{d.gray - Man World} – Chúng Ta Đang Ở Đâu?


Người đăng: LucyTieuVux

.-o0o-.

- Cạch… Cạch… Cạch… Cạch… Cạch… - Vài họng súng đồng loạt chĩa về phía hai
thằng.

- Hị, hị… - Hai thằng nhìn nhau cười khổ. Dù miệng cười nhưng tay cũng không
chậm trễ, trên mặt hai thằng đã xuất hiện một cặp kính râm trông rất phong
cách. Không phải là bọn nó tự dưng dở hơi trời tối đi đeo kính râm làm gì mà
hành động tiếp theo sẽ giải thích ngay cho tụi nó.

- Crắc… Leng keng… - Thằng Minh vung vẩy hai, ba cái chốt lựu đạn trên tay.
Cùng lúc đó, ánh sáng kịch liệt lóe lên rồi từ từ dịu lại. Sau khi ánh sáng
biến mất, mấy con Akuma đã bị bao phủ bởi một đám khói xám dày đặc mãi không
tiêu tán. Còn hai thằng thì đã hoàn toàn biến mất.

Năm phút sau, tại một con hẻm cách chỗ mấy con Akuma hơn hai trăm mét, hai
thằng vừa cười vừa dìu đỡ nhau nghiêng ngả chạy đi. Đốm sáng biểu thị vị trí
của tiểu đội đã dừng lại và cách khá xa chỗ này nên hai thằng đoán là bọn họ
đã tìm được chỗ trốn an toàn.

Không còn phải lo cho sự an toàn của tiểu đội nữa, bọn nó cũng không cần thiết
phải ở lại thu hút sự chú ý của mấy con Akuma. Vậy nên khi bị mấy con Akuma
phát hiện, hai thằng liền tìm cách trốn ngay. Vài quả lựu đạn flash và lựu đạn
khói được thả ra cùng một lúc. Vì đã đeo kính râm từ trước nên bọn nó không bị
choáng do ánh sáng mãnh liệt đột ngột lóe lên. Nhân lúc mấy con Akuma vẫn còn
đang choáng, bọn nó nhanh chóng lủi đi.

Mấy quả lựu đạn khói cũng đã được hai thằng chế lại. Trong làn khói dày đặc
kia có lẫn thêm bụi kim loại nên sẽ làm nhiễu sóng rada trong khoảng không
gian đó. Và bọn nó cũng tin rằng, mấy con Akuma cấp một kia chưa khủng đến mức
có được khả năng hack map ảo diệu như của Cỏ May. Vậy nên, đợt chạy trốn này,
bọn nó nhất định sẽ thành công.

Dựa theo phương hướng đại khái mà máy định vị chỉ, hai thằng vòng vèo tiến về
phía tiểu đội của mình. Cẩn thận tiến lên, chỉ cần phía trước có một chút động
tĩnh là hai thằng lập tức vòng lối khác, nhiều lúc đi vào ngõ cụt, nhiều khi
phải chui qua một đoạn cống ngầm. Rất cẩn thận nên bọn nó may mắn không đụng
phải con Akuma nào nữa.

Sau hai mươi phút di chuyển, căn cứ vào khoảng cách biểu thị trên máy định vị
thì bọn nó chỉ còn cách tiểu đội khoảng hơn năm trăm mét. Chắc chắn rằng không
có con Akuma nào rình rập quanh đây, tụi nó bật bộ đàm cá nhân.

- Tít… - Âm thanh kết nối vừa vang lên, tiếng nói ríu rít của bé Lan đã lập
tức phát ra, hai cô gái khác cũng nhẹ nhàng thăm hỏi. Khẽ mỉm cười, mấy cô gái
không sao, vậy là hành động dụ địch để tiểu đội rút lui của hai thằng đã thành
công. Trả lời mấy cô gái rằng chính mình không sao, còn giết được một con
Akuma làm chiến lợi phẩm.

