Người đăng: LucyTieuVux
Kho dữ liệu
Quyển 2: Dũng khí...
(Sợ hãi không có nghĩa là cam chịu. Cầm kiếm lên ta vẫn đủ dũng khí, dũng khí
để bảo vệ những người thân yêu).
Chương 1: Team 013 - Những thiên thần lạc lối
.-o0o-.
- Thế giới đang kết nối...
...Bắt đầu truyền tống -
Không gian tối sầm lại rồi từ từ sáng lên, cảm giác như là bị choáng sau một
cú va chạm dữ dội vậy, chỉ khác là không có đau thôi.
Thị lực vừa hồi phục lại, thứ đầu tiên Lan nhìn thấy là Thi đang nằm cách em
không đến một mét. Không suy nghĩ gì nhiều, em xoay người, lăn ngay hai vòng
về phía đó, rúc vào trong ngực Thi. Sau khi yên tâm vì đã cảm nhận được hơi ấm
quen thuộc, em bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh.
Một căn phòng mờ tối, chỉ rộng khoảng hai mươi mét vuông. Tích hợp đủ thứ, từ
giường để ngủ, bếp để nấu ăn đến bàn ghế để tiếp khách. Tất cả đều làm bằng
gỗ. Sát tường, chiếc lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu. Trên bức tường hoen ố, vài
bức tranh giáo sĩ cứng nhắc và tẻ nhạt. Một chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ đang
nện những tiếng tích tắc đều đều, buồn bã và tuyệt vọng trước thời gian. Cả
căn phòng đều được phủ một lớp bụi nhạt, có vẻ như, đã lâu rồi, nơi này không
có chủ nhân.
Trong phòng, ngoài nhóm ba người của Lan ra còn có tám người khác nằm khắp
nơi.
Minh nằm cách Lan và Thi không xa nên em định gọi thì:
- Măm măm... ngon quá! - Lan thấy Minh lật người, nhặt thứ gì đó dưới đất lên
đút vào mồm, hai mắt vẫn nhắm nghiền chứng tỏ hành động vừa rồi chỉ là vô thức
trong khi ngủ. Mở to mắt ngạc nhiên nhìn động tác như bản năng của Minh, em
thấy nó nhồm nhoàm nhai một lúc, rồi dường như nhận ra vấn đề. Minh giật mình
tỉnh dậy:
- Phù..phù...Mình vừa ăn cái quái gì thế này!? Làm ăn thế này hả, gọi chủ
quán ra đây...!! - Vừa la hét vừa cố gắng nhổ cái thứ trong miệng ra, nhưng có
vẻ nó đã nuốt vào hơn phân nửa, cái vị là lạ, kinh kinh cứ còn mãi trong cổ
họng không thể nào hết được.
Thằng Thi đã tỉnh lâu rồi nhưng nó cứ giả vờ ngủ để được ôm bé Lan lâu hơn.
Nghe thấy thằng bạn la hét om sòm, nó cố gắng mở đôi mắt híp của mình, vừa lúc
nhìn thấy thằng Minh nhổ thứ gì đó trong mồm ra. Trợn mắt ngạc nhiên, nó cất
tiếng hỏi:
- Mầy đã lén đổi kỹ năng "Cạp đất mà ăn" từ lúc nào thế? Đất có vị thế nào,
biểu diễn lại tau xem cái.
- Im ngay thằng khốn!
Sau khi súc miệng bằng Ôxi già (Các bạn trẻ không nên bắt chước), có lẽ, đã
cảm thấy khá hơn nên Minh không còn khạc nhổ, phóng uế bừa bãi nữa. Ba đứa tụ
lại, ngồi gọn vào một góc đánh giá những người còn lại trong phòng.
Tám người mới, gồm sáu nam, hai nữ.
Bắt mắt nhất là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu trọc lóc, xăm trổ
đầy mình và tỉnh dậy đầu tiên trong đám người mới. Vừa tỉnh dậy đã đi ngay đến
cánh cửa phòng duy nhất và đạp ầm ầm vào đó.
Cánh cửa nhìn có vẻ mong manh với những ván gỗ đã thủng lỗ chỗ do mọt cắn
không hiểu sao cứ trơ ra đó, không mở ra, cũng chẳng vỡ nát. Đạp được vài cái,
có vẻ như đã thấm mệt, trọc đầu đi đến giữa phòng, lôi ra một cái ghế rồi đặt
mông xuống đó, miệng liên tục nhổ bậy, chửi thề, mắt thì đảo khắp nơi, nhìn
xoáy vào Lan và hai cô gái còn lại.
