Người đăng: Linhpro
Cuộn mình trong tấm áo choàng ngụy trang, Nam như hóa thành một cụm cát vàng
cuốn bay theo gió. Xuất thân quân ngũ, lại là lực lượng đặc biệt. Với đặc điểm
của chiến tranh ngầm trong thời đại hòa bình danh nghĩa thì nhiệm vụ chủ yếu
là hoạt động bí mật và chiến đấu trong vùng địch hậu. Vậy nên, khả năng ngụy
trang di chuyển của hắn là không thể xem thường. Chỉ một lần nhún người, Nam
đã di chuyển được hơn 2 mét. Tiếp đất và phát lực hoàn toàn bằng ngón chân,
hắn dán sát mặt đất mà đi, nhẹ nhàng như đang lướt.
Khoảng cách vài chục mét nhanh chóng bị thu hẹp. Thi đại ca thì vẫn lê lết
tiến lên như vậy, từng vệt máu đen in trên mặt đường đá sau mỗi bước chân anh.
Khi chỉ còn cách khoảng hơn 3 mét, Nam bắt đầu cất tiếng gọi. Không thấy đại
ca trả lời. Không sao, chỉ đáng một nhịp thở nữa thôi là hắn tiếp cận được đại
ca rồi. Lấy hơi, vận lực, nhún người, cơ thể tiếp tục thuận theo quá tính lướt
đi.
Thi đại ca đã gục xuống, hai đầu gối rách nát đập xuống mặt đường, toét máu.
Tay phải vẫn vịn vào bờ tường bên cạnh, tay trái thì ôm ngực, cả người gập hết
lại và từng bọng máu lớn rơi xuống lòng đường.
Lướt đến cạnh người Thi đại ca, Nam lập tức khẽ xoay người để nhanh chóng
triệt tiêu lực quán tính. Cơ thể vừa ngừng lại, hắn liền lập tức cất tiếng
hỏi, cánh tay cũng đưa ra để đỡ lấy đại ca của mình.
- Đại ca! Anh bị thương nặng quá! Các anh bị tấn công à? Minh đại ca và các
chị đâu!?
- …
Bên dưới tầng hầm, ngay khi Nam điên bảo đã nhìn thấy thằng Thi và bắt đầu di
chuyển, Văn cũng lập tức nỗ lực liên lạc lại với tiểu phân đội tiếp ứng bên
ngoài. Khuôn mặt cũng chuyển từ vẻ mơ màng thành nét mặt chuyên chú, đôi mắt
mở to và những vòng tròn đồng tâm vẽ bằng vô số kí tự màu xanh lam cũng xuất
hiện. Đủ mọi tin tức tình báo đã và đang được thu thập lần lượt được tiến hành
phân tích.
Thông tin tình báo từ các nguồn truyền về quá ít ỏi, Văn không thể đưa ra kết
quả phân tích chính xác ngay lập tức được mà chỉ có thể tiến hành "Dự đoán"
dựa trên những điều kiện đã biết.
Thông tin hiện tại cho biết Nam điên chỉ thấy có mình thằng Thi xuất hiện
trong khi thông tin đã được xác thực trước đó thì Thi không có khả năng tự
ngồi dậy chứ đừng nói gì đến di chuyển.
Thời gian tiểu phân đội tiếp ứng di chuyển tới nơi tiểu phân đội chiến đấu tạm
trú xấp xỉ 1 giờ 47 phút có tính cả thời gian dừng do tránh chiến đấu. Còn bây
giờ, tính từ lúc nhóm bắt đầu trở về cũng mới chỉ 58 phút, coi như là di
chuyển không ngừng và đường đi tương đối thẳng thì cũng không hợp lí.
Lần liên lạc định kì gần nhất cách đây có 5 phút và tình hình lúc đó là đang
phải kiếm đường đi vòng do một nhóm Akuma cản đường và thực sự, theo khoảng
cách thông báo trên màn hình máy định vị thì họ còn cách nơi này gần 1 kilomet
tính theo đường thẳng.
Phía bên ngoài, hai cánh tay của Nam điên đã gần chạm vào vai người đối diện.