Hai thằng lại hỏi tình hình của nhóm, yên lòng khi biết không có ai hi sinh
trên đường chạy trốn. Trong lúc nói chuyện, bước chân của bọn nó vẫn không hề
ngừng lại.

Lại mười phút nữa trôi qua, thông qua bộ đàm, Cỏ May đã trực tiếp dẫn đường
cho hai đứa. Bọn nó đã tiến vào trong vùng bao phủ tinh thần lực của cô.

Có Cỏ May dẫn đường, tốc độ tiến lên của hai thằng nhanh lên không ít, hầu như
là một đường thẳng tiến.

Vòng vèo vài phút, cuối cùng hai thằng cũng đến được nơi mà cả tiểu đội đang
tạm trốn, một căn hầm ngầm khá sâu và chắc chắn.

Bé Lan đã đợi ở cửa vào, nhào vào lòng thằng Thi ngay khi có thể. Đằng sau, là
mấy đứa cựu binh của tiểu đội. Tân thủ chỉ có mỗi Nam điên là còn đứng hóng
bên cạnh, mấy người khác thì đều vì kiệt sức và quá mức sợ hãi mà gục vào một
góc hầm, chết lặng cả người.

Thực sự yên lòng sau khi cảm nhận được hơi ấm, Lan lập tức giãy ra khỏi vòng
tay của thằng Thi mà ngại ngùng trốn sau lưng nó, mặt đỏ bừng vì ngượng. Bên
cạnh, thằng Minh cũng nhìn Thủy với ánh mắt đầy trân trối. Nó cũng muốn được
ôm như vậy. Nhưng nhọ thay. Đáp lại ánh mắt của nó không phải là một cái ôm
nhẹ nhàng từ người đẹp mà là một cú siết vai chắc nịch từ Nam điên, đen sì và
mùi mồ hôi khét lẹt.

- Đại ca… Em biết là anh bá đạo mà!!! - Hình như, hơi xúc động nên hai tay
cậu ta lại vận thêm chút lực.

- Hự…! Thằng bệnh… Cút!!! Bố éo có nhu cầu ôm ấp từ mày! - Minh gồng mình,
hất văng cái thằng “Chinh tướng thứ mười ba” đang siết lấy bả vai của mình ra
ngoài. Nó buồn bực mà đi vào trong hầm, ỉu xìu ngồi vào một góc. Mấy đứa còn
lại nhìn nó mà cố nín cười. Nếu so với cái sự lo lắng và bất an ban nãy thì
bây giờ, không khí trong hầm đã dịu đi không ít.

-------KDL------------------

Đêm…

Bầu trời trong vắt không gợn gió. Vầng trăng tròn vằng vặc trên cao tỏa sáng
như phủ ánh bạc lên toàn bộ cái thế giới vật chất này.

Bên dưới vầng trăng đó, một thành phố đổ nát đứng cô quạnh giữa hoang mạc mênh
mông cát sỏi. Mỗi một ngóc ngách của thành phố này đều thấm đẫm một thứ mùi cũ
kĩ. Dấu vết của con người chỉ còn hiện diện qua hàng loạt những công trình
kiến trúc bằng đá, cầu kì mà chắc chắn. Thiếu khuyết hơi thở của sự sống, mọi
thứ đều ánh lên một nét buồn vô vọng, lạnh lẽo và cô quạnh ngập tràn. Cát bụi
phủ lên mọi thứ…

Phế tích và ánh trăng bạc trên trời, gợi lên sự bình yên và một nét buồn nhàn
nhạt.

Nhưng không phải hôm nay…

Sự yên tĩnh của phế thành bị khuấy động, cát bụi của thời gian quên lãng như
bị một bàn tay vô hình phủi qua mà tung bay trong gió. Bên trong thành phố
này, một trận chiến thuộc về phần tối của lịch sử đang diễn ra. Không một
người dân nào biết tới nhưng nó chính là thứ quyết định vận mệnh của cái thế
giới này.

