Phục Kích Chiến


Người đăng: Linhpro

Trận chiến này dành cho những kẻ vừa trở thành cựu binh. Minh và Thi không
tham gia, hai thằng chỉ đứng một bên quan sát.

Cuộc tấn công phục kích này chủ yếu để mấy đứa còn lại trong tiểu đội tích lũy
kinh nghiệm chiến đấu và trưởng thành thêm về mặt tâm lý. Muốn sống được ở một
nơi mà lúc nào cũng tồn tại uy hiếp tử vong như Kho Dữ Liệu thì bất cứ kẻ nào
cũng phải mạnh lên. Hai thằng dù có bá đạo đến đâu thì cũng không thể nuôi tụi
nó mãi được, cách bảo vệ tụi nó tốt nhất là dạy tụi nó cách tự bảo vệ mình.
Hai thằng chỉ đứng một bên, chuẩn bị sẵn sàng đến lúc nào cũng có thể lao vào
ứng cứu kịp thời.

Hai thằng còn từ chối cả quyền chỉ huy, để mặc cho mấy đứa kia tự thân phối
hợp. Đây là lúc để xem thành quả huấn luyện tác chiến suốt mười ngày trong Khu
Lưu Trữ.

Giữa một khoảng đầy những công trình đổ nát, Du đang dán sát người xuống nền
đường, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn bò đi như một con thằng lằn. Cả tiểu đội đã vào
vị trí cả rồi, chỉ còn mình hắn thôi. Kỹ năng [Thần Tứ] của hắn có tác dụng
mẩu chốt trong trận chiến này, nhưng khổ nỗi, tầm thi triển kỹ năng của Du hơi
hạn chế, chỉ có hai mươi năm mét quanh người.

Ngừng lại sau một mảng tường vỡ để tạm tránh ánh mắt đang quét tới của con
Akuma và cũng tiện thể nghỉ ngơi một chút, di chuyển kiểu này thật là mỏi tay.
Lúc bắt cả bọn tập cái này, hai đại ca có bảo đó là phương pháp trườn tiêu
chuẩn của bộ đội, đội quân nào thành thạo kỹ năng này có thể giảm bớt ba mươi
phần trăm thương vong không đáng có trên chiến trường. Sắp tiếp cận được mục
tiêu rồi, Du bỗng nhiên cảm thấy xung quanh yên tĩnh lạ. Yên tĩnh đến nỗi mà
hắn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang gia tốc và hơi thở nặng nề
dần trở nên dồn dập.

Mặt ghé sát lòng đường nên mỗi hơi thở lại làm cuộn lên vài hạt bụi, cùng với
đó là hơi nóng hầm hập do hấp thụ ánh nắng cả ngày truyền lên từ nền đá. Từ
trong tai nghe truyền ra âm thanh của Cỏ May: “Hai mươi bảy mét”. Không được,
còn xa quá, với khoảng cách đó thì dù có cố hết sức cũng chỉ có một hai sợi tơ
nguyền rủa vươn được tới, không có tác dụng. Du lại tiếp tục gửi đi yêu cầu Cỏ
May dẫn đường.

- Tiếp tục tiến lên ba mét, ở chỗ đó có một khe hở nhỏ tạo ra do hai ngôi nhà
sập cạnh nhau. Cứ theo lối đó tiến lên thêm tám mét rồi bò sang bên trái sẽ có
một tảng đá vuông cực dày, nấp ở đó sẽ tránh được vài loạt đạn đầu tiên. Lập
tức di chuyển sau… 5… 4… 3… 2… 1…

Ngay sau khi Cỏ May kết thúc đếm ngược, Du liền lập tức di chuyển theo dẫn
đường. Tiến được đến bước này tất cả đều nhờ vào cô gái mà theo Du thì chẳng
có chút sức chiến đấu nào. Thật không ngờ, bằng vào kỹ năng của mình, cô nàng
có thể dẫn đường một cách chuẩn xác đến gần như tuyệt đối. Căn đúng thời gian
con Akuma quay người về hướng khác và lợi dụng hoàn hảo các góc khuất của địa
hình, hắn đã được cô ta dẫn đường tiếp cận được con quái ở vị trí gần đến khó
tin. “Có lẽ, sau vụ này về mình sẽ gọi cô ta là chị” thầm nghĩ trong đầu và
khẽ mỉm cười trong vô thức, Du đã đến được vị trí chỉ định rồi.

