Giáng Lâm


Người đăng: LucyTieuVux

.-o0o-.

Khi vầng mặt trời đang dần dần phai nhạt,

Khi ánh tà dương khuất bóng phía sau đồi.

Khi màn đêm âm u đang gõ cửa,

Khi hi vọng được thắp lên bởi ngọn lửa tình người.

--------------KDL---------------------

Một ngôi nhà hai tầng không bé không to nằm khuất sâu trong con hẻm nhỏ. Thời
gian in hằn dấu tích lên nơi đây bằng sự hoang tàn. Một lớp bụi dày phủ lên
mọi thứ và những bức tường đang dần bị rêu xanh xâm chiếm. Khắp nơi đều có thể
dễ dàng nhìn thấy những khóm cây con hoang dại, và vô số bụi cỏ lan tràn.
Chúng mang hơi thở của sinh mệnh đến. Chúng tự nhận trách nhiệm sửa chữa những
sai lầm mà nhân loại đã gây ra. Sắc xanh dưới ánh nắng chiều bừng lên sức
sống, nhưng không hiểu sao vẫn có một cảm giác thê lương không nói được lên
lời.

Trên nóc của ngôi nhà hai tầng ám bụi và phủ đầy rêu xanh đó có một căn gác
xép nhỏ được dựng lên với một hàng hiên để đầy chậu hoa cây cảnh. Cỏ dại nơi
đâu cũng có thể mọc lên được. Chúng chiếm lĩnh toàn bộ mấy góc tường và cả
khoảng sân không lớn lắm. Còn mấy chậu cây, có cái mọc tốt um lên, có cái lại
chết khô rồi bị những cây bên cạnh hay cỏ dại thay thế vị trí của mình. Hàng
hiên được hàn dựng trên một bộ khung kim loại, có lẽ là để làm giàn cho cây
dây leo. Bây giờ, cả cái giàn đó và cả cái mái nhà chênh chếch của căn gác xép
đều đã bị một loại cây dây leo không biết tên nào đó phủ kín rồi. Loài cây dây
leo có lá nhỏ như kim, hoa màu đỏ rực và kết quả đen xì trông như phân chuột.

Căn gác xép này trước kia có lẽ được dùng làm phòng riêng của một cô con gái.
Mặc dù không gian hơi u ám do mấy khung cửa đều bị Linh khép chặt, nhưng khối
cầu Vol’s Golem có khả năng phát sáng cũng đủ cung cấp cho tầm nhìn. Linh thấy
một chiếc giường gỗ nhỏ xinh, trên đó được trải đủ bộ chăn ga màu hổng phấn.
Một cái bàn gỗ trên mặt còn lưu lại mấy quyển sách đã bị mọt cắn không ra hình
dạng gì. Những tấm áp phích thần tượng ố vàng dán kín bốn phía vách tường. Và
trong tủ quần áo treo đầy váy.

Có lẽ, cô bé chủ nhân của căn phòng này cũng chỉ trạc tuổi Linh. Một cô bé
chắc là dễ thương và hay mơ mộng.

Từ trước khi tham gia chuyến “Phưu lưu” này, Linh đã được kể cho nghe câu
truyện về thế giới nơi đây. Đại dịch zombie giống như một căn bệnh dại đột
ngột bùng phát. Nền văn minh nhân loại bị hủy trong một sớm một chiều. Thời
gian đầu là lúc kinh hoàng nhất, con người gần như cam chịu, không có phản
kháng mà chỉ có chạy trốn, chỉ có giãy giụa sinh tồn.

Tất cả…

Không một ai ngoại lệ. Cô bé chủ nhân căn phòng này cũng thế. Và có thể, cô bé
còn không kịp quay về nhà.

Thở dài, khuôn mặt vương một nét không vui rầu rĩ, Linh thoáng tiếc thương cho
con người chưa từng gặp mặt này.