Akuma dạo chơi trên bầu trời và cả trong lòng thành phố, pháo vẫn nổ đì đùng,
các công trình kiến trúc thi nhau sụp xuống và ánh lửa thi thoảng lại bùng
lên. Bọn ác ma cơ khí này đang cố gắng xới tung cả thành phố nên như muốn tìm
kiếm thứ gì đó vậy.

Giữa nền trời, vầng trăng tròn vẫn treo lơ lửng như thản nhiên nhìn ngắm cái
thế giới này.

Đâu đó trong lòng thành phố, tại một căn phòng nằm giữa tầng tầng lớp lớp kiến
trúc ngầm bên dưới mặt đất, những kẻ may mắn sống sót của tiểu đội luân hồi
đang nghỉ ngơi tại đó. Căn phòng rộng khoảng mười lăm mét vuông, chỉ có một
cánh cửa ra vào đã bị đóng kín và một lỗ thông gió được thiết kế tài tình.

Do có sự tồn tại của Cỏ May và bé Lan nên không phải cử người canh gác, cũng
không sợ bị tấn công bất ngờ, cả bọn đều tụ tập trong phòng.

Dưới ánh sáng leo lét của cây đèn ma pháp, cả tiểu đội luân hồi đều ngồi tụ
lại giữa phòng, lấy hai thằng Minh và Thi làm trung tâm mà quây lại thành một
vòng tròn nhỏ bé. Mọi người ngồi đây để nghe hai thằng giải thích sơ qua về
cái thế giới này, dù sao thì nhiều hơn một phần thông tin cũng là có thêm một
chút “vốn” để tìm cơ hội sống.

Hiệu ứng “Thanh tỉnh” của ánh sáng ma pháp đang phát huy tác dụng, mấy tân thủ
đã không còn lộ ra vẻ quá mức sợ hãi và cái ánh mắt lảng tránh hiện thực nữa
mà đều lặng lẽ ngồi đó. Dù nhiều người, cơ thể vẫn còn đang run rẩy nhưng lại
không làm ra bất kì hành động quá khích gì, vẻ mặt vẫn còn hiện lên nét kinh
hoàng nhưng từ ánh mắt đã có thể nhận ra, họ đã dần tiếp nhận sự thật. Đây có
thể nói là bước đầu tiên để giúp họ có thể sống sót được ở cái thế giới này.

Nhìn biểu hiện của mấy tân thủ, Minh khẽ gật đầu hài lòng, ở hai bản đồ trước
đã có rất nhiều kẻ không vượt được qua cái bước này mà cứ thế chết đi…

Không chỉ riêng gì tân thủ mà mấy đứa cựu binh cũng từ khẩn trương mà dần bình
tĩnh lại. Dù sao thì ngoài hai thằng Minh, Thi và bé Lan ra thì mấy đứa còn
lại cũng chỉ vừa mới trải qua một bản đồ. Lại vì thực lực nhỏ yếu mà cũng chỉ
có điên cuồng chạy trốn chứ chân chính chiến đấu thì thực sự là không có mấy.

Tại trung tâm vòng tròn, hai thằng bình thản móc từ trong hộp không gian ra
một ấm chè, vài cái chén con và một bình nước nóng. Rồi trước ánh mắt sửng sốt
của mọi người, bọn nó bắt đầu pha chè. Chẳng mấy chốc, trong tay mỗi người đã
có một chén nước bốc khói nghi ngút và tỏa hương thơm ngào ngạt.

Thằng Thi vê cái chén nước chè trong tay. Cái chén không có tay cầm nên nó có
thể cảm thấy hơi nóng từ chén nước thấm dần vào trong lòng bàn tay rồi lan đi
toàn cơ thể, một cảm giác sảng khoái đến thanh thản chậm rãi dâng lên trong
lòng. Hít một hơi thật sâu để hương chè quện với mùi hoa sen thấm sâu vào
trong phổi, nó nhẹ nhành nhấp một ngụm nhỏ. Sung sướng thở dài ra một hơi, nó
nói:

- Chà!... Sướng! Còn gì thoải mái hơn là sau một ngày làm việc mệt mỏi lại
được về nhấp ngụm chè sen bên bạn bè…

- Mày nói chỉ được cái phải…! - Thằng Minh bên cạnh cũng lim dim hai mắt nói.
Âm thanh hơi trầm và giọng điệu nhẹ nhàng chậm dãi làm cho mọi người bất giác
buông lỏng tinh thần.

