Người đăng: LucyTieuVux
.-o0o-.
Chúng ta đang đi xuống sâu hơn…?
Câu nói nghi hoặc hết sức nhẹ nhàng của Lala đối với những người ở đây chẳng
khác gì sét đánh qua tai vậy. Tại sao lại là “Đi xuống” trong khi mục tiêu mà
tiểu đội cố gắng suốt từ nãy đến giờ đều là đi lên…? Con Akuma có thể đi xuyên
tường, vậy mà không trở về mặt đất lại còn xuống sâu thêm, chẳng phải là càng
tạo điều kiện cho con quái vật đó ư? Giật mình, bàng hoàng và vô cùng sửng
sốt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Văn - kẻ dẫn đường.
Sững người lại không đến một giây, Nam điên là người đầu tiên phản ứng lại.
Khẩu súng phóng lựu vẫn kẹp dưới nách lập tức được kề lên vai, lưng hơi khom
xuống và nòng súng hướng thẳng vào đầu Văn – Cạch! Cạch! – đạn đã lên nòng.
Bằng tố chất người lính của mình, hắn lập tức làm ra phản ứng lại với thông
tin tình báo vừa có được. Chốt bảo hiểm chưa bao giờ đóng lại, ngón tay đã hơi
gì lên cò súng, cụm từ “Phản bội” đã xuất hiện trong đầu.
- Cạch… cạch…. Cạch… cạch… cạch…! – Nhìn thấy phản ứng của Nam điên, Du cũng
lập tức hành động theo, khẩu P90 chĩa thẳng, con búp bê Ám Dạ với hai con Ma
Thỏ cũng lập tức co người, hướng về phía cậu bé tên Văn sẵn sàng bổ nhào. Mấy
móng vuốt kim loại bật ra, hơi bấm vào trong nền đá.
Bị vô số vũ khí hướng vào người, Văn vẫn đứng đó, không một lời giải thích và
vẻ mặt cũng chẳng có một chút biến đổi nào. Mạng kết nối thông tin vẫn còn nên
cậu có thể cảm nhận được, cảm xúc giận dữ điên cuồng từ Nam điên, tâm lí đề
phòng và vô cùng tập trung cảnh giác của Du và còn cả sự nghi hoặc truyền đến
từ Thủy.
- Nhóc con! Mày định làm gì? Tại sao lại lừa bọn tao xuống dưới!? NÓI…!!! –
Nam điên hét lên với vẻ mặt dữ tợn, nòng súng đã dí sát vào thái dương cậu bé.
Văn không trả lời, cậu chỉ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Nam điên,
đôi con ngươi tím với những vòng sáng xanh xoay tròn làm cho Nam giật mình lùi
lại hai bước. Không giữ ánh mắt lại lâu hơn, Văn lại khẽ quay đầu, nhìn về một
điểm xa hơn, gần phía cuối đội hình.
Bị dọa lùi hai bước, Nam vô cùng tức giận, cái biệt danh “điên” của hắn cũng
không phải tự dưng mà có. Linh hoạt gạt một chốt khóa an toàn, Nam dứt khoát
buông tay cho khẩu súng phóng lựu rơi tự do xuống đất. Dưới chân bắt đầu phát
lực, tay phải vung lên, nắm lại, cả người lập tức lao vào…
Cậu bé vẫn không có phản ứng, cả người đờ ra như chấp nhận đứng yên chịu trận.
Áp sát trong khoảnh khắc, Nam lập tức xoay vai, vặn eo. Nắm tay trên cao vừa
bắt đầu hạ xuống thì…
- Nam. Dừng lại!!! – Một tiếng gọi vang lên bên tai, vọng cả vào tận sâu
trong đầu hắn nữa. Nam nhận ra giọng của Thủy. Người này, hắn không thể không
nghe. Lập tức gồng mình, giật vai lại cố gắng kìm hãm cú đấm đang hạ xuống.
