Thương Vong...


Người đăng: LucyTieuVux

.-o0o-.

Đâu đó, giữa tầng tầng lớp lớp mê cung ngầm bên dưới thành phố cổ Martel.

- Kình!... Kình!... Kình!... Kình!... Kình!… - Tiếng súng nổ dày đặc vang lên
cuốn bay lớp bụi thời gian đã phủ lên những bức tường đá nơi này hàng trăm năm
qua.

Thủy đứng ở vị trí đầu của một hành lang ngầm, cái áo choàng dài đã bị cởi ra
để lộ bộ giáp vũ trang bên trong, Hoa Tuyết 04 tì một bên hông với dây đeo
quàng trên vai liên tục khạc ra từng chuỗi đạn vào bất cứ vị trí nào Cỏ May
chỉ định.

Khi không có hiệu quả khuếch đại của chiếc vương miện thiên hà thì tầm nhìn
[Thiên Nhãn] của May chỉ có hơn 100 mét một chút mà thôi. Nếu con Akuma láu cá
vượt ra khỏi phạm vi này rồi ẩn mình nằm yên trong những bức tường đá thì cô
không thể nào phát hiện được. Từ sau khi Vân Anh thức tỉnh năng lực đến giờ,
con Akuma đã dùng cách đó vài lần để tập kích cả bọn. Thế nên, trước khi tiến
vào một đoạn đường ngầm nào đó, Cỏ May sẽ chỉ ra những chỗ tường dày, những vị
trí mà còn Akuma có thể ẩn nấp và Thủy sẽ thử tấn công.

Thu lại cây súng dài sau khi đã cày cho một đoạn tường đá thủng lỗ chỗ, Thủy
nhìn về phía Cỏ May, ánh mắt như muốn hỏi xem đã có thể đi được chưa?

Nhíu mày tập trung một thoáng rồi khẽ gật đầu, May không nhìn thấy bất cứ sự
chuyển động nào trong những bức tường nơi bị đạn đục qua. Có lẽ, con Akuma
không đứng rình trong đoạn tường này nên khả năng để cho cả tiểu đội an toàn
đi qua là rất cao.

Nhìn thấy cái gật đầu của Cỏ May, Thủy lập tức đứng tránh qua một bên rồi phất
tay ra hiệu cho mấy đứa đằng sau nhanh chóng tiến lên.

Bây giờ, Thủy đã thấy rõ sự đánh sợ của Akuma khi tiến hóa lên level 2. Sức
mạnh và năng lực đặc biệt tăng thêm thì không phải nói, điều đáng sợ nhất ở
đây là “Chúng” bắt đầu biết “Suy nghĩ” chứ không còn là một cỗ máy vô tri chỉ
hành động theo bản năng như bọn level 1 nữa. Biết không thể giết được hết tiểu
đội luân hồi một cách dễ dàng, con Akuma láu cá đã đi trước một bước mà phá
hủy hết một đoạn đường ngầm dẫn thẳng lên mặt đất buộc tiểu đội phải vòng đi
đường khác. May mà trong nhóm có đứa biết “Hack map”, em búp bê biết hát cũng
bắt đầu trợ giúp chỉ đường nên dù lối đi có liên tục bị phá hủy nhưng tiểu đội
vẫn từ từ tiến đến gần mặt đất.

Vẫn là con búp bê Ám Dạ đi trước mở đường, vài mét sau lưng nó là Nam điên với
súng phóng lựu đã lên nòng trên vai. Tiếp sau nữa là mấy người tân thủ gần như
không có sức chiến đấu, em búp bê Lala cũng ở đây, ghé vai đỡ lấy bà cô Hoàn
giúp bắt kịp với tốc độ di chuyển của tiểu đội. Cô bé Vân Anh vẫn như người
mất hồn được Linh nắm lấy bàn tay mà kéo đi. Ánh sáng vàng óng ánh tỏa ra từ
trái cầu nho nhỏ lơ lửng cạnh người không đủ để sưởi ấm cho chủ nhân của nó,
cú sốc từ nỗi sợ hãi tử vong vẫn còn hiện rõ trên nét mặt của cô bé tóc xoăn
này.