Dường như bị tâm tình của hai thằng ảnh hưởng, mấy người khác cũng vô thức đưa
chén nước trong tay lên miệng. Không khí dường như vương theo một chút bình
yên không chân thực.

- Đắng…! - Bé Lan bỏ cái chén trong tay xuống, khẽ nhăn mặt nói. Câu nói của
em giống như một viên đá nhỏ làm gợi sóng mặt hồ tĩnh lặng.

Gợn sóng tuy nhỏ nhưng cũng đủ để làm cho Thủy giật mình bừng tỉnh. Nhìn về
phía hai thằng đang nhàn nhã rót nước chè, Thủy thở mạnh ra một hơi nhoài
người về phía thằng Minh. Bàn tay của cô nhanh chóng bắt được lỗ tai thằng
nhóc. Khẽ vặn một vòng, Thủy nghiến răng nói:

- Hai cậu có thôi ngay đi không, giờ là lúc nào rồi mà còn bày trò. Cả cái
trò “Chiến ca” này nữa… Đừng có dùng với tôi…

- Ai ui…! Sao cậu lại véo tai mỗi mình tớ?... Thằng Thi nó bắt đầu mà… Tớ chỉ
ngẫu nhiên phối hợp… - Đau thấu người nhưng không dám phản kháng, Minh chỉ
đành vừa mếu máo vừa oan ức nói. Nhưng có vẻ không có tác dụng, đau đớn nơi
tai chẳng giảm đi chút nào. Càng điên người hơn khi thằng bạn đểu ngồi bên
cạnh chẳng tỏ ý giúp đỡ gì mà còn nói bựa: “Tau không bị đánh đơn giản vì tau
đẹp trai hơn mầy, con đĩ ự...!”

Đúng là bọn nó vừa áp dụng nguyên lý "Chiến ca" vào trong lời nói. Không thể
tạo ra hiệu ứng “Tăng phúc” hoặc “Áp chế” gì đó như trong truyền thuyết được
nhưng tác dụng cơ bản lên cảm xúc của người nghe thì vẫn còn có thể. Mười ngày
ở Khu Lưu Trữ, với kỹ thuật này, thằng Minh đã khiến cho Thủy ăn không ít
thiệt thòi. Cứ mỗi lần cô phát hiện ra âm mưu quấy rối của nó thì thằng khốn
đó lại phun ra một câu triết lí đượm buồn bằng nguyên lý chiến ca, rồi nhân
lúc cô còn đang chìm trong cảm xúc thì nó đã nhanh chân chạy mất.

- Tha cho tớ đi! Tớ biết sai rồi! Lần sau tớ không thế nữa…!! - Thằng Minh
nói với giọng van xin, nước mắt nó đã chảy đầy hai má - Nhưng… Như thế này
chẳng phải tốt hơn sao?...

Thủy nhìn quanh một lượt, quả là không khí bây giờ tốt hơn cái vẻ hoảng sợ ban
đầu nhiều lắm. Cô đành không cam lòng mà buông tay.

- Hừ! Tạm tha cho cậu lần này. Không bày trò nữa, mau nói những gì các cậu
biết về bản đồ lần này đi.

- Được. Cái này dễ… - Thằng Thi cười hề hề trả lời. Sau đó, nó liền lấy chân
đạp vào người thằng Minh đang đau khổ nằm bên cạnh, trợn mắt nói - Dậy ngay
con đĩ, nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho quý cô xinh đẹp của chúng ta đi nào.