Những người còn lại cũng lần lượt tỉnh dậy. Hai ông bác mặc đồ công nhân, cả
người còn toát ra đầy mùi xi măng và mồ hôi, có vẻ như làm cùng chỗ. Vừa tỉnh
dậy liền cảnh giác nhìn xung quanh, thì thầm nói chuyện với nhau.
Một ông đầu hói bụng phệ, mặc bộ vest đắt tiền, từ lúc tỉnh dậy mặt cứ vênh
lên, lúc nào cũng làm như thể mình là to nhất.
Một cậu bé mặc đồng phục trắng, chắc là học sinh cấp 3, cúi đầu có vẻ nhút
nhát nhưng ánh mắt lấm lét sau cặp kính cận lại lén lút đánh giá khắp nơi.
Ngoài ra còn có hai cô gái, một người mặc đồ nhân viên bán hàng diện mạo khá
xinh đẹp, dáng người bốc lửa, không hiểu sao từ khi tỉnh dậy cứ nhìn về phía
hai thằng với ánh mắt là lạ. Người còn lại có dáng người trẻ trung, khuôn mặt
thanh tú mặc trang phục đơn giản hình như là sinh viên.
Cuối cùng là một chàng trai tầm hai sáu, hai bảy tuổi, mặc bộ đồ bụi bặm, mái
tóc rối che quá nửa khuôn mặt, từ lúc tỉnh dậy vẫn ngồi dựa vào một góc phòng
im lặng không nói.
Đầu trọc ngồi giữa phòng, vắt chân lên bàn, miệng liên tục chửi thề và nhổ bậy
khắp nơi. Quét đôi mắt băm trợn khắp phòng và thỏa mãn khi nhìn thấy những ánh
mắt dè chừng, sợ hãi từ những người khác. Xung quanh chỗ đầu trọc ngồi, mọi
người tự động tách ra thành một vòng tròn, không dám lại gần.
Đầu trọc không biết tại sao mình ở đây, mới vài phút trước hắn còn đang chém
nhau giành địa bàn với lũ đàn em thì mắt hoa lên một cái, mở mắt ra đã thế này
rồi. Khẽ cười khẩy:" Lũ con sâu, dù chẳng biết đây là đâu và đến đây bằng cách
nào thì ở đâu bố cũng là đại ca". "Những con người yếu đuối, giàu có và nhát
gan. Mình chỉ cần trừng mắt lên một cái là đã sợ sun vòi lại rồi, đến lúc đó
muốn làm gì thì làm.
Đưa ánh mắt đến cuối phòng, ở đó có con bé loli xinh khó đỡ. Đầu trọc muốn
nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của con bé và sự bất lực của thằng bạn trai nó."Đậu
xanh, cái vẻ mặt thản nhiên gì thế này? Lại còn thằng thần kinh trời nóng đeo
găng tay nữa, cái ánh mắt đó là sao? Muốn chống đối ông à?"
- Thằng chó, nhìn đểu bố à??? - Đầu trọc hét lên với thằng đeo găng tay cuối
phòng.
- Bố nhìn mày đấy, thằng não chim - Minh đang mất hết cả mặt với màn "Cạp
đất", ánh mắt vốn đã bất thiện, nay lại có thằng dám động vào, nó liền không
chút do dự mà bật lại ngay. Hồi cấp 3, khi còn tham gia băng nhóm thanh niên
đường phố, đánh nhau với các thành phần như thế này là chuyện như cơm bữa.
- A! Thằng này láo! Dám bật bố à!!? - Đầu trọc cảm thấy như mình bị xúc phạm
ghê gớm. Hắn đứng dậy, tiến về phía thằng Minh, tay còn không quên kéo theo
chiếc ghế gỗ vừa ngồi. Mọi người xung quanh thấy thế vội vàng tránh ra, nhường
lối đi cho hắn.
Tiến lại gần rồi không chút do dự đập cái ghế xuống đầu kẻ dám chống đối lại
mình. Đầu trọc đã tưởng tượng đến cảnh máu me be bét, tiếng kêu khóc ầm ĩ và
lũ người kia lại sợ mình như trước.
- Rầm...! - Một âm thanh trầm muộn vang lên, máu bắn tung tóe. Đầu trọc bay
ngược về đằng sau rồi va mạnh vào bờ tường đối diện trong ánh mắt ngỡ ngàng
của mọi người.