Cỏ May đi sau nhóm tân thủ, đôi mắt nhắm chặt và hai hàng chân mày nhíu lại
với nhau, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào [Thiên Nhãn]. Kỹ năng như dựng
lại một khối hình chiếu 3D trong đầu Cỏ May, kèm theo đó là vô số hình ảnh ở
bất cứ vị trí nào mà cô muốn. Những hình ảnh ở nơi có ánh sáng chiếu vào thì
chân thực còn những nơi không có ánh sáng thì lại như hình đồ họa lập thể vậy.
Quản lí một lúc quá nhiều thông tin, lại phải tập trung cao độ để không bỏ sót
bất kì chi tiết nào, cả tinh thần và trí lực của Cỏ May đều chưa đủ để đảm
nhiệm khối lượng công việc như thế này. Cô đã bắt đầu xuất hiện cảm giác quá
tải và mệt mỏi tinh thần. Cái này cũng giống như việc cài các phần mềm đồ họa
hiện đại vào một cái máy tính chạy Win7 vậy, nhẹ thì giật, lag, nặng thì treo
máy hoặc sập nguồn.

Du và Lực đi sát bên Cỏ May, vừa để bảo vệ cô, vừa để giữ an toàn cho ông lão
trên lưng của Lực, hai người này đều quan trọng như nhau. Mất Cỏ May, team coi
như mù mà không may để ông lão bị giết thì chẳng ai lường trước được em búp bê
biết hát kia sẽ làm ra chuyện gì. Thủy đi cuối cùng, thay thế thằng Minh làm
tanker đoạn hậu. Cây Hoa Tuyết không bị cất đi mà để treo bên hông, tay trái
nhấc tấm lá chắn lớn lên, đề phòng bị tập kích bất ngờ.

Tiểu đội lặng lẽ mà nhanh chóng di chuyển, ai cũng muốn thoát ra khỏi cái nơi
khốn nạn này, cái nơi mà có một con quái vật lúc nào cũng rình rập trong bức
tường nào đó và sẵn sàng xồ ra giết người.

Đoạn đường ngầm được xác định an toàn đã đi qua hơn một nửa, bỗng nhiên, Cỏ
May đột ngột dừng lại và ra hiệu cho tất cả mọi người làm theo.

Dừng lại là chuẩn bị chiến đấu, dường như đó đã trở thành một phản ứng có điều
kiện hết sức tự nhiên của cái tiểu đội này.

- Nam, dùng đầu đạn đặc bắn thử vào nền nhà trước mặt con Ám Dạ khoảng 1 mét
xem sao – Cỏ May nói trong khi đôi mắt vẫn nhắm.

Lập tức chấp hành mệnh lệnh, Nam khẽ xoay ổ đạn của khẩu súng phóng lựu để
viên đạn có đầu bằng thép đặc lắp vào vị trí nòng.

- Xuỳnh! – Đầu đạn đặc bắn thẳng xuống nền nhà, do không thể phát nổ nên nó
để lại một cái lỗ to đầu ngón chân vậy. Những mảnh đá vụn nơi bị bắn vào vỡ ra
tung tóe, vài vết nứt vô cùng nhỏ từ lỗ đạn lan ra bốn phía. Viên đạn đặc biệt
này được thiết kế không phát nổ mà chỉ gây sát thương bằng lực va đập trực
tiếp. Vậy thì bình thường, khi bắn vào một bức tường đá, nó chỉ có thể để lại
một cái lỗ như vậy thôi. Nhưng lần này…

- Rắc… crắc… crắc…! – Những vết nứt nhỏ li ti nhanh chóng lan ra bốn phía và
rồi - ẦMMMM…! – Toàn bộ một khoảng nền đá vỡ ra tan nát và rơi xuống tầng dưới
cách đó hơn chục mét.