Cùng lúc đó, bộ đàm cá nhân đeo bên tai Văn cũng vang lên một tiếng "Tích "
báo hiệu kết nối liên lạc đã phản hồi. Không cần chứng thực thông tin nữa, Văn
đã có kết quả phân tích chính xác 100% rồi. Trừng mắt và đột ngột bật dậy, một
tia cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt, Văn hét lớn:
- NAM ĐIÊN ! CẨN THẬN !!!
Ở trên mặt đất, khi giọng nói của Văn vừa vang lên bên tai cũng là lúc "Thi
đại ca" đang trọng thương trước mặt cậu đột ngột vùng dậy.
- Phập…
Một cánh tay của "Thằng Thi" đâm thẳng vào bụng Nam điên, dù cơ thể đã tự động
giật lại theo phản xạ và khẩu MGL chắn trước bụng gẫy vỡ tan nát, nhưng bàn
tay cũng đâm vào ngập ngón.
Cả người bị "Thi đại ca" nâng ngược lên bằng cánh tay đang thọc sâu vào trong
bụng đó, Nam không thể nào tin được vào trong mắt của mình. Cắn răng, hai bàn
tay hắn xiết chặt lấy cổ của cánh tay đang xiên ngược lên đó, ngăn không cho
nó tiến vào sâu hơn nhưng bất lực, cánh tay đó vẫn đâm vào vài cm nữa mới dừng
lại. Há miệng hộc máu, cả người xụi lơ, chỉ còn đôi mắt là vẫn đang trừng lớn,
và hắn thấy, "Thi đại ca" bắt đầu cười, hai bên mép nhanh chóng rách dài ra,
nhếch lên lộ ra hàm răng nhọn hoắt. "Thi đại ca"… không, bây giờ phải gọi là
"Con quái vật".
Con quái vật điên cuồng cười lớn và nói một thứ ngôn ngữ Nam không thể hiểu.
Những ngón tay trong ổ bụng khua khoắng đảo lộn hết tất cả nội tạng lên và máu
không ngừng chảy, sinh mạng của hắn cũng trôi dần đi theo dòng máu.
…
- Hé hé hé hé hé… !!!
- Hé hé hé hé hé….. !!!!
Con quái vật dưới lốt thằng Thi điên cuồng cười, cười đến nỗi gập hết cả người
lại và đôi mắt vốn đã híp thì nay chỉ còn lại là một đường cong vồng nhưng
trăng khuyết.
- Giết người vui quá ! Giết người thật là sướng !!!
Như con nghiện được một ống chích trong cơn đói thuốc, con quái vật điên loạn
vung tay, hất bay con mồi trên tay xuống đất, chưa chết nhưng cũng sắp rồi, và
nó thì vô cùng thích nhắm những sinh mệnh đang dần dần tàn lụi. Lè cái lưỡi
dài ra khỏi miệng liếm mép, nó lại đánh hơi được vị con người nơi ngôi nhà
hoang gần đó, sự khát máu lập tức bừng lên trong mắt.
Lắc đầu, vặn người phát ra vài âm thanh như tiếng khớp xương kêu răng rắc, con
quái vật lập tức hướng về phía tòa nhà nơi cả tiểu phân đội hộ tống trốn bên
dưới. Cơ thể vẫn mang hình dáng thằng Thi với vô số vết thương ngang dọc khắp
người nhưng vẫn cử động như không có gì khác lạ và máu thì đã ngừng chảy
xuống.
…
- Nhanh ! Lập tức chui vào cửa thoát hiểm. Nhanh !
Văn lớn tiếng hô to với những người còn ở lại trong tầng hầm. Từ trong tai
nghe bộ đàm đã truyền ra tiếng cười điên loạn của con quái vật. Tụt vai áo
xuống ngang người, bốn giắc cắm vô hình lại vươn ra.
Du phản ứng lại đầu tiên, những gì Văn nghe được thì hắn cũng nghe được, cộng
thêm việc cậu bé này chính là người đã dẫn đường cho tiểu phân đội chiến thắng
con Akuma gần như bất bại và trước lúc đi, chị Thủy cũng đã dặn là mọi việc
đều nghe theo cậu bé này.
