Ông Lão Nơi Mặt Đất Và Aria Chốn Trời Đêm


Người đăng: Linhpro


Đâu đó, giữa một vùng đất khô cằn chỉ toàn sỏi đá, có một nơi gọi là Martel.

Truyền thuyết nói rằng, đây là vùng đất bị chúa bỏ rơi.

Người dân nơi này sống trong cơ cực. Để tạm quên đi tuyệt vọng, họ chế tạo ra
những con búp bê biết hát. Những con búp bê giúp họ mua vui, những con búp bê
nhảy múa để họ có thể tìm lại nụ cười.

Nhưng con người thường thay đổi. Những con búp bê ca vui đến mấy cũng trở lên
nhàm chán. Con người bỏ đi, bỏ lại thành phố khô cằn với những con búp bê biết
hát.

Con người không còn nữa, nhưng búp bê vẫn hát, vẫn nhảy múa giữa thành phố
hoang tàn…

Bóng ma của Martel…


Giữa sa mạc bao la, ba bóng người đang lao đi vun vút. Chỉ có một người trong
số họ là mặc áo trắng của Finder, hai người còn lại đều mặc chế phục đen của
Exorcist.

- Hồn ma của “Martel” chỉ là một con búp bê… - Một Exorcist vừa chạy vừa nhỏ
giọng nói. Exorcist này có khuôn mặt và ngoại hình chỉ như mới mười lăm, mười
sáu tuổi, mái tóc bạc trắng, một vết sẹo xẻ dọc qua mắt trái và ăn sâu xuống
má. Exorcist còn lại là một chàng trai với khuôn mặt thanh tú và mái tóc dài
buộc cao kiểu đuôi ngựa sau đầu. Không một tiếng đáp lại câu nói vu vơ của cậu
Exorcist tóc trắng. Ba người vẫn lặng lẽ phóng đi.

Dưới ánh trăng bạc sóng sánh, bộ chế phục màu đen trông bắt mắt đến lạ kỳ.

…..

Gần nửa đêm.

Đâu đó giữa một thành phố hoang tàn, tiểu đội luân hồi team 013 đang cẩn thận
di chuyển. Sau trận đánh chớp nhoáng, hai phân đội “Cựu binh” và “Tân thủ” lại
một lần nữa hợp lại thành một tiểu đội hoàn chỉnh.

Minh và Thi đã đoán được thành phố này là nơi nào trong cái thế giới này, vậy
thì rất nhiều chuyện đã bắt đầu được sáng tỏ. Cả thời gian hiện tại bọn nó lấy
treo đồng hồ của cậu Finder nữa. Bằng vào việc biết trước nội dung cốt truyện,
vô số thông tin lập tức được cung cấp cho Thủy để cô xây dựng những bước tiếp
theo của kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ.

Nơi đây là một thành phố hoang có tên gọi Martel. Thành phố này nằm giữa một
hoang mạc mênh mông không người sinh sống. Nhưng ở đây cũng tồn tại một mảnh
Innocence thất lạc.

Những cư dân của thành phố này đã dùng Innocence để làm trái tim hạch tâm cho
một mẫu búp bê biết hát, giúp họ mua vui. Nhưng rồi con người bỏ đi, những con
búp bê thì ở lại. Và đã năm trăm năm rồi, trong thành phố này vẫn còn một con
búp bê tiếp tục hát. Việc này đã tạo ra một truyền thuyết lạ lùng về “Bóng ma
của Martel”.

Ánh mắt của “Giáo đoàn đen” và cả “Bá Tước Ngàn Năm” đã bị thu hút. Cả hai cỗ
thế lực khổng lồ này đều phái lực lượng của mình đến điều tra tìm kiếm. Tìm
kiếm thứ vật chất trong truyền thuyết {Innocence}

Tồn tại qua tháng năm đằng đẵng, hình như con búp bê cuối cùng này đã sinh ra
tình cảm. Nó nhận một cậu bé bị mọi người ghẻ lạnh làm chủ nhân và làm bạn.
Cậu bé cũng đã tặng lại cho con búp bê một cái tên của loài người…

Lala.

Câu truyện cảm động về tình bạn của một con búp bê và một cậu bé bên trên đã
là việc của mấy mươi năm trước rồi. Bây giờ, Lala vẫn vậy nhưng cậu bé thì đã
trở thành một ông lão và sắp chết do bệnh tật tuổi già. Đối mặt với sự nguy
hiểm đến từ lũ Akuma, và còn cả sự uy hiếp từ phía “Giáo đoàn đen”, hai người
chỉ hi vọng được hoàn thành nốt một tâm nguyện cuối cùng. Đó là được ở bên
nhau cho tới khi cậu bé năm xưa tắt thở, được hát cho bạn nghe đến những phút
cuối cùng. Đáng tiếc, trong D.Gray - Man nguyên bản thì ước vọng này không thể
thực hiện được, để lại một sự nuối tiếc trong lòng người đọc.