Đầu trọc lồm cồm bò dậy, trên má đã in rõ hình nắm đấm, miệng vẫn còn trào ra
máu tươi, hoảng loạn đưa mắt nhìn về phía cuối phòng. Ở đó, thằng Minh đang
thu tay lại, miệng nở nụ cười mỉm, co người chuẩn bị lao vào cho thằng não
chim một trận thì:
- Boong - Một tiếng chuông ngân vang trong đầu nó:"Quản lý bắt đầu hướng dẫn
tân thủ rồi, thôi, tha cho nó một mạng vậy". Minh xoay người, quay lại góc
phòng ngồi cùng Lan và Thi, để lại sau lưng những ánh mắt kinh ngạc của đám
người mới và tiếng thở phào của đầu trọc.
Ba đứa nhìn đám tân thủ đang ngửa mặt, nhìn vô định lên trần nhà. Là Quản Lý
đang bày tỏ thiện ý của mình đây mà, lần trước ba đứa cũng nghe rồi.
Không có việc gì làm, hai thằng liền trợn mắt lên ngắm những cô gái trong
phòng, nhất là cô gái mặc đồ nhân viên bán hàng có thân hình bốc lửa. Lan thấy
thế “Hừ!” lên tỏ vẻ bất mãn, nhưng hai thằng không nghe thấy, cho dù có nghe
thấy hai thằng cũng tỏ ra không biết để tiếp tục nhiệm vụ vĩ đại của mình.
Lan thấy hai thằng với bộ mặt mê gái không để ý đến mình thì tức giận, phồng
má vểnh tai lên, cái đuôi ngoe nguẩy thật mạnh, lấy chân giậm cho hai thằng,
mỗi thằng một phát vào chân. Hai thằng quay ra nhìn nhau đầu đầy dấu hỏi.
“Mình làm gì mà em ấy giận nhỉ?”
- Bản đồ, bắt đầu kích hoạt. 10 phút nữa nhiệm vụ chính bắt đầu - Lại là âm
thanh ngọt ngào của Hệ Thống. Hai thằng thu hồi ánh mắt của mình, mặc niệm từ
"Card" trong đầu.
Bản đồ: Attack on Titan
Số hiệu: 451254
Thể loại: Monsters
Đánh giá cấp độ: D [Cấp 6 sao]
Nhiệm vụ chính: Bảo vệ an toàn và hộ tống Eren Jaeger trốn thoát cuộc tấn công
của Titan, tiến vào sau bức tường Rose.
Hoàn thành nhiện vụ: Thưởng 700 điểm tích lũy, 10 điểm thể lực, 30 điểm sinh
mệnh lực, một huy chương vận mệnh cấp 3 sao.
Nhiệm vụ nhánh: Tiêu diệt Titan (Có thể bỏ qua):
Tiêu diệt Titan loại nhỏ (Chiều cao gấp 2 lần người bình thường) đạt được 100
điểm.
Tiêu diệt Titan loại trung bình (Chiều cao gấp 4 lần người bình thường) đạt
được 300 điểm và một huy chương vận mệnh cấp 2 sao.
Tiêu diệt Titan loại lớn (Chiều cao gấp 7 - 10 lần người bình thường) đạt được
1000 điểm và 1 huy chương vận mệnh cấp 3 sao.
Tiêu diệt Titan siêu cấp khổng lồ (gấp 31,5 lần người bình thường) đạt được
10000 điểm và một huy chương vận mệnh cấp 9 sao.
Một số thông tin (Có thể bạn đéo biết): Attack on Titan: Nơi nhân loại phải
chống lại loài quái vật khổng lồ Titan. Titan có hình dạng giống con người,
không có bộ phận sinh dục. Chủ yếu mang nhân dạng đàn ông nên không rõ chúng
sinh sản thế nào. Đặc biệt, nhiệt độ bên ngoài cơ thể nó rất cao, và không có
nội tạng chỉ có dạ dày. Không biết chúng từ đâu đến, chỉ săn lùng con người mà
không giết các loại động vật khác. Chúng săn con người không phải để ăn mà chỉ
đơn giản là tàn sát. Đặc biệt Titan có khả năng hồi sinh lạ lùng, rất khó tiêu
diệt.
Bên cạnh thông tin về bản đồ là hình một cậu bé tầm 13 tuổi, với mái tóc đen,
khuôn mặt có nét giống với người Do Thái, và một đôi mắt rất sáng. Bên dưới là
hàng chữ:"Eren Jaeger". Nhân vật cần bảo vệ đây rồi.