Tâm niệm vừa động, con búp bê Ám Dạ cũng lập tức dựng bộ khung xương của mình
dậy, lao đến cửa thoát hiểm nối từ tầng hầm đến thẳng hệ thống kiến trúc ngầm
bên dưới, thủ ở đó đề phòng có chuyện gì bất ngờ.
Những người khác cũng vội vã dậy theo, ngoại trừ bà cô Hoàn vẫn bất tỉnh.
Được ưu tiên ngồi gần cửa thoát hiểm nhất, đương nhiên Lala và ông lão tiến
vào đầu tiên. Tiếp đến là Lực bế trong tay cô Hoàn. Linh là người tiếp theo và
ngay phía sau cô, Văn đang đứng sát cửa bên ngoài. Du với tư cách cựu binh đảm
nhận nhiêm vụ canh chừng đoạn hậu.
Khi Văn sắp sửa chui vào trong đường hầm thoát hiểm thì...
- RẦM… !!!!
Trần nhà như chấn động rồi lập tức sụp xuống thành vô vàn mảnh đá. Những vết
nứt còn tiếp tục lan dọc theo bò tường, lan xuống bên dưới và phá hủy tiếp
công trình.
Đứng bên cạnh đường hầm thoát hiểm, Du lập tức lao đến, ôm lấy cậu bé Văn vào
lòng, rồi cả cơ thể cũng cuộn lại, chui xuống dưới thân con búp bê Ám Dạ. Cùng
lúc đó, Du cũng điều khiển cho con búp bê nhanh chóng nhảy vào trong đường hầm
thoát hiểm, tránh phải đối đầu trực tiếp với hàng tấn đá đang sập xuống. Cả
người con búp bê cũng cuộn vòng theo vách hang, đề phòng những vết nứt lan
rộng phá hủy luôn đoạn đường hầm này, chôn sống cả đám người.
…
- Ha há há há há… !!!
- Hé hé hé hé hé…. !!!!
- Lớp da này tuyệt quá ! Tuyệt quá !!!
Đứng giữa đống đổ nát, con quái vật mang hình dáng thằng Thi điên loạn gào
thét, tiếng cười kinh dị để thể hiện tâm trạng đang hết sức kích động và vui
mừng. Con quái vật này giống thằng Thi như đúc, có khắc chăng cũng chỉ là con
ngươi trắng dã với đồng tử nhỏ xíu và cái miệng thì bên mép kéo đến tận mang
tai.
Trong cái thế giới này, ngoài tụi Luân hồi giả ra thì không phải Thầy trừ tà
thì cũng là Akuma. Và con quái vật này, chẳng phải kẻ nào khác mà chính là con
Akuma level 2 Tên Hề ác quỷ có khả năng sao chép bộ da của kẻ khác. Nó chép
được bộ da của thằng Thi trong lúc đánh nhau nơi đại sảnh ngầm.
Nó dễ dàng nhận ra, thằng Thi là Akuma level 1, dù có hơi lạ hơn tụi level 1
khác một tí thì đẳng cấp cũng chẳng thể nào khác được hơn. Sao chép được bộ
da. Ban đầu, nó khinh thường mặc bộ da của một con Akuma level 1, nhất là khi
còn ở dạng con người. Nhưng bộ da Thầy trừ tà của nó hỏng rồi, lại cũng lộ
liễu nữa nên nó đành phải mặc tạm bộ da này thay thế. Cố tình chỉnh cho vẻ
ngoài của bộ da bết bết một tí, rồi nó cứ khoác như vậy mà đi vật vờ khắp nơi,
câu mấy con hàng tham ăn mò đến. Sau trận chiến vừa rồi, thương tổn cơ thể nó
đã phục hồi nhưng vẫn bị thiếu hụt năng lượng nghiêm trọng, bây giờ thì cái gì
mò tới nó cũng ăn tuốt, kể cả là lũ đồng loại đẳng cấp cùi…
Khi mặc vào một bộ da nào đó, nó có xác suất nhận được luôn cả sức mạnh lẫn
một phần kỹ năng của chủ nhân bộ da. Lúc mặc bộ da sao chép của thằng Thi vào,
nó đã chẳng có hi vọng gì nhiều, cùng lắm thì cũng chỉ là cái kỹ năng bắn súng
cùi mía của lũ level 1 nhưng không ngờ…
Sức mạnh chép được chẳng đáng bao nhiêu nhưng nó lại ngẫu nhiên lấy được một
vài kỹ thuật đề thăng lực công kích vượt quá giới hạn chịu đựng cơ thể rất là
chất. Cả căn nhà này với một vùng đá cứng dưới móng của nó nữa đều sụp đổ tan
tành sau có mỗi một đòn, dù đôi chân có không chịu được mà vỡ ra vài mảnh
nhưng nó chẳng quan tâm, năng lực tự khôi phục của sinh mạng thể cơ khí luôn
luôn bá đạo trong những trường hợp này.
