Có Nạn Cùng Vui.


Người đăng: ༺イà ༒ イんʉầղ ༒ イúƴ ༻

Bảo, 2 tay ôm chặt ụ đá. Chống chịu luồng gió mạnh như cơn bão. Đau méo miệng
vì lòng bàn tay ép vào ụ đá mỏng manh. Do sức nặng của cơn gió hút cả người
hắn lại, chân treo lủng lẳng giữa trời. Nhìn thấy Long bay lại, trong đầu lại
nhảy ra đoạn ký ức vừa nãy.

Lúc Long chạy ra, chen qua người hắn. Lực sĩ đạp hụt chân. Thế là 2 đứa ôm
nhau, lăn vào ngõ khác. Ngõ này còn nghiêng xuống dưới như hầm trú ẩn gì đấy
mới chết chứ. 2 đứa cứ lăn. Hắn nắm được rễ cây. Nhưng con hàng tuột tay, tụt
xuống dưới chân. Bám cái khựng. Rễ bong. Đất sụt. Bong đến đâu, sụt đến đấy.
Sụt nhanh quá, qua cả người hắn. Cuối cùng hắn lộn cổ vào hố, con hàng treo
theo. Lủng lẳng… Phựt. Xong.
Giờ thấy cu cậu bay qua. Cảm giác lại lạnh lòng a.

Quả nhiên, sợ cái gì đến cái đấy. Một màn lực sĩ ôm chân lại bắt đầu.

-Mày làm gì vậy . Buông chân tao ra.

-…

-Con hàng này . Buông ra.

-…

-Đau…Đau.. Đau…

-…

-Phải chết . Phải chết. Phải chết

-…

Bảo, 2 tay ôm chặt ụ đá. Long, 2 tay ôm chặt chân Bảo. Bảo đau tay, đạp chân
vào đầu Long. Long đau háng, há mồm rên hừ hừ. 2 người tạo nên tổ hợp 1 đoạn
dây ngắn, lắc lư theo gió. Trông như 2 quả lục lạc treo nghiêng. Được nối
thông nhau từ 1 đoạn dây. Mà đầu dây, ụ cũng đang nứt ra. Phải, nó đang nứt
ra. Nếu nó mà có biểu lộ chắc nó đang khóc. Đang yên đang lành, long lanh đón
gió nó. Gặp phải 2 con hàng cực phẩm. Trao hết sức nặng lên cây ụ mong manh bé
nhỏ là nó. Nó không chịu nổi a. Nó phải gãy, phải gãy, phải gãy.

Và…, nó gãy.

Cuộc đời cây ụ bé nhỏ kết thúc trong vòng tay âu yếm của bảo bảo. Tức Bảo

Giờ là 2 con hàng, 1 thằng ôm chân, 1 thằng ôm cục đá. Tung bay theo chiều
gió. Gió cuộn quanh cái hang. 2 con hàng cũng bay quanh cái hang. Cơ mà, hết ụ
để ôm rồi.

Vì cơn lốc quá mạnh. Bảo đã không thể sờ tới bất cứ cái mỏm nào quanh đấy nữa.
Chưa kể cơn lốc càng ngày càng hút dần vào tâm, làm hắn có thể phát hiện cũng
không thể với tới được. 2 thằng không một chút nào ngoài ý, chui vào cái vũng
đen ngòm tại tâm cơn lốc vừa được tạo ra.

Gió ngừng. Đèn tắt. Không còn sót lại gì ngoài bộ hài cốt bự chà bá trên tế
đàn, với ánh sáng xanh dịu nhẹ, thi thoảng lóe ra qua từng vết nứt trên óc sọ.
bị che lại bởi khung cảnh đen tối vốn dĩ của nó.


1h sau:

-Mi có chắc ở đây không. Tau thấy nổi hết da gà rồi đây này.

-Chắc. Tau tính rồi, đồng tiền chỉ rõ ở đây mà.

-Mi cứ bảo ở đây, ở đây, ở đây. Làm tau lộn 2 vòng thông đạo rồi đấy. Giờ nghĩ lại, chân không ngừng đập vào nhau. Sau ta không tin mi nữa đâu

-Ừm

-Căn bản ta đi sai. Đồng tiền luôn chỉ trong này mà. Lúc nãy ta chủ quan, tung có 2 lần thôi. Lúc quay vào ta cứ 1 đoạn tung 1 lần mới chỉ đến đây. Không làm sao để ý được cái ngõ bé xíu này chứ. Thôi, cho tau nghỉ cái. Đến đây cũng mỏi nhừ người r.