- Cộc cộc… Xoạt… Grừ… - Âm thanh phát ra từ tầng dưới, tiếng va chạm đều đều,
tiếng cào vách tường và cả tiếng gầm gừ khe khẽ. Có lẽ, mấy con zombie trong
ngôi nhà này đã ngửi thấy mùi thịt tươi mà tìm cách mò được lên đây. May mà
Linh đã đề phòng từ trước, phá đổ cái cầu thang gỗ đơn sơ duy nhất dẫn lên
tầng gác mái, lối lên cũng được đóng kín, chốt chặt cả rồi.

Co mình trong một góc tường, Linh thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình của
chiếc máy định vị trên tay. Trên đó, có hai chấm sáng nhỏ đang di chuyển gần
sát tâm màn hình. Dù không rõ lắm về cách tính tỉ lệ xích của cái máy định vị
này nhưng điều đó cũng có nghĩa là có đồng đội đang ở gần đây. Có người đang
đi đến chỗ mình.

Sau đó có kết nối bộ đàm từ Vol’s Golem, là chị Si Na và nhóc Văn. Họ vốn bị
dịch chuyển đến cách không xa chỗ này lắm, lại tiện đường đi đến cột mốc không
gian nên sẽ ghé qua để đón Linh đi cùng. Thế nhưng hiện tại hai người đó đang
gặp chút vấn đề thì phải. Họ dừng lại một chỗ khá lâu rồi, và nhóc Văn đang
yêu cầu Linh di chuyển thay đổi vị trí. Họ sẽ chọn một con đường khác. Chủ
động di chuyển sẽ dễ dàng tiếp ứng được nhau hơn.

Hơi mím môi, Linh âm thầm quyết định. Lòng tự nói với mình rằng phải mạnh mẽ
lên, phải cam đảm lên chứ không thể cứ mãi vô dụng trong mắt mọi người nữa.
Đứng dậy, Linh sẽ đi ra ngoài, sẽ tham gia chiến đấu như những người đồng đội.
Trong không gian hồn ám, ánh sáng nhè nhẹ từ khối cầu Vol’s Golem phủ lên
khuôn mặt cô gái trẻ, trắng bệch.

Cô gái nhỏ liên tục tự động viên bản thân, tinh thần tâm lí cũng đã chuẩn bị
kỹ càng. Thế nhưng, giờ đây, khi đứng ngoài hàng hiên nhìn xuống lòng đường
bên dưới kia, Linh lại cảm thấy có đôi phần do dự.

Bên dưới cửa chính của ngôi nhà, chẳng biết từ lúc nào đã tụ tập một đám
zombie nho nhỏ. Ba con quái vật bò vất vưởng phía mặt tiền, thi thoảng lại
đụng vào cánh cửa sắt khép hờ nhưng mà khó mở ra vì là dạng kéo từ trên xuống.
Còn bên con hẻm phía đằng sau nhà, nơi đấy có một đám zombie còn to hơn,
khoảng sáu bảy con chen chúc cào vách tường. Khả năng đánh hơi khốn nạn của lũ
zombie trong thế giới L4D này. Có lẽ, Linh đã nán lại nơi đây quá lâu nên lũ
zombie đã bắt đầu tụ tập rồi.

Nhóm của cậu nhóc Văn không thể đến được nơi đây, vậy là Linh sẽ phải đến chỗ
bọn họ. Bằng không, cứ chần chừ kéo dài thời gian, đến khi lũ zombie tụ tập
đến một trình độ nhất định thì ai cũng không thể cứu được em nữa.

“Mình phải đi thôi” Thầm nhủ trong lòng, Linh hít sâu để cho trái tim đang đập
điên cuồng hơi tĩnh lại. Lũ zombie tụ tập ngày một nhiều, nếu không quyết định
nhanh thì có lẽ Linh sẽ bị mắc kẹt ở đây mất. Với lại, nghe nói cái thế giới
này không chỉ có những con zombie thường mà còn tồn tại cả những con tiến hóa
có sức mạnh kinh người.

Chắc chắn sẽ phải rời đi chố này. Từ đây, với [Angel Sky – Bước Nhảy], Linh có
khá nhiều cách để đi. Trong đó, cách an toàn nhất có lẽ là lợi dụng năng lực
bước nhảy, cứ thể nhảy qua các nóc nhà. Dù không thể loại trừ khả năng đụng
phải mấy con zombie biến dị nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn là chạy lòng
đường đứng đầy quái vật rồi. Chỉ có điều [Bước Nhảy] không có dùng được suốt.
Tuy rằng trên lí thuyết, kỹ năng [Bước Nhảy] được cung cấp bởi Innocence có
thể dùng không hạn chế, không có số lần quy đinh, cũng không tốn cả thời gian
làm lạnh, thậm chí đến cả năng lượng cũng không lấy từ người dùng.

Bản thân Innocence đã là một thể năng lượng lớn lao rồi, thế nhưng, để có thể
sử dụng được, nó lại cần phải thông qua cơ thể con người. Đối với Linh, việc
này như kiểu dùng nhiên liệu phản lực để chạy một con “Min-khờ” đời cũ vậy.
Năng lượng không thiếu nhưng nổ được ba cái đã báo hỏng mẹ nó động cơ rồi.
Chính điều đó đã tự hạn chế đi khả năng của kĩ năng này. Hiện tại, Linh chỉ sử
dụng được từ ba đến bốn lần bước nhảy mà thôi. Nếu cưỡng ép thực hiện đến bốn
hoặc năm lần, cơ thể Linh sẽ không chịu được mà xuất hiện những phản ứng không
mong muốn khác.

Với hạn chế về số lần bước nhảy như thế, Linh không thể đi được quá xa. Với
lại, em cũng muốn chiến đấu, cũng muốn mạnh mẽ lên như mọi người.

- Cố lên Linh ơi! – Tự động viên bản thân một câu, vẻ mặt cô bé hiện lên một
nét kiên cường. Đứng thẳng người trên ban công gác xép, Linh nhìn xuống con
đường phía trước nhà, nơi đó có ba con zombie đang chiếm giữ. Dù từ đằng xa,
Linh có thể thấy vài nhóm zombie khác đang tiến tới chỗ này nhưng điều đó còn
tốt hơn là đột phá về phía con hẻm phía sau.

Đôi bàn tay nắm chặt thanh sắt lan can đã rịn ra một tầng mồ hôi mịn, Linh cố
gắng thực hiện những nhịp hô hấp dài đều đặn, vừa để lấy thêm bình tĩnh, vừa
để nạp tối đa lượng oxi vào trong cơ bắp. Việc này sẽ tránh cho sự ngộ độc
axit lactic đến quá nhanh. Mũi giày gõ nhẹ xuống mặt sàn để cho con lục lạc
ngân lên những tiếng vang khe khẽ.

Phát động Innocence – Chuông Thánh Tích.

- Ring… - Con lục lạc nhỏ xinh đính trên cái lắc chân đen tuyền tự động rời
ra rồi nảy lên trước mặt. Trong khi đó, nó cũng nhanh chóng phóng đại thể tích
của mình cho đến khi đạt được kích thước của một quả cầu mây tiêu chuẩn.

- Ring… Ring… Ring… - Không quan tâm đến việc âm thanh sẽ hấp dẫn lũ zombie
khác, Linh tâng khối cầu mây đặc biệt của mình bằng đôi chân đã được phủ kín
những hình xăm xanh biếc. [Thanh Sắc Ban Lan] đã phủ kín cả đôi chân dài, leo
lên giữa đùi, leo cả ra ngoài đôi tất chân và bao bọc lấy cả đôi giày chiến
mỏng. Cảm giác quen thuộc từ đôi chân truyền về khiến cho Linh cảm thấy vững
tin hơn một chút.

Tâng…

Sau một cú tâng cầu, Linh gia tăng lực đạo khiến cho chiếc chuông bay hẳn lên
cao quá đầu, và trong lúc rơi xuống là một cú lộn người.

Santo.

Trong một tiếng ngân vang thanh thúy, Chuông Thánh Tích như một viên đạn pháo
từ trên trời cao giáng thẳng xuống mặt đường.

Với kỹ thuật của một vận động viên cầu mây chuyên nghiệp, sự chính xác từ
những cú ra chân của Linh không thể nghi ngờ. Khối chuông kim loại bay thẳng
từ trên sân thượng của ngôi nhà hai tầng xuống, sau đó chuẩn xác giáng vào đầu
của một con zombie bên dưới.