Con Akuma gập hai tay vào ngực, cả người nhảy cẫng lên như đứa trẻ vừa được
cho món đồ chơi hằng ao ước, vô số mảnh kim loại nhỏ li li nhanh chóng mọc ra,
hàn kín lại mấy vết nứt chằng chịt dưới bàn chân mình.
- Lạch… cạch….
Một mảng đổ vỡ hơi nhúc nhích khiến cho vài viên đã vụn trên đó lăn xuống
dưới, con Akuma lại ngửi thấy mùi người sống.
- ẦM…
Vặn người. Một cú đá tầm trung giáng thẳng vào chỗ đó, lực đá đi theo hình
xoắn ốc xuyên thấu vào tận sâu bên trong các lớp đá, hất văng mọi thứ xung
quanh nhưng lại để lại một đường nơi tâm lực xoáy đi qua.
- Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…
Lực xoáy đi sâu vào ba, bốn mét rồi mới dừng lại, con búp bê Ám Dạ cũng theo
lớp đất đá bị văng ra, ngay tiếp theo sau là Du và cậu bé Văn được Du bảo vệ
trong ngực. Vài vết nứt vỡ trên bàn chân lại có kim loại mọc ra, phục hồi
nhanh chóng.
- Ố ồ… !
Nhìn hai người và một bộ xương văng ra, con Akuma kêu lên một câu đầy hứng
thú. Lưng hơi cong xuống, hai bàn tay xoa vào nhau, mắt híp lại ngoác miệng
đến tận mang tai nở một nụ cười. Hai chân nhún nhảy theo từng bước nhỏ tiến về
phía ba "Con mồi" vừa xuất hiện, miệng liên tục phát ra những tiếng cười khả ố
trêu đùa.
"Mẹ kiếp ! Đây không phải là hành vi của nó. Bình thường nó cũng hay đùa giỡn
với con mồi nhưng không phải là cái kiểu như thế này, chắc chắn là bị ảnh
hưởng tính cách của chủ nhân bộ da sao chép rồi" Thầm nghĩ trong đầu, nhưng cơ
thể lại cứ không tự chủ mà thực hiện những hành vi trong vô thức.
Khi mặc lên một bộ da, không chỉ có sức mạnh hay năng lực mà cả một phần tính
cách của "Bộ da" cũng ảnh hưởng đến nó. Tính cách của "Bộ da" càng có nhiều
điểm tương đồng với nó thì nó sẽ bị ảnh hưởng càng nhiều. Cái này nó không thể
nào cưỡng lại được nên thôi đành mặc kệ.
Nhún nhảy một đoạn, khi còn cách ba con mồi vài mét thì…
Giậm chân, bật người, cả cơ thể con Akuma đột ngột lao nhanh về phía Du và Văn
trong khi cả hai còn đang loạng choạng đứng dậy. Thực hiện theo đúng một trong
số những kỹ thuật ngẫu nhiên lấy được, nó cong lưng, ưỡn người, hai tay nắm
chặt đưa về sau đầu, chân phải hơi co cho một cú bật người lên gối kết hợp
song cùi trỏ tay giật xuống. Theo như những gì hiện lên trong đầu nó thì chiêu
này có thể dễ dàng đập nát bét một khối gang chứ đừng nói gì đến cơ thể con
người.
Với sức mạnh hơn xa người thường, cự li bắt đầu bật nhảy là hơn 3 mét, không
đến một phần hai mươi giây sau, cự li đã giảm xuống còn không đến 1 mét, đầu
của Du chắc chắn sẽ nát bét trong lòng con Akuma. Đòn tấn công đã sắp sửa
thành công giáng xuống đầu đối thủ thì…
…
Nam không chết. Hắn loạng choạng đứng dậy với bốn lỗ thủng to như bốn viên bi
ve trên bụng, máu cứ ồng ộc chảy ra từ đó.
