Sự Đau Khổ Của Otonashi


Người đăng: tantai1107@

“…”

“ Hở “

“ Tại sao mình lại ở đây”

Yuri tỉnh dậy nhìn xung quanh căn phòng thì bắt gặp Naoi đang trừng mắt nhìn
cô, cô không để ý mà hỏi Naoi

“ Này Naoi, là cậu đưa tôi đến đây à” Yuri nói

“ Hả? Đưa đến? cô bị khùng à, chính cô là người kêu tôi phục hồi trí nhớ cho
Otonashi-kun mà, bộ ngươi quên rồi à?” Naoi liền chất vấn Yuri

“À à, đúng vậy nhỉ” Yuri từ từ đứng dậy đi đến chỗ Naoi đối diện Otonashi ,
khi cô đứng dậy thì đầu truyền đến một cơn đau dứt khiến cô phải ôm đầu. cảm
giác cứ như ai đó đã làm gì đó với não của cô vậy

“ Đầu mình sao đau thế này nhỉ?” cô ôm đầu gắng chịu đựng, sau một lúc thì nó
hết đau, một hồi thấy không có chuyện gì nữa thì cô không quan tâm nữa mà nhìn
Otonashi.

Otonashi giờ đây đang trong quá trình khôi phục ký ức. Hắn nhớ lại hồi còn học
trung học, hắn không quan tâm nhiều vào việc kết giao với bạn bè hoặc giao
tiếp xã hội, hắn chỉ muốn ngồi ở nhà xem TV và chơi game . Hắn tự hỏi mục
đích sống của hắn là gì, tại sao hắn phải sống.

Sau đó hắn bỏ học đi làm bán thời gian tại các cửa hàng, rồi làm công dân xây
dựng, hắn phải làm mọi việc để nuôi sống bản thân. hắn có một đứa em gái mắc
bệnh ung thư ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng, khi để dành được chút tiền, hắn
đều mua truyện tranh cho em gái hắn đọc, nhìn vào nụ cười của em gái, hắn cảm
nhận trong đó niềm vui của cuộc sống, mục đích của cuộc đời, hoàn toàn khác
với một kẻ như hắn, điều đó làm hắn đến thăm thường xuyên cô em gái bé nhỏ của
mình nhưng vào một giáng sinh nọ khi hắn có ý định lẻn dẫn cô em gái của mình
ngắm cây giáng sinh mặc kệ cho sự khuyên bảo về bệnh tình của em gái xấu đi.
Hắn muốn cô em gái thấy được vẻ đẹp của giáng sinh trước khi qua đời. hắn cõng
em gái hắn đi trên phố, luyên thuyên về những hàng cây được trang trí và những
món quà mà hắn sẽ mua cho em gái mình. lúc đầu em gái cũng vui vẻ cười nói
nhưng dần dần em ấy nhắm mắt im lặng qua đời, miệng nở nụ cười trên môi.

Sau khi mất em gái, hắn như mất đi một nữa cuộc đời, cuộc sống của hắn ngày
càng u tối theo từng ngày, bây giờ hắn đã hiểu, hắn, từng đã có mục đích sống.
Những nụ cười,những lời cám ơn của em gái đã giúp hắn có thêm động lực để mà
sống. hắn đi, cứ đi trên con đường vô định mong tìm ra một thứ gì đó, một điều
gì đó để hắn sống, cuối cùng, hắn đã thấy được mục đích của mình khi hắn đi
ngang qua một bệnh viện, ở đó có một em bé gái cầm đóa hoa nhìn cô y tá cười
nói câu

‘Cám ơn chị”

“cám ơn, cám ơn, cám ơn,….” Câu “cám ơn” ấy quanh quẩn trong đầu hắn, đúng
rồi, chính câu “ cám ơn” ấy đã giúp hắn có động lực tiếp tục sống. khuôn mặt
hắn nhất thời mừng rỡ, hắn đã biết hắn phải làm gì rồi, hắn phải vào trường y,
hắn muốn làm bác sĩ để giúp đỡ. Đã có mục đích sống, hắn lao đầu vào vừa làm
vừa học,dù rất cực nhưng hắn không từ bỏ hi vọng và cuối cùng, ước mơ đã hoàn
thành được một nữa, hắn đã vào được một trường y nổi tiếng, cầm tờ giấy nhập
học trên tuyến tàu điện ngầm trong lòng hắn vui mừng thế nhưng…

“Gầm… Đùng”

Một trận động đất làm sập cửa ra cửa hang động, tàu điện ngầm chạy thật nhanh
tông vào cửa hang bị sập khiến cho toa tàu vỡ vụn ở đầu tàu, ở thân tàu không
khá hơn mấy, hàng trăm người bị chấn động đập vào các cạnh sắt mà chết.còn về
Otonashi thì anh ấy nhớ là anh ấy bị ngã ra, đôi tay níu kéo tờ giấy nhập học
……Ký ức đến đây thì hết, Otonashi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nhưng xem
xét hoàn cảnh xung quanh thì thấy có thể anh đã chết rồi.