Cả bọn vội vàng lùi lại, đưa ánh mắt sợ hãi về phía lỗ hổng trên nền nhà. Lúc
đó nếu Cỏ May không phát hiện ra mà để cả bọn đi lên đó, nền nhà đột ngột vỡ
ra kéo tất cả mọi người xuống thì…

- Con Akuma đã làm nền đá nứt ra từ trước rồi. Nếu chúng ta đi lên đó, tổng
trọng lượng nặng quá là nền sẽ tự vỡ ra. Mọi người quay lại đi đường khác
thôi. – Cỏ May thở dài nói và là người đầu tiên quay lại, những người khác
cũng lục tục quay theo.

Thủy đứng tránh về một bên, dựng tấm khiên {Băng Sương} lên tường rồi tựa lưng
vào đó. Cô nhường đường để tiểu đội thực hiện đảo ngược đội hình và tiếp tục
tiến lên. Con búp bê Ám Dạ đã bò qua trước mặt Thủy, Nam điên cũng vậy.

Mấy tân thủ thiếu hụt tố chất quân sự và chưa được huấn luyện nên mỗi khi thực
hiện thay đổi đội hình đều có một chút hỗn loạn. Khi đến lượt mình chuyển
hướng, họ lộn xộn quay đầu, bước đi chẳng theo một trật tự nào cả. Khẩu súng
ngắn được phát cho bị nắm chặt trong tay, để trước ngực hoặc ôm trong lòng.
Thậm chí đến khóa an toàn không có ai nhắc nên cũng chẳng được mở ra. Đúng cái
lúc hơi lộn xộn đó, một bóng đen bất chợt chui ra từ trong trần nhà, nơi vị
trí ngay trên đầu đám tân thủ.

Hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán, Cỏ May giật nẩy người lên trong khi còn chưa
có ai nhận thấy. Vội vàng vung tay, chĩa khẩu súng ngắn về phía bóng đen đang
buông xuống. Bóp cò…

…..

Nằm trong một bức tường, con Akuma vô cùng bực mình. Rõ ràng là nó hoàn toàn
di chuyển trong tường và khuất tầm nhìn vậy mà sao lũ người kia còn phát hiện
được ra mỗi khi nó đến gần. Có một số lần nó đếch thèm đi nữa, hình như lũ
người kia đang tìm đường trở về mặt đất nên nó chọn lấy một bức vách nào đó mà
nhóm người buộc phải đi qua và nằm yên trong đó đợi, đợi cho đến khi nào bọn
kia đi qua là mình chỉ việc lao ra và giết.

Lần đầu tiên phục kích kiểu đấy nó thành công, con mồi của nó là cái đứa to
con đi rõ xa đằng trước. Thành công lao được vào con mồi, móng vuốt của nó đã
cào ra cả nửa bộ ngực của đối thủ rồi nhưng tại sao nó không thấy máu như bình
thường. Con mồi không kêu gào sợ hãi và gục xuống dưới chân nó mà còn quay lại
tấn công. Cùng lúc đó thì lũ người bên dưới cũng bắt đầu xả đạn buộc nó phải
trốn lại vào trong tường.

Tấn công chẳng được gì, lại còn bị mấy cái gai trên người con mồi đâm cho vài
lỗ làm nó cay cú lắm nên nhất định phải giết được hết bọn này nó mới hả giận!
Không, phải hành hạ chứ!! Phải kéo từng đứa vào trong tường, phải nhấm nháp sự
đau đớn và sợ hãi của bọn chúng thì nó mới thỏa mãn được! Còn cả cái cảnh lũ
con người vật vã với cái chết đau đớn đến một cách từ từ nữa chứ! Rất đẹp!!!

Lại nằm yên phục kích một lần nữa, lần này nó vồ mấy con mồi mềm mại đứng chen
chúc ở đoạn giữa đàn. Lặng lẽ nằm chờ và liên tục thán phục chính bản thân
mình vì đã nghĩ ra cái cách rình mồi thiên tài như vậy.