Vén lớp áo choàng tân thủ lên, xé luôn lớp áo mặc bên trong, tay phải móc lấy
bình xịt thuốc cầm máu phụt thẳng vào đó. Xong, máu đã chảy chậm lại và có dầu
hiệu ngưng kết bề mặt miệng vết thương. Thấy vậy, Nam lấy luôn mớ vải vừa xé
áo ra đó lau qua vệt máu bên ngoài rồi ốp vội vài tấm băng dán y tế vào. Chiến
sự khẩn cấp, hắn không có thời gian mà quan tâm đến mấy vết thương dạng này.
Khẩu súng phóng lựu MGL đã gãy nát khi nãy, mà có còn hắn cũng chả dám dùng.
Không có chị Cỏ May làm hoa tiêu, hắn bắn cả vào đồng đội thì chết. Khẩu
Desert Eagle bắn đạn thường với bọn quái vật này thì không ăn thua. Nhưng
chẳng sao, hắn còn một thứ khác lợi hại hơn hai cái kia nhiều.
Cánh tay phải được hắn quấn băng cẩn thận giờ lại bị xé tung. Khớp tay đã được
nắn lại toàn bộ nhưng vẫn còn ê ẩm đau do di chứng nhưng hắn đếch quan tâm.
Bước một chân lên trước, hạ thấp trọng tâm. Cánh tay phải đưa về đằng sau,
lòng bàn tay hướng ra ngoài. Bàn tay trái thì nắm chặt lấy bả vai phải, chiếc
áo choàng tân thủ cuộn quanh người.
Những hình xăm lập tức sáng lên, không khí bắt đầu bị hút vào mu bàn tay và tụ
lại thành một khối cầu phía lòng bàn tay, năm ngón tay khum lại như giữ lấy
khối cầu đó.
Tụ khí khoảng 2 giây, khi khối cầu đã lớn cỡ quả bóng bàn, năm ngón tay đột
ngột duỗi mạnh.
- Bùm... ùmm... !!!
Khối không khí bị nén chặt được giải phóng đột ngột tạo ra âm thanh như tiếng
nổ. Áp suất chênh lệch khổng lồ tạo ra một lực đẩy cơ thể Nam đi với một tốc
độ ban đầu nhanh khủng khiếp, lao thẳng về phía chiến trường. Cánh tay phải
chịu lực đẩy trực tiếp văng ngược về phía trước nhưng không sao, một khối cầu
không khí mới được trực tiếp hình thành ngay lúc đó.
- Pặp, pặp, pặp, pặp, pặp…
Hai chân liên tục chuyển động để bắt kịp và duy trì tốc độ ban đầu, chẳng mất
vài giây, Nam điên đã đến trước miệng cái hố do con Akuma đạp sập nhà, sập cả
hầm bên dưới tạo ra. Vừa vặn nhìn thấy con quái vật trong hình dạnh Thi đại ca
đang lao về phía đồng đội, Nam lập tức giậm chân, thuận theo quán tính đang
lao tới mà bay người vào trong hố, cánh tay phải cũng hướng về phía con quái
vật, đẩy mạnh.
- Xuỳnh... uỳnh... !!!
Lại là "Pháo không khí" nhưng lần này, năm ngón tay không xòe hẳn ra với dạng
phân tán nữa mà vẫn khum lại, chỉ hơi nới ra để kích hoạt rồi lại lập tức bóp
vào. Đoàn khí nén bị bắn ra theo một đường thẳng, chuẩn xác bắn vào người con
quái rồi như một quả chùy khổng lồ ấn bay nó sang một bên, ngã chéo xuống nền
đá vụn.
- Ầm… !!
Âm thanh khi cơ thể con Akuma tiếp xúc với mặt đất, va chạm mạnh mẽ làm cả nền
đá rung chuyển, một làn sóng bụi cũng theo đó cuộn lên.