- Mày tự đi mà làm! - Minh co người, hơi dịch cơ thể sang một bên, nó nói như
đang dỗi.

- Cái gì!? Mầy nghĩ cái củ cải gì trong đầu mà bảo một con người đẹp trai cao
quý như tau đi làm cái loại công việc hèn mọn này. Mầy nghĩ bố cũng như mầy
chắc? - Thi gân cổ nói. Thực ra nó cũng định kể nhưng khổ nỗi là nó đếch nhớ
rõ cái cốt truyện này nó như thế nào. Nói thật thì ngại nên lại phải lôi thằng
bạn ra chết thay cho mình.

- Mày cao bằng cái lông mao nhà tao đấy. Đừng tưởng bố hiền mà bắt nạt, đến
lúc giã cho thì lại bảo “Tại sao anh vui tính?” - Minh vùng dậy, kề sát vào
mặt thằng bạn khốn nạn mà trợn mắt lên nói. Không hiểu sao, đối với “ai đó”
lúc nào nó cũng thấy hơi sợ rất kích thích nhưng thằng này thì không ngán.

Đang vui vẻ uống chè, cả bọn lại thấy hai thằng làm như thể là sắp đánh nhau
tới nơi rồi vậy. Không khí thoáng thay đổi, hai thằng cũng chẳng ngán gì mà
chuẩn bị lao vào nhau. Đúng lúc đó thì:

- E hèm… - Thủy khẽ ho ra hiệu. Hai thằng đang hùng hổ lập tức xẹp xuống chín
phần, ngoan ngoãn ngồi về đúng chỗ của mình.

Không dám chọc giận Thủy nữa, Minh lập tức đem bộ manga D.Gray - Man này tóm
lược lại một lần rồi lần lượt kể ra.

Nhấp một ngụm nước chè cho bớt sợ, thằng Minh bắt đầu nói:

- D.Gray - Man. Anh vẫn thích gọi bằng cái tên tiếng Việt “Thầy trừ tà” hơn.

- Đầu tiên là về bối cảnh thế giới. Thế giới này có bối cảnh gần như là một
bản sao của “Thế giới Gốc” những năm cuối thế kỉ XVIII, đầu thế kỉ IXX, cả về
vị trí địa lí và trình độ phát triển của văn hóa, kỹ thuật khoa học, có khác
chăng cũng chỉ là nơi này chưa có “Xâm lược” và “Đế quốc thuộc địa” mà thôi.

- Mấy đứa đã từng nghe qua “Truyền thuyết về con thuyền Noah” và trận "Đại
hồng thủy” chưa..? - Thằng Minh đột ngột hỏi, mấy đứa xung quanh đều vô thức
gật đầu. Thấy thế, nó tiếp tục nói - Ở “Thế giới Gốc” của chúng ta, nó chỉ là
truyền thuyết nhưng ở đây, có lẽ nó là một sự kiện có thực và đã xảy ra.

- Sau trận Đại Hồng Thủy, có hai loại vật chất kì lạ được tìm ra: Dark Matter
và Innocence. Chúng chính là nguyên nhân của cuộc chiến tranh diễn ra trong
phần tối của lịch sử và kéo dài dai dẳng suốt từ ngày ấy cho đến tận bây giờ.

- Có một kẻ tự xưng là Bá Tước Ngàn Năm, hắn là kẻ đứng đầu của “Gia đình
Noah - Những kẻ tự cho mình là con cháu của Noah, là môn đồ thực sự của Chúa”.
Chúng cho rằng thế giới này đã bị tội lỗi của loài người vấy bẩn và cần phải
được thanh tẩy. Vậy là Bá Tước đã sử dụng Dark Matter để tạo ra Akuma - Những
cỗ máy chiến tranh chống lại loài người.

- Akuma là những con ác ma cơ khí, sử dụng linh hồn của loài người làm nguồn
năng lượng để hoạt động và tiến hóa. Càng giết được nhiều người, chúng càng
tiến hóa và càng trở lên mạnh mẽ. Nếu cứ như vậy, sẽ có một ngày loài người
hoàn toàn diệt vong.

