Dữ Liệu Không Thể Xóa - Vận Mệnh Thường Nằm Trong Tay Những Thằng Khốn Bựa Đ


Người đăng: LucyTieuVux

.-o0o-.

Chạy.

Đó là thứ bản năng sinh tồn cơ bản nhất của mọi loài, mặc cho mục đích của
chúng là săn mồi hay thoát mạng.

Báo săn có thể chạy với vận tốc 113 km/h

Ngựa vằn có thể chạy với vận tốc 56 km/h

Tốc độ của chó kéo xe trượt tuyết có thể đạt gần 30 km/h

Còn con người, giới hạn chạy nước rút cự li ngắn vào khoảng 42 km/h, và ở
marathon đường dài thì duy trì ở giới hạn 15 đến 20 km.

Khu xưởng của hai thằng Minh, Thi tuy lớn, thế nhưng, bị hạn chế bởi diện tích
không gian, chu vi một vòng không thể nào vượt quá 20 km. Với quãng đường đó,
nếu xét theo điều kiện bình thường thì một người trưởng thành có thể lực tốt
vượt qua trong vòng một tiếng rưỡi cũng không coi là cố sức.

20 km, đó chỉ là bài tập cơ bản của một vận động viên.

Vận động viên chạy vì đam mê, vì vinh quang và vì yêu cầu của nghề nghiệp.
Nhưng ở đây, Kho Dữ Liệu này, bọn nó phải chạy vì mạng sống của mình và cả
những người xung quanh.

Và tất nhiên, một khi đã “Chạy vì mạng sống” thì không thể nào quá thoải mái
được rồi.

20 km, bắt đầu từ bốn rưỡi sáng cho đến gần sáu giờ, đối với những đứa đã trải
qua cường hóa bọn nó, đáng ra phải rất nhẹ nhàng. Thế nhưng, nếu mà “Nhẹ
nhàng” thì đâu thể nào đạt được mục đích của bài tập luyện.

Chạy trong môi trường đa trọng lực, với 1,5 lần trọng trường, mỗi bước chân
đều như bị hàng vạn sợi tơ vô hình níu lại.

Không giống với cách tập đeo phụ tải thông thường, toàn bộ gánh nặng hầu như
đều do hệ cơ xương gánh chịu, trọng lực tác động lên mọi hệ cơ quan. Từ cơ
bắp, xương cốt, đến nội tạng, thậm chí là hệ mạch tuần hoàn.

Trọng lực, là một thứ gông xiềng tuyệt đối đến thể năng của mọi loài.

- Hộc…

Chạy ở vị trí cuối cùng, Nam khó nhọc thở hắt ra một hơi, rồi vội vàng mím
môi, điều tiết lại nhịp hô hấp của mình.

Bản thân thằng Nam điên không yếu, cũng không ai dám nói nó yếu, chỉ là số nó
nhọ, lúc mấy con Vong Cẩu hiện ra thì nó là thằng đứng gần chúng nhất. Đã gần
nhất thì thôi, hai vị đại ca đểu cáng lại chẳng nói với thằng đàn em trước câu
nào, bảo chạy là chạy, thả chó là đuổi theo.

Mẹ! Nó đâu có yếu?

Nam điên là lính mà, không những là lính, nó còn là đặc công chủ lực nữa đấy
chứ. Ở trong trại lính, những buổi huấn luyện hành quân cấp tốc có mang theo
quân trang nó thực hiện như cơm bữa. Vậy nên, dạng tập luyện đeo phụ trọng
cộng với chạy việt giã này đối với nó cũng không có gì xa lạ. Chỉ có điều…

“Luyện tập thôi mà! Có nhất thiết phải thả chó đuổi theo sát đít thế này
không!!!?”

“Ma Binh” không phải là người thường. Đúng vậy, “Ma Binh” đã vượt qua khỏi
phạm trù “Nhân Loại”.

Mỗi một Ma Binh, ngoài vũ khí sinh học cấy ghép trực tiếp lên cơ thể ra thì
còn sở hữu một thể lực hơn người và một sức sống vô cùng mãnh liệt. Nam điên,
cũng không ngoài trong số đó.