Cầm một cái la bàn trên tay, Thi cẩn thận dẫn tiểu đội từ từ tiến về phía Đông
Bắc. Bên cạnh nó là bé Lan liên tục chỉ ra những vị trí nguy hiểm có nhiều
cánh bướm đen dập dờn.

Chỉ biết phương hướng đại khái từ miệng cậu Finder đang hấp hối, Thi đành phải
dẫn đội lần mò dần theo hướng đó rồi trông cậy tất cả vào kỹ năng [Thiên Nhãn]
của Cỏ May. Thủy cũng chẳng còn cách nào hiệu quả hơn nên chỉ đành cố gắng đi
sát bên cạnh Cỏ May để bảo vệ cô nàng yếu đuối mà quan trọng nhất tiểu đội
này.

Đằng sau Cỏ May là nhóm tân thủ bao gồm cả Nam điên và Lực. Du và con búp bê
Ám Dạ đi trước một chút, lắp nốt mảng cuối cùng vào bức tường bảo vệ.

Cuối cùng là thằng Minh đi đoạn hậu. Từ sau vụ dẫn đường tìm tường thành trong
bản đồ Attack on Titan thì nó đã bị mặc định vào cái vị trí đoạn hậu vinh
quang này rồi.

Phải di chuyển hết sức cẩn thận, tránh những trận chiến không cần thiết nhưng
cũng không được phép chậm trễ một phút giây nào. Theo như cốt truyện thì từ
lúc bắt đầu chiến đấu đến khi Innocence được thu hồi cũng chỉ diễn ra trong
vòng vẻn vẹn có một đêm mà thôi. Lại từ việc các Finder bị đuổi chạy khắp nơi
thì có thể dễ dàng đoán được, hàng phòng ngự phong ấn đã vỡ mất rồi và lũ
Akuma thì bắt đầu lùng sục khắp nơi. Bây giờ, các Finder chỉ còn có thể lấy
tính mạng của chính mình ra, giả thành mồi nhử để đổi lấy chút thời gian chờ
Exorcist tới.

Tiểu đội luân hồi cũng phải tranh thủ từng giây, để vuột mất cơ hội với
Innocence ngay trước mặt này thì bọn nó sẽ phải lần tìm vô định vài mảnh
Innocence nhỏ bé trong cả thế giới rộng lớn. Lúc đó mới thực sự là vô vọng.

…..

Nửa đêm.

Ngoài rìa thành phố đã xuất hiện thêm ba người khách lạ, một Finder và hai
Exorcist được cử đi thu hồi Innocence lần này.

Mặc dù đã xuất phát ngay khi nhận được tin và di chuyển với tốc độ nhanh nhất
có thể nhưng có vẻ như vẫn hơi muộn. Khi vừa đến nơi, một cảm giác rét lạnh đã
ập vào mặt cả ba người.

- Những Finder!

- Chết tiệt! Chúng ta đã cố đến ngay sau khi nhận được tin… Giờ họ chết cả
rồi! - Exorcist có mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa nhíu mày nói. Bên cạnh,
Exorcits tóc trắng và cậu Finder còn lại dường như có chút sững sờ.

- Này cậu… - Exorcist tóc đuôi ngựa đột ngột gọi làm giật mình người bạn đồng
hành - … Trước khi bắt đầu, ta muốn nói trước cái này. Ta sẽ không quan tâm
nếu ngươi sắp bị giết hay gì đó. Nếu ngươi làm cản trở, ta sẽ bỏ mặc - Anh ta
nhìn cậu Exorcist tóc trắng, nói với vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt coi thường -
Trong chiến tranh tất yếu phải có hi sinh nên đừng mong ta xem ngươi như bạn
đồng hành.

Quay đầu sang một bên không để ý đến ánh mắt khinh thường, Exorcist tóc trắng
đáp lại - Tôi không thích cách suy nghĩ của anh… - Chẳng thèm bận tâm mà cậu
ta hướng ánh mắt đến thành phố hoang tàn bên dưới. Có vẻ như, cái tiểu đội
“Thầy trừ tà” này chẳng ổn chút nào, rạn nứt đã xuất hiện từ bên trong nội bộ
và trước cả khi trận chiến bắt đầu.

Martel không phải không có nước, nó có cả một vịnh biển nhỏ nằm ngay bên cạnh.
Nhưng không may mắn cho thành phố này, dòng biển chảy qua đây là dòng biển
lạnh không cung cấp chút hơi nước nào cho lục địa. Vậy nên, nơi đây bị sa mạc
hóa ăn mòn.

Martel nằm giữa hoang mạc. Để giảm bớt thiệt hai do gió nóng và bão cát ác
liệt gây ra, những kiến trúc sư ban đầu đã thiết kế nó nằm tựa vào sườn của
một ngọn núi đá khổng lồ. Rồi người đời sau cứ tiếp tục lấy đá từ ngọn núi đó
mà cất nhà dựng cửa. Lâu dần, cả một góc ngọn núi đã bị khoét vào và một thành
phố lớn đã mọc lên bên dưới. Dù đã hoang phế nhiều năm nhưng cảm giác hoành
tráng về quy mô của thành phố vẫn chẳng giảm đi chút nào.