Lũ con mồi đã xuất hiện ở đoạn đầu hành lang, chỉ còn cách chỗ nó khoảng ba,
bốn mươi mét nữa thôi. Sự hưng phấn không thể kiềm chế được làm cả người nó
hơi run rẩy, nó dường như đã ngửi được thoang thoảng vị máu tươi. Vừa co người
lại để chuẩn bị cho một cú vồ chớp nhoáng thì…

- Kình!... Kình!... Kình!... Kình!... Kình!… - Vô số âm thanh đáng ghét vang
lên bên tai, nó nhìn thấy một trong số những con mồi đang ôm một cây súng dài
và khạc đạn không thương tiếc vào vị trí nó đang trốn.

“Vậy là thế quái nào… ???"

Gào thét trong lòng, nó vội vàng lao ra khỏi chỗ trốn. Không phải là nó sợ đâu
nhé, vũ khí bình thường chẳng làm gì được nó nhưng nó ngại là ngại cái ánh
sáng vàng đáng ghét và kẻ có cây súng bắn ra quả cầu lửa thôi. Nhanh chóng lẩn
đi mất hút, nó vô cùng khó hiểu trong lòng. Nó làm sao lại bị phát hiện được
nhỉ...? Hay là bọn kia cũng có đứa nhìn được xuyên tường như nó??? Mà cũng
không thể nào, nếu có đứa biết nhìn qua tường thì ban nãy nó đã chẳng phục
kích được thành công. Nghi hoặc, tự hỏi… Vô số câu hỏi vượt quá khả năng suy
luận xuất hiện trong cái đầu mới sinh ra ý thức làm nó phát điên cả người.

Thử thêm vài lần mai phục nữa, nhưng lần nào vị trí nó nấp cũng bị đạn bắn vô
làm nó không thể yên tâm mà tiếp tục phục kích. Điên tiết, đã không giết được
thì nó chuyển sang phá hoại. Bất cứ con đường nào dẫn lên mặt đất mà bọn người
kia sắp phải đi qua đều bị nó phá sạch. Thoải mái nằm trong một cái cột đá, nó
khoái trá nhìn đám người kia loay hoay giãy giụa. Dù vẫn chưa hết tức nhưng
điều này cũng giúp nó cảm thấy khá hơn rất nhiều.

- Đường đấy cụt rồi, quay lại đi các em…! – Vừa đắc ý nhìn, nó vừa thuận
miệng đệm vài câu bỡn cợt, dù là chẳng ai nghe.

- A!! Đi vòng à!!? Đúng rồi, vòng đấy, vòng đấy… Vòng một vòng lớn vào…

- Ơ! Thế lại bắn à!? Thôi thôi, anh có ở đó đâu, bắn làm gì cho phí đạn !
Bắn… ? – Hình như, một thứ linh cảm chợt lóe lên trong đầu. "Đúng rồi, là bắn
! " Nó để ý thấy, từ nãy đến giờ, mỗi khi tiến vào một đoạn hành lang mới, cái
lũ người kia lại vãi đạn lung tung vào bờ tường. Lúc trước như vậy, cho đến
tận bây giờ, khi nó chẳng thèm rình trong tường nữa vẫn vậy.

"Ồ ! Sao thế nhỉ... ? " Ý thức non nớt của nó lại bắt đầu tự hỏi. Lại qua thêm
vài lần nhìn xem nữa, nó lớn mật đưa ra một phán đoán : "Thực ra thì cái bọn
con mồi kia có biết là mình có trốn ở trong tường hay không quái gì đâu. Bọn
nó cứ bắn thử trước một loạt đạn xem có động tĩnh gì không rồi mới tiến vào
đấy mà. Vậy thì nếu mình cứ nằm trong tường, mặc kệ mấy viên đạn đồ chơi bắn
qua tí là bọn nó sẽ tự động ùa cả vào trong vòng tay của mình ngay thôi đấy mà
" - Mỉm cười, con Akuma lại một lần nữa rời khỏi cây cột đá thoải mái của
mình.