Là một Ma Binh, hắn sở hữu chỉ số thể lực cao gấp đôi người thường. Thế nhưng,
cao gấp đôi thì sao chứ? Cao gấp đôi có làm nên được cái trò chống gì không
khi trên người còn đeo thêm 70kg phụ trọng. Nên nhớ rằng, toàn bộ quân trang
của một người lính khi hành quân việt dã hay di động tác chiến cũng chỉ tầm 30
đến 40 kg thôi đấy. Lại nói, trong môi trường đa trọng lực này, phụ tải lên
người Nam đâu chỉ có 70kg. Với 1,5 lần trọng trường, 70kg phụ trọng, cộng thêm
bản thân cơ thể tầm hơn 60kg nữa, vậy là tổng cộng, hắn phải mang khoảng trên
dưới 130kg phụ tải trên người. Chưa hết, phụ tải này ngoài một phần lớn tì lên
hệ cơ xương ra thì cũng có một phần không hề nhỏ tác động vào nội tạng yếu ớt
và hệ tuần hoàn dệu dạo vận hành.

- Xồ…!!!

Lũ Vong Cẩu đã vồ lên xát đít. Chẳng còn cách nào khác, Nam bắt buộc phải nín
hơi, cưỡng ép cơ thể bộc phát một lần cơ năng. Đôi mắt trừng lớn, con ngươi
khẽ co rút lại và cơ thể hơi phóng lên một chút, Nam tạm thoát khỏi những bộ
hàm lớn sau mông mình.

“70kg phụ trọng trong môi trường đa trọng lực” Nam chảy nước mắt thầm oán thán
“Mẹ khiếp! Hai đại ca đã quá coi trọng mình rồi…!”

“Lại còn thêm ông bạn nữa chứ…” Nam nhìn khuôn mặt không cảm xúc của thằng Du
đang hùng hục chạy phía trên “Kiểu gì bố này cũng biết, nhưng lại đéo thèm báo
cho anh em một câu. Mới hôm qua còn bá vai uống rượi với nhau vậy mà…! Tình
người bạc bẽo…!!!”

Nhìn tiếp lên trên, Nam tắt tiếng không dám nhận xét tiếp. Mấy bà chị thấy la
hét vậy thôi, nhưng mà kinh nhiệm đầy mình đấy. Chắc chắn là trước khi mình
tới, mấy bả ngày nào chẳng tập thế này mà.

Còn hai đại ca thì càng không phải nói. Hai tên quái vật đó đâu thể đánh đồng
được với mọi người. Cứ cho là bọn hắn mang hơn trăm cân phụ trọng đi, nhưng cơ
thể quái vật chưa thèm nói, bọn hắn lại còn sớm nhấc chân chạy tuốt từ đằng
trước rồi.

Một lần bộc phát cơ năng, nhưng cũng chẳng giúp Nam kéo dãn được bao nhiêu
khoảng cách. Cứ thế này hắn sẽ sớm bị bắt kịp thôi. Cơ năng cũng không thể bộc
phát mãi được, sự tiêu thụ năng lượng cấp tốc không sử dụng oxi sẽ khiến cho
axit lactic dư thừa tích tụ và đầu độc các khối cơ, cảm giác đau nhức và mệt
mỏi sẽ đến nhanh thôi, sau đó là thoát lực.

“Mẹ kiếp! Chạy không thoát thì bố quay lại đánh…” Nam nghiến răng, sự điên
cuồng đã bắt đầu hiện lên trong ánh mắt. Với suy nghĩa phải kháng trong đầu,
tốc độ của nó cũng theo đó mà chậm lại, chuẩn bị cho một cú xoay người phản
công bão táp.

Bị dồn vào đường cùng, thằng Nam đã bắt đầu nghĩ quẩn.

Phía sau đám người, lũ Vong Cẩu vẫn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rượt
đuổi của mình. Thấy mục tiêu chạy cuối cùng vừa vuột ra khỏi tầm cắn nay lại
bỗng nhiên chậm lại, lũ Vong Cẩu liền không chút khách sáo mà lập tức xồ lên,
ba cái miệng lớn rách nát há ra, chuẩn bị tớp lấy con mồi nhỏ bé.

Cảm nhận kình phong từ sau lừng đập tới, dường như, Nam “Nghe” thấy tiếng trực
giác của mình mách bảo: “Chính là lúc này.”

Nín hơi, giậm mạnh chân trước, cả cơ thể liền thuận theo quán tính dồn lên mà
thực hiện luôn một động tác xuống tấn, quay người. Hai cánh tay vung lên, nắm
lại, chuẩn bị cho một cú đấm thẳng lợi dụng triệt để lực lao đến của kẻ thù.