- Nhưng thế giới nào cũng có sự cân bằng của nó. Trước nguy cơ diệt thế của
Bá Tước Ngàn Năm, một tổ chức có tên gọi Giáo Đoàn Đen đã ra đời. Đây là lực
lượng chiến đấu chống lại Bá Tước do tòa thánh Vatican thành lập. Họ tập hợp
những người được Innocence thừa nhận, dùng Innocence làm vũ khí tiêu diệt
Akuma. Nhiệm vụ chính là tiêu diệt Akuma và thu thập 109 mảnh Innocence vẫn
còn đang thất lạc khắp nơi trên thế giới.

- Những kẻ được Innocence thừa nhận gọi là Exorcist. Mang trong mình sức mạnh
mà Innocence ban cho, họ là lực lượng chiến đấu chính của Giáo Đoàn Đen. Ngoài
ra còn có Finder và sp với nhiệm vụ thu thập tin tình báo và trực tiếp hỗ trợ
cho Exorcist.

- Vậy còn nội dung cốt truyện? - Thủy ngồi một bên nhíu mày hỏi. Theo cô nghĩ
thì việc nắm chắc nội dung cốt truyện và biết lợi dụng đúng cách mới là biện
pháp nâng cao khả năng sống sót quan trọng nhất trong cái thế giới này.

- À về nội dung cốt truyện thì nó cũng không có gì… - Nghe thấy Thủy hỏi,
thằng Minh không dám chậm trễ mà vội vàng trả lời ngay - Cốt truyện kể về hành
trình trở thành Exorcist của một cậu bé tên gọi là Allen Walker với Innocence
kí sinh trên cánh tay trái từ lúc mới ra đời. Cậu bé mồ côi với cánh tay kì dị
bị mọi người xa lánh được một diễn viên hề nhận nuôi. Nhưng rồi một ngày, con
người tốt bụng đó chết đi. Với hi vọng hồi sinh cha nuôi của mình, Allen đã vô
tình biến ông ta thành Akuma. Bị nguyền rủa bởi con Akuma tạo ra từ linh hồn
của cha nuôi, đúng lúc đó thì Innocence trên cánh tay trái của cậu ta thức
tỉnh. Rồi Allen được một Thầy trừ tà nhận làm đồ đệ, từ đó bước lên con đường
trở thành Exorcist của mình. Cùng bạn bè tiêu diệt Akuma, chiến đấu chống lại
Bá Tước, thu thập Innocence và tìm hiểu bí mật về thân thế của mình - Nhấp một
ngụm nước chè nóng hổi, nó kết luận một câu - Đấy, truyện nó chỉ có đơn giản
như thế thôi các cậu ự…

- Vậy đây là nơi nào và cốt truyện đã diễn biến đến đâu rồi? - Thủy hỏi, đây
mới là điều mà cô thực sự quan tâm.

- Chịu… - Minh trả lời - Cái bản đồ D.Gray - Man này là cả một thế giới với
cốt truyện trải dài dằng dặc. Chỉ tính riêng chiến trường mà nhân vật chính
tham gia đã có không ít rồi chứ đừng nói đến chuyện Quản lí vứt chúng ta đến
một cái nơi ất ơ nào đó không hề có trong cốt truyện rồi bắt tìm Innocence.
Sau khi xem xét hai bản đồ trước thì theo bọn anh nghĩ điều này là hoàn toàn
có thể xảy ra đấy…

- Thế là… Không có thông tin nào hữu dụng… Chúng ta cứ thế vô định tìm kiếm
Innocence, chỉ có 109 mảnh trên toàn bộ thế giới này… Vậy chẳng phải là nhiệm
vụ này gần như không có cơ hội hoàn thành sao...?


Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.


Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan Thi

Phụ tá : Th.a Woa

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na


Kho Dữ Liệu - Chương #46