- Attack on Titan mầy ự. Bộ manga nầy tau có đọc qua rồi nhưng éo nhớ rõ lắm
- Xem xong thông tin bản đồ, Thi quay ra nói với thằng bạn, hi vọng nó biết
thứ gì đó nhiều hơn mình.
- Bắt đầu với bản manga, chính thức nổi tiếng với bản Anime, hiện giờ đã có
game và hình như phim cũng sắp được công chiếu thì phải? - Minh khép hờ đôi
mắt, nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc - Bộ này anh đã tu luyện xong từ mấy hôm
trước rồi. Hôm nay cứ chạy theo anh. Anh sẽ dẫn các em lướt qua bản đồ này một
cách nhẹ nhàng và thoải mái.
- Mầy có chắc không đấy...
- Cứ thoải mái đê, các tình tiết của bản đồ này tao nắm rõ như lòng bàn tay.
Hoàn thành nhiệm vụ chính dễ như ăn thanh long nhả hột.
-...
Còn khoảng 1 phút nữa là bắt đầu nhiệm vụ chính. Mấy tân thủ đã bớt vẻ kinh
ngạc khi mới vào và cũng nhận quà xong. Quà của tân thủ thiên kỳ bách quái
nhưng cũng biến mất hết không còn lưu lại được thứ gì. Ba đứa cũng thôi cười
đùa, nghiêm túc nhìn đám người mới và sẵn sàng chiến đấu. Chẳng biết cốt
truyện đã diễn biến đến đâu rồi, vừa mở cửa ra đã có con Titan lao vào mà
không chuẩn bị gì thì chết.
- Kết giới đang được dỡ bỏ. Nhiệm vụ chính bắt đầu.
Màn sáng xanh nhạt ngoài cửa sổ biến mất. Đủ mọi âm thanh ồn ào náo nhiệt tràn
vào làm mất đi sự yên tĩnh của căn phòng.
- Cạch...! - Cánh cửa ra vào bật mở, đầu trọc vội vàng đứng dậy chạy ra
ngoài. Từ lúc ăn một đấm của Minh, hắn trở lên quy củ hẳn: "Đậu xanh, sao tự
nhiên mọc ra thằng quái vật thế này? Mình phải to gấp đôi nó mà còn bị đấm bay
đi. Lại còn cái ánh mắt gì kia? Sao lại cứ vừa nhìn mình vừa cười nham hiểm
vậy? Éo chơi nữa, phải chuồn ngay thôi".
Thấy đầu trọc mở cửa đi ra ngoài, các tân thủ còn lại cũng trở lên nhốn nháo.
Tự nhiên bị bắt đến một nơi xa lạ, ai cũng muốn nhanh chóng bỏ đi, tìm đường
về nhà. Vài người còn do dự, vài người đã đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài thì:
- Mọi người, xin hãy nghe tôi nói vài câu - Minh vừa nói vừa tiến lên giữa
phòng. Nếu là 15 phút trước, sẽ chẳng có ai thèm để ý nó nhưng bây giờ, không
ai dám coi thường lời nói của nó nữa. Đơn giản vì nó vừa đấm bay một người
nặng gần 90 kg vào tường mà có vẻ không tốn sức. Mọi người nghiêm túc không
còn nhốn nháo nữa, yên lặng nghe Minh nói tiếp:
- Xin chào! Tôi tên Minh còn thằng đang ngồi như một đống kia tên Thi. Bên
cạnh nó, cô bé có tai và đuôi nhìn như cosplay là Lan - đồng bọn của tôi. So
với mọi người thì chúng tôi có thể coi là có kinh nghiệm vì chúng tôi đã từng
trải qua việc giống như vậy. Có thể mọi người vẫn còn nghi ngờ đây là một trò
chơi hay trò đùa của các chương trình giải trí thì tôi khuyên mọi người hãy bỏ
những suy nghĩ ấy đi, không thì không biết tại sao mình chết. Tất cả những
thông tin hệ thống đưa ra là thật. Cái chết ở đây là thật.....
- Nhảm nhí! Cái gì mà sống với chả chết! - Người đàn ông trung niên bụng phệ
đầu hói mặc bộ vest đắt tiền vênh mặt lên cắt lời Minh rồi nói - Tao không
tin, cái loại lưu manh đường phố như mày biết cái gì mà nói. Đây chắc là
chương trình truyền hình thực tế của một đoàn làm phim nào đó để xem phản ứng
của từng người. Tao không có thời gian đâu mà ngồi đây nói linh tinh mới bọn
mày. Tao phải đi làm việc. Đúng là bọn thần kinh. Mọi người cũng lên đi khỏi
đây thôi.