Hai thằng chạy từ tuốt đằng trước của đội hình, nhưng chưa một giây nào, bọn
nó lơ là với mọi diễn biến đằng sau. Toàn bộ những phản ứng bất thường của
thằng Nam điên đều rơi cả vào trong mắt hai thằng. Khẽ nhếch miệng cười, thằng
Thi làm như tùy ý móc ra một thiết bị hình hộp chữ nhật nhỏ, bốn phía thành
bên có vài núm vặn đủ màu và mặt trên nằm chình ình một nút bấm to đùng màu
đỏ. Thiết bị khá là giống với một nút kích hoạt tên lửa hay là bom mà trong
mấy cái phim hành động thường hay có.

Phía bên dưới, thế tấn của thằng Nam đã hoàn toàn hình thành. Trọng lực chồng
chất là kẻ thù khi di chuyển nhưng giờ đây đã trở thành đồng minh lớn của nó
lúc này. Phụ trọng lớn và lực trọng trường kéo cơ thể xuống, biến cơ thể nó
thành một cái đinh gim ngập trên nền đất, thế tấn càng vững trãi để cho những
đòn công kích mãnh liệt thêm một phần.

Con Vong Cẩu chạy đằng trước nhất đã vọt đến sát gần. Nắm đúng thời cơ, Nam
dướn người, lật vai, tay phải nắm chặt vung ra còn tay trái cũng đồng thời
giật về làm đối trọng. Một cú đấm thằng chính diện có lực mười phần, nếu không
quan tâm đến tổn thương phản lại thì Nam tin chắc, dù thứ đang lao đến với tốc
độ bằng con Vong Cẩu kia có là đá tảng thì cũng sẽ bị đấm nứt ra một mảng. Cú
đấm vung ra, mang theo lòng tin mãnh liệt.

Rất mừng khi thằng đàn em của mình có một tinh thần bất khuất với nhiệt huyết
bừng bừng như thế, nhưng, từ tuốt xa đằng trước, thằng Thi vẫn lạnh lùng nhấn
xuống nút đỏ trên khối hộp trong tay. Và ở chỗ thằng Nam, một âm thanh như có
thứ gì đó bị kích hoạt cũng vang lên tương ứng:

- Tít…

Lúc này, thằng Nam đã giật cánh tay trái về, tay phải cũng đang vung ra, cú
đấm sắp sửa hoàn thành, ấn thẳng vào mõm con Vong Cẩu đã gần trong gang tấc.
Vậy mà bỗng nhiên:

- Cạch…

Đôi vòng tay Nam được thằng Thi đeo cho từ trước lúc tập chạy hơi lóe lên một
điểm đỏ như đèn hiệu. Ngay sau đó, một thứ lực hút mãnh liệt bùng lên và đôi
vòng tay dính vào một chỗ, kéo theo đó là cổ tay của thằng đang đeo.

Cú đấm chưa vung ra hết bỗng nhiên biến mất, Nam ớ người, rồi lập tức:

- ÁÁÁÁÁ…!!! – Âm thanh bật ra từ tận sâu trong cổ họng, hòa cùng với tiếng
hét của cánh chị em.

Hai cánh tay đã bị khóa lại, nhưng không hổ là bộ đội đặc công, thằng Nam phản
ứng rất nhanh. Chỉ một cái lật người, nó đã chuyển hướng thành công, lợi dụng
quán tính vẫn chưa triệt tiêu hết mà thuận thế phóng đi. Hai cánh tay bị còng
lại cùng một chỗ nhưng cũng không cản được nó vắt chân lên cổ, vừa chạy vừa la
hét.

Tạm thời chạy được, nhưng có phản ứng nhanh đến đâu cũng cứu vãn được cái
khoảng thời gian nó xoay người để định phản công, vốn nó đã gần bị đuổi kịp
rồi, nay lại còn châm thêm một nhịp. Và như thế, cái gì cần đến cũng phải đến,
chỉ sau vào bước chân, bộ hàm rữa nát của bầy Vong Cẩu đã bắt kịp cái mông của
thằng Nam xui xẻo.

Một ngoạm, và tiếng la hét cũng liền im bặt.

Từ tuốt trên đằng trước, thằng Thi chỉ hơi liếc mắt xuống nhìn và thở dài, lắc
đầu cảm khái.

Chú làm anh buồn lắm. Thực lòng thì anh cũng đéo có muôn đâu nhưng…

Đùa gì chứ? Mấy con Vong Cẩu kia chỉ là thẻ quái vật cấp tép diu, để thằng
điên đó đấm cho một nhát thì hỏng hết cả bánh kẹo còn lấy đâu ra mà dùng.

Nhét lại cái nút kích hoạt màu đỏ vào trong túi áo, thằng Thi lại híp mắt, cắm
đầu chạy tiếp như chưa từng xảy ra việc gì. Nhìn thấy cảnh đó, những đứa còn
lại đều tái xanh mặt mày, mọi ý định phản khác vừa nhen nhóm đều lập tức bị
thổi bay đi xạch.

----- KDL---------

Bài tập chạy bộ buổi sáng là một cuộc hành xác, theo cả nghĩa đen lẫn bóng.

Đám người khốn khổ, kéo lê thân thể rã rời.

Để đạt được cái mục đích liên tục mạnh lên, bọn nó phải đẩy cơ thể vượt qua
mọi giới hạn cuối cùng. Với yêu cầu quãng đường và thời gian không đổi, bọn nó
chọn cách đeo thêm phụ tải lên người. Gánh nặng phải mang cứ càng ngày càng
lớn, mà cái lũ Vong Cẩu đằng sau lại chẳng nhân nhượng chút nào. Vậy nên, dù
chật vật vô cùng, nhưng bài tập cũng được hoàn thành vào lúc đồng hồ điểm gần
sáu giờ sáng.

Về tới đích, mấy con Vong Cẩu liền bị thằng Minh thu lại vào trong thẻ bài.
Không còn áp lực từ đằng sau dồn lên nữa, mấy cô gái thi nhau thở phào. Dù mệt
mỏi giã rời, nhưng chẳng đứa nào dám ngồi xuống nghỉ. Bây giờ mà gục xuống,
đảm bảo sẽ nằm luôn tại đó, còn lâu mới có thể gượng lên. Mấy đứa cố nén từng
cơn nhức mỏi thắt chặt những múi cơ và nhịp tim trong ngực như trống trận mà
dìu đỡ nhau nhẹ nhàng đi lại. Hít thở một cách tham lam để cho không khí tràn
vào, xoa dịu cơn đau nhức. Cơ thể bắt đầu thấy thoải mái và càng ngây ngất hơn
khi thằng Minh tắt bỏ máy gia tốc trọng trường. Tháo ra xiếng xích của môi
trường đa trọng lực, đứa nào đứa đấy đều có cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng đi
một lần, cứ như là chỉ cần hơi nhún thôi cũng có thể bay lên được vậy.

Mệt mỏi lắm, như mấy cô gái đều cố lết về phòng riêng của mình. Bọn nó sẽ có
thời gian một tiếng đồng hồ, cả ăn sáng lẫn nghỉ ngơi trước khi tiến hành
những bài tập luyện riêng cho từng đứa.

Thằng Du còn nán lại một chút, lợi dụng thủ pháp hô hấp cố gắng khuếch trương
tối đa hiệu quả luyện tập của mình. Nhưng cũng vì thế mà nó bị hai thằng Minh,
Thi bắt đi nhặt lại thằng Văn và thằng Nam điên bị rơi đâu đó trên đường chạy.

Vong Cẩu, xét một cách khách quan thì không phải là sinh vật, chúng chỉ được
coi là một sản phẩm được tạo ra từ {Thẻ quái vật} mà thôi, chúng thậm chí còn
không có ý thức của riêng mình. Tồn tại hoàn toàn bằng tinh thần lực của người
triệu hồi, chúng không cần phải tiêu thụ thức ăn vật chất. Thế nên, đớp chơi
chơi thôi, cả cái động tác rượt đuổi cũng như đớp mồi hoàn toàn là do thằng
Minh thao túng hết.

Không tiêu thụ thức ăn vật chất, vậy đớp mồi xong, mấy con Vong Cẩu tiêu hóa
làm sao? Tất nhiên là chẳng có tiêu hóa gì rồi. Sau khi trôi qua thực quản, sẽ
chẳng có gì tiếp theo, con mồi cứ giắt lại tại đó, hoặc cũng có thể rơi ra từ
ổ bụng giữa nát, khuyến mại thêm ít mảnh vụn nội tạng đang phân hủy.