Tiểu đội Exorist tiếp cận từ một bên rìa thành phố. Đứng trên một vách đá cao,
từ vị trí này, họ có thể nhìn được toàn cảnh thành phố Martel hoang tàn.

- Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… - Âm thanh đặc trưng của Akuma cấp một phát ra khi tấn công
bằng nòng súng. Ba người lập tức nhìn về phía đó. Mặc dù khoảng cách khá xa
nhưng hầu hết Exorcist đều có chỉ số cơ thể cao hơn người thường nhiều lần,
thậm chí Finder cũng không hề yếu.

Nơi sâu trong thành phố, ba con Akuma cấp một lơ lửng trên không đang chụm đầu
tập trung nã pháo vào một điểm dưới mặt đất. Nền đá cứng bị đạn pháo khoét
thành một hình lòng chảo lớn. Tại trung tâm lòng chảo, một kết giới lập phương
nhỏ bé gồng mình hứng lấy từng đợt bão đạn càn quét quanh mình.

Kết giới thường được thiết lập để bảo vệ cho thứ gì đó quan trọng. Và trong
trường hợp này, nhiều khả năng thứ đang được bảo vệ kia chính là mảnh
Innocence quý giá, chỉ có như thế mới khiến các Finder, dưới thế trận đã tan
vỡ và tình hình nguy ngập mà vẫn không tiếc tất cả để bày ra một kết giới có
cường độ chắc chắn như thế này.

Không hề do dự, cậu Exorcist tóc trắng lập tức nhún người phóng đi.

……….

Đâu đó giữa lòng thành phố, tiểu đội luân hồi team 013 vẫn đang mò mẫm giữa
hàng loạt con đường quanh co đổ nát, vừa tiến lên vừa né tránh lũ Akuma liên
tục quần thảo cả dưới mặt đất lẫn trên bầu trời. Trong khi đó, bọn nó vẫn phải
cố gắng bảo trì lấy phương hướng tiến lên ban đầu.

“Phía Đông Bắc” chỉ có duy nhất một thông tin mơ hồ. Mớ nội dung cốt truyện
biết trước nghe có vẻ lợi thế to lớn lắm nhưng lúc áp dụng vào thực tế thì
chẳng được mấy phần, ít nhất là sau hai bản đồ, Minh và Thi nghĩ vậy. Bản thân
bọn nó xuất hiện là đã ảnh hưởng đến dòng chảy vận mệnh của thế giới này. Và
theo hiệu ứng hồ điệp, hàng loạt những sự kiện tiếp theo sẽ bắt đầu phát triển
theo những hướng mà không tài nào lường trước được.

Chẳng còn cách nào khác ngoài kiên trì tiếp tục vì theo suy luận của Thủy thì
là “Dù chúng ta không biết vị trí chính xác nhưng cứ tiến theo hướng bỏ trốn
của Innocence. Các Finder phải bảo vệ Innocence nên sẽ có mật độ lớn hơn ở bên
đó, vậy thì xác suất chúng ta gặp được họ sẽ cao hơn và có cơ hội khai thác
thêm thông tin hữu ích”.

Hầu như là mò mẫm tiến lên, tầm nhìn của tiểu đội bây giờ phụ thuộc hoàn toàn
vào Cỏ May. Kỹ năng [Thiên Nhãn] phát huy tác dụng to lớn và cực kì trọng yếu
lúc này. Nếu [Con mắt âm dương - Cánh bướm đen báo tử] của bé Lan thiên về dự
đoán những nguy hiểm bất ngờ xảy ra, mang tính xác suất ngẫu nhiên và không
thể lường trước được thì [Thiên Nhãn] của Cỏ May lại là “Nhìn” trong hiện tại,
“Nhìn” những thứ đang xảy ra quanh mình để kịp thời làm ra phản ứng, trực tiếp
tránh phải đối mặt với thứ có thể gây nguy hiểm với mình ở phía trước.

Năm tấm thẻ triệu hồi tiểu quái thú đã được Cỏ May kích hoạt toàn bộ. Những
con tiểu quái này có tổng chỉ số đều không vượt quá 150 và được phân bố lung
tung vào các chỉ số cơ bản khác nhau. Sức chiến đấu của bọn này chẳng có mấy
nhưng lại có thể cung cấp thêm tầm nhìn cho người thao túng. Mỗi con đều được
Cỏ May điều khiển chạy sát mép trong của vùng bao phủ tinh thần lực, như vậy,
tầm nhìn của cô được tăng thêm một khoảng cách không hề nhỏ. Đặc biệt, trong
đám thẻ còn có một tấm tên gọi {Vân Tước}, là tiểu quái thú dạng chim, hình
dạng giống một con chim sẻ máy móc, to hơn nắm tay người lớn một chút. Chỉ số
cùi bắp, kỹ năng đặc biệt chỉ là có một khẩu súng máy loại siêu nhỏ gắn bên
trong miệng với uy lực thấp đến thảm bại. Điều đáng nói duy nhất là con quái
này có thể bay. Cỏ May thao túng nó bay trên đầu tiểu đội, với tầm nhìn từ độ
cao một trăm mét, cô sẽ có cái nhìn toàn cục về tình hình của một khu vực lớn
quanh mình.

- BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!!! - Một loạt tiếng nổ lớn bất chợt vang lên, đó là
tiếng nã pháo của lũ Akuma. Âm thanh này đã trở thành âm thanh chủ đạo của đêm
nay, lũ ác ma cơ khí này nã pháo liên tục, nã pháo khi phát hiện ra tung tích
của Finder, nã pháo vào những thứ chúng không nhìn rõ, nã pháo vào bất cứ thứ
gì chuyển động trong tầm mắt và nã pháo chẳng vì nguyên nhân gì cả.

- BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!!! - Âm thanh vẫn không dừng lại, có vẻ như đợt
pháo vu vơ này hơi dài hơn bình thường thì phải.

- BÙM! BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!!! - Kiểu này thì không còn bình thường nữa rồi,
Thi lập tức nhắc Cỏ May chú ý đến phương hướng phát sinh tiếng nổ.

Ánh trăng của đêm nay rất tốt, mặc dù không thể nào so sánh được với vẻ xán
lạn của ánh mặt trời nhưng vẫn có thể nhìn được mọi vật một cách đại khái. Với
tầm nhìn từ trên độ cao một trăm mét do tiểu Vân Tước cung cấp, cả một khoảng
bạt ngàn nóc nhà rơi vào trong mắt Cỏ May. Và cô nhìn thấy, ở nơi xa vài con
ác ma cơ khí đã tụ lại một chỗ trên bầu trời. Ánh sáng mãnh liệt của tia lửa
và vụ nổ nơi mặt đất dưới chân chúng hắt lên, sáng bừng giữa ánh trăng tĩnh
mịch.

- Master… - Cỏ May gọi thằng Thi - Ở chỗ đó mấy con Akuma chụm lại, hình như
đang tấn công cái gì thì phải!

- Cái...?! Bao nhiêu con? Ba hay năm? Bọn nó cùng bắn liên tục vào một chỗ
phải không!? - Vẻ mặt của thằng Thi chợt đổi. Từ lúc đoán được ra đây là đoạn
nào trong cốt truyện thì nó cũng bắt đầu nhớ ra rất nhiều chi tiết.

- Vâng!

Nghe đến vậy, không chỉ thằng Thi mà vẻ măt của thằng Minh cũng biến đổi -
Nhanh! Tới đó. Lũ Akuma tập trung tấn công vào một điểm thế này thì nhiều khả
năng là vị trí của Innocence bị phát hiện ra rồi - Nó lập tức kêu Cỏ May dẫn
đường và thúc giục những người khác đẩy nhanh tốc độ đội hình.

Theo như ước tính của Cỏ May thì khoảng cách đến mục tiêu của cả bọn phải
khoảng ba, bốn kilomet. Như vậy, trong thời gian ngắn thì bọn nó không thể tới
được ngay. Theo cốt truyện gốc thì vị trí của Innocence được các Finder lắp
đặt kết giới cực kì chắc chắn và cũng có Exorcist ứng cứu kịp thời. Nhưng khổ
nỗi, đây không phải là “Nguyên gốc” mà là {Kho Dữ Liệu}. Bản đồ trước đã tưởng
xong rồi mà còn tự nhiên lòi được ra thêm cái “Nhiệm vụ cấp Devil” làm cho cả
team gần dẹo nữa là.

“Quản lý” lúc nào cũng khốn nạn. Chưa phải tính đâu xa,chỉ riêng về số lượng
Akuma và diện tích của cái phế thành này cũng đã rất khác so với nguyên bản
rồi. Nếu bản gốc chỉ có hai con Akuma cấp một và một con Akuma cấp hai thì bản
này, bọn nó đã diệt ba con cấp một và gặp không dưới năm con cùng cấp khác.
Trong truyện, phế thành tuy rất quy mô nhưng diện tích chỉ cỡ bằng một thành
thị cấp hai nơi tỉnh lẻ thì ở đây, nó thực sự lớn. Thành phố này lớn đến nỗi
mà với tầm nhìn của Cỏ May cũng không thấy được điểm cuối cùng.

Phải đến nơi sớm nhất có thể, trước khi dấu vết cuối cùng của Innocence bị xóa
mất.

