Người đăng: Linhpro
Văn bị kẹt lại chiến trường, với năng lực chiến đấu gần như bằng không. Con
Akuma đã ở ngay bên cạnh, chạy trốn lúc này là không kịp vì không có gì đảm
bảo rằng, ba đứa còn lại có thể cản con quái vật này.
Không chạy trốn nữa, bây giờ chỉ có phản công. Văn vừa gửi đi tín hiệu cầu cứu
khẩn cấp thành công và dùng thời gian vô cùng ngắn phân tích ra vị trí hiện
tại của tiểu đội chiến đấu. Với tốc độ của vị đội trưởng tên Minh thì chỉ cần
3 phút là có thể về đến nơi, nếu vị tên Thi kia mà không còn bị thương thì
chắc chắn còn về nhanh nữa. Bây giờ, nếu bất cứ kẻ nào trong đây quay đầu bỏ
chạy thì chắc chắn sẽ bị truy sát chết hết, cơ hội duy nhất chỉ có phản kháng,
cho đến khi viện quân trở về.
Với năng lực tính toán không thua gì một siêu máy tính, Văn gần như ngay lập
tức đưa ra quyết định phản công. Bụi cát còn chưa tan hết, hình bóng lờ mờ của
con Akuma mới hơi hiện lên sau làn khói bụi và ba đứa còn lại của tiểu đội
luân hồi còn chưa có khôi phục được lại tinh thần thì Văn đã bắt đầu hành
động.
Vứt bỏ cái áo choàng tân thủ, chiếc áo dài tay mặc bên trong cũng tuột khỏi bờ
vai để cho bốn sợi giác cắm vô hình vươn dài, kết nối với ba người đồng đội
hình thành lên kênh chia sẻ thông tin đa chiều. Trong đó, có một cái thì trực
tiếp hướng về phía con Akuma mà vươn tới.
Vùng mình lên khỏi đống đổ nát, con Akuma ngoác miệng cười. Hứng trọn đòn tấn
công mạnh mẽ nhưng nó nhận ra, dù cơ thể có chút xíu thương tổn nhưng mà linh
hồn vẫn còn nguyên vẹn. Thế là chẳng phải lo lắng gì nữa rồi, không công kích
được đến linh hồn, nó gần như là bất tử.
Con Akuma giũ mạnh cơ thể cho cát bụi bên trên rơi xuống lả tả, đôi con ngươi
nhỏ xíu nhìn lướt qua chiến trường, thật không ngờ, lũ con mồi kia còn dám bày
ra thư thế chiến đấu với nó. Cái này thú vị. Nó là nó khoái nhất dạng con mồi
phải giãy dụa chống cự một chút mới vui, cái miệng đầy răng nanh lập tức mở
ra, cười lớn, một sự khoái cảm không thuộc về nguyên bản ý thức bỗng nhiên
ngập tràn trong cơ thể nó.
Cái này là “Khoái cảm chiến đấu” đến từ bộ da nó mặc vào. Bộ da này đang ảnh
hưởng đến ý thức của nó, nhưng mặc kệ! Cái này chẳng phải là vui hơn sao…!!
Đột ngột xoay người, con Akuma vẫn đeo khuôn mặt của thằng Thi lập tức nhìn
thẳng về một phía, đôi mắt trừng lớn và miệng thì phát ra tiếng cười khằng
khặc. Nó đã xác định được con mồi đầu tiên của mình. Giậm chân, tung người, cả
cơ thể lập tức phóng đi.
Công kích thành công nhưng Nam biết, đòn tấn công của mình chẳng làm gì được
con quái vật. Vốn động năng lao đến của hắn vô cùng nhanh nhưng đã bị phản lực
từ đòn tấn công của mình triệt tiêu sạch sẽ, thậm chí, cơ thể còn bị đẩy ngược
ra ngoài một đoạn.
Vừa tiếp đất, Nam lập tức điều chỉnh cơ thể trở về tư thế sẵn sàng đón địch
ngay, cánh tay phải cũng không có nghỉ ngơi chút nào mà lập tức tụ tập một quả
cầu khí nén mới. Thời khắc này, chỉ có tử chiến đến cùng mới có hi vọng sống
sót.
Ba phút, chỉ ba phút thôi là Minh đại ca kịp về tới nơi, cậu bé Văn đã nói thế
thông qua mạng liên kết tinh thần.