Du tìm thấy thằng Văn ở khoản cách gần 3km sau điểm suất phát. Thằng nhóc nằm
gục cách một bãi mảnh nội tạng và xương thịt thối giữa bầy nhầy không xa. Một
vệt chất lỏng tanh hôi nồng nặc kéo từ đống thịt rữa đến chỗ thằng Văn, đấu
vết của bãi nôn trải dài trên cả quãng đường di chuyển. Có lẽ, thằng nhóc cố
gắng được đến đây và gục ngã sau khi đã nôn hết ra cả mật xanh mật vàng.

Bị rớt ra từ trong bụng của một sinh vật đang phân hủy, thằng Văn bây giờ bẩn
thỉu và bốc mùi khinh khủng. Dù mặt không biểu cảm nhưng nói thật chứ Du chẳng
muốn động tay tí nào. May mà Minh đại ca đã tình trước tất cả, cung cấp cho nó
chút đạo cụ hỗ trợ.

Lắc lắc cổ tay khởi động, sau đó nắm chắc cán của một cây xẻng lớn, Du vận
lực, xúc cái đống đáng thương dưới đất đổ lên một chiếc xe rùa. Công nhận là
mọi việc có dễ dàng hơn thật, nó lại giật thêm hai tờ giấy trong cuốn sổ tay
tùy thân nhét vào lỗ mũi cho đỡ mùi rồi nhẹ nhàng đẩy cái xe rùa đi, tìm nốt
đứa còn lại.

----- KDL---------

Gần hai chục phút sau buổi tập chạy kinh hoàng.

Cơn mệt mỏi cực độ đã dần rút đi, trả lại chút sức sống cho những cô gái trẻ.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã bị bắt chạy gần hai chục kilomets, vận động cường
độ cao nên vô cùng tiêu hao năng lượng, nghỉ ngơi tắm rửa có thể xoa dịu sự
mệt mỏi, nhưng cơn đói thì không.

Đại Sảnh bị chuyển đổi chức năng thành phòng ăn tập thể, một bữa sáng thanh
mát nhưng giàu năng lượng là thứ cần thiết cho tất cả mọi người.

Thời gian giành cho bữa sáng không dài, dùng xong còn cả một buổi huấn luyện
đặc biệt phải tham gia nữa nên so với các bữa ăn khác thì yên bình hơn hẳn.
Đứa nào đứa nấy đều nhẹ nhàng mà yên tĩnh thưởng thức thực đơn của mình. Đến
cả hai thằng trùm bựa cũng thôi không làm loạn, chúng chỉ gọi xuất ăn “Very
bự”, nghĩa là bằng ba lần xuất bự bình thường.

Trong mắt của một người ưa thích sự ngăn nắp và trật tự như Thủy, khung cảnh
này thật hoàn hảo, yên bình… Chỉ tội cho hai thằng tân binh đáng thương xui
xẻo.

Ngay buổi tập đầu tiên đã làm mồi cho Vong Cẩu, cái hồi ức này thật không mấy
hay ho.

Thằng Nam điên xuất thân quân nhân thì còn đỡ, ngoài vẻ mặt tái xanh và ánh
mắt thi thoảng hơi tán loạn ra thì nó đã ăn uống được như thường.

Thằng nhóc Văn, dù mang danh hiệu “Nhân Thần”, nhưng tố chất tâm lí thì không
có cao như vậy. Bình thường, bánh ngọt là thứ nó ăn liên mồm, điều này là để
cung cấp năng lượng duy trì cho sự hoạt động cường độ cao không ngừng của não
bộ. Nếu ví thằng Văn là một cái máy tính, thì bánh ngọt đối với nó giống như
là điện năng vậy, không có, không hoạt động được hoặc có hoạt động cũng phải ở
trong trạng thái “Tiết kiệm pin”, như vậy, tất yếu là tốc độ sử lí thông tin
sẽ giảm đi trông thấy. Chỉ có điều là bây giờ, mỗi khi đưa bất cứ thứ gì lên
miệng là ngay là tức, nó sẽ cảm thấy buồn nôn vô cùng. Vốn đã bị cơn đau đầu
thường trực hành hạ, bây giờ lại xốc tâm lí, không ăn uống gì được, cả thể
chất lẫn trạng thái tinh thần của nó đều không ổn. Co người vào trong cái áo
choàng lớn, giấu khuôn mặt vào giữa hai đầu gối, cả cơ thể nó đều hơi run,
miệng lầm bầm những âm thanh vô nghĩa. Não bộ với khả năng tính toán không
thua gì siêu máy tính, khả năng lưu trữ thông tin cũng tuyệt vời như vậy. Chỉ
có điều, máy tính thì không có cảm xúc, nó có, và một cái máy tính có thể dễ
dàng xóa đi những dữ liệu rác, nó thì không. Dù có là Nhân Thần, thì nó vẫn
chỉ là một thằng nhóc. Và dù có cố gắng đến đâu thì vẫn là… Mẹ kiếp! Dữ liệu
không thể xóa.