- Hự!... Hự...! – Kiềm chế lại một đòn tấn công toàn lực đã phát ra rồi là
một việc vô cùng khó khăn, thậm chí còn có thể làm bị thương ngược lại người
ra đòn. Đây không còn là vấn đề mạnh hay yếu nữa mà nó thuộc về trình độ thấu
hiểu và vận dụng chiêu thức. Ngoại trừ một số thiên tài võ học ra thì những võ
giả khác đều phải lên tới một trình độ nhất định và tích lũy qua vô vàn kinh
nghiệm mới có thể hiểu được điều này. Cái đẳng cấp “Thu phát tự nhiên” đến
ngay cả hai thằng Minh và Thi, đã lên đến cấp “Phong Hào” rồi mà còn không đạt
được thì đừng nói gì đến Nam điên.
Đòn tấn công bị cưỡng chế dừng lại bằng cách đột ngột thay đổi hướng trọng tâm
cơ thể để giật cả bả vai về. Dây chằng bả vai bị chấn động mạnh và căng ra quá
cỡ làm cho cả một bên cánh tay nhức buốt. Mắt hắn trừng lớn, hai hàm răng cắn
chặt và mặt nổi đầy gân xanh. Vẻ mặt của Nam điên bây giờ trông dữ tợn đáng sợ
vô cùng nhưng hắn cũng thành công dừng cú đấm của mình lại khi nó chỉ còn cách
đỉnh đầu cậu bé kia không đến năm phân.
Nét mặt của Văn vẫn không một nét biến đổi, thậm chí là một cái nháy mắt cũng
không, như thể là cậu ta đã biết trước rằng mọi việc sẽ phải như thế vậy. Ánh
mắt vẫn như cũ, hướng về phía cuối đội hình. Nơi đó, Thủy đang chầm chậm đi
lên.
Khẽ vỗ vai ra hiệu cho Nam điên tự dời cơ thể cứng nhắc của mình sang một bên,
Thủy đứng đối mặt với Văn. Nhìn xuống cậu bé bỗng nhiên trở lên lạ lùng này,
cô bắt đầu hỏi:
- Tôi nghĩ rằng, cậu không có ý hại chúng tôi. Tại vì như vậy, cậu cũng sẽ bỏ
mạng lại nơi này và Cỏ May cũng sẽ không bao giờ để cho cậu làm thế… - Văn
chưa trả lời, chỉ im lặng lắng nghe. Thế nhưng, những người khác nghe Thủy nói
vậy mới kịp nhớ ra, Cỏ May mới là người mang “Tầm nhìn” chính thức. Cô vẫn
đứng bên cạnh cậu bé đó, cười nhẹ và khẽ gật đầu. Thủy nói tiếp:
- Vậy, tại sao cậu lại dẫn mọi người cùng đi xuống dưới? Chúng ta đều đã biết
năng lực của con Akuma này, vậy mà còn cố tình đi xuống thì chẳng phải là tự
sát sao…? Hãy giải thích, khi mọi người còn lắng nghe…
Một nét nhíu mày vô cùng nhẹ lướt qua trên mặt Văn, nếu không để ý sẽ không
thể nào nhìn ra được. Khẽ đưa mắt nhìn lướt qua một lượt toàn bộ mọi người ở
đây, Văn bắt đầu mở miệng, giọng nói đều đều, bình tĩnh đến không thực, khác
hoàn toàn với lần đầu tiên tự giới thiệu.
- Với tình hình này, chúng ta không thể lên được mặt đất. Dù mấy người các
ngươi có hi sinh toàn bộ thì kết quả cũng là toàn quân bị diệt. Nếu chỉ chạy
thục mạng và lấy sự hi sinh của đồng đội làm cái giá thì nhiều lắm cũng chỉ có
một hoặc hai người lên tới nơi. Các ngươi không cần phải hoài nghi suy đoán
của ta, vì kết quả này, trong lòng mỗi người các ngươi đều rõ hơn ai hết…
Cúi đầu, không ai dám phản bác. Trong đây, chỉ có cô nàng tân thủ tên Linh là
còn cảm thấy bàng hoàng và tay Lực, đầu óc đơn giản không thích nghĩ nhiều.
