Là Hung A.


Người đăng: ༺イà ༒ イんʉầղ ༒ イúƴ ༻

Thấy Phú biểu lộ như tận thế đến nơi. Cả bọn cũng chui vào trong lán xem cụ
thể có chuyện gì. Nhìn thấy bộ dạng cu cậu bây giờ. Bọn chúng rất muốn cười.
Vẻ mặt đứa nào đứa nấy cũng nhăn như đít khỉ vì nén nhịn. Bảo quay sang hỏi
thần côn thì được đáp án cụ thể hiểu là “ở trong lán là tốt nhất. Ra ngoài, đi
đâu cũng gặp nguy hiểm.”.

Tất nhiên, với một lũ đã quá rành rẽ về thần côn thì nó nói gì cũng chỉ tin
50%. Còn lại, 50% về sau thường thường sẽ ngược lại. Tức là sau nguy hiểm, có
thể nhặt bảo vật, gặp may mắn. Với lại, lúc nãy 3 anh em cũng đi hái quả dại
mà có sao đâu. Nói không chừng, có cơ hội trở về.

Chỉ cần tưởng tượng ra chuyện có thể trở về, lòng ai cũng nở hoa. Không nói
nhiều. Cả bọn lôi thần côn ra khỏi “khu an toàn“ của hắn. Kéo hắn ra bờ suối
lúc kiệm lời đi tìm quả dại trông thấy. Ném đánh tủm, rồi phủi tay chờ nó gột
rửa chất bẩn.

Không thể cưỡng lại mấy con hàng, thần côn nhận mệnh. Hắn cũng xấu hổ lắm chứ.
Cơ mà, cái mạng quan trọng hơn. Tưởng tượng mà xem. Mỗi lần tung tiền ra, kết
quả toàn là hung. Mình lại góp mặt trong đó. Cảnh tượng có thể chết theo đủ
kiểu, thảm như phim ma. Mới nghĩ đến thôi đã bủn rủn cả người. Ai mà không sợ.

Phú bắt đầu ngâm mình dưới nước giặt quần. Vừa giặt vừa vỗ về con tim yếu
đuối, mong sao mình đoán không phải là thật.

Bảo đang cùng mọi người ngồi đợi tên mắc dịch hay hố hàng anh em ( là ai mọi
người cũng biết r đấy ) đi kỳ ghét và đau đầu với đống quả dại tìm được mà
không thể ăn được. Toàn giống lạ, ai biết quả nào có độc. Chợt giật mình vì
nghe tiếng hét thảm của tên béo vọng lại. Hắn cuống cuồng kêu cả đám chạy tới
xem có chuyện gì không.

Đến nơi. Cả đám che đũng quần lại. Cảm giác lòng thật lạnh. Cảnh tượng quá
chua sót. Thần côn nhảy điệu múa “hoang dã” cùng con cá bên bờ suối. “ Đúng là
hung a. Nhưng mà, không quan hệ đến ta.”. Trong đầu tất cả đều nhảy lên câu
nói này.

Lực sĩ không đành lòng nhìn tiếp. Hắn lao tới, giật phăng con cá làm cục thịt
hét thảm. Nằm sùi bọt mép. Cả đám chạy lại, cúi đầu nhìn. “May mà không sao.
Còn sử dụng được.” Trong đầu tất cả lại nhảy lên câu nói này.

Sự việc nói cho cùng cũng không xấu lắm. Tên béo thần côn ,côn vẫn còn. Con cá
chỉ cắn vào chút da thừa bên ngoài. Chỉ bị xước một tý. Không chảy máu, không
nguy hiểm gì. Cơ mà thốn thì vẫn thốn. Trong 2 ngày, 2 chiến sĩ suýt hy sinh.
Khi hắn được cấp cứu cho tỉnh lại bằng 1 chai nước suối đổ vào mặt. Lực sĩ vỗ
vai tên béo như an ủi. “Mừng chú về đội của anh “.

Như được tên béo khai sáng. Hành động vĩ đại được đánh đổi băng máu và nước
mắt được công nhận. Cả bọn chạy đi tìm cành cây. Đào ít run. Bẻ vòng sắt trên
móc khóa. Lấy đá đập lại. Tạo ra chiếc móc câu đơn giản. Rồi tút dây quần, dây
giày ra. Buộc lại với nhau. Treo thêm đá cho nặng. Tạo ra mấy chiếc cần câu
đơn giản. Bắt đầu ngồi thả câu. To con với nhát cáy thì bất hạnh hơn chút.
Không có cần câu, 2 tên này lại phải đi kiếm củi.

Đến trưa. Cả đám quây quần dưới tán cây nướng cá và kiểm kê thu hoạch. Không
nhiều lắm nhưng cũng đủ, chia mỗi người 2 con. Còn dư 3 con thì để đến chiều.
Cộng thêm lượng cá dự trù, có lẽ bọn hắn phải cắm trại tại đây mấy hôm, kiếm
lương thực trước khi khởi hành tiếp.

Về phần đống quả dại lụm được hồi sáng. Bảo không do dự, ném hết vào balo với
số cá dư. Nhỡ lúc nào cần tới.

Tuy cá nướng không gia vị nhưng cũng thú. Vị thịt cá tươi ngọt do mới bắt làm
cả bọn ăn được sảng khoái. Mỗi tội hơi it.

Khi cả bọn dùng đôi mắt lập lòe ánh sáng nhìn 5 con cá còn lại thì dị biến nổi
lên. Một tiếng hổ gầm gần đó làm cả bọn giật mình. Bảo quay đầu lại, thấy một
con hổ lớn đang nhìn bọn hắn bằng đôi măt thèm thuồng. Có lẽ, nó đang đói, lại
ngửi được mùi cá thơm mới chín. “Không ổn” Trong đầu tất cả lại hiện ra câu
nói này. Ta liếc ngươi, ngươi liếc ta, tất cả nhìn về con hổ.

-Lực sĩ. Tau nhớ trong balo có con dao thái. Chơi nó được không.

-Đừng đùa. Cái con dao gọt hoa quả đó không thấm đâu. Lên là dâng thịt cho nó đấy.

-Sao bây giờ. Thần côn, chặn hậu nhé. Mày béo nhất bọn. Chạy lại không nhanh. Mày rẽ hướng khác. Câu giờ cho bọn tau.

-Phiii… Bảo bảo. Mạng mày là mạng, mạng tao không là mạng chắc. Có nạn cùng chịu. Anh em với nhau. Đi thì cùng đi. Có bạn đỡ buồn.

-T…a… T…a… C… chạy không được.

-…

Bảo bảo rất muốn nâng trán.

-Không nói nhiều nữa, đếm đến 3. Tất cả cùng chạy nhé.

-Ta đếm 1… 2…

-Aaaaaaaaaaa……..

-Aaaaaaaaaaa………

-…

-Con mịa chúng mày.. Aaaaaaaaaaa….

-Grào..o...o….

Thế là...., cuộc rượt đuổi bắt đầu.


Khí Vận - Chương #5