Thằng cha đầu hói sau khi xổ ra một tràng những từ ngữ khó nghe liền mở cửa
phòng, bỏ ra bên ngoài.
Minh nhíu mày nhìn tên đầu hói bỏ đi không nói gì, mấy thằng cha đầu hói luôn
làm nó ghét "Mình có ý tốt mới nói thế, không nghe thì thôi. Thích đi tìm chết
thì mặc kệ".
Trong căn phòng còn sáu tân thủ yên lặng không nói gì. Trong đó, hai ông trung
niên còn lại đang do dự không biết có nên bỏ đi như tên đầu hói vừa nãy không.
- Bọn tôi chỉ muốn hỏi xem có ai đi cùng chúng tôi không - Thi tham gia -
Không bắt buộc mọi người nhất định phải đi theo. Nếu ai tham gia đi cùng, bọn
tôi sẽ cố gắng bảo vệ mọi người. Sống được hay không đều tùy vào may rủi thôi.
Chàng trai ăn mặc bụi đời từ lúc tỉnh dậy vẫn ngồi im một góc, có vẻ như không
thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì. Khi nghe thấy Minh nói thì đứng dậy, bước đến
đứng sau lưng nó:
- Du. Tôi tên Du.
Không nói thêm một từ nào nhưng mọi người biết, chàng trai kỳ lạ này đã đồng ý
nhập bọn với Minh. Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai. Cậu học sinh mặc
đồng phục cũng tiến lại gần Minh và lên tiếng:
- Em là Duy, học lớp 11, cho em đi theo với.
- Em tên Hà, đang là sinh viên năm hai. Hai anh cho em theo nha - Cô sinh
viên có khuôn mặt thanh tú rụt rè nói.
- Hi Hi ! Cho chị một suất nha, chị là May, Cỏ May. Nhân viên bán hàng cho
cửa hiệu thời trang Nem - Cô gái mặc đồ nhân viên cười nói làm bộ ngực rung
lên từng đợt. Không hiểu sao lúc nói, ánh mắt cô gái cứ nhìn về phía Thi.
Không được xinh như Lan nhưng cơ thể lồi lõm, trang phục tiết kiệm vải và ánh
mắt như câu hồn làm cho nó chịu không thấu, máu mũi chảy ra tòng tòng. (- 100
HP, - 100 HP, - 100 HP...) Nếu cứ để thế này, chắc chắn Thi sẽ mất hết sức
chiến đấu trước khi tìm ra Eren mất. Không thể chịu được nữa, Thi như làm ảo
thuật móc từ sau lưng ra một chiếc áo choàng dài màu đen ném cho cô gái, thực
ra là lấy trong hộp không gian đeo sau lưng ra:
- Mặc vào đi. Thật là tội nghiệp. Nhìn thấy những người nghèo đến nỗi quần áo
cũng không có đủ vải, tui cảm thấy thương tâm lắm. Mặc vào, cẩn thận không cảm
lạnh giờ - Miệng nói toàn lời tốt đẹp nhưng hai mắt nó cứ dán vào cái khe sâu
hun hút trước ngực cô gái tên May."Ừm, cái tên nghe quen lắm, không biết đã
gặp ở đâu rồi nhỉ?".
Cô gái mỉm cười khúc khích rồi khoác chiếc áo choàng đen kì lạ vào, che đi
phần da thịt trong ánh mắt tiếc nuối của mấy thằng con trai.
Thấy mọi người trong căn phòng lần lượt giới thiệu bản thân theo nhóm hai
thằng. Hai ông trung niên mặc đồ công nhân cũng không do dự nữa, một người
tiến lên nói:
- Tôi tên Quyền đây là Nghĩa, là công nhân xây dựng làm cùng một công ty. Tôi
không biết đây là đâu, chỉ cần cậu dẫn bọn tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ trả tiền
cho cậu.
Minh lắc đầu lười giải thích với hai ông trung niên, xem ra hai người họ vẫn
chưa ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
- Nếu mọi người đã quyết định, xin mọi người theo sát bọn tôi, chúng tôi sẽ
cố gắng bảo vệ an toàn cho mọi người, sống hay chết thì phải dựa vào vận khí
mỗi người vậy - Thi nghiêm túc nói với 6 người rồi quay ra hỏi Minh:
- Mầy bảo mầy biết bản đồ Titan này phải không? Thế có biết Eren ở chỗ nào
không? Chúng ta đi tìm thôi.