----- KDL---------

Cơm nước nghỉ ngơi, đúng 7 giờ liền bắt đầu cho những bài huấn luyện đặc thù.

Để phù hợp với năng lực, sức mạnh và vị trí chiến đấu riêng, mỗi đứa đều có
bài huấn luyện đặc biệt của riêng mình.

Bé Lan vẫn luyện tập sự linh hoạt và khả năng giữ thăng bằng, kèm theo đó là
vận dụng thuần thục toàn bộ vũ khí và kĩ năng.

Thủy vẫn làm bạn với súng và khiêng, chỉ là bây giờ cô sẽ không được đứng yên
một chỗ nữa, phải vận động chiến, phải vừa truy, vừa kích, vừa chạy, vừa phản
công, phải chắn khiêng bảo vệ đồng đội, phải chọn được góc độ thích hợp để
cũng có thể bảo vệ được chính mình. Từ một “Lô cốt hình người”, dưới sự cố ý
đắp nặn của thằng nào đó, Thủy đang dần trở thành một “Pháo đài di động” thực
sự trên chiến trường.

Cỏ May thì luyện sự tập trung. [Thiên Nhãn] mỗi khi được kích hoạt lên thì
lượng thông tin mà nó mang lại là vô cùng to lớn. Trong vùng bao phủ của tinh
thần lực, tầm nhìn của Cỏ May là tuyệt đối, là ánh mắt của Thần. Thế nhưng,
khả năng của một con người là hữu hạn, chỉ cần một thoáng lơ là, một chi tiết
quan trong nhưng vô cùng nhỏ bị bỏ qua cũng có thể dẫn đến tình báo sai lầm và
cái giá phải trả là thương vong. Cỏ May không ngốc, nhưng tuyệt đối cũng chẳng
thông minh, chỉ được mỗi cái cần cù và chuyên tâm là không ai sánh được. Ngoài
ra, May còn luyện thêm bắn súng nữa, thuật bắn súng ngắn bằng cả hai tay kết
hợp với [Thiên Nhãn]. Thử nghĩ mà xem, một xạ thủ súng ngắn với tầm nhìn không
góc chết, vậy thì những trò như bắn gục kẻ thù phía sau lưng, tấn công xuyên
qua tường hay đồng thời xạ kích về hai hướng trái ngược nhau đều trở thành
chuyện vặt rồi.

Hai thằng Minh, Thi thì không phải nói. Đối với bọn nó thì hiệu quả nhất chỉ
có một kiểu luyện tập thôi, luyện tập thực chiến. Hai thằng đeo phụ trọng, rồi
lao vào đập nhau túi bụi trong nhiều dạng môi trường đặc biệt, đánh cho đến
khi một, hoặc cả hai thằng đều gục mới thôi.

Cựu binh có lẽ còn mỗi thằng Du là an nhàn nhất. Thằng này không được dùng
súng nữa rồi, nên bây giờ, nó vẫn đang trong quá trình chọn vũ khí mới thích
hợp với bản thân. Một đống vũ khí cận chiến, từ cổ điển đến hiện đại, hình
dáng đơn giản hay cầu kì phong cách được hai đại ca tài trợ miễn phí, thằng Du
chỉ việc dùng thử, cho đến khi tìm thấy móm phù hợp thì thôi. Trước khi bắt
đầu chọn vũ khí, Du đã từng hỏi hai thằng rằng làm cách nào để biết món vũ khí
đó là thích hợp với mình và đã được trả lời như sau:

Cái nào mà cầm lên cảm thấy thuận tay nhất…

Cái nào mà khi vung lên cảm thấy thỏa mãn nhất…

Cái nào mà khi buông xuống bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng trong lòng…

Và điều cuối cùng, khi mà đã cầm lên được thứ vũ khí hợp với chú nhất rồi thì
sau đó, cầm những món khác sẽ không có cảm giác đã tay như vậy nữa…

Cựu bình như là ngựa quen đường cũ, chỉ phải nói qua một lần là bọn nó có thể
tự đi vào phòng tập và triển khai, tân thủ thì phải tốn thêm chút công hướng
dẫn.