Chạm đất, mặc kệ lực phản chấn đã vặn cho gần xái hết cả khớp vai, Nam lại một
lần nữa tụ khí, hình thành khối cầu.
Du cũng tranh thủ thời gian mà ốn định lại cơ thể, con búp bê Ám Dạ lập tức
nhảy dựng lên và năm con búp bê Ma Thỏ bỗng chốc xuất hiên quanh người. Tay
phải cầm khẩu P90 đã lên nòng, tay trái đã mất nên cây đũa phép được kẹp vào
hai ngón tay, ngón út và ngón áp út của bàn tay phải để lấy hiệu ứng hỗ trợ
vận chuyển tinh thần lực. Đồ án hính thập tự giá ngược trên trán lập lòe kéo
theo vô vàn sợi chỉ đen căng ngang khoảng không gian nơi con Akuma ngã xuống.
Trên đống đổ nát, một mảnh đá lớn cũng bị đẩy bay ra, lộ ra một đường hầm nứt
vỡ, Lực từ trong đó chui ra, không áo choàng tân thủ, cơ bắp cả người vồng lên
với mạch máu nổi hẳn ra ngoài như những con rết bò ngoằn ngoèo ngoài da thịt.
Trong đôi mắt, vài sợi tơ máu nổi lên trên lòng trắng nhưng con ngươi vẫn là
một màu nâu trong suốt chứng tỏ Lực đã ăn đồng thời cả hai viên thuốc kích
thích thể lực và tinh thần lực rồi. Cánh tay cơ bắp lực lưỡng gấp ba lần người
thường còn cầm theo một thanh thép phi 50 dài hơn 1 mét nữa.
Khói bụi tan đi, để lộ ra con Akuma mang lốt thằng Thi bị ép sâu xuống đống đá
vụn. Nó vùng mình, đứng lên, kệ cho những sợi chỉ vô hình quấn quanh người,
ngày một dày đặc. Nhìn lướt qua mấy "Con mồi" trước mặt đang cố gắn giãy chết,
nó bất giác nhếch miệng, nở một nụ cười.
Hít sâu, giậm chân, con Akuma tung người một cách bất thình lình và cùng lúc
đó, mạng liên kết tinh thần của Văn cũng vừa xây dựng xong. Một câu lênh "Xung
phong" không biết rõ từ ai phát ra, tất cả liền lập tức điên cuồng.
…..
Cách nơi diễn ra trận chiến của tiển phân đội hộ tống hơn nửa kilomet, tiểu
phân đội chiến đấu đang tìm cách đi vòng qua một dãy nhà mà trong đó có một
nhóm Akuma level 1 đang chiếm đóng.
Nhiệm vụ cảnh giới có bé Lan và Cỏ May đảm nhiệm. Thủy đang cố gắng liên lại
với tiểu phân đội hộ tống khi thấy họ yêu cầu liên lạc rồi khi bên mình kết
nối thì họ lại không nói gì và mất tín hiệu ngay sau đó. Vị trí của họ trên
màn hình máy định vị vẫn không hề thay đổi, vậy mà liên lạc bộ đàm lại bị ngắt
đột ngột thế này, chẳng lẽ… ?
Di chuyển đơn thuần thế này phải tránh được càng nhiều trận chiến vô ích càng
tốt, thế nên bấy giờ thằng Minh nhàn hẳn. Tranh thủ lợi dụng lúc thằng Thi
đang tàn phế, bây giờ mà còn không bắt nạt nó thì đợi đến bao giờ ? Thế là,
Minh bắt đầu giở tính bựa đời của mình ra, chơi lên người thằng bạn.
Trò đầu tiên mà Minh nghĩ ra đương nhiên là móc cứt mũi rồi bôi lên người
thằng Thi. Không thể cử động, Thi chỉ biết điên cuồng giãy dụa, la hét trong
vô vọng khi thấy lớp băng quấn trắng tinh trước ngực mình dần dính đầy cứt
mũi.
