Ai Từ Hôn Ai? Lên Đường.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Nạp Lan Yên Nhiên là thiên tài được tông môn bồi dưỡng làm tông chủ đời tiếp theo nên không thể thất thân được, với lại nếu so sánh với nàng thì Tiêu Viêm thiếu gia đây... khụ, khụ.”-Một lão giả chầm chậm nói, rồi từ trong giới chỉ lấy ra một bình ngọc-“Đây là Tụ Khí tán được tông chủ mời đan vương Cổ Hà luyện chế coi như là bồi thường cho Tiêu gia.”-Lúc này tôi vừa kịp tới đại sảnh cùng với Tiêu Huân Nhi nên nghe được (May mà mình tới, đúng là có sai sót trong vấn đề này, theo cốt truyện tên Tiêu Viêm không bị chê thẳng mặt thế này, phải ra tay trước khi nó đi quá xa, không thể đợi vào hên xui được rồi)

-“Hahaha, thật may mắn làm sao!”-Tôi cười lớn bước vào đại sảnh, Tiêu Huân Nhi khó hiểu nhìn tôi kèm chút không thể tin được tôi nói ra lời như thế thế.

-“Tiêu Thiên đại ca?”-Tiêu Viêm cũng không hiểu nổi tôi.

-“Lui xuống đi, ở đây không có việc của ngươi.”-Tiêu Chiến nghe thấy tôi nói thế liền giận dữ nói.

-“Tiêu tộc trưởng, ngài thấy chứ nghe cả tộc…”-Lão giả mừng ra mặt cười nói.

-“Tiêu Thiên lui ngay nhưng có một vật muốn đưa cho vị tiểu thư nhà Nạp Lan đây.”-Tôi chắp tay nói với Tiêu Chiến rồi hướng Tiêu Viêm cười ra hiệu chuẩn bị xem kịch vui-“Tiêu Viêm đệ à, ta đã nói rồi đồ quan trọng thì phải cất cẩn thận chứ, nếu không phải ta cất giữ thì chắc nó đã bị coi như rác mà vất đi rồi.”-Tôi lấy từ trong giới chỉ ra một mảnh giấy viết bằng máu-“Mời tiểu thư đọc rồi cho ý kiến!”-Tôi vận lực ném mảnh giấy bay thẳng tắp về phía Nạp Lan Yên Nhiên-“Được viết lâu rồi nếu không tin cứ nhờ người tới giám định. Nếu chẳng phải chưa thực hiện nghi thức trưởng thành cho Tiêu Viêm bọn ta đã lên đường tới Gia Mã đế đô Nạp Lan gia mà từ hôn trước rồi. Mà cũng may là đỡ mất công phải đi, đỡ mất chút chất xám mà nghĩ cách nói với tộc trưởng nữa.”

-“Ngươi....”-“Oành!”-Lão giả lúc nãy nổi giận vỗ nát cái bàn bên cạnh khi nhìn lướt qua mảnh giấy.

-“Thật may khi có cùng ý nghĩ, chứ không thật khó mà nói với tộc trưởng đây.”-Tôi đứng bình thản nói như thật tiện, đằng gái đến nhà để nhận giấy từ hôn, thật là chuyện vui nhất năm nha.

-“Tiêu Thiên đại ca, đại ca thật là xấu.”-Tiêu Huân Nhi nói nhỏ với tôi.

-“Biết sao được giờ, ta đã đoán trước cô ta sẽ thế mà. Để coi lần này con khổng tước cao ngạo kia sẽ phản ứng thế nào đây. Mặc dù nuột thế bỏ cũng hơi tiếc à nha.”-Tôi quét ánh mắt qua lại trên người Nạp Lan Yêu Nhiên.

-“Thế thì đại ca thu vào tay ma quản lý cho chặt chẽ đi, đừng để cô nàng chạy loạn khắp nơi thế.”-Tiêu Huân Nhi phối hợp nói với tôi.

-“Ý kiến hay đấy, thu một cái tiểu thiếp là thiếu tông chủ một tông phái lớn nhất đế quốc cũng không thiệt mấy. Không uổng công dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn.”-Tôi xoa xoa cằm mà cân nhắc.

-“À còn viên Tụ Khí tán kia tiểu thư cứ thu lại mình dùng là được, là do bên ta từ chối hôn ước mà. Nếu cần bồi thường thì...”-Tôi càng chậm rãi mà chọc điên đám người kia lên.

-“Tên Tiêu Viêm có tài cán gì mà đòi từ hôn thiếu tông chủ chúng ta cơ chứ. Tiêu gia ra ngoài Ô Thản thành thì chả là cái gì cả.”-Lão giả giận dữ nói.