Hơi ngóc đầu lên khỏi tảng đá để xác định chính xác vị trí của con Akuma, Du
sẽ tập trung những sợi chỉ đen nguyền rủa vào riêng vùng đó cho đỡ tốn tinh
thần lực.

“Cự li mười tám mét, phương hướng rõ ràng… Bắt đầu nguyền rủa…”. Du vung cây
đũa phép trong tay, dấu thánh giá lộn ngược trên mi tâm đã hiện lên ánh tím.

[Thần Tứ]

Nơi con Akuma đang đứng, vô số sợi chỉ đen bỗng xuất hiện từ hư không và quấn
chặt vào người nó, sinh mệnh lực lập tức trôi đi từng chút một.

Hình như con Akuma đã nhận ra sự khác lạ từ cơ thể mình, nó xoay tròn một
vòng, tất cả nòng súng đồng thời lên đạn:

- Cạch! Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!...

- Nằm xuống! Nấp đi!! - Âm thanh gấp gáp của Cỏ May vọng ra từ trong tai
nghe, Du lập tức tuân theo không do dự. Ngay sau đó, hắn thấy mặt đất dưới
thân mình chấn động, tiếp theo là những tiếng nổ lớn liên hoàn. Cố gắng duy
trì [Thần Tứ], hắn hét vào trong ống nói của tai nghe bộ đàm:

- Mục tiêu đã bị nguyền rủa! Mục tiêu đã bị nguyền rủa…!

- Đã rõ! - Tiếng Cỏ May trả lời - Yêu cầu pháo kích!

Cách chỗ con Akuma đang phát điên hơn hai trăm mét, Nam điên đang quỳ một chân
trên nóc của một ngôi nhà thấp. Ở vị trí này, cậu ta hoàn toàn không lo bị
Akuma bắn trúng, khoảng cách giữa hai bên có quá nhiều vật che chắn mà.

- Hai trăm mười năm mét, hướng một giờ… Hai trăm mười bảy mét, hướng một giờ…
- Âm thanh Cỏ May thông báo phương hướng và khoảng cách của con Akuma liên tục
vọng ra từ trong tai nghe. Thật là thần kỳ, không cần nhìn cũng có thể tính
được ra chính xác phương hướng và khoảng cách của mục tiêu cần công kích, thế
này thì còn hơn cả rada trinh sát rồi. Khả năng này mà đem đi hỗ trợ pháo binh
thì đúng là “Sát thần nơi tiền tuyến”. Tạm ngừng thán phục về năng lực của
“Chị hai” nhà mình, Nam điên nhanh chóng tính toán để thực hiện pháo kích. Một
người lính tốt như hắn không bao giờ làm lỡ thời cơ chiến đấu.

“Cự li hai trăm mười bảy mét… Sức gió 1, có thể bỏ qua… Xạ trình xa nhất của
vũ khí là bốn trăm mét với góc bắn bốn mươi năm độ… Yêu cầu bắn đạn cầu vồng…
góc độ nòng súng ước tính ban đầu năm mươi ba độ… Bắt đầu bắn lấy cữ…”. Dứt
khoát bóp cò, khẩu súng phóng lựu đang tì trên vai lập tức nhả đạn.

- Phụp! Viu… Xòe… xòe… xòe… xòe… xòe…! - Để có thể sát thương được những mục
tiêu nấp sau công sự, sơ tốc đầu đạn của súng phóng lựu không cao, chỉ khoảng
125 m/s nhưng viên đạn bay đi với mô men xoay cực lớn, một phần để mở li tâm
kim hỏa, một phần để đảm bảo ổn định cho quỹ đạo bay. Chính vì xoay mạnh như
thế nên nó tạo ra những âm thanh như có vật gì đó đang xé rách không khí mà
lao đi vậy.

- Ruỳnh…! - Âm thanh đầu đạn phát nổ nghe khác hẳn so với tiếng súng con
Akuma vẫn phát ra không ngừng.

- Chuẩn cự li, lệch ba mét về bên trái - Tiếng Cỏ May thông báo kết quả xạ
kích. Nhếch mép cười, trong điều kiện thiếu dụng cụ hỗ trợ mà phát đầu tiên có
thể bắn được như vậy đã là tốt hơn rất nhiều so với dự tính của hắn rồi. Lấy
kết quả pháo kích vừa rồi làm chuẩn, kết hợp với tình báo của Cỏ May, Nam lập
tức thực hiện lần pháo kích tiếp theo.

- Phụp! Xòe… xòe… xòe… xòe… xòe…! - Mất gần hai giây để đầu đạn hoàn thành
hết quỹ đạo bay của mình, và phát nổ mãnh liệt khi va chạm vào mục tiêu -
Ruỳnh…!

Đầu đạn xuyên phá không nổ ngay khi va chạm mà chỉ nổ khi đã xuyên qua lớp
giáp ngoài của mục tiêu và giắt lại bên trong cơ thể. Thuốc nổ cũng đã được
hai thằng Minh, Thi chế lại có sức công phá cao gấp bốn lần bình thường.

Dính đạn ngay phần má trên cơ thể, con Akuma bị sức ép từ vụ nổ đánh dạt về
một phía. Bình thường thì nó chẳng quan tâm nhưng bây giờ, sinh mệnh lực liên
tục suy giảm khiến cơ thể nó trở lên mong manh hơn bình thường. Một mảnh vỏ
ngoài của con ác ma cơ khí đã bị đạn pháo xé toạc.

Rít lên điên cuồng, con Akuma bắt đầu loạng choạng di chuyển, các nòng súng
vẫn nã đạn không ngừng.

- Pháo kích chính xác. Mục tiêu đã bắt đầu di chuyển. Hai trăm hai mươi mét,
hướng mười một giờ…

- Phụp! Xòe… xòe… xòe… xòe… xòe…! Ruỳnh...!

- Chính xác. Hai trăm hai ba mét, hướng một giờ…

- Phụp! Xòe… xòe… xòe… xòe… xòe…! Ruỳnh...!

- Pháo nổ sát cạnh. Hai trăm hai năm mét, hướng không giờ… - Giọng Cỏ May vẫn
thế, dịu dàng và dễ nghe nhưng giờ đây, nó là âm thanh dẫn lối cho tử thần.

- Phụp! Xòe… xòe… xòe… xòe… xòe…! Ruỳnh...! - Súng phóng lựu MGL với ổ đạn
sáu viên cho phép liên tục xạ kích, ngoài viên đầu tiên Nam bắn lấy cữ ra thì
những viên sau đều đạt độ chính xác gần như tuyệt đối.

Con Akuma liên tục bị bắn trúng, vài mảnh vỏ ngoài đã trở nên tơi tả và hai
nòng súng đoạn má trên đã vỡ nát. Được chế tạo bằng loại vật liệu có khả năng
tái tạo tuyệt vời, ở những chỗ hư hỏng liên tục có những mảnh kim loại nhỏ mọc
ra thay thế nhưng dưới cường độ tấn công của Nam điên và ảnh hưởng bởi kỹ năng
nguyền rủa của Du, sự phục hồi đó thật không đáng nhắc tới. Chẳng nhìn thấy kẻ
tấn công mình ở đâu, con Akuma vừa hoảng loạn di chuyển vừa phản kích lung
tung.

Du cũng liên tục được Cỏ May thông báo vị trí của con Akuma để có thể duy trì
nguyền rủa một cách liên tục.

Bị thương nhiều chỗ, lại mất hai nòng súng nên tốc độ nhả đạn của con Akuma
giảm mạnh. Bắt được cơ hội đó, bé Lan liền lập tức tham gia tấn công. Ngóc đầu
lên khỏi một nóc nhà cách chỗ con Akuma khoảng bốn mươi mét, em ưỡn người đứng
thẳng, cả cơ thể nghiêng về một bên, vai phải đưa về phía trước, tay phải duỗi
thẳng chỉ vào con Akuma, vài điểm sáng liền nhanh chóng tụ tập nơi đầu ngón
trỏ.

Mất hơn một giây tích lũy, một điểm cực nhỏ ngay trước đầu ngón tay em trở lên
sáng bừng. Khuôn mặt Lan đỏ bừng, rồi như đã tới giới hạn, em thở ra một hơi,
tinh thần lực thu về buông bỏ quyền khống chế đối với điểm sáng. Mất đi sự
khống chế, điểm sáng lập tức bắn đi như một vệt sao băng.

[Xạ Tuyến phiên bản 2 - Mega Photon]

Một cách ứng dụng khác của [Xạ Tuyến] mà em mới luyện được. Sau khi biến đổi
“Yêu lực” thành tia sáng năng lượng thì không trực tiếp bắn đi mà dùng tinh
thần lực giữ lại tại một điểm ngay trước đầu ngón tay và tiếp tục biến đổi
thêm. Đến lần biến đổi cuối cùng, tia sáng [Xạ Tuyến] bắn qua tụ điểm ánh sáng
đó và lôi kéo toàn bộ năng lượng tích trữ trong đó đi.

Hơi mất chính xác khi cố gắng không chế năng lượng tích lũy được, vệt sao băng
không bắn trúng chính diện con Akuma mà hơi lệch về một bên, xuyên thủng một
mảng vỏ giáp và tiện thể cắt đôi một nòng súng, miệng vết cắt bóng loáng,
phẳng lì như được gia công tỉ mỉ.

Mất thêm một nòng súng nữa nhưng cuối cùng cũng nhìn thấy được thứ tấn công
mình, con Akuma liền xoay mấy nòng súng còn lại về phía bé Lan, tập trung công
kích.

Lộ vị trí, Lan cũng chẳng ở lại mà chịu đòn, em lập tức co người phóng đi.
Linh hoạt di chuyển bằng cả bốn chi, em liên tục nhảy qua các mái nhà san sát.
[Nguyệt Bộ] và hiệu ứng ẩn hình dưới ánh trăng giúp em thừa sức tránh thoát
hết mấy loạt đạn này. Trong khi né tránh, cái đuôi dài trắng muốt cũng không
quên ve vẩy nhả đạn bắn trả đối thủ của mình.

Trong lúc di chuyển bắn nhau với bé Lan, con Akuma đã sắp thoát khỏi vùng tinh
thần lực của Du vươn tới. Không thể để con ác ma cơ khí thoát khỏi nguyền rủa,
Du nhất thiết phải nhảy ra để duy trì khoảng cách với con Akuma này. Bình
thường, nhảy ra ngoài giữa làn bão đạn của con Akuma thì một trăm phần trăm là
chết chắc, nhưng bây giờ, đã có bé Lan thu hút sự chú ý một bên, lại có cả Cỏ
May hack map hướng dẫn thời cơ chính xác nữa nên khả năng sống sót đã tăng lên
rất nhiều.

Hầu hết nòng súng của con Akuma đã tập trung về một bên cơ thể để đuổi theo
hình bóng nhập nhòe của bé Lan sát nút. Vài ba nòng hướng sang hai bên, vu vơ
khai hỏa. Còn ba nòng súng đã bị bẻ gãy chỉ còn độc gốc thì bị dồn về phía còn
lại, lặng im tỏa khói. Cỏ May đang căn thời gian để lúc Du nhảy ra đúng vào
lúc ba nòng súng gãy này hướng tới.

- Ba nòng súng gãy của con Akuma đã bị dồn về một phía, như vậy sẽ tạo ra một
khoảng chống hỏa lực. Khi khoảng chống này tới chỗ anh thì hãy lập tức nhảy ra
ngoài và di chuyển thuận theo chiều của Lan. Nhờ kỹ năng của anh, chúng ta tấn
công rất có hiệu quả, con Akuma này chắc chắn sẽ bị hạ sớm thôi! Chú ý thời
gian… Di chuyển sau… 3… 2… 1… Nhảy!

Lao ra khỏi tảng đá đã sắp sửa bị bắn cho nát hết ngay sau khi âm thanh của Cỏ
May kết thúc. Đúng như lời cô ấy nói, đây là một khoảng chống hỏa lực thực sự.
Lập tức gọi con Búp bê Ám Dạ ra khỏi thẻ triệu hồi làm thú cưỡi rồi nương theo
khoảng chống hỏa lực mà di chuyển vòng quanh con Akuma, tay trái vẫn cầm chắc
cây đũa phép để lấy thêm chút tốc độ khôi phục tinh thần lực duy trì [Thần
Tứ], tay phải thì đã với lấy khẩu P90 sẵn sàng tham gia xạ kích.

Con Akuma đột ngột bị tấn công từ đằng sau, nó cố gắng phân ra một hai nòng
súng để phản kích lại Du. Nhưng như thế, áp lực nó tạo lên phía bé Lan đột
nhiên giảm hẳn, tốc độ công kích của em lại tăng lên và miệng vết thương lại
liên tục mở ra trên người con quái.

Trong một căn phòng coi như còn kiên cố cách chỗ con Akuma khoảng hơn năm mươi
mét, Cỏ May hiện đang ở trong đó. Tầm nhìn của [Thiên Nhãn] còn hơi hạn chế
nên cô không thể ở quá xa chiến trường. Cô nàng nửa quỳ nửa ngồi, mái tóc dài
xõa ra xung quanh, đầu hơi ngẩng lên một chút và đôi mắt thì nhắm chặt.

- Chị Lan, cẩn thận! Nóc ngôi nhà có ống khói cao trước mặt chị rạn nứt cả
rồi. Chị cẩn thận đừng nhảy vào đó!

- Nam! Pháo kích! Một trăm bảy tám mét, hướng hai giờ…

- Du! Tạt qua bờ tường trước mặt tránh đạn, chú ý súng bắn chặn đầu.

Hoàn toàn không để ý đến bất cứ điều gì khác, Cỏ May dồn toàn bộ tinh thần và
tâm trí của mình tập trung quan sát từng biến động nhỏ nhất của chiến trường.
Cẩn thận phân tích địa hình và kịp thời thông báo cho đồng đội để họ có thể
lợi dụng một cách tốt nhất. Chú ý từng cử động của con Akuma rồi tiến hành
phán đoán hướng tấn công tiếp theo của nó. Kịp thời nhắc nhở và đưa ra chỉ dẫn
cho mỗi đồng đội để tiểu đội có thể đồng bộ tác chiến một cách nhịp nhàng. Cỏ
May bây giờ chẳng khác gì một đài chỉ huy trung tâm cả. Mất đi sự dẫn đường
của cô, pháo thủ sẽ trở lên vô dụng, sự phối hợp giáp công của Du và bé Lan
cũng sẽ lập tức rối loạn mà không thể duy trì.

- Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng…! - Con Akuma vừa loạng choạng di chuyển,
vừa xoay tròn cơ thể đồng thời nhả đạn. Ngoài những loạt đạn truy kích bé Lan
và Du vẫn xả đều đều ra thì cứ cách mười mấy hai mươi giây nó lại “Lên đồng”
một lần như thế này. Bé Lan nhẹ nhàng tránh thoát, Du hơi chật vật chút và
phải trả giá thêm vài cái gai lưng của con Búp bê Ám Dạ thì cũng bình yên
thoát khốn. Nhưng trong số đó, có một viên đạn lại vô tình bay thẳng về phía
ngôi nhà mà Cỏ May đang trú. Nếu viên đạn có thể bay trúng mục tiêu thì dù
không thể trực tiếp giết chết Cỏ May cũng làm sập được căn nhà xuống đầu cô
nàng yếu đuối bên trong. Viên đạn đã sắp tới được mục tiêu của mình thì…

Thủy đã đứng trước cửa ngôi nhà, trước mặt cô là một tấm khiên lớn hình chữ
nhật, rộng nửa mét và cao gần bằng đầu người. Tấm kiêng được cố định thẳng vào
cẳng tay trái của Thủy bằng ba sợi đai mềm, tay cầm ngay phía trên thì dùng
bàn tay trực tiếp nắm lấy. Không chút do dự, Thủy đưa tấm khiên ra đỡ lấy viên
đạn Akuma đang bay tới:

- Ruỳnh!! - Phát nổ mãnh liệt ngay khi vừa va chạm, khói lửa sinh ra từ vụ nổ
bắn ngược ra ngoài, mảnh đạn găm lung tung vào tường của mấy ngôi nhà hai bên
cạnh. Thủy cũng bị đẩy lùi lại hai, ba mét, cả cánh tay trái tê dại và cổ họng
thì ngọt lịm vị máu tươi, một sợi tơ máu vương ra từ khóe miệng rồi chảy xuống
cằm.

Ảo ảnh phù hiệu nhỏ bé của {Lá Chắn Cổ Ngữ} đã trôi lặng yên bên cạnh, [Tái
sinh thể chất] của {Trái tim Angeloid lớp ∑} bắt đầu phát huy điểm mạnh. Thủy
hài lòng nhìn tấm lá chắn của mình. Sử dụng Titanium làm vật liệu chính, chế
tạo bằng kỹ thuật đa lớp phân tán đều chấn động lên toàn bộ bề mặt tấm khiên,
thiết kế hơi cong về phía người dùng làm cho lực không tác dụng chính diện lên
bề mặt mà trượt dần sang hai bên. Tấm khiên này cũng không phải là đồ hoán đổi
mà là sản phẩm hai thằng Minh, Thi chế tạo riêng cho cô. “Tanker mà không có
khiên thì vứt” bọn nó đã nói thế và đóng cửa suốt hai ngày, đến ngày thứ ba là
Thủy đã có thêm trang bị mới: {Sự ân cần của các hoàng tử}… À không! Cái tên
buồn nôn này đã bị Thủy trực tiếp gạch bỏ và thay vào đó một cái tên mới {Băng
Sương*}

Khi sử dụng tấm khiên này thì tất nhiên Thủy không thể ôm theo Hoa Tuyết 04
được, phải có một thứ vũ khí khác bù vào. Lúc đem món ăn cô mới nấu cho thằng
Minh dùng thử, cô có đi qua nơi bọn nó vứt những sản phẩm chế tạo không vừa ý,
một khẩu súng đã lọt vào mắt xanh của cô.

Khẩu súng dài khoảng bảy mươi phân được thiết kế kiểu shotgun với nòng súng
lớn và khoang tiếp đạn vuông bên dưới, cơ cấu lên đạn bằng thanh trượt gắn bên
dưới khoang tiếp đạn và tự động nạp đạn bằng hệ thống trích khí nòng súng. Tất
cả các tính năng của khẩu súng này không khác gì một khẩu shotgun bình thường,
hai thằng chỉ làm thử nghiệm để nâng cao tay nghề nhưng sau khi Thủy nhất định
muốn dùng thì hai thằng lại tốn một phen nâng cấp. Bọn nó thay vỏ thép ốp
ngoài thành hợp kim cứng, chế lại nòng súng để có thể bắn đầu đạn đặc và thêm
một chốt gắn lưỡi lê đặc biệt bên dưới nòng.

Do khẩu súng này được nhặt lên từ đống đồ bỏ đi nên Thủy gọi nó là {Exile – Kẻ
lưu vong}

Khẩu súng nạp được cả đạn shotgun lẫn đạn bình thường, nhưng viên đạn thường
này hơi bị to, to bằng đạn shotgun và mang đầu đạn thép. Tầm bắn hiệu quả
không xa, chỉ 230m nhưng trong cự ly đó, uy lực cứ phải gọi là kinh hoàng.

Thủy thu lại tay trái, đưa tấm khiên lớn về phía sau chắn ngang người, chân
trái cũng bước lùi lại một bước. Cùng lúc đó, tay phải của cô linh hoạt rút
khẩu súng ra khỏi bao, nghiêng vai chĩa thẳng về phía con Akuma, dứt khoát bóp
cò.

- Xuỳnh…! Xuỳnh…! Xuỳnh…! Xuỳnh…! Từng tiếng nổ vang lên chắc nịch. Cứ sau
mỗi lần Thủy bóp cò, đầu đạn thép lại đẩy lùi con Akuma đi vài bước và một
mảnh vỏ giáp hoặc linh kiện lại văng ra ngoài.

Bị giáp công, lại thêm việc pháo từ tận đéo đâu vẫn liên tục nã vào đầu, con
Akuma trông ngày càng thảm hại. Vỏ giáp rách tan nát, các bánh răng và linh
kiện rơi vãi lung tung, nòng súng cũng bị bẻ gãy gần hết, chỉ còn ba, bốn cái
còn nhả đạn. Mặc dù ngoài bé Lan ra thì công kích của những đứa khác chỉ phá
hủy được cơ thể con Akuma thôi chứ không trực tiếp giết chết được nhưng một
khi bị tàn phá nặng nề, mất hết các nòng súng và vỏ giáp thì nó chẳng khác nào
một con nhím đã bị vặt trụi lông cả.

Đứng một bên chiến trường, lặng lẽ quan sát, hai thằng khẽ gật đầu. Công sức
gần mười ngày bọn nó bỏ ra không hề lãng phí. Nếu lấy tiêu chuẩn của {Thế giới
Gốc} thì bất kỳ thành viên nào trong tiểu đội đều đã vượt qua phạm trù người
thường rồi. Với {Hệ thống hoán đổi} của {Kho Dữ Liệu} thì cả sức mạnh lẫn năng
lực đều có thể đạt được đơn giản. Nhưng sức mạnh không phải là tất cả, còn có
tâm lý chiến, có khả năng vận dụng và sự thành thạo kỹ năng nữa. {Kho Dữ Liệu}
chỉ cho ngươi năng lực, còn vận dụng phát huy nó đến đâu thì đều phụ thuộc vào
bản thân ngươi, việc này giống như chơi game vậy, khi một class nhân vật lên
level sẽ tự động đạt được kỹ năng nhưng kỹ năng đó mạnh hay yếu, phát huy được
đến đâu thì đều phải phụ thuộc vào sự luyện tập và vận dụng của người chơi cả.
Từ trận chiến đang diễn ra thì mấy đứa kia cũng không làm hai thằng quá thất
vọng.

Chiến đấu đã được gần năm phút, bây giờ con Akuma chỉ còn lại có hai nòng pháo
cố gắng đuổi theo bé Lan và Du, rệu rã khai hỏa. Số phận của con Akuma đã được
định đoạt, chỉ còn chờ cho bé Lan tích lũy đủ sát thương để kết liễu con quái
vật mà thôi, chiến đấu sẽ không kéo dài quá một phút nữa.

Không hề sao nhãng một giây nào, Cỏ May luôn tập trung tinh thần cao nhất vào
trận chiến. Dù đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng cô vẫn chú ý tất cả
những biến đổi nhỏ nhất trên chiến trường, và cả những khu vực xung quanh đó
nữa.

Năm con tiểu quái thú đều được thả ra toàn bộ, bốn con dưới đất và tiểu Vân
Tước trên trời. Những con tiểu quái thú này không dùng để quan sát chiến
trường hay hỗ trợ chiến đấu gì cả mà được phân bố đều ra sát rìa vùng bao phủ
tinh thần lực của Cỏ May, thực hiện nhiệm vụ cảnh giới các khu vực xung quanh
đề phòng kẻ địch.

Trận chiến bên dưới mặt đất đã dần đi đến hồi kết thì từ góc nhìn của tiểu Vân
Tước, Cỏ May thấy vài điểm nhỏ như hạt đậu ở phía trời xa. Rồi chẳng tốn bao
nhiêu thời gian, những hạt đậu đã lớn bằng quả trứng và bằng ánh trăng trong
vắt, cô đã nhận ra đó là những con Akuma đang bay tới phía này.

- Master! - Cỏ May gọi thằng Thi - Có bảy con Akuma cấp một đang bay về phía
này, đó là trên bầu trời, dưới mặt đất em còn chưa xác định được.

Khuôn mặt cười híp mắt của thằng Thi thoáng cái liền nghiêm túc lại, thằng
Minh bên cạnh cũng trầm trọng gật đầu. Sau ba câu trao đổi đơn giản, hai thằng
liền chia nhau ra hành động. Thằng Minh di chuyển về phía nhóm tân thủ, đảm
bảo đến lúc hành động đều có người chỉ huy. Cùng lúc đó, thằng Thi cũng nhanh
chóng chuyển đôi giày ba trạng thái dưới chân sang thể [Rắn]. Gõ nhẹ mũi giày
xuống nền đường tìm cảm giác, đưa tay lên tai nghe bộ đàm, nó kích hoạt chế độ
ưu tiên âm lượng trong kênh liên lạc.

- Toàn tiểu đội… Tạm dừng! - Tất cả các thành viên tham chiến lập tức chấp
hành mệnh lệnh, tiếng súng đạn đột nhiên im bặt.

Bước chân thuận lên một bước, lưng hơi cúi, người nghiêng về phía trước lấy
đà, Thi nói nhẹ - Mấy đứa nhường cho anh con Akuma này đi. Anh phải cắn lấy
chút “Hồn lực” để tí nữa đánh nhau với bọn Exorcist.

Câu nói vừa kết thúc, chân nó cũng giậm mạnh, cả người bắn đi.

[Quỷ Bộ]

- Pặc! Pặc! Pặc! Pặc! - Âm thanh đế giày tiếp xúc với mặt đường vang lên
không ngớt, cứ sau mỗi lần mượn lực, nó lại để lại một vết nứt trên mặt đường.

- Vút… - Du ở vị trí gần con Akuma nhất, hắn chỉ kịp cảm thấy một luồng khí
lướt qua mặt mình.

[Thương – Mạt Nhật]

Thi giậm mạnh chân trái xuống nền đường, chân phải nhấc lên, đá thẳng, toàn bộ
động năng cực đại tích lũy từ [Quỷ Bộ] đều chuyển thành lực đá. Trong lúc đá,
nó mạnh mẽ vặn eo, mũi giày kim loại mang theo lực xuyên thấu vô cùng lớn xoay
nửa vòng đâm thẳng vào cơ thể con ác ma cơ khí.