Còn lại, mấy đứa khác ít nhiều đều đã trải qua chiến đấu sinh tử nên kết quả
như vậy đều đại khái đoán được trước rồi. Chỉ là không ai muốn nói ra, tất cả
đều là đồng đội. Kề vai sát cánh bên nhau, vậy nên nếu có thể thì tốt nhất là
tất cả đều sống sót thoát đi. Giữ kín cái kết quả suy đoán đó trong lòng, cố
gắng chiến đầu vì bản thân mình, và vì người bên cạnh. Nhưng, một khi điều đó
đã được nói ra, thì hi vọng cũng coi như mất hết. Đến lúc đó thì ngay cả cái ý
muốn chạy trốn cũng không còn, chỉ đợi con Akuma đến giết.
Không kẻ nào nói gì nhưng từ mạng thông tin đa chiều, Văn vẫn nhận được vô số
thông tin phản hồi mang hàm nghĩa của những dòng cảm xúc không tin, bất cam và
thậm chí là phẫn nộ truyền về.
- Vậy, tại sao cậu lại dẫn dường đi xuống dưới, chẳng lẽ là chủ động đi tìm
con Akuma để chết sao...? – Với sự thành thực của mình, Thủy nhanh chóng kéo
lại vấn đề.
Vẻ mặt của Văn vẫn vậy không hề thay đổi, ý nghĩ yêu cầu Cỏ May sử dụng thêm
một lần khuếch đại tinh thần lực của chiếc vương miện thiên hà để gia tăng tầm
nhìn được gửi vào mạng chia sẻ.
Gật đầu đồng ý, May đưa tay lên khẽ búng vào chiếc vương miệng sáng bạc trên
đầu.
- Keeng…! – Tiếng ngân thanh thúy vang lên, cùng lúc đó mô hình lập thể trong
đầu từng đứa cũng nhanh chóng bành trướng, xuất hiện vô vàn những khu vực mới
xa hơn chỗ này. Chế độ [Bùng nổ] đã dùng hết rồi, chế độ [Cuồng nhiệt] trước
đó đã sử dụng một lần, lần này là lần thứ hai, chỉ khuếch đại 3 lần tinh thần
lực nhưng điều đó cũng có nghĩa tầm nhìn được tăng lên gấp 3 lần. Lại thêm vô
số bờ tường và đường hầm xuất hiện thêm trên mô hình lập thể.
- Như mọi người đã thấy rồi đấy, khoảng cách từ đây lên mặt đất là gần 200
mét. Nếu tính cự li quãng đường gần nhất, có nghĩa là đường thẳng và chúng ta
có thể leo lên được với góc nghiêng 60 độ so với phương ngang thì cũng gần 250
mét. Dọc đường đi bị cản bởi vô số bờ tường và theo như Cỏ May cho biết thì
chúng ta chỉ còn 18 khối chất nổ không tính đạn dược của mọi người. Vậy là
không thể phá thẳng lên như lúc chúng ta đi xuống được. Đi đường vòng để leo
lên từ từ thì ta nghĩ, con Akuma chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi yên.
Ngoài Cỏ May, đã luôn đoán được trước ra, ba đứa còn lại đều hơi lặng người.
Trong hoàn cảnh này thì đây là sự thật. Quãng đường phía trước khiến cho người
ta phải cảm thấy bất lực và tuyệt vọng trong lòng.
- Nếu cứ theo cách cũ, ta có thể đảm bảo rằng, khi lên được đến mặt đất, nhóm
ta sẽ còn không quá hai người, đó là còn chưa kể đến việc con Akuma tiếp tục
tập kích sau đó.