- Mày cứ để tao - Minh chắc chắn - Tao mới đọc truyện Titan xong, thành phố
này tao nắm chắc trong tay rồi. Cứ theo tao, mày sẽ thấy trên đời này không có
từ "Lạc". Tao thuộc loại người nhìn một lần sẽ nhớ, thành phố này lúc đọc
truyện tao xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi.
- Đi thôi mọi người, theo sát tôi kẻo bị lạc - Minh nói xong liền quay người
mở cửa đi ra ngoài.
Thi gật đầu với mọi người rồi cũng bước theo thằng bạn, tay còn không quên dắt
theo bé Lan. Bị thằng Thi nắm tay trước mặt nhiều người, mặt Lan thoáng ửng đỏ
nhưng vẫn để nó tùy ý kéo đi. Chiếc đuôi trắng muốt ve vẩy cùng với bộ đồng
phục đen tạo lên một vẻ đẹp đối lập và cực kỳ kích thích.
- Hi... Hi ! Dễ thương quá! Cosplay gì vậy em? - May sáng mắt lên không nhịn
được tiến lại gần Lan, muốn vuốt ve cái đuôi của em. Lan thấy thế vội vàng giữ
chặt cái đuôi của mình, lắc đầu nguầy nguậy trông rất đáng yêu càng làm hai cô
gái thêm điên cuồng.
Vừa ra khỏi căn nhà, đập vào mắt mọi người là một thành phố có kiến trúc theo
kiểu châu Âu cổ xen lẫn một ít hiện đại, người dân mặc trang phục châu Âu thời
phục hưng và đan xen nhiều kiểu dân tộc khác nhau. Không khí trong thành phố
náo nhiệt và ồn ào. Tổ đội Minh và Thi đi qua nhưng người dân cũng không chú
ý, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục công việc của mình.
Nhìn ngó đông tây, cậu học sinh thỉnh thoảng lại liếc trộm ba cô gái trò
chuyện, khi nhìn Lan ánh mắt trở nên say mê. Hai ông trung niên vừa nhìn ngó
xung quanh vừa nói chuyện với nhau nghi ngờ mình bị xã hội đen bắt cóc.
Thằng Thi đến bắt chuyện với Du. Phong cách bụi đời của anh làm hai thằng cảm
thấy hứng thú.
Du có khuôn mặt bị che phủ một nửa bởi lâu không cắt tóc, trông bờm xờm như tổ
quạ. Ánh mắt thi thoảng lại toát lên vẻ tang thương không hợp với lứa tuổi.
Phong cách ăn mặc hết sức bụi bặm: Một chiếc áo cộc và khoác trên vai một
chiếc áo khoác cũ, quần bò rách xẻ nhiều chỗ, chân đi đôi giày thể thao cũ kỹ.
- Chào! Em thật hâm mộ vẻ phong trần của đại ca. Trông phong cách vãi. Xin
hỏi đại ca thuộc băng nào? Có bí quyết nào để được đẹp trai bụi bặm như thế
không?
- Hả! - Du ngớ người ra một lúc mới phản ứng lại. Bình thường, rất ít người
bắt chuyện với anh, họ toàn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, hoặc sợ hãi.
- Không! Tôi đi một mình thôi.
- Trời! Chẳng lẽ đại ca thuộc băng "Độc hành giả"? Thành viên của băng này
toàn là huyền thoại một thời thôi.
- Băng này chỉ có vài người thì phải - Minh đi trước ngoái đầu xen vào.
- Không hiểu sao băng này đang ở thời kỳ đỉnh cao, địa bàn chiếm gần hết cả
thành phố thì tự nhiên biến mất.
Khi nghe thấy cái tên "Độc hành giả" Du thoáng giật mình:" 'Độc hành giả'
trong hoạt động các băng nhóm gần như một danh từ cấm kỵ. Thế nên, người có
thể biết đến nó không nhiều. Vậy mà hai cậu này lại biết, mà còn có vẻ biết
khá nhiều. Chẳng lẽ, mấy cậu ấy cũng là...".
“Độc hành giả” là một băng nhóm thanh niên đường phố đã trở thành huyền thoại.