Trở về thực tại anh cúi đầu xuống, không nói một lời nào, Yuri thấy vậy liền
hỏi
“ cậu nhớ lại chưa?” Yuri nhẹ nhàng nói

“ rồi…” Otonashi đáp không ra hơi

Nghe như vậy cô liền nói

“ có vẻ cuộc đời của cậu cũng không tốt đẹp lắm nhỉ “

“ hai người… để tôi ở một mình được không? “ Otonashi giọng nhỏ

Yuri thấy vậy liền đi ra, đập nhẹ lên vai Naoi ý bảo cũng nên ra theo, không
cần làm phiền Otonashi, cả hai đi ra khỏi phòng để Otonashi ở đó. Vào lúc này
đây, Otonashi đang trải qua những cảm xúc rất khốn khổ. Hắn từng là một người
là người không có mục đích sống gì nhưng giờ em gái dạy hắn biết thế nào là
ước mơ, hắn cố gắng rất nhiều mới đạt được nữa phần của ước mơ thế nhưng lại
chết một cách lãng xẹt như vậy, cái chết như vậy thử hỏi ai có thể chấp nhận
được cơ chứ? Thử hỏi nếu khóc cạn cả nước mắt liệu có thể giải tỏa hết cảm xúc
đó không?

“ Một cái chết như vậy… không thể nào…. Không thể nào đâu” Otonashi kìm nén
nhưng vẫn không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má anh.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Otonashi lên sân thượng tìm kiếm Yuri. Cả hai trao
đổi rất lâu, Tóm tắt là Yuri hỏi anh sau khi lấy lại ký ức anh có tiếp tục
sát cánh bên nhóm SSS không? Thì anh trả lời là “ Có”. Cả hai lại bắt đầu cười
nói vui vẻ. Tài người mà rình mò, lén lút quan sát 2 người đó thì thở phào nhẹ
nhõm,

“ Cũng may mà mọi việc vẫn diễn ra suôn sẽ” Tài nói

“ Thấy chưa, đã nói phong ấn của ta rất đỉnh mà “ CT vang trong đầu Tài cười
nói

“ đỉnh cái con khỉ mốc, lúc nãy xém nữa là mọi chuyện bại lộ rồi” Tài bực tức
chửi rủa

“ Ngươi còn muốn cái méo gì nhỉ, phong ấn mà đâu phải là hoàn mỹ không tì vết
đâu, cũng phải để lại tác dụng phụ chứ” CT nói

“ Hừ, được rồi, về nhà thôi” Tài quay lưng về ký túc xá

Tài đã âm thầm quan sát Yuri xem liệu cô còn nhớ lại chuyện lúc trước
không,lúc Yuri ôm đầu thì tim Tài giật bắn cứ tưởng là Yuri nhớ lại gì rồi chứ
mà nếu còn thì Tài không còn cách nào khác là kể cho Yuri nghe tất cả mọi
chuyện thôi, như vậy thì trật tự của Vị Diện có lẽ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều
nhưng có lẽ là Tài đã “ Lo bò trắng răng” rồi.

Về đến ký túc xá, Tài đi đến phòng, chưa kịp vào thì Tài đã nghe được tiếng
nhạc của Iwasawa, tiếng nhạc ballad êm dịu khiến cho linh hồn như được tẩm bổ,
hắn nhớ lại hình như là hắn chưa xem thử kỹ năng đặc biệt của Iwasawa, hắn bèn
xem ngay

[[ Bản Nhạc Của Iwasawa ]] là kỹ năng thi triển trên diện rộng, nó làm cho
đông đão những người khác câm lặng, bị cuốn hút theo bài hát, khiến cho ai nấy
đều không cử động cho đến khi hết bản nhạc, người trên hai cảnh giới so với
người thi triển vẫn bị kỹ năng này tác dụng hoàn toàn, từ ba cảnh giới trở đi
thì tác dụng chỉ còn một nữa.

Khi xem kỹ năng thì Tài như chết lặng trong đầu từ chỉ có một chứ “ MẠNH” kỹ
năng này thực sự rất mạnh, ai cũng biết trong khi đánh nhau mà một người đứng
im thì sẽ thành bao cát cho người kia chém giết, đánh đập, đã thế lại còn có
thể tác dụng người trên hai cảnh giới nữa chứ thử hỏi có mạnh không?

Tài đứng ngây dại ở đó một hồi thì trong phòng phát ra tiếng nói

“ Sao anh lại đứng ở ngoài cửa làm gì? Sợ em ăn thịt anh hay sao” giọng của
Iwasawa từ trong phòng phát ra khiến tài bừng tỉnh

Tài mở cửa, cười hì hì nói “ xin lỗi, tại anh nghĩ chút chuyện nên vậy”

Tài đi tới ngồi trước mặt Iwasawa.

Iwasawa nhìn Tài rồi nói “ vậy anh có thể giải thích cho em chuyện gì không?
Những con vật đó là gì ? Tại sao anh tiêu diệt chúng thì trái tim lại bay ra
còn của em thì lại không?” Yuri hỏi một loạt câu hỏi

Tài giải thích cho Iwasawa cái con vật nhỏ nhỏ xinh xinh ấy thực ra là quái
vật tên là Heartless, sau đó Tài lại giải thích cho Iwasawa nghe về tiểu sử,
các cấc bậc và sự thù đich của chúng với Vô Tận Thế Giới. Sau Khi Iwasawa khẽ
trau mày, thì ra là trên Vô Tận Thế Giới lại có một đại thiên địch như vậy hèn
gì trên người tụi nó cô lại cảm thấy một khí tức rất là chán ghét khó chịu dù
vẻ ngoài của chúng khá là dễ thương, ngoài ra Heartless mà cô tiêu diệt chỉ
thuộc lại cấp bậc rất yếu mà thôi.

“ Nếu như những con Heartless thuộc Trung thì sẽ mạnh thế nào? “ Iwasawa hỏi
Tài.

Nghe được câu ấy Tài chỉ đành bất đắc dĩ thở dài không trả lời, đây cũng là
lần đầu tiên hắn gặp Heartless thuộc Hạ thôi nên cũng những con thuộc Trung
sức mạnh ra sao hắn cũng không rõ nhưng theo lời kể của CT thì chúng rất là
mạnh.

Nghe Tài nói như vậy cô cũng không thất vọng gì mấy, cô được Tài ban cho sức
mạnh, kiến thức mà cô có mơ cũng không đạt được, nhiêu đó đã khiến cho cô hài
lòng rồi còn những con thuộc Trung thì từ từ rồi cũng sẽ gặp chúng thôi nhưng
trước mắt là phải mạnh lên đã, dù sao cô cũng chỉ mới luyện nhục lục cảnh, có
gặp chúng chỉ có nước chết mà thôi. Nghĩ như vậy cô lại hỏi tiếp

“ Thế còn… những trái tim đó?” Iwasawa tế nhị nhắc lại Tài vì cô thấy những
trái tim ấy không đơn thuần như những gì trước mắt cô nhìn

Nhận được câu hỏi của Iwasawa, Tài mỉm cười đưa tay về phía trước, triệu hồi
cây [[ Kiếm Khóa ]]. Cây kiếm luôn xuất hiện bằng những đốm sáng hội tụ lại
bàn tay của Tài theo hình dạng của một cây kiếm sau đó lại tản ra để lại trên
tay của Tài là thanh kiếm [[ Kiếm Khóa ]]. Nhìn được cảnh tượng như vậy, khuôn
mặt của Iwasawa nhất thời mở to ra, miệng từ lúc nào đã thốt ra hai chữ

“ Đẹp quá” Iwasawa nói

Tài vẫn treo nụ cười trên mặt nói “ Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ nó “

P/s : Thật ra có một điều mình rất xin lỗi mọi người là chương này mình cũng
lấy hơi nhiều từ bộ anime Angel beats, cũng không phải là ý tưởng của mình hết
nhưng mà nếu không kể lại như vậy sẽ có rất nhiều bạn chưa xem không hiểu được
nội dung nó ra sao nên rất xin lỗi cho những ai đã xem rồi lại còn nghe lại
mình kể lại =v=”””, thành thật xin lỗi và nếu tác giả cũng xem truyện của mình
thì mình cũng xin lỗi nhiều ( mà làm gì tác giả người nước ngoài lại xem chứ
:3 ahihi).à còn nữa nếu ai chưa xem thì xem đi nha, bảo đảm nó không làm bạn
thất vọng đâu :3 Cám ơn đã đọc truyện của mình :3


Keyblade Xuyên Không Đại Thiên Thế Giới - Chương #15