lòng đất, không phải lúc nào cũng lo sợ bị lũ Akuma tấn công
nữa, nhiều đứa đã khẽ thở dài một hơi. Thằng Thi cũng vậy, thoáng buông lỏng
tâm tình. Nó ra lệnh cho mọi người nhanh chóng vào trong, không nên chần chừ
lâu ở chỗ này rất dễ xảy ra biến. Cả lũ cũng răm rắp nghe theo, chạy tới nơi
an toàn mà, ai lại không muốn chứ.
Lối vào chính của khu nhà này đã đổ sập không biết từ bao giờ, Lala liền chỉ
cho mọi người một lỗ hổng khác có thể trực tiếp chui vào được. Thế là cả bọn
lại bắt đầu khom mình, lần lượt chui qua.
Ưu tiên cho Lala và ông lão Guzol trước, sau đó sẽ là mấy đứa con gái và thằng
Thi tính là nó sẽ đi lượt gần sau cùng. Ngồi trên xe lăn nhìn mấy đứa đồng đội
đang lần lượt chui vào trong lỗ hổng lòng nó có chút yên tâm. Bỗng nhiên, một
cảm giác lạnh buốt từ sống lưng truyền đến, chân tay bỗng trở nên bồn chồn
không yên. Trực giác của thằng Thi mách bảo nó có nguy hiểm gần đến, vội vàng
hô hào cả bọn chui vào nhanh chóng nhưng không kịp, một bóng người đã từ trên
cao hàng lâm xuống dưới...
.....
Thi ngẩng mặt lên nhìn trời, một bóng người hạ xuống đầu bọn nó với tốc độ vô
cùng nhanh, chỉ kịp hét lên một câu và giương súng, bóp cò...
Ủng hộ nhóm viết để chương ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83
Cầu khen thưởng, cầu viện trợ…
Không mong phát tài, chỉ mong đủ trả tiền phòng, đủ mua được cơm ăn.
...
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan Thi
Phụ tá : Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na