Băng rất ít thành viên và điều đặc biệt là mỗi lần ra tay, dù đối thủ là một
người hay cả một băng thì cũng chỉ có một thành viên trong nhóm xuất thủ. Gọi
là băng nhóm thì cũng không đúng vì băng này không có những hoạt động đặc
trưng của băng nhóm. Họ không thu tiền bảo kê, không tranh giành địa bàn mà
chỉ tấn công vào những băng buôn hàng cấm, lừa gạt phụ nữ, làm bẩn thành phố.
Do không tranh địa bàn và phương thức hoạt động kỳ lạ nên gần như chỉ có các
thành viên cao tầng, các ông trùm lớn trong thành phố mới biết. Dù rất ít
thành viên và không có địa bàn nhưng không một thủ lĩnh băng nhóm nào dám
thách thức "Độc hành giả" cả.
Du biết đến "Độc hành giả" hoàn toàn là do tình cờ và may mắn. Du không tham
gia một băng nhóm nào hết. Một người không có chỗ dựa muốn lăn lộn trên đường
là cực kỳ khó khăn. Một hôm, đang bị hơn ba mươi thằng quây lại hội đồng thì
Du được một thành viên của "Độc hành giả" đi ngang qua, tiện tay cứu một mạng,
sau đó chỉ cho vài đường cơ bản rồi bỏ đi.
- Tôi không thuộc băng này.
Lắc đầu đáp lại, tiện thể quan sát lại hai thằng. Nhìn tới đôi găng tay của
Minh, Du cảm thấy quen quen, hình như thấy ở đâu rồi thì phải. Nhíu mày lại
suy nghĩ: Đôi găng tay không ngón…Ngôi sao đỏ tươi hiện giữa nền màu đen, biểu
tượng “Ngôi sao màu máu”…Giật thót mình sực nhớ đến huyền thoại đương thời.
Gian nan nuốt ngụm nước bọt, Du nhìn xuống đôi giày của Thi để chứng thực giả
thuyết của mình: Đôi giày vải đen có vẻ cũ nát, nhưng không hề rách cũng có ký
hiệu ngôi sao năm cánh lộn ngược màu đỏ. Thôi đúng rồi, đây chẳng phải huyền
thoại “Sói Lốc” sao!? Vật phẩm có ngôi sao màu máu duy nhất chỉ có hai người
sử dụng, lập nên băng Sói Lốc đến bây giờ vẫn còn là huyền thoại.
“Sói Lốc” là băng nhóm thanh niên đường phố được thành lập từ 4 năm trước với
ba thành viên chủ chốt: Hai tay đấm và một trí giả. Từ lúc thành lập đến giờ
một đường phát triển rộng khắp cả thành phố, bây giờ đang vươn xúc tu ra khắp
nơi. Băng không thu tiền bảo kê, không gây rối trật tự công cộng. Hiện giờ đã
phát triển theo hướng thành tập đoàn giải trí. Hai tay đấm huyền thoại là:
Minh và Thi, biệt hiệu “Chòm sao màu máu”.
Chết mẹ rồi, để "Chòm sao màu máu" gọi là đại ca.
- Hai anh có phải Minh và Thi của băng Sói Lốc không? - Du rụt rè hỏi.
Hai thằng mặt biến sắc, chối ngay - Không, chúng tôi là sinh viên, là thanh
niên nghiêm túc. Bạo lực không giải quyết được vấn đề…
- À!...
………………………
Một lúc sau, ba thằng đã bá vai bá cổ, gọi đại ca xưng em thân thiết:
- Cố gắng lên! Bọn anh xem trọng chú - Hai thằng vừa vỗ vai Du vừa nói.
- Hai đại ca cứ nói quá! Được gặp hai anh là may mắn của em rồi - Du nhìn hai
thằng đáp lời, khuôn mặt không biểu cảm nhưng trong ánh mắt là sự cuồng nhiệt
không che dấu.
- Chú cũng được coi như là có duyên với “Độc hành giả”. Ngày xưa bọn anh có
quen vài tay trong băng đó, uống nước lọc với nhau suốt. Được “Độc hành giả”
coi trọng chắc chú cũng là một tay đấm xuất sắc. Nhưng trong cái bản đồ chết
tiệt này tay chân chẳng làm được gì. Cầm lấy mà dùng tạm đi - Minh xoay người
lại, một khẩu P90 xuất hiện trên tay nó:
- P90. Ổ đạn cải tiến 60 viên, nòng súng được chế lại bằng hợp kim chịu
nhiệt, có lắp thêm “Nẫy giảm tốc” nâng cao độ chính xác, thích hợp bắn liên
tục trong thời gian dài. Ngắm bằng tia laze - Minh nói xong rồi nhét khẩu súng
vào tay Du trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Mọi người càng kinh ngạc hơn khi trong tay Thi tự nhiên xuất hiện mấy băng
đạn, nó đưa cho Du rồi nói:
- Ba băng đạn màu xanh là đạn xuyên thấu, có khả năng đâm xuyên phá giáp. Năm
băng đạn màu đồng là đạn bình thường. Chú cầm lấy mà dùng, hết lại bảo anh.