Dù không muốn công nhận, như trong lòng mỗi đứa đều lờ mờ có một dự đoán gần
như thế.
- Nhưng, ta có thể chỉ dẫn được cho các ngươi thoát khỏi nơi đây.
Lại một lần nữa sửng sốt, kẻ mà vừa rồi liên tục chứng minh rằng việc thoát
khỏi lòng đất là điều không thể thì bây giờ lại mởi miệng cam đoan có cách dẫn
cả bọn đi ra ngoài. Vô số thông tin mang hàm nghĩa nghi vấn lại từ mạng chia
sẻ truyền về.
- Chúng ta không thể lên được mặt đất chỉ vì con Akuma tấn công liên tục. Vậy
tại sao không tiêu diệt luôn con quái đó rồi hẵng đi lên?
- Thì cũng biết thế. Nhưng nó chui trong tường, đánh thế nào được? – Nam điên
mở miệng phản bác ngay.
- Vậy, nếu ta lôi được nó ra khỏi tường, các ngươi sẽ tấn công nó bằng hỏa
lực mạnh nhất của mình chứ?
- Đó là điều tất yếu!!! – Vẫn là Nam điên, hắn gân cổ lên gào, con quái vật
này đã làm hắn ức chế vô cùng lâu rồi.
- Ồ! Vậy thì chuần bị đi, nó đến rồi. Sẵn sàng chấn động sau 10… 9… 8... 7…
“Con Akuma sắp đến…?” Mấy đứa cựu binh lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng
chiến đấu, tân thủ thì lại vội vã tụ lại chỗ Cỏ May và cậu bé Văn đang đứng.
- 6… 5…
Tiếng đếm ngược của Văn vẫn đều đều vang lên làm cho sự khẩn trương càng thêm
gia tăng và dồn nén. Đúng lúc đó, trong đầu mấy đứa cựu binh đột nhiên hiện
lên một ý nghĩ:
- “Nhanh, chạy về phía này, thu gọn đội hình. Toàn bộ nơi này sắp sửa phát nổ
rồi.”
Đoạn tin không hề có chữ kí, chỉ là ý nghĩ nên cũng không phát ra âm thanh
nhưng ba đứa còn lại đều tự biết đó là Cỏ May gửi tới. Lập tức làm theo không
chút nghi ngờ. Mà tại sao lại còn cái gì “Chấn động” rồi “Phát nổ”…? Không còn
đủ thời gian để mà thắc mắc, toàn bộ tiểu đội đều bị Cỏ May ra hiệu cho cúi
xuống, chỉ riêng con Búp bê Ám Dạ là còn đứng thẳng và Thủy cùng với tấm khiên
{Băng Sương} chắn lên đầu, sẵn sàng ứng phó với trần nhà đổ sập.
- 4… 3… 2… - Văn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay là một thiết bị hình
hộp với một nút bấm đỏ nhô hẳn lên trên. Bên cạnh nút đỏ là một màn hình điện
tử nhỏ bé thô sơ, hiển thị hình ảnh bằng một tập hợp những dấu chấm và hai màu
trắng đen. Du nhìn lướt qua và nhận ra, đây là bộ kích hoạt chất nổ từ xa mà
hai đại ca mới khoe hắn vài hôm trước, chỉ cần đặt mã bốn số kích hoạt cho ống
chất nổ, sau đó nhập mã đó vào bộ kích hoạt và khi nhấn nút đỏ, toàn bộ những
ống chất nổ có cùng mã kích hoạt như vậy đều phát nổ. Trên màn hình điện tử,
hai dãy số đang nhấp nháy: [1315] [17] – Mã kích hoạt [1315] cho [17] ống chất
nổ đồng thời.
- 1… Nổ! – Ngón tay nhỏ bé nhấn vào nút kích hoạt. Ngay sau đó, toàn bộ tiểu
đội như cảm thấy dưới chân mình rung chuyển. Tiếng nổ đến sau một phần ngàn
giây.