-“Đúng thế a. Nhưng muốn leo lên đầu Tiêu gia ta mà ngồi thế thì nằm mơ đi nhá, tuổi tôm.”-Tôi cười nói-“Thiên tài sao? Phế vật sao? Chưa ra đáp án biết ai đúng ai sai, chưa đi đến cuối biết ai thiên tài ai phế vật. Chỉ khởi đầu tốt hơn một chút mà đã tự xem mình là thiên tài rồi sao, ngu xuẩn! Thành công chỉ nhờ một phần là năng khiếu còn chín phần còn lại là sự cố gắng.”-Tôi quay qua Tiêu Viêm, tên nhóc này đang nắm chặt nắm đấm lại, có lẽ đã thấm lời của tôi rồi.

-“Nực cười, phế vật mà đòi sánh ngang với tiên tài nhờ cố gắng.”-Lão giả bật cười nhưng nụ cười có phần ngưng trọng.

-“Nếu ngươi đã nói thế thì ta thay mặt tiểu tử Tiêu Viêm hẹn ước ba năm sau lên núi Vân Lam đánh bại thiên tài trong lời nói của ngươi. Chính phế vật mà ngươi xỉ nhục hôm nay sẽ coi thiên tài là hòn đá lót đường vấn đỉnh đại lục.”-(Tên Tiêu Viêm có Dược lão chống lưng không lên mạnh cũng uổng)

-“Được để xem ba năm sau hắn làm cách nào để đánh bại được ta.”-Nạp Lan Yên Nhiên giận dữ nói-“Tiêu thúc thúc ta về.”-Cô nàng đứng lên chắp tay thành quyền chào Tiêu Chiến rồi dẫn đầu ra ngoài.

-“Hừ, đến Tiêu gia từ hôn ư? Nếu âm thầm cho người đến thì thành công rồi nhưng lại kèn trống mà đến thế này thì là điều ngu xuẩn. Điều mà cô hối hận nhất trong đời chính là hôm nay. Lúc đó từ giá như sẽ là vô nghĩa hy vọng lúc đó nghĩ lại đừng đập đầu mà chết là được rồi.”-Tôi nói nhỏ với Nạp Lan Yên Nhiên khi cô nàng bước qua chỗ tôi. Rồi ôm quyền với Tiêu Chiến-“Tộc trưởng, ở đây không có việc của ta, ta xin cáo lui.”-Nói đoạn tôi quay qua nói nhỏ với Tiêu Huân Nhi-“Bảo Tiêu Viêm đến sau núi gặp ta.”

...

...

-“Đa tạ đại ca đã giúp đỡ.”-Tiêu Viêm tới đứng sau lưng tôi chắp tay thành quyền mà nói.

-“Còn chưa chịu hiện thân?”-Tôi quay lại hướng Tiêu Viêm nói, chính xác hơn là chiếc nhẫn đen trên tay hắn-“Còn tính hút đến khi nào đây?”

Nghe tôi nói Tiêu Viêm ngơ ngác không hiểu.

-“Ngươi nhận ra ta sao?”-Một giọng già nua vang lên trong không khí, một làn khói trắng bay khỏi chiếc nhẫn dần ngưng tụ thành một lão giả râu tóc bạc phơ.

-“Khả năng thiên bẩm thôi, không có gì tài giỏi cả. Yên tâm ta không tiết lộ cho ai về lão đâu nhưng nhớ cẩn thận.”-(Thật ra đúng cốt truyện là vậy mà)-“Đã hiện thân thì tên nhóc này giao cho ông, cứ hành nó nhiều vào, số nó cũng dai lắm khó mà chết.”-Tôi ném cho Tiêu Viêm một tinh tạp 10,000 tinh tệ-“Tiền này để tu luyện chứ không phải để tán gái đâu nhá.”

-“Tiêu Thiên đại ca... Cái này...”-Tiêu Viêm vội đưa lại tôi.

-“Từ nay ta không có ở Tiêu gia nữa, ta đã nói phụ mẫu rồi. Coi như là món quà của ta trước khi lên đường tu luyện đi.”-Tôi phất phất tay nói, tôi đã cố đợi đến lúc này để không lên đường.

-“Được, Tiêu Thiên đại ca bảo trọng.”-Tiêu Viêm suy nghĩ một lát rồi nói.

-“Ta sẽ đợi đệ trên Vân Lam sơn, phế vật có cách tu luyện của phế vật hãy nhớ lấy.”-Tôi cười nói rồi đi thẳng về phía Ma Thú sơn mạch, tôi sẽ tu luyện ở trong đây thời gian tới. Tôi chưa từng chém giết kết thúc sinh mạng bao giờ ở thế giới trước nhưng ở đây tôi phải làm thế, thế nên việc săn ma thú là việc cấp bách nhất để luyện tâm.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #3