Người đăng: ༺イà ༒ イんʉầղ ༒ イúƴ ༻
Đêm tối lạnh, cả bọn ngâm mình dưới nước, tay nắm chặt cành cây, leo dần lên
thân cây để tránh nước. Cũng may, cái cây cũng rất to, mỗi đứa đều tìm được vị
trí thích hợp để ôm. Có thằng, chân gác lên cành, mỗi bên một nhánh, tay vòng
quanh chạc cây, đầu gối lên mắt chạc. Đứa ôm cả thân cây to, nằm dài trên đấy
. Mặc nước trôi, cuốn theo cái cây, chở cả đám bọn hắn xuôi theo dòng nước,
hướng về một nơi nào đấy không biết tên.
Bảo ngoái đầu lại nhìn lên bờ sông, ánh lửa bập bùng chiếu sáng một đoạn bờ.
Hắn nhìn thấy con rắn to cầm đầu đang quanh quẩn trên đấy. Rít lên những tiếng
rít đầy bực tức và nôn nóng. Phần gần đuôi rắn trương phình, có chút hình dáng
như con trâu hay đúng hơn là con hổ đuổi theo cả bọn hôm qua, kéo trên đất
soàn soạt, nghe rợn cả người.
Dòng nước cứ thế trôi. Thời gian nhỏ giọt chậm rãi, đủng đỉnh như một cô nương
biếng nhác không muốn làm việc, thi thoảng kéo nhẹ khung cửi dệt chắp nối thời
gian. Sông rộng, nước xiết. Tuy đã qua khoảnh khắc nguy hiểm nhưng chả ai muốn
bơi lên bờ lúc này. Nếu muốn lên, ít nhất cũng phải đợi trời sáng hẳn. “Có
muốn bơi cũng phải thấy đường chứ”. Cả bọn nghĩ vậy nên đều trầm mặc, yên tĩnh
nằm đấy chờ trời sáng
Bởi vì thời gian quá lâu, không đợi được trời sáng hẳn hay do ảnh hưởng của
việc quá căng thẳng lúc chiến đấu với đàn rắn. Bảo gật gù, thiếp đi lúc nào
không hay.
Đang say sưa với giấc mộng, hắn nghe tiếng ầm ầm từ xa vọng lại, giật mình
tỉnh giấc, tiếng động càng lớn hơn. Dòng nước hình như cũng đang gia tốc. Hắn
hốt hoảng gọi cả bọn tỉnh dậy.
Béo, lực sĩ, còm,kiệm. Dậy đi. Tau nghe tiếng lạ lắm.
Gì chứ. Để yên tau ngủ. Hôm qua mệt chết bà. – Tên béo lầm bầm.
Con heo này. Dậy ngay. Sắp lao xuống thác rồi. Không dậy chết luôn đấy. Dậy
ngay.
Như minh chứng lời hắn nói, tiếng động càng lúc càng lớn. Cái cây cũng lao
theo càng ngày càng nhanh. Cả bọn cuống cuồng tỉnh dậy. Tau nhìn mi, mi nhìn
tau, vẻ hoảng sợ in đậm trên mặt từng thằng. Quét sạch cảm giác buồn ngủ. Từng
tiếng nước lũ sủi bọt, va phải đá ngầm, bắn lên, gõ thẳng vào tim. Lạnh cả tóc
gáy. Giờ có muốn bơi lên bờ cũng không còn kịp. Có khỏe đến mấy cũng như muối
bỏ biển. Nước xiết quá, bỏ cây bơi đi đều như nhau.
L…là..àm s..a…ao..b..ây..g..gi..ờ.. – Quý còm đánh run, tay ôm chặt cành
cây, răng va vào nhau cầm cập.
Nguy hiểm trùng trùng. Tau muốn về nhà. Tau muốn về. tau muốn về. – Phú
cũng ôm chặt cành cây hét lên.
Im coi. Tau quẳng xuống sông.
Long nộ, dọa Phú xanh mặt. Hắn ôm cành cây rên rỉ.
Phải chết, phải chết, phải chết.
Phó thác ông trời vậy. – Bảo thở dài. Nhìn chúng bạn.
Đất khách quê người, chết cùng bay, âu cũng là cái số. Đứa nào sống dai, về
được, chiếu khán ông bà hộ tau. Tau còn sống, cũng làm vậy với bay.
Tên nhát cáy cũng bình tâm lại, bình tĩnh nói một câu làm cả bọn hơi kinh
ngạc. Nghĩ lại, có lẽ đến lúc nguy hiểm nhất, sự can đảm của nó mới được đánh
thức. Không còn vẻ run rẩy thường có, nhìn dòng nước cuốn trôi, dần đến đoạn
thác nước. Như cao nhân xem nhẹ cái chết.
Tau cũng vậy.
Cũng thế.
Từng thằng gật gù đồng ý. Kiệm lời im lặng không nói nhưng cả bọn đều hiểu,
hắn vốn dĩ ít nói, nhìn lạnh lùng nhưng giàu tình cảm. Có không nói cũng hành
sử như vậy.
5 anh em nhìn cảnh vật xung quanh như nhìn lại những hình ảnh cuối cùng của
cuộc đời mình. Nước chảy phăng phăng, cuốn trôi vật cản trên đường, va phải đá
ngầm, sủi bọt bắn lên. Cái cây cũng không thể cưỡng lại tốc độ dòng nước, lao
nhanh như một mũi tên. Đụng phải đá, húc đá, bắn lên, lại vướng đá, tuột đi.
Chuyện gì đến cũng phải đến. Chiếc “xuồng cứu sinh” của cả bọn thuận lợi phi
qua dải đá ngầm. chở cả bọn rơi xuống dòng thác giữa tiếng gầm của tự nhiên và
tiếng hét thảm của họ.
Bảo tỉnh dậy, cả người trống rỗng như có ai đó thô bạo, móc hết sức lực trong
người ra. Ánh nắng không chói chang (có mặt trời đâu mà chói. ) nhưng lại
chiếu thẳng vào mặt, báo hiệu đã quá trưa, khiến hắn nhất thời không tài nào
mở mắt ngay được. Đằng sau thì hơi phồng lên, tỏa nhiệt khắp toàn lưng, thi
thoảng lại bị sóng đánh lên người, cọ vào cát, đau rát như thân trần nằm trên
cái thảm chùi chân vậy. Nhưng chung quy, vẫn thấy hơi dễ chịu vì được dòng
nước vỗ về.
Một lúc sau, dần hồi sức và làm quen với ánh sáng, hắn mở mắt đứng dậy. Bước
những bước khó nhọc lên bờ. Nhưng đi được vài bước lại không chịu được, tiếp
tục ngã xuống, mặc nước bao khỏa toàn thân mình.
Đang nằm “hưởng thụ”, hắn lại nghe được tiếng kêu mừng rỡ của Long. Lực sĩ đi
tới, ngồi bên cạnh hắn. Thêm một lúc nữa, hắn ngồi dậy. Nhìn lực sĩ hỏi.
Bọn còn lại đâu.
Đang nằm hết xung quanh mày đó. – Lực sĩ nói.
Nhìn xem, Chắc chúng ta bị cầm tù rồi. – Không đợi hắn hỏi tiếp, Long giơ
tay chỉ nơi xa.
Hắn ngồi dậy, nhịn lưng đau, nhìn theo hướng tay lực sĩ. Xa xa, có một lớp
màng màu vàng nhạt, giống dải lụa mỏng, thi thoảng ánh lên, kéo dài sang 2
phía như bao quanh cả hòn đảo.
Hai thằng đợi thêm chốc lát. Cả bọn lần lượt tỉnh dậy, rên rỉ, oằn người vì
lưng đau. Lực sĩ khá may mắn vì đeo balo nên thoát nạn. Trời ngả về chiều, 5
thằng kéo nhau lên bờ. Nhìn về cái đình viện to con trước mặt.
Khuôn viên tổng thể, ngôi đình có 3 căn nhà xếp theo hình chữ U. Sân lát gạch
hoa cương, 4 góc dựng 4 cái trụ đèn bằng đá, giữa sân bày một bộ bàn ghế đá,
trên bàn xếp gọn gàng một bộ trà bằng đá. Nguyên bộ sân viện hắt lên màu trắng
sữa. Nhìn thật bắt mắt. Trước sân có 2 cái cây cổ thụ mọc 2 bên, tán bao lấy 1
tế đàn nhỏ có mái che, một cái đèn trụ treo cao hơn đầu người đang lủng lẳng
trên mái, thả xuống giữa tế đàn. Trông cả tế đàn như một cái đình nhỏ, được
kiến tạo chỉ để cho người ta nghỉ chân vậy. Căn nhà chính giữa cao 2 tầng, mái
uốn cong 4 góc, ở giữa khắc hình đầu rồng nhe răng như đang gầm gừ, râu dài
uốn lượn sang 2 bên, như muốn trồi ra khỏi mái. Tất cả mái nhà đều lợp ngói
mũi hài màu xanh lá, trong như thủy tinh pha màu, bắn ra ánh sáng xanh phản
chiếu.
Cảm thấy hơi e ngại, sợ đêm tối lại xảy ra vấn đề nên cả bọn thống nhất không
vội vào khám phá. Nhặt nhạnh mấy cành củi khô trên cát và mấy cái cây quanh
đình viện, gom lại cũng được 1 đống nhỏ. Cũng may hồi trưa, lực sĩ vứt cái bật
lửa lên bãi cát hong khô. Không cả bọn lại phải tạo lửa như thổ dân thời kỳ đồ
đá.
Nắng tắt, tất cả xong xuôi. Cắt cử 2 người canh gác, mọi người tìm chỗ nghỉ
ngơi. Vác cái bụng lép xẹp ôm nhau ngủ, chờ đợi ánh sáng hàng lâm.