Hơn năm phút sau, tiếng pháo đã ngừng lại và tiểu đội vẫn còn cách nơi đó một
khoảng khá xa mặc dù đã di chuyển với tốc độ nhanh nhất. Akuma ngừng bắn có
thể do hai nguyên nhân. Trường hợp thứ nhất là bọn chúng đã phá hủy được kết
giới và cướp được Innocence. Trường hợp thứ hai là Exorcist tiếp viện kịp thời
sau đó ngăn không cho lũ Akuma tiếp tục tấn công bừa bãi nữa. Hi vọng là
trường hợp thứ hai vì Exorcist sẽ không bao giờ phá hủy Innocence. Akuma cấp
hai ít nhất cũng phải có một con, Exorcist không thể nào xử lí được ngay, chắc
chắn bây giờ vẫn còn đang chiến đấu và cơ hội của mấy đứa Luân Hồi Giả vẫn
còn.

Lại thêm hơn mười lăm phút di chuyển nữa, bây giờ bọn nó đã tiến vào khu vực
phụ cận vùng bị nã pháo vừa rồi. Lòng chảo đáng sợ trên nền đường đá đã lọt
vào vùng bao phủ tinh thần lực của Cỏ May. Sau khi cẩn thận trinh sát bằng
[Thiên Nhãn], xác định rằng toàn bộ khu vực đó không có bất kì sinh vật nào,
tiểu đội mới cẩn thận tiến đến.

Nơi này để lại dấu vết của một trận chiến ác liệt. Các mảnh vỡ của xác Akuma
nằm rải rác khắp nơi. Đâu đó, là những phần cơ thể không trọn vẹn của các
Finder, đây chắc là tác phẩm của một con Akuma cấp hai nào đó. Khi đã tiến hóa
lên level 2, thức tỉnh năng lực đặc biệt của mình, lũ Akuma bắt đầu xuất hiện
tính cách và cảm xúc, hay có thể gọi là “Linh tính”, “Năng lực tự hỏi”. Lúc
đó, chúng rất ít khi dùng [Máu Độc] để giết người như bọn cấp một nữa mà sẽ
dùng chính năng lực thức tỉnh của chúng, giết người theo cách mà chúng muốn.

Nhà cửa xung quanh đổ sập lung tung, thậm chí có nơi sụp thành một hàng dài
thẳng tắp giống như là có thứ gì đó mạnh mẽ cày qua vậy. Giữa trung tâm lòng
chảo vẫn có một mảnh đất bằng phẳng nguyên lành, bốn cây đèn kết giới dựng ở
bốn góc bảo vệ mảnh đất nhỏ này vẫn đứng ngay ngắn chứng tỏ kết giới này không
hề bị phá hủy mà là được tắt đi. Tất cả những thứ trên đều nói lên một điều
rằng, Exorcist đã kịp thời tới nơi và lũ Akuma vẫn chưa thể phá hủy được
Innocence. Tiểu đội luân hồi vẫn còn cơ hội.

Thu lại bốn cây đèn tạo kết giới, hai thằng Minh, Thi rất có hứng thú với
thiết bị này. Cả xác của mấy con Akuma nữa, đống kim loại đặc biệt này nếu đổi
trực tiếp từ Hệ Thống cũng phải mất mấy trăm điểm chứ chẳng chơi.

Vị trí trống trải lại vừa xảy ra chiến đấu này thì khả năng sẽ tiếp tục có
Akuma kéo tới là rất cao. Nơi đây không tiện ở lâu, Thi dẫn cả bọn chạy vào
một con hẻm nhỏ bên cạnh. Bây giờ mới thực sự là khó khăn. Bọn nó đến muộn,
không kịp tham gia vào trận chiến đầu tiên. Đến lúc này thì toàn bộ đầu mối về
tung tích của Innocence đều đứt sạch. Chẳng lẽ lại lần tìm vô định trong cả
thành phố rộng lớn này?

Vẫn di chuyển không ngừng nhưng tốc độ của tiểu đội bây giờ chậm hơn vừa rồi
nhiều lắm, chỉ như lúc đi bộ bình thường mà thôi. Hoàn toàn xác định được vị
trí hiện tại và thời điểm tiêu đội luân hồi tham gia cái thế giới này, như vậy
lại có rất nhiều thông tin về nhiệm vụ được hai thằng xác định. Không che
giấu, thằng Minh bắt đầu nói ra cho tất cả mọi người cùng nghe:

- Cái chỗ vừa rồi đấy, là chiến trường của Thầy trừ tà với Akuma. Nhân vật
chính của truyện, Allen… bị một con Akuma cấp hai đánh bay đi, em búp bê Lala
và ông lão thì bị bạn bạn đồng hành của Allen, một Thầy trừ tà khác mang đi.
Sau đó, Thầy trừ tà kia bị Lala lừa xuống mê cung đường ngầm dưới mặt đất rồi
nhân cơ hội trốn thoát. Allen thì bị lạc xuống dưới đó. Con Akuma cấp hai vì
đuổi theo nên cũng chui xuống nốt, thế là trận chiến chuyển thành “Mê cung
chiến”. Điều đáng nói là bây giờ, chúng ta đếch biết vị trí của bất cứ kẻ nào
trong số đó.