- Ring… - Âm thánh ngân vang, cái đầu của loài quỷ dữ lập tức vỡ toác. Hiệu
ứng choáng cùng lúc lan ra theo một vòng sóng âm khuếch tán. Lũ zombie bình
thường, không mang lí trí lên lập tức đơ ra khi sóng âm đập đến. Không bỏ lỡ
cơ hội, từ trên sân thượng, Linh trực tiếp thực hiện động tác nhảy lên xoay
người. Một cú đá ngang quật mạnh vào không khí.

[Angel Sky – Bước Nhảy]

Kỹ năng đặc thù có được sau khi tích hợp Innocence. Linh phát động nó ngay khi
cú đá sắp vươn tới điểm cuối cùng của biên độ động tác. Ngay lập tức, một chùm
những kí tự La tinh đột ngột bùng lên bao lấy toàn bộ cơ thể của cô bé. Và
cùng lúc đó, ở bên dưới kia, cũng có một chùm các kí tự xuất hiện y như thế.
Nó hiện ra ngay cạnh khối cầu vẫn đang trong quỹ đạo nẩy bật ra ngoài.

Dịch chuyển tức thì chỉ trong một khoảnh khắc ngắn đến không thể nào đo đếm
được, Linh xuất hiện với tư thế bảo trì y nguyên như trước khi dịch chuyển.
Chuông Thánh Tích vừa vặn đặt vào mu bàn chân, động năng được bảo lưu toàn bộ
truyền nguyên vẹn sang khối cầu.

- Ring… - Âm ngân thanh thúy, chiếc Chuông Thánh Tích vừa nẩy ra ngoài lại
mãnh liệt bay vào, hướng thẳng đến đầu của con zombie kế tiếp.

- Ring… - Cự li còn gần hơn cú trước nên không có gì ngoài dự đoán, con
zombie thứ hai trực tiếp vỡ đầu. Khối chuông đen tuyền theo lực phản chấn nảy
thẳng lên trời. Trong khi đó, Linh cũng vừa tiếp đất sau cú tạt ngang vừa rồi.
Hơi ngẩng đầu xác định vị trí khối chuông và lại một lần nữa Linh nhún người.
Đá móc.

[Bước nhảy].

- Ring… - Từ trên cao ba mét, khối chuông giáng thẳng xuống đầu con zombie
cuối cùng khi nó vừa hết choáng. Và giống như hai con zombie đồng bọn, nó lập
tức bị hạ gục ngay trong một đòn duy nhất.

- Phốc… - Không lợi dụng bước nhảy nữa, Linh để cho cơ thể mình rơi tự do.
Đối với cơ thể đã được cường hóa qua, ba mét không tính là cao, [Thanh Sắc Ban
Lan] vẫn còn duy trì nên chỉ có một chút ê chân khi chạm đất, tít trên đoạn
bắp đùi nơi những hình xăm henna không vươn tới.

- Ui da ! – Phát ra một tiếng kêu yêu kiều, lực phản chấn lớn lao khiến Linh
hơi mất thăng bằng. Cô bé hơi khom người, đôi bàn chân loạng choạng bước vội
đi vài bước, sau đó thì…

Nôn…

Cúi gục mặt xuống một bên vệ đường, Linh quỳ gối chống cả hai bàn tay xuống
đất mà liên tục nôn khan. Cái thứ mùi hôi thối xộc thẳng vào trong mũi cùng
với cơn mệt mỏi khi dùng lực quá độ khiến cho ngực Linh thắt lại, dưới bụng
thì quặn lên những cơn đau liên hồi. Hiệu ứng phụ do cơ thể không chịu được
khi lạm dụng năng lượng của Innocence để thực hiện [Bước Nhảy] liên hồi. Thêm
vào cái thảm trạng kinh tởm của mấy con zombie. Con nào con đấy đều vỡ toác
đầu, vụn xương, thịt nát, máu đông, hòa cùng với màu trắng hếu của não bộ. Mấy
thứ đó quện vào với nhau rồi xổ ra lòng đường thành một đống bầy nhầy lẫn lộn.