Cắn răng, Nam gồng cả người lên, đặc biệt là bên cánh tay phải, mạch máu cùng
gân xanh nổi lên chằng chịt, các hình xăm hoa văn thuần đen thì nay lờ mờ phát
sáng và kéo theo đó, tốc độ bành trướng của khối khí nén trong lòng bàn tay
cũng tăng lên nhanh trông thấy.
Cánh tay này, chính là lấy năng lượng sống để khởi động, chính là calo đấy, mà
một khi calo trong cơ thể đã tiêu hao sạch sẽ rồi thì nó sẽ trực tiếp đốt cháy
mô cơ thể để ép ra nguồn calo dự trữ. Bây giờ Nam đang tiêu thụ cơ thể của
chính mình để khởi động cánh tay này, nếu còn tiếp tục duy trì thì chỉ một
thời gian ngắn, chẳng cần con Akuma động tay giết làm gì hắn cũng tự tiêu mà
chết. Nhưng hắn quan tâm á…? Không có đâu!!! Đừng quên, trong tên của hắn có
một chữ “Điên” đấy.
Nam điên, chinh tướng thứ 13 băng Sói Lốc, binh sĩ của lực lượng bộ đội đặc
biệt tham gia {Thế giới Ngầm}.
Quả cầu khí nén trong lòng bàn tay ngày một lớn và sinh mạng lực cũng dần trôi
đi, Nam điên rồi. Thế nhưng không giống thằng Thi, ý thức của Nam vẫn còn hoàn
toàn tỉnh táo. Hắn thấy con quái vật đứng lên giữa làn khói bụi và… “Ầm” một
nhát, hắn chỉ kịp nhìn thấy cái bóng đó lóe lên, nền đá dưới chân còn quái vật
thì như là bỗng nhiên phát nổ. Vô cùng bất ngờ, con Akuma đã bắt đầu tấn công
rồi. Nó lao thẳng về hướng này và tốc độ quá nhanh, Nam chỉ có thể nhìn thấy
một cái bóng lướt qua không gian, để lại trên đường đi một cuộn khí lẫn đầy
bụi cát.
Tốc độ của con Akuma bây giờ đã nhanh hơn thằng Thi một phần rồi, có lẽ chỉ có
[Quỷ Bộ] kết hợp với [Hợp kích thuật – Đột] thì mới có thể sánh bằng.
Khoảng cách đến con mồi đầu tiên chỉ hơn chục mét, với sức mạnh của nó, con
Akuma tốn không đến 2 giây là có thể vượt qua. Vào đúng tầm công kích của
mình, nó khẽ nhún chân, cả người thuận theo lực lao đến mà nhảy lên, khẽ lộn
người và một gót chân chẻ thẳng xuống đầu con mồi bên dưới. Động tác của nó
lưu loát chẳng thua gì thằng Thi, đó là kỹ năng của bộ da, giống như một loại
bản năng vậy, khi khoác lên bộ da này thì nó chỉ việc dùng thôi.
Nam biết rằng mình bị tấn công nhưng tốc độ của kẻ địch quá nhanh, ngay đến cả
hình bóng của đối phương còn không thể nào theo kịp thì biết đón đỡ hay né
tránh kiểu gì. Đúng lúc đó, trong đầu bỗng vang lên một ý niệm “Cảnh báo” và
“Bên trên”. Không chút do dự, Nam lập tức vung tay lên, tay trái nắm lấy cổ
tay phải, che chắn vị trí đỉnh đầu, đồng thời, hai mắt hắn cũng trừng lên,
miệng hét lớn:
- YAAAAAA…!!!!
Hai cánh tay vừa vặn chắn lên đỉnh đầu thì ngay lập tức, gót chân của con
Akuma cũng chẻ vừa vặn chẻ xuống tới đó.
- Xuỳnh…!!!
Tiếng nổ do lực va chạm cường đại, do sự giãn nở áp suất của quả cầu khí nên
trong lòng bàn tay Nam điên nổ tung sinh ra.
- Hự…!
Cả cơ thể Nam hơi nảy lên một nhát rồi hai chân không thể nào chịu được lực
lượng to lớn mà khụy xuống.
- Ầm…
Hai đầu gối giáng xuống làm cho nền đá dưới chân vỡ nát, bắn lên tung tóe kèm
theo cả máu tươi nóng hổi, vô số vết nứt từ nơi va chạm xuất hiện, lan đi như
mạng nhện. Da thịt nơi đầu gối toét cả ra, hai đầu khớp xương bên trong thì
trực tiếp nứt vỡ. Miệng ọc ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay xụi lơ còn cả cơ
thể ngã ngửa ra đằng sau, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Con Akuma cũng bị đẩy cho bay ngược trở lại, một bên chân dùng để thực hiện cú
chẻ gót còn bị vô số lưỡi đao gió tung hoành gọt mất vài tầng, từ đầu gối trở
xuống chỉ còn trơ ra bộ khung xương kim loại.