-Ăn cho lắm vào. Người thì béo ị ý. Tau nghĩ mi nên bỏ xem bói đi. Riêng cái miệng cũng hù chết người.

-Cùng ý.

Phú mặt đen lại nhìn 2 con hàng. 1 thằng thì vừa đi vừa run, nấp sau 1 thằng
cả người toát ra khí lạnh kiểu ta không muốn nói nhiều, bay tự đi mà chơi.
Hình ảnh thật cay con mắt. Cái tay không tự chủ, rục rịch định giơ lên, làm 1
tấm đăng lên facebook thì… Các bé hủ nữ sẽ tranh nhau tải về, cất vào nơi bí
mật hay treo trong phòng. Đã đời a.

-Ta thấy đèn cày. Thần côn, cho ta bật lửa.

Toán kêu 1 tiếng. Quay đầu nhìn Phú, làm hắn giật mình, tý rơi cái điện thoại.

Tên béo cười ngượng, lấy bật lửa ra. Vứt cho kiệm lời.

Vì sợi nối mấy cái bấc cây đèn cầy bị dùng rồi nên kiệm lời đi nhóm từng cây
một một cách cẩn thận. Đến khi nhóm xong hết tất cả. Toán nhìn thành quả của
mình mà ngây ngốc.

Cũng phải thôi. Cả tế đàn được tạo nên từ các tế đàn nhỏ, bao thành hình tròn,
nối với nhau bằng các đường gạch chéo. Trông như tế đàn cầu pháp Trung Quốc mà
mấy quyển sách vớ vẩn hắn hay mở ra đọc lúc rảnh rỗi. Trên đó là bộ xương hùng
vĩ của một con rồng. Tràng cảnh hoành tráng và bắt mắt hơn lúc nãy, khi mà 2
con hàng bị cho là mất tích vừa thấy. Đằng sau, tên béo thần côn và tên còi
may mắn cũng không khoát khỏi rung động. Từ trước khi kiệm lời toàn thành công
trình hùng vĩ của mình là đâu đèn. Bọn nó đã chết lặng rồi.

Qua cơn ngạc nhiên. 2 thằng, ta trừng ngươi, ngươi trừng ta. Rung động a. Làm
sao lại không rung động cho được. Phát hiện được 1 điều huyền bí mà cả thế
giới, không ai chứng minh được nó tồn tại cơ mà. Thế là 2 con hàng lao vào ôm
nhau. Cấu véo nhau xem mình có phải là mơ hay không.

Lại là 1 cảnh thật cay con mắt xuất hiện. 1 cục thịt ôm 1 cục xương. Quằn quại
với nhau vì đau hay, có lẽ cố tránh không cho đối phương véo mình cũng không
chừng. Vứt lại cây trụ băng giá đang há mồm vì chưa hoàn hồn bên cạnh. Còn 2
thằng kia bị 3 con hàng chí cốt vứt đi đằng nào không biết.

Có lẽ ông trời ưu ái cho 5 ae gặp nhau. Đi trên cùng 1 kiếp nạn. Hay tạo hóa
trêu người không thiếu trò vui. Lịch sử cũ lặp lại. Gió nổi lên. Cục xương bay
trước, cây trụ nhổ neo, cục thịt lăn. Cục xương với vận cứt chó của mình xuất
hiện, chìa ra 1 ụ đá cho hắn. 1 vòng sau cây trụ bám chân, ôm ghì không buông.
1 vòng sau cục thịt xếp hàng. (Viết tới đây, ta thật ngứa tay. Muốn vỗ 1 tấm.
Đáng tiếc ko đk)

Cuối cùng 3 anh em chịu chung số phận. Hét thảm, chui vào tâm xuáy.

P/s: Tính mấy ngày nữa mới làm tiếp. Cơ mà ngứa tay, lại làm luôn 1 chương.
Phúc lợi từ trước coi như không có.
Có đạo hữu nào, não bổ xong, tính góp ý. coi như ta xin lỗi. Lần sau ta lười
ta lại treo phúc lợi :))


Khí Vận - Chương #2