- Đường ngầm giống như chỗ chúng ta trú lúc đầu đấy ư? - Thủy nhíu mày hỏi.

- Ừ! Cái thành phố này là vậy. Bên dưới mặt đất là vô số đường ngầm đan xen
vào nhau như kiểu là mê cung ý. Cỏ May “nhìn” từ đầu đến giờ chắc cũng biết.

Cỏ May đi ở phía trước liền vén mái tóc lòa xòa quay lại khẽ gật đầu xác nhận.

- Vậy chẳng lẽ trong truyện không nói đến vị trí của bất cứ người nào trong
số họ ư, hoặc ít nhất cũng phải là nơi mà Lala lừa Thầy trừ tà kia xuống đường
ngầm dưới lòng đất chứ?

- Có vẻ… - Thằng Thi đi trên đầu quay lại nhếch mép cười - Nhưng thử nhìn cái
thành phố bựa đời này đi, chỗ éo nào mà chẳng đổ nát y như nhau. Mà truyện
tranh đếch có như truyện chữ, thằng cha tác giả chỉ vẽ nhân vật nó chạy là
chạy chứ có nói phương hướng rõ ràng gì đâu.

- Không thể nào, ít nhất cũng phải có chút thông tin chứ? Exorcist đó muốn
đưa Lala đi đâu? Cô bé Lala kia dùng lí do gì để lừa được Exorcist đó xuống
lòng đất? Chỗ họ vào có điểm gì đặc biệt không? Kiểu gì cũng phải có một chút
chứ…? - Thủy kiên trì hỏi. Cô sợ với cái tính của hai thằng thì rất có thể sẽ
quên hoặc lười nói ra một vài chi tiết nhỏ nhưng quan trọng nào đó.

- Để tớ nhớ kĩ lại cái xem nào… - Minh vê cằm suy nghĩ - Điểm đặc biệt thì
chắc chắn là không có rồi. Nhiệm vụ của Exorcist là ưu tiên thu hồi Innocence
chứ không phải là tiêu diệt Akuma nên khi có được Lala rồi thì chắc chắn hắn
sẽ rời khỏi đây trở về tổng bộ… Còn gì nữa không nhỉ...?

- Còn đấy - Thằng Thi từ đằng trước nói vọng về - Bé Lala bảo là dưới lòng
đất có đường hầm bí mật dẫn thẳng ra vịnh. Bọn Akuma biết bay nên chạy bên
trên thế này chắc chắn sẽ không thoát được. Thế là em ấy xui tay Exorcist kia
chui xuống lòng đất và đã thành công.

- Exorcist muốn nhanh chóng rời khỏi đây, Lala lại chỉ đường hầm dẫn ra vịnh.
Vậy thì rất nhiều khả năng phương hướng di chuyển ban đầu của Exorcist cũng là
hướng đó. Chúng ta có thể lấy chiến trường vừa rồi làm trung tâm sau đó đi
thẳng về phía vịnh và với tầm nhìn của Cỏ May thì chắc chắn chúng ta sẽ bắt
được thứ gì đó hữu ích thôi. Chắc chẳng có ai chui xuống sâu hơn một trăm mét
đâu nhỉ? - Thủy đề nghị

- Ý hay! - Thằng Minh lập tức tán thành. Thằng Thi cũng không phản đối. Vậy
là phương hướng tiếp theo của tiểu đội đã được xác định. Nhưng bây giờ, vấn đề
mới lại nảy sinh:

- Vịnh… ở hướng nào...?

Quản lý chết tiệt buff diện tích cho cái thành phố hoang này rõ lớn làm chi?
Để đến bây giờ, ngoài hình một ngọn núi đá to tổ chảng còn hiện rõ dưới ánh
trăng ra thì ngay cả rìa thành phố bọn nó còn chưa nhìn thấy. Kể cả với tầm
nhìn của Cỏ May thì cũng chỉ toàn là nóc nhà với nóc nhà mà thôi. Vậy thì biết
làm sao được “vịnh” nó nằm ở chố nào?

Tiểu đội bây giờ không còn chạy linh tinh nữa mà trú vào một căn nhà kín đáo
còn chắc chắn, cố gắng tìm cách giải quyết nan đề.

- Bực rồi đấy nha! Bố đếch thèm tìm nữa! - Thằng Thi trợn mắt lên hét lớn. Nó
lộn cái bàn uống chè tạm thời xuống đất làm cho nước nóng vãi ra tung tóe.
Thằng bé bất hạnh mắc phải hội chứng nan y CVT nghĩa là “Chỉ làm Việc mà mình
Thích”. Máy móc cơ khí chế tạo nó thích, đánh nhau nó thích, thậm chí chỉ huy
chiến thuật chiến tranh nó cũng thích. Những việc nó thích thì khỏi phải bàn
nhưng phải suy nghĩ một vấn đề nan giải mà chẳng liên quan gì đến sở trường
thế này thì không được rồi… Thằng bé đã bắt đầu mất bình tĩnh - Kệ con mẹ nó
cái nhiệm vụ củ chuối này đi, toàn tiểu đội bắt đầu chuyển sang tác chiến “Tìm
- Diệt”. Kiếm mấy con Akuma đập cho sướng tay nào!