- RUỲNH…! – Mười bảy ống chất nổ kích hoạt cùng lúc, những tiếng nổ phát ra
chồng lên nhau tạo thành một âm thanh duy nhất đập vào màng nhĩ mỗi người.
Không có ánh sáng nhưng mắt ai cũng hoa lên, vì chấn động dữ dội dưới chân và
vì âm thanh vô cùng to lớn.
- Ầm… Ầm… Ầm… ! – Sau tiếng nổ đầu tiên đó, vô số âm thanh đổ vỡ liên tục nối
tiếp vang lên. Tường đá cứng có một đặc điểm, đó là bản thân quá cứng, chấn
động phát ra tại một điểm sẽ không lập tức gây đổ vỡ và triệt tiêu mà nó sẽ
truyền dọc theo bức tường. Như vậy, chỉ có hai trường hợp xảy ra, đó là chấn
động hoàn toàn triệt tiêu, hoặc là cả mảng tường đều đổ sập. Lần này, 17 ống
chất nổ đồng thời kích hoạt, các chấn động cứ truyền đi, gặp gỡ, giao thoa và
đồng pha lên với nhau nên sức phá hoại càng thêm kinh khủng. Cả một khoảng
không gian phía bên trái tiểu đội ầm ầm nứt vỡ, có đôi chỗ còn nát luôn thành
vụn phấn. Những vết nứt cấp tốc lan đến, trần hầm bên trên sụp từng mảng xuống
đầu tiểu đội nhưng đều bị con búp bê Ám Dạ và Thủy cắn răng hứng lấy rồi gạt
hết về một bên. Sàn nhà dưới chân cũng chịu chung số phận, những vết nứt do
chấn động chằng chịt lan đi cùng với từng tảng đá lớn từ bên trên sụp xuống
đục ra vô số lỗ thủng khổng lồ, lộ ra cả một khoảng không gian to lớn nơi tầng
dưới.
Những vết nứt lan đến nơi cả bọn đứng, vài đứa hoảng sợ lùi lại nhưng đều bị
Cỏ May ngăn. Trong đầu ba đứa được kết nối lập tức hiện lên hình ảnh của không
gian tầng dưới. Đó, là một đại sảnh ngầm rộng lớn, cao cỡ hơn ba chục mét với
những cây cột trụ có đường kính lên đến hai, ba mét, đây cũng là một nơi giống
như chỗ tiểu đội cứu được Lala vậy. Nơi vết nứt chạy qua, nền đá vỡ ra tan
nát, gồ lên thành từng mảng nhưng lại không sập xuống tầng dưới, bởi vì vị trí
tiểu đội đứng hiện giờ lại vừa vặn đúng vào chỗ mà đỉnh một cột đá lớn bên
dưới chống vào, đỡ lấy.
Âm thanh rơi vỡ vẫn còn ầm ầm bên tai, cát bụi và vụn đá loạn xạ tung lên, sự
đổ vỡ vẫn còn đang tiếp diễn thì Cỏ May đã động.
Đôi mắt vẫn nhắm, May đi đến sát mép cột chống, mặc kệ từng tảng, từng tảng đá
to nhỏ rơi lướt qua bên người. Hành động này làm cho mấy đứa còn lại sợ đến
thót cả tim, Thủy vội vã nâng lá chắn chạy theo sau.
- Cạch… - Tiếng ổ quay đưa đạn vào vị trí cỏ mổ của khẩu {Nerf Spectre} bị vô
vàn âm thanh ầm ầm che lấp. Cỏ May duỗi thẳng cánh tay phải, đưa bàn tay cầm
theo khẩu súng ra trước người, nòng súng hướng về phía đại sảnh ngầm bên dưới.