Cảm giác kinh tởm càng làm cho cơn buồn nôn thêm mãnh liệt. Linh cố gắng ụm ẹo
hi vọng nôn ra một chút gì đó cho thoải mái nhưng vô ích. Thức ăn nén dạng
viên mà tiểu đội sử dụng trong khi chiến đấu là loại thực phẩm cao năng lượng,
đảm bảo không gây đầy bụng và cũng không thể nôn được ra ngoài. Vậy lại càng
khó chịu hơn…

Vô vọng trong việc nôn ra, dù cho cố gắng thế nào cũng chỉ có một chút nước
dãi, Linh cố nén sự khó chịu trong lòng. Em ôm bụng chạy vào trong một ngã rẽ.
Chuông Thánh Tích sau khi giải trừ trạng thái chiến đấu đã tự động trở về bên
cô bé và thu mình lại thành con lục lạc nhỏ đeo trên cổ chân rồi.

(Ma Yên Linh – Chuông Thánh Tích)

--------------KDL---------------------

Đâu đó, có một con đại lộ thuận hướng ánh mặt trời. Những tia nắng chiều xiên
xiên phủ lên mọi vật, để mấy cột đèn cao kéo ra một cái bóng thật dài.

- La la la… - Cô bé gái nhún nhảy đi dưới phố, mỗi bước chân còn mang theo sự
hào hứng rõ ràng. Con mắt to trong suốt tò mò nhìn mọi thứ, để cho một đầu tóc
dài vàng óng nhấp nhô theo từng bước chân trần.

La La đang dạo phố, mặc dù có hơi chút hoang tàn nhưng khắp nơi đều phủ một
sắc xanh bừng bừng sức sống. Mấy trăm năm không rời khỏi Martel, đây là lần
đầu tiên em thấy thứ gì ngoài xương rồng và bão cát.

Vừa đi vừa ngân nga một giai điệu vu vơ, La La cứ nhắm đến điểm đỏ được đánh
dấu to nhất trên bản đồ mà bước. Sognare theo sát phía sau, cô nàng akuma
level 2 trong hình dạng con người khoác bộ đầm dài đen tuyền của phong cách
Gothic Lolita.

Nơi đây, thi thoảng, La La cũng nhìn thấy con người. Chỉ có điều, bọn họ không
được thân thiện mấy. Bọn họ cũng không được thông minh cho lắm vì La La thấy
họ bò dưới lòng đường, quần áo thì còn rách nát hơn cả của La La ngày trước.
Có mấy người bị thương đứt tay cụt chân, thậm chí còn lòi cả ruột ra ngoài,
vậy mà họ chẳng thèm quan tâm chữa trị. La La cứ nghĩ con người mà bị như vậy
là sẽ chết mất rồi cơ?

Thể cơ khí không mang hơi thở của sinh mệnh lực, La La không bị lũ zombie chủ
động làm phiền. Chỉ có khi nào trực diện đối mặt mới có vài con zombie lẻ tẻ
lao tới. Và không dậy nổi chút uy hiếp, Sognare đều xử lý dễ dàng.

Cánh tay vung vẩy một cành cây vừa nhặt được, chút lá xanh còn sót lại nơi đầu
cành phát ra những tiếng xào xạc nghe vui tai vô cùng. Em thích ý, đôi môi
nhân tạo hồn nhiên nở một nụ cười.

- La la…!

--------------KDL---------------------

Trái ngược với con đường ngập ánh sáng mà La La đi, trong một góc tối tăm của
thành phố, máu và xác chết la liệt trải đầy.

- Bỏ mẹ! Quên mất phải kích hoạt bộ đàm rồi…

Treo mình dưới mái hiên nhà trong một con hẻm nhỏ, Nam điên vừa loay hoay tìm
nút khởi động Vol’s golem vừa nhăn mày nói, ngữ điệu mang theo sự lo lắng rõ
ràng.

Khi vừa bị dịch chuyển đến đây, Nam cũng bất ngờ lắm. Đột ngột xuất hiện ở một
nơi xa lạ, đồng đội không thấy đâu, bên cạnh còn cả đám zombie đang gặm ăn một
cái xác con vật nào đó. Nhưng là một người lính đã có kinh nghiệm xa trường,
hắn lập tức phản ứng lại ngay.