Minh đang gật gù bên chén nước nóng thì tự nhiên thấy thằng bạn mình phát
điên, hô hào ầm ĩ rồi hùng hổ đứng lên chạy về phía cửa ra vào. Chẳng suy nghĩ
nhiều, nó vội vàng lao tới, ôm lấy eo thằng bạn rồi ghì chặt xuống đất: -
Nhanh! Mấy đứa đến giúp anh cản thằng thằng này lại! Để nó chạy ra ngoài mất
thì không tìm được nữa đâu!

Nam điên, Lực và cả Du lập tức chạy lại hỗ trợ. Bốn thằng đè lên người nhưng
chẳng ăn thua, thằng Thi vẫn liên tục gồng mình giãy giụa và có vẻ như nó sắp
thoát được rồi. Không còn cách nào khác, Minh đành nghiến răng nói:

- Éo ổn rồi! Phải dùng “Biện pháp mạnh” vậy…! - Một cái cờ lê cỡ lớn lập tức
xuất hiện trên tay nó.

- …

Lau chút máu còn dính trên cái cờ lê rồi cẩn thận cất đi, Minh quay ra cười
với mấy đứa còn lại:

- Không có gì, nó suy nghĩ nhiều quá mà cháy mất vài cái tụ thôi, tí nữa là
lại bình thường ngay, mọi người đừng quan tâm… - Cười hề hề và quay lại với
cốc nước của mình. Còn thằng Thi đã được đặt gọn vào trong một góc.

Đã nhìn thấy vài lần rồi nên mấy tân thủ cũng không quá ngạc nhiên, nhốn nháo
một chút là lại yên tĩnh lại.

- Có… có phải mọi người cần tìm đường ra vịnh? - Bà cô nội trợ tên Hoàn trong
đám tân thủ rụt rè hỏi.

- Vâng! Cô biết cách gì ư? - Thủy lập tức trả lời và hỏi lại.

- Cô… cô biết chút kiến thức địa lý… Nếu được thì chúng ta có thể thử một
lần..!

- Thật ư? Có cách gì cô cứ nói, chúng ta sẽ cùng thử - Thủy vội vàng đáp lại,
giọng nói có vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút vui mừng.

- Ừ. Thành phố này có giáp biển, mà trình độ sa mạc hóa lại mạnh như thế này.
Vậy thì chắc chắn dòng biển chảy qua đây là dòng biển lạnh không cung cấp hơi
nước cho đất liền - Dừng lại một chút để lấy hơi cho thêm phần bình tĩnh -
Nhưng cái đó không quan trọng, điều chúng ta quan tâm ở đây là "Gió”. Gió nóng
thổi từ đất liền, gió lạnh thổi từ biển. Ở dưới đất này gió bị đổi hướng do
địa hình che chắn nhưng nếu lên trên cao và cảm nhận tinh tế thì chắc chắn sẽ
nhận ra…

- À được! Cái này anh duyệt! - Minh nói rồi hồ hởi đứng dậy lôi kéo bà cô nội
trợ ra ngoài - Đi ra ngoài và thử ngay đi thôi chứ còn đợi chờ gì nữa… - Lúc
đi ngang qua chỗ thằng Thi nằm, nó còn lấy chân đạp vài cái - Dậy, ra ngoài bố
có việc cho mày làm đây.

- Cái gì? Được ra ngoài rồi á? Tau là tau thích mầy rồi đấy, ở chỗ này mãi
chán bỏ mẹ - Thi lập tức bật dậy đi theo.

Thấy hai thằng đều ra ngoài rồi, những người khác cũng không ở lại.

Bên ngoài, không mất quá nhiều thời gian hai thằng đã tìm được một ngôi nhà
dạng tháp tương đối cao, đứng trên này bắt gió thì chẳng thể nào chê vào đâu
được.

Thằng Minh lập tức leo lên, mấy ngón tay bọc giáp cứ trực tiếp cắm vào vách
tường mà tạo điểm bám. Chẳng mấy chốc, nó đã leo đến đỉnh.

- Thế nào? - Thằng Thi ở dưới gọi với lên.

- Chẳng ra làm sao cả - Thằng Minh thì trả lời vọng xuống.

- Mầy gà vãi! Thôi, để tau gửi chuyên gia lên cho mầy - Nói xong, Thi lập tức
co chân sút thẳng vào người bà cô nội trợ trong ánh mắt ngỡ ngàng của toàn bộ
tiểu đội.