Thằng Nam điên vốn là bộ đội đặc công, chuyện tập tành huấn luyện đối với nó
cũng chỉ là bình thường, thế nên, chương trình tập của nó liền đơn giản lắm.

Thứ nhất luyện thể lực, chỉ có vài động tác cơ bản như chống đẩy lên xà, bật
cóc gập bụng mà thôi, chỉ là cả thắt lưng lẫn cổ chân cổ tay nó đều phải đeo
thêm phụ trọng. Thêm vào vài cái thiết bị phụ trợ nho nhỏ nhắm nâng cao năng
suất mà thôi, ví dụ như khi lên xà thì gần dưới chân và bên trên đầu đều có
hai cái vòi kim loại, chúng sẽ lần lượt khà lửa theo thứ tự mỗi giây một lần,
làm cho anh bộ đội bị trói tay vào thanh xà đơn ở giữa cứ phải lên xuống đều
đều.

Thứ hai là mấy bài đúng chất đặc công như leo tường, chui hố, nhảy hàng rào.
Mấy cái này thì giới hạn thời gian, phải thực hiện nhanh nhất có thể vì đằng
sau đít không phải là Vong Cẩu thì cũng là Ma Vượn đuổi theo. Lũ này cùng một
dạng, yếu nhưng ngoại hình và cách sử lí con mồi rất gớm, trong khi đó Nam lại
không được phép phản công.

Qua được hai bài tập trên rồi thì đến bài thứ ba, bài này còn càng đơn giản
hơn nữa khi được thiết kế dựa theo hai đặc trưng nổi bật nhất của Nam, đặc
công và luyện Bokator. Đặc công là gì, là nghụy trang, là lén lút, là mai phục
để cho một đòn tấn công bất ngờ và mãnh liệt. Còn Bokator là gì, là đánh sư
tử, đánh dã thú, đánh con người. Vì các đặc điểm đó nên Nam bị đáp vào trong
một không gian hạn chế, địa hình ngẫu nhiên và khuyến mại thêm một bầy hổ đói.
Những con thú của Khu Lưu Trữ, chỉ cần tốn một ít điểm tích lũy để đổi, thời
gian tồn tại không dài, không thể mang ra được khỏi Khu Lưu Trữ nhưng được cái
là không đắt và thậm chí còn tùy chọn được một vài đặc tính mong muốn nữa. Như
mấy con của thằng Nam là “Đói khát” “Hung tợn” và “Hổ không tấn công nhau”.
Chen trúc trong một khoảng không gian có địa hình “Nghĩa địa hoang” chỉ rộng
vài tram mét vuông với một bầy hổ đói, thằng Nam muốn quẩy thế nào thì quẩy,
chỉ cần sống được đến giờ ăn trưa là hoàn thành xuất sắc buổi luyện tập rồi.

Lala và Sognare là sinh mang thể cơ khí, mấy bài tập thể lực đối với họ là
hoàn toàn vô nghĩa. Sognare lại từ chối giao tiếp với tất cả mọi người nên bọn
nó chỉ giao cho Lala hai nhiệm vụ thôi. Thứ nhất là học tiếng Việt, việc này
dễ vì có sự tồn tại của mục hoán đổi {Khả năng ngôn ngữ}, dào cản giao tiếp
lớn nhất đã không còn, việc phải làm chỉ là học bổ sung văn tự và cách phát âm
mà thôi. Lại nói bản thân Lala là một con “Búp bê biết hát”, năng lực nắm giữ
âm tiết siêu phàm, cùng với đó là sự trợ giúp tận tình của cả một hội đồng nữ
gia sự mối khi dảnh rỗi. Việc thứ hai là: “Nói chuyện với Sognare nhiều vào…”
Không có tính tuyệt đối và cưỡng chế như {Hợp đồng của Quỷ}, {Tâm Linh Tỏa} là
một loại liên kết lỏng lẻo, tự nguyện và bình đẳng về mặt vai trò. Thứ liên
kết linh hồn này yêu cầu sự tự nguyện từ cả hai bên và quyền hạn cũng được
chia đều cho mỗi phía. Trong khi đó, bản năng của loài Akuma là bài xích dị
loại. Để có thể hoàn thành được nghi thức giao kèo này, bọn nó đã phải sử dụng
đến phương pháp hack não. Đối với một con Akuma lever 2 như Sognare, phương
pháp này chỉ đánh lừa được trong một thời gian ngắn thôi. Có thể thành công và
duy trì đến tận bây giờ, nguyên nhân có lẽ một phần do linh hồn hạch tâm của
con Akuma, có lẽ là do bản thân nó dị biến hay cũng có lẽ là một nguyên nhân
nào đó khác… Bọn nó không biết, nhưng ít nhất là đến bây giờ, mọi chuyện vẫn
còn có vẻ ổn. Bảo Lala nói chuyện với Sognare vì bọn nó nghĩ rằng, giao tiếp
nhiều sẽ tăng tình cảm, từ đó củng cố thêm cho liên kết linh hồn, cho đến một
ngày nào đó, Sognare có thể hòa nhập hoàn toàn vào trong bọn nó, thực sự trở
thành một phần tử của cái tiểu đội này.