- Bằng! - Âm thanh không lớn lắm nhưng cũng khác hẳn với lúc xạ kích bình
thường. Khẩu súng này hoạt động theo nguyên lý nén khí và bắn khối khí đó đi,
hoàn toàn không dùng thuốc phóng nên lúc xạ kích chỉ phát ra những tiếng
“tạch… tạch” nho nhỏ mà thôi. Có tiếng nổ thế này, chứng tỏ Cỏ May vừa sử dụng
một viên đạn đặc biệt của mình.
Ánh sáng xanh lục lóe lên từ nòng súng, hình thành một vòng tròn ma pháp trận
bằng ánh sáng rồi nhanh chóng tản đi, đầu đạn như xé toạc không khí bắn thẳng
xuống nền của gian đại sảng bên dưới. Cả không gian bỗng nhiên bừng lên một
màu xanh lục rồi lập tức tắt đi. Viên đạn Cỏ May vừa dùng là viên [Mộc] trong
bộ 5 viên đạn ma pháp của mình.
Ánh sáng cứ đột ngột hiện lên rồi tắt đi như hư ảo, với cát bụi và đổ vỡ bốn
bề thế này, mắt thường chẳng thể nhìn thấy được cái gì. Thế nhưng, từ hình
chiếu [Thiên Nhãn] được truyền thẳng vào trong óc, bọn nó thấy, nơi đầu đạn
của Cỏ May rơi xuống, một gốc thực vật mạnh mẽ vươn mình theo sự bừng lên của
ánh sáng. Rồi bằng một tốc độ không thể tin được, nó lan ra, chiếm lĩnh toàn
bộ khoảng không gian dưới nền đại sảnh.
Vẫn còn ngỡ ngàng khi chứng kiến vẻ đẹp của sự hủy diệt và tái sinh diễn ra
cùng một lúc, một âm vọng từ tận sâu trong óc lập tức kéo cả lũ về.
- “Nam. Lập tức dùng súng phóng lựu công kích liên tục vào tảng đá sắp rơi
qua chỗ này” – Ý nghĩ truyền đến, không có dài dòng như lời nói mà nó nhanh
chóng và lập tức được thấu hiểu ngay. Kèm theo đó, là hình chiếu tảng đá đang
rơi, cự li tính toán chuẩn xác, góc độ nòng súng và cả một bộ đếm ngược thời
gian công kích hiện lên trong đầu.
Thầm hô một câu “Quái vật”, Nam lập tức kề súng lên vai, nòng súng hướng về vị
trí đã được đánh dấu trong đầu. Một giây sau, tảng đá có hình dáng y như trong
đầu lao ra khỏi lớp khói bụi, xuất hiện trong tầm mắt hắn và thời gian thì vừa
khớp với bộ tính giờ. Lập tức bóp cò.
- Xuỳnh…! – Cự li gần nên đầu đạn ra khỏi nòng súng và va vào mục tiêu gần
như cùng một lúc. Mảng tường lớn lập tức vỡ ra làm tư. Vừa định vẩy súng theo
một mảnh bất kì thì thông tin mới lại hiện lên trong đầu, nó yêu cầu Nam lập
tức công kích vào một mảnh tường được chỉ định trong bốn mảnh vừa rồi. Lần này
kèm theo, vẫn là góc độ và cự li tính toán chuẩn xác cùng với một dòng thời
gian ước đoán. Lập tức tuân theo, Nam tự nhiên có cảm giác buồn cười, hắn thấy
mình cứ như là bộ đội cao xạ thực hiện tấn công mục tiêu phía dưới đường chân
trời vậy, ngắm bắn hoàn toàn qua tình toán của đài chỉ huy và bắt đầu tấn công
máy bay địch trước cả khi nhìn thấy.