- AAAAA!!! - Bất ngờ bị đá bay đi, bà cô hét lên đầy kinh hãi, quá sợ hãi mà
không để ý rằng, cơ thể chẳng bị thương chỗ nào mà cũng chẳng hề đau đớn.

Được thằng Thi dùng [Lam Sơn Pháo] đá thẳng lên trời, ngang tầm với thằng Minh
đứng trên đỉnh tháp. Đúng lúc bắt đầu rơi xuống thì một sợi xích đã quấn lấy
vòng eo của bà cô. Chưa kịp nhận ra điều gì thì bà cô đã thấy mình đứng trên
đỉnh tháp, bên cạnh thằng Minh và được nó dùng một tay ôm chặt lấy.

- Yên tâm, cháu giữ được cô rồi. Nào, đọc gió đi…

- Ừ… - Cố gắng bình tĩnh cẩn thận cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi qua. Khứu
giác tinh tế phân biệt mùi vị ẩn trong vô vàn ngọn gió. Có mùi cháy khét của
sức nóng sa mạc, có mùi mặn nồng của muối biển thoáng qua…

- Hướng đó! Cô nghĩ vậy... - Cô ta đưa tay chỉ về một hướng và nói, gì thì
không dám khẳng định nhưng cô có thể chắc chắn rằng, hướng đó có biển.

Minh nhanh chóng đánh dấu phương hướng lên cái la bàn. Sau đó nó liền bảo bà
cô nội trợ ôm chặt lấy cổ mình để nó bắt đầu leo xuống.

Đã có phương hướng tiến lên, Thủy lại vì tiểu đội mà thành lập lộ trình di
chuyển. Cô đề nghị lên quay lại vị trí chiến trường Akuma và Exorcist rồi lấy
đó làm điểm khởi đầu tiến thẳng theo hướng vừa xác định được. Trong khi di
chuyển thì Cỏ May liên tục dùng [Thiên Nhãn] để do thám cả trên không lẫn dưới
lòng đất, chắc chắn sẽ tìm được một chút đầu mối gì đó thôi.

Y theo lộ trình Thủy vừa nói, cả tiểu đội lập tức di chuyển, tốc độ không
nhanh lắm nên tân thủ cố gắng cũng có thể theo kịp đội hình.

…..

Giữa đống đổ nát, một con Akuma cấp một đang bò đi bò lại vô định quanh miệng
lòng chảo khổng lồ. Có thể nó bị hấp dẫn đến đây do âm thanh tạo ra khi
Exorcist đánh nhau với Akuma cấp hai. Tới được nơi rồi thì lại chẳng còn cái
gì, mất đi mục tiêu, con Akuma không mục đích liền cứ thế ở lại chỗ này.

Nấp sau một bức tường đã đổ nát hơn phân nửa, Thi hào hứng nói với Minh - Thế
nào? Xúc chứ? Điểm tích lũy và nguyên liệu quý hiếm đấy chứ đâu...!

Vê cằm giả vờ suy nghĩ, Minh đáp lại: - Vụ này tao thấy được. Tiểu đội cần
phải chiến đấu nhiều để phối hợp cho quen, vả lại cũng phải cho tân thủ làm
quen dần đi là vừa, không mấy nữa lại bỡ ngỡ.

Đúng như lời hai thằng nói, ngoài điểm tích lũy ra thì cựu binh cần thêm kinh
nghiệm chiến đấu, tân thủ cần làm quen với hoàn cảnh ác liệt nơi này. Vậy nên,
một trận chiến nắm chắc phần thắng như thế này là không thể bỏ qua.

Thằng Thi thì bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, hoạch định kế hoạch và phân công
nhiệm vụ cho từng người. Còn thằng Minh, nó quay lại nói với đám tân thủ:

- Từ đầu đến giờ, mọi người đều vì đủ mọi loại nguyên nhân mà chưa có cơ hội
tham gia một trận chiến thực sự. Nhưng không sao, bây giờ chúng tôi sẽ cho mọi
người thấy chúng tôi chiến đấu thế nào, nơi này là một thế giới ra sao. Không
cần làm gì cả, mọi người chỉ cần quan sát thôi, thế là đủ rồi… À, Nam điên,
chú cũng tham gia tấn công đi.

Trong lúc thằng Minh nói thì mấy đứa cựu binh còn lại đã bắt đầu tản ra, tìm
vị trí thích hợp cho mình.

Bố trí tân thủ ở một nơi kín đáo cách khá xa chiến trường, Minh liền lập tức
quay về với trận chiến. Tới bên cạnh thằng bạn, nó khẽ gật đầu tỏ ý đã sẵn
sàng.

Chỉ đợi có thế, Thi lập tức kích hoạt bộ đàm cá nhân vẫn đeo bên tai:

- Bắt đầu tấn công.

……


Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.


Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: LanThi

Phụ tá : Minh
Thần

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na


Kho Dữ Liệu - Chương #50