…..

- Pặc!... - Âm thanh của khẩu nén khí cao áp lực chỉ như một tiếng bật nút
chai vang lên nghe mờ nhạt. Bộ móng vuốt của con Akuma cắt ra một vệt dài bạc
trắng kéo dài từ trần hầm xuống đến nền đá cứng.

- Á aaaaaa… ! – Trong một tiếng hét thảm, con Akuma đã chìm nhanh vào trong
nền đá.

Giữa nhóm tân thủ, bà cô Hoàn ngã xuống, lưng tóe đầy máu tươi. Những kẻ khác
thì lập tức trở lên hoảng loạn, cuống cuồng lao người qua một bên, tránh xa
nơi đó.

- BÌNH TĨNH ! CẨN THẬN BỜ TƯỜNG ! – Bị tấn công, lại thấy biểu hiện của đám
tân thủ, Thủy lập tức tái mặt hét lớn. Nhưng có vẻ như, trong cơn hoản loạn và
nỗi sợ hãi tột cùng, chẳng ai còn để ý đến những gì xung quanh nữa, họ đều
nháo nhào chạy chốn, cốt sao cho xa cái nơi con Akuma vừa nhao xuống là được
rồi.

Cái sự hoảng loạn nhốn nháo của đám người kia đúng là rất hợp ý với con Akuma,
nó lập tức lật người, di chuyển đến một khoảng tường nơi con bé có cái quả cầu
ánh sáng lùi tới. Quả cầu đáng ghét đang ở trước mặt nó và ánh sáng bị chính
thân hình con bé cản lại, bóng lưng in trên bờ tường một mảng tối tăm. Hai
cánh tay xương xẩu vươn ra khỏi tường, chộp xuống…

- Á Á Á ! – Tiếng hét chói tai vang lên kèm theo ánh sáng chói lòa, nhưng lập
tức im bặt ngay sau đó, ánh sáng mãnh liệt cũng đột ngột bị tắt đi.

Cả khoảng hành lang như tối xầm hết lại, cường độ ánh sáng biến đổi đột ngột
làm cho thị giác không tài nào theo kịp nên tạm thời đánh mất đi khả năng vốn
có của mình.

Cựu binh thì bất ngờ, mấy tân thủ thì sợ đến chết lặng cả người đi, không gian
u ám bỗng nhiên yên tĩnh một cách bất thường.

Không để cho tình trạng đó tiếp diễn, gần như là chị cả của tiểu đội này, Thủy
lập tức phản ứng lại.

- BẬT ĐÈN! BẬT ĐÈN! Lập tức đứng dậy, NGAY !!! – Hét lớn, cây đèn pin nhỏ lúc
nào cũng đeo bên hông được rút ra, kích hoạt và bị đáp văng xuống nền.

- Ckong… Ckong… Ckong… Ckong… Ckong… ! – Âm thanh vỏ kim loại của cây đèn bị
va vào nền đá đánh thức tiểu đội ra khỏi cơn chết lặng, ánh đèn xanh lạnh lẽo
loang loáng quay vòng, chiếu nên từng khuôn mặt tái xám đi vì sợ hãi.

- Xoạt… xoạt… xoạt… Tách… tách… ! – Vài ánh đèn bật mở, cựu binh đã lập tức
chấp hành. Vô cùng hoảng loạn nên tay chân cực kì run rẩy và lóng ngóng nhưng
tân thủ cũng bật được đèn của mình nên sau vài giây tiếp. Ánh sáng lại chiều
trong con đường hầm.

Linh nắm chặt cây đèn bằng cả hai bàn tay đầy mồ hôi lạnh, cô ép sát nó vào
ngực và chĩa ánh sáng ra bên ngoài. Nỗi sợ hãi như một quả tạ vô hình ép lên
lồng ngực khiến Linh không tài nào thở nổi, lý trí gần như mất quyền điều
khiển với cơ thể để nó cứ run lên không ngừng và lạnh dần đi như rơi vào hố
băng vậy. Cố gắng chống cơ thể lên bằng đôi chân đã mềm nhũn của mình, Linh
gian nan đứng dậy.