Nhanh chóng rạch cổ toàn bộ đám zombie, lũ này chỉ có tầm bảy tám con, cũng
không đông lắm. Sau đó là áp dụng chiến thuật hoạt động vùng địch hậu. Nghĩa
là lẩn trốn, sau đó phát động tập kích vào cơ sở hậu cần hoặc cứ điểm tập
trung sinh lực địch. Mục tiêu trước bỏ qua do lũ zombie không biết xây nhà,
nhưng cái thứ hai thì Nam thực hiện ngon lành lắm. (Theo dõi nhóm viết tại
facebook: Đảo 13 nhé mọi người ^_+

Dùng một hỗn hợp bùn với lá cây dập nát bôi lên người để che bớt mùi cơ thể,
hắn thành công đánh lén mấy nhóm zombie nhỏ liền, trong đó có cả một con
Smoker đi lẻ.

Tàn sát cả một buổi sáng, lại thêm một nửa buổi chiều, đến khi cảm thấy hơi
thấm mệt, Nam mới rút đến con hẻm này. Dùng dây thép mảnh chăng kín cả hai đầu
con hẻm, sau đó hắn mới treo mình lên trên cao, núp bên dưới một cái ban công
thò ngang ra để nghỉ ngơi một chút.

Có lẽ cái hỗn hợp bùn đất che mùi của Nam đang yếu đi thì phải. Sau khi hoạt
động vô cùng tốt một nửa ngày trời, chúng bắt đầu khô đi và bong ra từng mảng.
Không còn đủ sức át đi mùi cơ thể, nên lũ zombie đã bắt đầu kéo đến nơi đây.

- GÀO… - Âm thanh dã thú phát ra từ đầu con hẻm, sau đó là tiếng bước chân
không đồng đều. Mùi thịt tươi trên người Nam đã câu được ba con zombie nữa
tới, chúng gào thét như thường lệ, và điên cuồng lao đến theo bản năng. Chỉ
là...

- Phập… Phập… - Đang trên đường chạy, cái đầu của con zombie nhanh nhất bỗng
nhiên rời ra khỏi cổ giống như bị một lưỡi đao vô hình chém đứt. Cơ thể không
đầu tiến thêm vài bước rồi đổ ập xuống nền đường sau khi một bên cánh tay nữa
cũng bị cắt đứt. Hai con đằng sau cũng chịu chung số phận. Vết cắt ở vị trí
khác nhau nhưng đều có một đặc điểm chung là phẳng lì và ngọt xớt.

Ở giữa không trung hơi hiện lên mấy sợi dây thép mỏng như tơ nhện bị máu nhiễm
hồng. {Seta di ragno} – hộp dây thép đổi trực tiếp từ Kho Dữ Liệu, cứ mỗi mét
đều phải đổi bằng hơn hai điểm tích lũy, quý giá nhưng thực dụng cho những cái
bẫy chết người.

Chẳng thèm quan tâm đến những thứ vẫn đang diễn ra bên dưới, Nam vẫn loay hoay
với khối cầu Vol’s Golem. Minh đại ca đã bảo có nút ẩn ở đâu mà hắn không tài
nào tìm thấy. Trong khi đó, phía đầu kia của con hẻm đã lại có một tiếng gầm
gừ.

- Haizz! Lại một con nữa đến… - Nam chán nản lắc đầu.

Bên dưới mặt đường, xác zombie đã nằm la liệt.

Ủng hộ nhóm viết để chương ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

Cầu khen thưởng, cầu viện trợ…

Không mong phát tài, chỉ mong đủ trả tiền phòng, đủ mua được cơm ăn.

--------------KDL---------------------


Em là cô bé hồn nhiên chưa kịp lớn

Mắt trong veo không nhiễm vệt bụi đời.

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan_Thi

Phụ tá : Th.a Woa (Thăng Thiên Họa)

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na

Phạm Văn Linh

Lê Hoàng Trần

................

...

40

Dream of storm

stage 1: Tiền tố DoS

...............


Kho Dữ Liệu - Chương #125