- Rộc… Rộc… Khục… Khục... Khục…! - Âm thanh linh kiện bị phá hủy hàng loạt và
tiếng bánh răng không ăn khớp truyền ra từ trong cơ thể con Akuma. Nương theo
chút dư lực còn sót lại, Thi tiếp tục vuốt ngược chân trái lên, trong khi chân
phải vẫn còn nằm trong cơ thể con quái.

- Roẹt! - Má giầy kim loại sắc bén rạch một rãnh dài trên cơ thể cơ khí, vô
số bánh răng linh kiện theo vết thương bắn tung tóe ra ngoài.

Con Akuma ngã ngửa ra đằng sau, còn thằng Thi thì thuận đà bay lên cao hơn một
mét. Lôn ngược một vòng trên không trung và co người khi lao xuống, đôi
{Rambler 2.0} vẫn tồn tại ở thể [Rắn] mang theo 50% tác dụng của trọng lực đè
lên người. Bung mạnh cơ thể khi sắp chạm vào người con Akuma, chân phải cùng
lúc đạp thẳng xuống dưới.

[Rìu – Diệt Thế]

- RRRầm…! - Gót giầy kim loại bổ thẳng vào chính giữa người con Akuma. Con ác
ma cơ khí vốn đã tàn tạ không chịu nổi thì nay bắt đầu xuất hiện những vết nứt
lan ra chằng chịt, cả cơ thể méo mó biến hình. Không dừng lại khi đối thủ đã
bất động, Thi liên tiếp giáng vô số cú đá chẻ gót mạnh mẽ xuống đống kim loại
đã gần như mất đi sinh mạng này.

- Thành công tiêu diệt một con Akuma level 1. Thưởng 200 điểm tích lũy.

Âm thanh thông báo điểm thưởng ngọt ngào của hệ thống vang lên trong đầu, cùng
với đó là một cụm khói xám lớn thoát ra từ đống kim loại tan nát dưới chân mà
bay đến vờn quanh bên người thằng Thi, cụm khói đại diện cho “Hồn lực” và chỉ
mình nó mới có thể thấy.

- Khà...! Khà…! Khà…! Khà…! - Mở miệng cười lớn, đúng là “Giá trị” của sinh
vật ăn linh hồn có khác, với lượng “Hồn lực” này thì phải một lúc nữa nó mới
hấp thụ hết được và phải lâu hơn nữa mới có thể tiêu hóa xong. Và quá đủ để
hồi phục toàn bộ số “Hồn lực” mà nó đã hao tổn để thi triển [Thiên không dạ
vũ] từ đầu bản đồ đến giờ. Càng nghĩ càng sướng, tiếng cười của nó càng lúc
càng điên và hình như, nó bắt đầu quên mất mục đích tham gia đợt tấn công này
là gì thì phải.

- Master! - Giọng nói mềm nhũn của Cỏ May vọng ra từ tai nghe, mang theo bảy
phần lo lắng và ba phần gấp gáp làm nó sực tỉnh - Mấy con Akuma sắp đuổi tới
nơi rồi, bảy con trên trời và ba con dưới đất nữa…! Có chạy không Master…?

- Cái gì? Chục con cơ à? Thôi, bây giờ bọn nó còn hơi ít nên anh nghĩ bọn
mình nên tạm tha cho bọn nó vậy. Chúng ta rút - Nói rồi nó chuyển đôi giày ba
trạng thái sang thể [Khí] và chạy thẳng - Toàn bộ tiểu đội thực hiện trình tự
rút lui, ưu tiên bảo vệ thành viên phi chiến đấu. Cỏ May dẫn đường rút lui
theo phương hướng như trong kế hoạch, tìm cách hội hợp với nhóm tân thủ do
thằng Minh dẫn đầu.

......


  • Do không có thời gian nên chưa vẽ được hình tấm khiên {Băng Sương} này nhưng các bạn dó thể tưởng tượng nó hơi tượng tự khiên của class nhân vật Pháo thủ trong game bắn súng online Avatar Star nhé (Ý tưởng về tấm khiên của bé Sao Na, nghe nói đang bá đạo trò này)


Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.


Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: LanThi

Phụ tá : Minh
Thần

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na


Kho Dữ Liệu - Chương #52