- Hé hé hé hé hé….!!!!
Bị thương, nhưng con Akuma còn há miệng cười lớn. Dĩ nhiên là không có tổn
thương linh hồn, chút thương tích nhỏ này nó còn chưa để vào mắt. Thêm vào nữa
là cái cảm giác sướng khoái khi lực lượng va chạm vào với nhau làm nó thỏa mãn
vô cùng.
Bị phản lực đẩy bay ngược trở về, con Akuma treo lơ lửng giữa không trung,
không có điểm mượn lực, không thể nào thay đổi tốc độ cùng phương hướng nên
vây giờ, không thể nghi ngờ, chính là thời cơ phản công tốt nhất. Không bỏ lỡ
cơ hội đó, Du lập tức phát động công kích khi con quái vật bay lướt qua mặt
mình.
Dấu thập tự ngược trên trán hiện lên, vô số sợi chỉ đen buông xuống, bám sát
theo con Akuma và lôi kéo đi sinh mạng lực của con quái vật, cánh tay duy nhất
vung lên, khẩu P90 điên cuồng nhả đạn.
- Pặp, pặp, pặp, pặp, pặp….
Đầu đạn như mưa bắn vào cơ thể con Akuma nhưng cũng chỉ làm trầy rách được một
chút lớp da bên ngoài rồi lập tức hao hết động năng mà bất lực rơi xuống đất.
Khẩu P90 với độ chính xác và tốc độ bắn có thừa nhưng uy lực thật sự là yếu
quá mà, thời gian nguyền rủa lại không đủ lâu để có thể làm cho cơ thể kim
loại của con Akuma yếu đi đủ cho đầu đạn đồng chui vào.
Nhìn vô số đầu đạn như châu chấu nhảy trên người mà không tài nào làm bị
thương được nó, con Akuma vẫn giữ nguyên cái nét cười cợt trên mặt, chẳng thèm
quan tâm đến phòng thủ mà lập tức thực hiện động tác co người giữa không
trung. Cả hai tay lẫn hai chân đều co lại, gập sát vào bụng, cơ thể theo lực
quán tính và lực đẩy của đầu đạn bay đến tự động quay một phần ba vòng trên
không trung. Khi cơ thể đang từ tư thế nằm ngang xoay vòng đến tư thế đầu trên
chân dưới, con Akuma đột ngột ra chân, đầu mũi chân điểm mạnh xuống nền đá bên
dưới.
- Phốc…
Mượn được lực, con Akuma lại một lần nữa hóa thành một mũi tên, bắn thẳng vào
kẻ đang công kích nó.
Với điểm Tinh thần lực cao hơn gấp đôi người thường, khả năng tập trung của Du
là vô cùng cao, vậy nên, khi con Akuma bắt đầu chuyển hướng, hắn lập tức nhận
ra ngay. Không dám chậm trễ, con búp bê Ám Dạ vẫn đứng sát bên cạnh lập tức
được được điều khiển cho lao ra đỡ đòn.
Hầu như hoàn toàn tấn công theo bản năng, con Akuma nghiêng mạnh cơ thể trong
khi đang di chuyển, chân trái bước dài một bước lên phía trước còn chân phải
thì vung mạnh lên cao quá đầu rồi hung hăng quật xuống, mu bàn chân như một
ngọn roi da quất vào người con mồi trước mặt.
- Ầm…
Du kịp thời điều khiển con búp bê Ám Dạ chắn trước người nhưng bộ khung xương
cao lớn cũng lập tức bị đá cho một cước ngã nhào về một bên, một bên xương bả
vai bị đá cho vỡ nát, cánh tay liên kết với xương bả vai đó lập tức rụng xuống
mang theo vô số mảnh xương vụn cùng nhau rụng rời.
Con Akuma cũng không dừng lại, một cái nhún người, chân trái làm trụ lập tức
nhấc lên trong khi chân phải còn chưa kịp tiếp đất, kết hợp với vặn eo, xoay
người, cơ thể ở giữa không trung thực hiện ngày một cú đá gót vòng chân sau
tiếp tục giáng thẳng vào vị trí vai trái của con mỗi vẫn còn đang đứng đó.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na