Trong khi đứng lên, tay Linh chống xuống để đặt lực và hình như, cô chạm vào
cái gì đó thì phải. Khẽ xoa mấy đầu ngón tay lại với nhau, Linh cảm thấy cái
thứ dính vào tay mình ướt, hơi ấm và có đôi phần dính dính. Tanh và bằng ánh
sáng yếu ớt khuếch tán từ mấy cái đèn pin, Linh nhận ra đó là máu. Máu.. ? Sao
lại có máu ở đây ? Linh không bị thương còn cô Hoàn thì nằm nơi xa…

Nghi hoặc, Linh kéo ánh sáng của cây đèn trên tay xuống chỗ mình vừa ngã. Nơi
đó cạnh chân tường, có một dòng máu đen chảy xuống tụ lại thành một vũng rồi
từ từ lan ra. Hoảng hốt, vội đưa một tay lên bịt miệng, tay còn lại điền khiển
cho ánh đèn run rẩy lần theo dòng máu hướng dần lên cao và…

- Á Á Á Á… !!! – Tiếng hét bật ra như vỡ òa, Linh vừa mới đứng lên lại ngã
nhào về phía đằng sau còn cây đèn thì bị đánh rơi xuống đất. Tiếng hét kéo lại
sự chú ý của mọi người, vô số ánh đèn lập tức chiếu đến chỗ Linh, cô bé nằm
dưới đất, cố lết về phía sau và ngón tay run rẩy chỉ về một phía. Những ánh
đèn chiếu theo hướng chỉ, soi rõ cả một khoảng tường. Không phải là quái vật
tấn công, vậy thứ gì đã làm cho cô bé mạnh mẽ từ đầu trận đến giờ sợ hãi như
vậy… ?

Những ánh đèn chiếu lên tường, rồi như bị cố định ở đó vậy. Cảnh tượng trước
mắt làm cho tất cả mọi người sững sờ… Trên bức tường đá là những gì còn có thể
nhìn thấy được của cô bé Vân Anh. Cả người cô bé bị kéo gần hết vào trong
tường, chỉ còn nhô ra một nửa khuôn mặt, một cánh tay trái và một nửa bàn tay
phải. Những thứ đó như thể bị đính lên tường vậy. Máu từ điểm tiếp giáp trào
ra, chảy xuôi theo bức tường và tụ thành dòng dưới đất. Một bên mắt còn lộ ra
ngoài trừng lớn, con ngươi như bị một sức ép vô hình nào đó từ bên trong đẩy
cho lồi hẳn ra ngoài cùng với máu tươi trong hốc mắt. Làn da mặt trước kia
nhẵn nhụi và vô cùng mềm mại bây giờ nhăn nhúm, nét mặt vặn vẹo như vừa trải
qua một cơn đau đớn xé người. Cánh tay phải của Vân Anh vẫn còn trong tư thế
với về phía trước như muốn cầu cứu, như muốn níu lấy một cái gì đó, mấy ngón
tay co quắp tạo thành hình dạng ghê người.

- Khặc ! Khặc ! Khặc ! – Một tiếng cười rợn người thoáng qua, kết hợp với
thảm trạng của Vân Anh làm cho khung cảnh càng trở nên khủng bố. Ánh sáng đèn
pin tập trung trên bức tường lập tức trờ lên toán loạn, chiếu lung tung lên bờ
tường, lên trần hầm và lên cả nền đá dưới chân mình. Nền và trần nhà thì thôi
nhưng ai cũng cố gắng tránh xa những bức tường xung quanh, cả tiểu đội cứ thế
bất giác tụ lại thành một đoàn như là bản năng vậy.

Sau khi biết được rằng sẽ không bị phát hiện nếu cứ ở trong tường thì tất
nhiên, con Akuna không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được.