Cầm băng đạn trong tay: “ Mình được chiến đấu, sát cánh cùng với Chòm sao màu
máu”:
- Hai đại ca cứ yên tâm, em sẽ cố hết mình.
Du đeo khẩu P90 lên vai, buộc dây đạn vào thắt lưng. Ánh mắt toát lên vẻ tự
tin không còn cảm giác lạc lõng, cô độc như trước nữa. Thẳng lưng ưỡn ngực
chạy theo hai thằng. Khuôn mặt không biểu cảm hình như thoáng nhếch lên thành
một nụ cười.
............................
Từ lúc Minh dẫn đường, mọi người đi xuyên qua nhiều con phố và đường lớn. Đi
qua một dãy phố, lại đến một con phố khác giống hệt con phố lúc trước, Thi
không kìm được cất tiếng hỏi:
- Có thật mầy biết đường không? Đi được ba tiếng rồi, toàn thấy mầy rẽ phải.
Mà sao tau thấy chỗ nào cũng giống nhau thế nhể?
- Mày thì biết cái gì! - Minh toát mồ hôi - Nhà của Eren ở trung tâm thành
phố (Chém gió), mày không thấy nãy giờ tao dẫn đường đều đi vào hướng bên
trong à? Không tin mày hỏi người đi đường xem.
- Được rồi, tau tạm tin mầy! Đi tiếp thôi, lạc bố rót nước mắm vào mũi mầy.
Minh quay đầu tiếp tục dẫn mọi người rẽ phải. Lợi dụng lúc thằng Thi quay đầu
lại nói gì đó với bé Lan, Minh lén lút lau đi giọt mồ hôi hột: " May vãi, nó
vẫn chưa phát hiện ra. Định mệnh cái thành phố chết tiệt này “Bựa” vãi, rõ
ràng từ đầu đến giờ mình toàn rẽ phải mà sao chỗ éo nào cũng có vẻ giống nhau
thế nhỉ. Bây giờ mà bảo đi lạc bọn nó đấm vỡ mồm, cố rẽ phải thêm vài cái nữa
xem thế nào".
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sau khi rẽ phải qua vài con phố. Một bức
tường cao lớn hiện ra trong tầm mắt cả bọn. Minh chảy nước mắt thốt lên:
- Thấy chưa! Thấy bức tường của thành phố bên trong chưa. Nhà Eren ở ngay gần
đó, hỏi người dân là tìm được mà - Minh đưa tay lau nước mắt "May vãi, trời
không phụ người có lòng, bức tường chết tiệt đây rồi, mày chạy đâu cho thoát".
Đi thêm vài phút nữa, càng ngày càng gần bức tường, Thi cảm thấy là lạ: "
Quái, đến gần bức tường sao thấy nó càng ngày càng cong vào nhỉ, chẳng lẽ mình
đã ở thành phố bên trong rồi". Nghi hoặc quay ra nhìn thằng Minh, thấy nó đang
toát mồ hôi hột, vẻ mặt trắng bệch, nghệt ra nhìn vào bức tường:
- Mầy….!
- Tao thề tao không cố ý…!
- Tau phải giết mày con cờ hó!. Đã éo biết bao giờ Titan tấn công còn dẫn cả
bọn đi lòng vòng như thế, biết thế để bố hỏi mẹ người dân cho xong!
Tức không chịu được, Thi đạp thằng bạn ngã xuống đất rồi lấy hai chân kẹp cổ
nó.
- ..Ặc..!..Ặc…! Thả tao ra! Đấy là ngoài ý muốn.
Thi và Minh đang quần nhau thì:
..Ầm..! Ầm…! Ầm…! Một loạt âm thanh làm rung cả mặt đất làm cho mọi người
hoảng hốt. Mặt hai thằng tái lại:
- Cái định mệnh. Bọn Titan tấn công rồi.
Lan Thi
Chiến hào ngày ấy…
… bây giờ lan nở rộ.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan Thi
Phụ tá :Th.a Woa
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na