Nhưng cứt mũi móc một lúc rồi cũng hết, thế là Minh lại tiếp tục giở ra những
trò bẩn bựa hơn để tiếp tục cuộc vui cá nhân này. Nó cạo bựa răng bôi lên trán
thằng bạn, bốc cát rắc vào trong lỗ mũi thằng bạn, giật trộm lấy một sợi tóc
của Cỏ May trùng đôi lại xỉa răng rồi cuối cùng cũng dùng để ngoáy mũi thằng
bạn. May mà nó quên không mang theo cái món ăn ưa thích là "Mắm tôm" đấy chứ
không lại có vô số trò vui nữa rồi.
Minh đang vui vẻ chơi mấy cái trò chơi có tác dụng thắt chặt tình anh em với
thằng bạn thì bỗng nhiên, Thủy hoảng hốt khẽ hô :
- A… !
Nó vội vã quay đầu lại xem làm sao mà Thủy lại hốt hoảng thế thì thấy khuôn
mặt cô đã tái lại, hai cánh môi run rẩy và tay phải đưa lên, giữ chặt lấy tai
nghe bộ đàm. Lờ mờ đoán được có chuyện không hay xảy ra với tiểu phân đội hộ
tống ở lại rồi, Minh lập tức kích hoạt tai nghe bộ đàm của mình. Từ trong đó,
giọng nói run rẩy của cô nàng tân thủ tên Linh truyền vào trong tai nó :
- … Sập rồi… sập hết cả hầm rồi… ! Bọn em bị kẹt ở giữa một đoạn đường hầm
thoát hiểm còn nguyên vẹn…. Đằng trước bị đá sập lấp mất lối đi rồi… ! Đằng
sau thì bị quái vật đến đánh… !
- Tiểu phân đội bị tấn công ? Là kẻ nào ? – Thủy hỏi lại – Thầy trừ tà hay
Akuma? Là Akuma cấp 1 hay là cấp 2 ?
- Em không biết… ! Văn bảo bọn em vào hầm trước được một tí… Anh Du… Anh Nam…
cả Văn nữa còn ở bên ngoài… Ban nãy anh Lực cũng ra ngoài đó nữa… Đang đánh
nhau dữ lắm… !!!
- Ầm…. Á á á!!! – Âm thanh vọng ra từ trong tai nghe kèm theo tiếng la hét
của Linh trong đó.
Không cần phải nghe nữa, dù Akuma hay Thầy trừ tà mò đến thì tình trạng cũng
nguy kịch như nhau thôi. Đợi cả tiểu phân đội chiến đấu cùng trở về tất nhiên
là không kịp, chỉ có hơn 500 mét đường thẳng mà thôi nhưng làm gì có đường, đi
vòng vèo về thì quãng đường phải dài hơn gấp đôi là ít. Chỉ còn biện pháp là
để một thành viên chiến đấu trở về trước, không chiến thắng được thì ít nhất
cũng phải cầm cự được cho đến lúc cả tiểu phân đội trở về.
Thằng Thi thì phế hẳn rồi. Bé Lan thể lực không đủ. Vậy chỉ còn thằng Minh
phải đi thôi. Nó có thể nhảy qua các nóc nhà, di chuyển theo đường thẳng để về
đến chiến trường nhanh nhất, lại có thể sử dụng chế đội xả nhiệt trên đôi găng
tay chiến đấu và kỹ năng [Hook King] để di chuyển nữa.
Thế nhưng, một khi nó đi như thế thì sức mạnh của tiểu đội chiến đấu giảm đi
nghiêm trọng. Còn một điều nữa, trên đường di chuyển, nó có thể kéo đến sự chú
ý của một số con Akuma cấp 1 vẫn đang lảng vảng khắp nơi, và như thế, gánh
nặng cứ dồn lên vai của tiểu đội đi sau dọn dẹp.
Chủ ý đã hình thành trong đầu, Minh quay lại gật đầu với thằng bạn. Thi cũng
hiểu ý mà gật đầu đáp lại.
Không sao, chỉ cần còn hai thằng bọn nó ở đây, mọi việc sẽ đều ổn cả.
Trả lại thằng Thi một chiếc hộ không gian để giảm tải, nó nhảy phóc lên nóc
nhà cạnh đó, đôi găng tay {Hỏa Liên Hoa} đã xuất hiện, Minh xác định qua loa
phương hướng rồi bắt đầu di chuyển.
Hít sâu, giậm chân, tung người, đôi găng tay bốc lửa và [Hook King]….
………
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na