Mặc kệ tất cả, Cỏ May vẫn luôn nhắm mắt tập trung vào [Thiên Nhãn], bây giờ,
kỹ năng này trở nên đáng tin tưởng hơn đôi mắt rất nhiều. Chuyên tâm cao độ
với thời gian dài, hai bên thái dương của Cỏ May đã bắt đầu giật lên từng cơn
đau đầu. Cố chịu, gánh nặng tính mạng của cả tiểu đội đang đè lên đôi vai bé
nhỏ, May không được phép lơ là.

Hơi lóe… [Thiên Nhãn] đã bắt được hình một mũi vuốt sắc nhô ra khỏi trần nhà.
Lập tức vung tay, hành động bây giờ còn nhanh hơn cả nói.

Cố gắng hô hào đội viên lập lại đội hình, Thủy cũng không quên để ý đến xung
quanh và đặc biệt là Cỏ May. Khi thấy May bỗng nhiên vung tay về phía mình,
một cảm giác không ổn liền dâng lên trong lòng Thủy. Lập tức cúi người, cô cảm
thấy như có một làn gió vừa lướt qua đầu mình.

- Vút… ! – Một vệt ánh bạc lóe, bộ móng vuốt cắt sượt qua không khí, xén đứt
vài lọn tóc mềm làm nó tung lên, bay lả tả.

- Tấn công đi, nó không hề rời khỏi lớp vách tường bao quanh này – Cỏ May lên
tiếng.

- Cạch ! – Bao đựng súng của khẩu Exiler bên hông bật mở. Trong lúc gập người
cúi xuống Thủy cũng thuận tay vung ngược nòng súng lên trên.

- Xuỳnh… ! – Một mảng cát đá vỡ tung ra trên nóc hầm, và dấu vết của con
Akuma cũng biến mất. Vứt chiếc khiên Băng Sương xuống đất, Thủy cài lại khẩu
Exiler vào bao súng và nâng cây Hoa Tuyết 04 lên, gạt chốt và bắt đầu xả đạn.
Hỏa lực mãnh liệt cày ra từng lớp đá trên tường.

Du và Nam điên thấy Thủy như vậy cũng làm theo, mấy khẩu súng trong tay lập
tức nhả đạn vào bất cứ chỗ nào bị cho là nơi lẩn trốn của con quái vật.

Hỏa lực của bản thân mình không đủ, Cỏ May không có tham gia tấn công mà lập
tức lôi kéo ông lão Guzol và cô bé búp bê Lala bước lên tấm khiên Băng Sương
của Thủy. Như thế này, cô và hai người bên cạnh sẽ tránh thoát được khỏi nguy
cơ bị đột con Akuma tấn công từ lòng đất. Cái khiên to bằng cả cánh cửa nên
vẫn còn thừa nhiều chỗ, May liền vẫy tay gọi mấy người tân thủ khác vào cùng.

Vân Anh đã chết, cô Hoàn chẳng biết còn sống hay không. Nam điên mới gia nhập
nhưng chưa bao giờ bị coi là tân thủ. Lực to con nên hắn không chịu vào, cứ
đứng sát bên tấm khiên đó mà gồng cơ bắp lên, một tay là đoạn phôi thép dở dài
chừng nửa mét được hai thằng vứt cho từ trước, tay còn lại thì lăm lăm hai
viên thuốc kích thích, sẵn sàng dùng bất cứ khi nào. Vậy nên, những kẻ bị coi
thực sự là tân thủ còn lại không nhiều.

Cô bé Linh cố gắng lật người lại rồi hoảng loạn bò tới, nền đá chỗ Linh lết
qua để lại một vệt nước kéo dài. Cho tới khi bò được hẳn lên tấm khiên rồi,
khuôn mặt tái xám của cô bé mới bật được ra tiếng khóc.