Cô bé Linh có lẽ là người may mắn nhất trong đám tân thủ lần này. Không có có
sức mạnh to lớn, cũng chẳng có kĩ năng kinh người, vậy mà vẫn sống sót vượt
qua bản đồ. Khi về đến Khu Lưu Trữ, chẳn phải tốn bao nhiêu điểm, vậy mà đã có
ngay một món vũ khí dòng “Thánh Tích”, kết hợp hoàn hảo với sở trường bản
thân. Với cách sử dụng vũ khí như một trái cầu mây, phong cách chiến đấu của
Linh hơi đặc biệt. Linh hoạt, mạnh mẽ, đa biến và càng ảo diệu hơn khi kết hợp
với kỹ năng bước nhảy kèm theo vũ khí.

Những bài luyện tập đầu tiên của Linh chỉ là làm quen với “Trái cầu mây” mới
của mình. “Chuông Thánh Tích” hơi nặng, và cứng hơn một một quả cầu mây thông
thường. Bắt đầu với những cú tâng cầu cơ bản. Sau khi đã khá thành thục rồi
thì Linh chuyển sang tấn công vào những mục tiêu chỉ định bằng cách đá quả
chuông lục lạc đi. Quả chuông nặng nên hơi tốn sức, nhưng lực công phá cũng
không đến nỗi nào, đấy là còn chưa kể đến hiệu ứng choáng khi đối phương là
sinh vật sống. Ngày xưa thi đấu cầu mây, phải làm mọi cách sao cho khối cầu
không chạm vào người đối thủ, bây giờ thì ngược lại, phải ngắm vào người đối
thủ mà tung đòn.

Riêng về thằng nhóc Văn thì tình hình của nó vẫn chưa được khả quan cho lắm.
Mà cái hình tượng luyện thể chiến đấu cũng chẳng hợp với nó chút nào. Thế nên
bó tay, bọn nó để kệ mẹ thằng nhóc một mình tự kỉ ngoài không gian Đại Sảnh.

Đứa nào đứa nầy, đều đang phải nỗ lực với trận chiến của chính mình.

Dù muốn dù không, nhưng từng chút một, bọn nó bắt buộc phải mạnh lên vì chính
bản thâm mình và cả những người đồng đội.

Thời gian cứ vô tình trôi, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, bọn nó lại một
lần nữa tụ tập, quây quần bên mâm cơm lớn. Khi nhiều người ở chung một chỗ,
đặc biệt với sự cố ý pha trò của vài thằng nào đó, bầu không khí dần trở lên
nhộn nhạo. Tâm tình thoải mái thì mệt mỏi cũng nhanh biến mất, bữa cơm trưa ấm
cúng với sự nhốn nháo đăc trưng của cái tiểu đội này.

Thời gian sau bữa cơm trưa là hoạt động tự do, đứa nào thích cái gì thì cứ làm
cái đấy và lắm trò hay cũng sinh ra trong cái khoảng thời gian này. Hôm nay
cũng vậy vì ngay đầu giờ chiều, thằng Du đã thông báo, nó chọn được vũ khí
rồi…

Ủng hộ nhóm viết để chương ra nhanh hơn: http://unghotoi.com/1473751754Rwo83

Cầu khen thưởng, cầu viện trợ…

Không mong phát tài, chỉ mong đủ trả tiền phòng, đủ mua được cơm ăn.

----- KDL---------

Có khi nào trên đường đời tấp nập…

…ta vô tình, đâm phầm phập vào nhau

...

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: LanThi

Phụ tá : Minh
Thần

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na

................


Kho Dữ Liệu - Chương #115