- Xuỳnh…! – Mảng tường bị chỉ định tấn công nổ tung, nhưng lại không vỡ vụn
ra như trong tưởng tượng của Nam điên. Trong số những mảng đang bắn ra tung
tóe đó có một khối hơi to hơn bình thường. Hình chiếu tinh thần lực về cái
mảng to hơn ấy lập tức xuất hiện trong đầu. Trừng mắt kinh ngạc, thì ra đó
chính là con Akuma vẫn tập kích tiểu đội suốt từ nãy đến giờ. Sự giận dữ vô cớ
cấp tốc dâng lên trong lòng, Nam nghiến răng, khẩu MGL liên tục khai hỏa. Do
đã được chứng minh từ trước rồi nên lần này, hắn tuân theo chỉ dẫn xạ kích một
cách không do dự. Con Akuma liên tục bị những vụ nổ hất tung lên, điên tiết
trong tiếng kêu gào. Xạ kích theo chỉ dẫn, những cú bắn chuẩn xác lạ thường,
thậm chí, có hai viên trong số đó không ngắm thẳng vào người con Akuma mà bắn
vào một tảng đá đang rơi bên cạnh để áp lực của vụ nổ hất con quái vật về,
không cho nó bị đẩy đi quá xa.
Không chỉ Nam điên, trong đầu của Thủy cũng xuất hiện những câu lệnh tương tự.
Con Akuma đã lộ mặt, nguy cơ bị tập kích bất ngờ cũng không còn nên Thủy đưa
tấm khiên {Băng Sương} cho Lực giữ chắn đá rơi xuống hộ. Còn bản thân, cô nâng
khẩu {Hoa Tuyết 04} lên, cho nó tì vào một bên eo, gạt nẫy chế độ tấn công thứ
nhất và bắt đầu khai hỏa.
- Kình!... Kình!... Kình!... Kình!... Kình!… - Âm thanh dày đặc và một cơn
mưa đạn bay ra ngoài. Bốn nòng súng khai hỏa lần lượt với một tốc độ nhanh
kinh hoàng. Bão đạn cuốn đến, nhưng mục tiêu của Thủy lại không phải là con
quái vật. Những đầu đạn với lực xuyên thấu cực mạnh cày nát vô số mảng tường
đá rơi gần chỗ cho Akuma ra, không cho nó cơ hội chui vào đó tránh đòn.
- Cạch… - Chỉ vài giây sau, Nam điên hết đạn. Khẩu MGL của hắn ổ đạn xoay
vòng chỉ có sáu viên thôi nên không thể xả vô tận ra như của Thủy được. Hắn
hết đạn, và con Akuma cũng đã rơi xuống đến nền sảnh ngầm bên dưới.
Hứng trọn mấy viên đạn bộc phá của Du, lại cũng không ít đạn súng máy của
Thủy, vỏ ngoài con Akuma bây giờ trông tơi tả dễ sợ. Nhưng có hề gì! Lũ người
kia chỉ sử dụng vũ khí thông thường, không tấn công bằng Innocence thì làm sao
hạ gục được nó. Chỉ cần còn lại một mảnh cơ thể, là đủ để níu lại sợi xích tâm
tinh trói buộc linh hồn hạt nhân, vậy là nó bất tử. Thêm một chút thời gian
nữa để cơ thể tái tạo lại, nếu có vài cái linh hồn con người ăn cho đỡ đói thì
còn tuyệt hơn, rồi sau đó, nó lại có thể quay lại để tiếp tục phá hủy và giết
người.
- Rầm… - Lưng vừa có cảm giác va chạm với nền nhà, vậy là ngon, nó có thể
trực tiếp lặn xuống mặt đất mà trốn đi, tìm một cơ hội tập kích mới. Lũ người
này chắc chắn sẽ chết sạch...
Giữa cơn mưa đạn từ bên trên trút xuống, nó lật mình, thực hiện động tác nhao
đầu, lặn trở về với lòng đất ấm áp quen thuộc. Gần như đã tưởng tượng ra cái
cảm giác mềm mại của mặt đất khi đâm đầu vào, cùng với từng lớp đá như được
làm từ bánh pudding lướt qua da thì…
- Ầm….
- Ớ!!! Làm sao thế này…!!?
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn...
... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan Thi
Phụ tá : Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na