Còn cậu bé có chiếc khăn quàng cổ thì không biết có phải vì quá sợ hãi hay
không mà lại không hề phản ứng lại với lời kêu gọi của Cỏ May. Cậu ta đứng
giữa chiến trường, đờ ra như chôn chân tại đó và khuôn mặt thì ngày càng giấu
xuống sâu trong lớp khăn quàng. Không còn cách nào khác, không thể chiến đấu
mà đứng đó thì quá nguy hiểm nên Lực đành phải tạm giắt thanh thép vào cạp
quần rồi chạy ra ôm cậu bé đó về. Lực có cảm giác cả người cậu bé này cứ đơ ra
như thể là một khúc gỗ vậy. Cái khăn quàng cổ quấn kín với mái tóc rậm bù xù
của cậu bé làm Lực không nhìn thấy, trong đôi mắt như vô hồn kia đang ánh lên
một sắc xanh kì dị. Vô số kí tự nhỏ màu xanh lục dần xuất hiện trật tự tổ
thành vô số hình tròn đồng tâm trong đôi con ngươi đen.

Được mang về bên cạnh Cỏ May rồi nhưng cậu bé vẫn đờ ra như thế, có chăng cũng
chỉ là đôi môi hơi mấp máy mà phải bằng [Thiên Nhãn] mới phát hiện ra.

Nằm trong lòng Guzol như mọi khi, Lala đưa ánh mắt hiếu kì nhìn qua tất cả con
người ở đây. Em cảm thấy mấy người này thật là kì lạ. Em thắc mắc ! Họ không
phải Exorcist, chắc chắn là vậy. Akuma thì lại càng không phải. Vậy thì họ
tham gia vào trận chiến tranh đoạt Innocence này làm gì ? Chẳng lẽ thực sự là
vì muốn giúp em và Guzol hoàn thành tâm nguyện ? Nhưng chỉ có như vậy mà chấp
nhận hi sinh thì có vẻ không đúng lắm… ? Thôi kệ, em chẳng nghĩ nữa, dù sao
thì những người này không có lập tức cướp Innocence đi. Và bây giờ, họ đang
chiến đấu với Akuma để bảo vệ mình thế nên, nếu đằng nào cũng phải chết, em
nguyện ý chết trong tay những người này. Chỉ cần họ để cho mình và Guzol được
ở bên nhau đến phút cuối cùng.

Nhắm lại con mắt còn nguyên vẹn, em thích nghe hơn nhìn và sẽ thật tốt nếu
không phải là những tiếng súng nổ và tiếng khóc này. May thay, trong vô vàn âm
giai hỗn loạn, em nghe thấy một thứ có tiết tấu rõ ràng, nó giống như là một
thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó vậy. Âm thanh rất nhỏ và lẫn giữa vô vàn tiếng nổ
nhưng em vẫn có thể nghe được, nó phát ra từ cậu bé có chiếc khăn quàng cổ dài
quá cỡ đứng ngay bên cạnh em này.

"Tạm dừng quá trình thu thập và xác thực thông tin"

" Bắt đầu trình tự phân tích sơ bộ"

" Hoàn tất trắc nghiệm chống thôi miên và nhận biết giả lập hiện thực"

" Xác nhận tính logic của thế giới, độ chân thực đạt 83%"

" Thông qua [Lệnh khởi động hệ thống]. Kích hoạt hệ thống xử lý {Cánh tay của
thần sáng chế}"

" Mở cổng kết nối thông tin… Bắt đầu kết nối"

" …"

Những vòng tròn đồng tâm trong mắt bắt đầu xoay vòng, cậu bé bắt đầu cử động.

Vứt bỏ cái áo choàng đen, cởi nốt cả cái áo ngoài để lộ ra bộ áo lót đen không
tay bó sát. Tháo khăn quàng trên cổ xuống rồi thắt lên đầu, khí chất cả cậu bé
người bỗng nhiên thay đổi. Ánh mắt trở nên sắc bén và khóe miệng nhếch lên một
tia cười…


Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan Thi

Phụ tá : Th.a Woa

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na


Kho Dữ Liệu - Chương #61