Người đăng: VoDanhTieuBoi
Tôi ép hết hơi men trong người rồi ra đi không lời từ biệt ngay trong đêm vì
tôi cảm nhận được một luồn khí tức khủng bố đang hướng đến đây. Dù đã che giấu
đi nhưng trong sa mạc đầu hoả hệ nguyên tố thế này thì chẳng thể nào giấu được
tôi. Không cần đoán cũng có thể biết được đó là Mỹ Đỗ Toa đang hướng đến mà
lấy dị hoả. Thật may mắn cho tôi là thông qua cốt truyện tôi có thể biết được
vị trí của huyệt động và Thạch Mạc thành gần vị trí đó nên tôi có thể đến
trước một bước mà hoá thành một hạt cát và dùng Ngưng Đọng nằm ở đó đợi trước.
Cổ nhân quả nói không sai tính toán tại nhân thành sự tại thiên, thật may mắn
sao khi xà nhân (Chính xác là Mỹ Đỗ Toa) đáp xuống ngay trên tôi đỡ mất đi ít
calo suy nghĩ làm sao bám vào được để mà đi ké miễn phí (Mà cũng xui xẻo là
không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời của nàng ta do bám sát trên người thế
này thì thấy bằng niềm ), chỉ cần thời gian một cái chớp mắt tôi giải Ngưng
Đọng rồi dùng biến hình tạo ra hai móc bám chặt vào một chiếc vảy, tiếp đến
lại dùng Ngưng Đọng. Dù xảy ra chỉ trong cái chớp mắt chưa đến Mỹ Đỗ Toa đã lờ
mờ cảm thấy tôi cẩn thận dò xét xung quanh. Bay đi rất lâu rồi lại đột nhiên
quay về, tuyệt nhiên không biết có một tên Đấu Linh cỏn con gan lớn hơn trời
đang bám chặt trên một chiếc vảy bảy sắc của mình.
-"Hừ rõ ràng ta cảm thấy có gì đó."-Giọng nói trong trẻo của Mỹ Đỗ Toa vang lên đầy dụ hoặc (Đúng rồi đó ngay trên đuôi nàng này. Mà nói thật chứ đang đánh nhau mà cô nàng dùng giọng này mà nũng nịu nói chắc tôi dơ hai tay đầu hàng luôn quá nó ngọt tới xương luôn à nha, nếu ở kiếp trước thì chắc khỏi phải nói rồi đảm bảo sẽ là nữ thần trong mắt hàng trăm triệu tên đực rựa như tôi)-"Có lẽ ta đã quá đa nghi. Cần phải nhanh lên mới được, chuyện này cứ chậm chạp làm là ảnh hưởng đến xà nhân tộc."-Mỹ Đỗ Toa ngẫm nghĩ nói thầm rồi hoá thành một đạo lưu quang mang theo tôi chui xuống lòng đất, vừa di chuyển tinh thần lực của nàng bao phủ tứ phía xung quanh một khoảnh cách rộng liên tục dò xét và tìm kiếm.
Với lực lượng tinh thần cấp Đấu Hoàng Mỹ Đỗ Toa rất nhanh tìm được hang động
dưới lòng đất và không hề có sự kiêng dè gì cứ thế mà thẳng tiến về phía cuối
của hang động. Cuối hang động là một hồ nham thạch rộng lớn theo đúng như cốt
truyện, Mỹ Đỗ Toa lấy ra một cây thước hay chính xác hơn là một mũi tên, không
nhờ lực tác động nhưng mũi tên cũng xoay tròn và dần dần chỉ xuống phía dưới
hồ nham thạch đang rực cháy (Ra là cô nàng này có bảo vật giúp tìm kiếm dị hoả
mà chắc có lẽ giới hạn lần dùng nên cô ta mãi đến lúc này mới dùng)... Khẽ
nhíu mày một cái Mỹ Đỗ Toa bao bọc thân mình bằng đấu khí rồi nhảy thẳng xuống
nhắm theo hướng mũi tên lúc nãy chỉ mà tiến tới. Trong lòng nham thạch lâu lâu
lại một luồn chảy ngầm nham thạch đánh tới khiến Mỹ Đỗ Toa khá là chật vật
chống đỡ... Mãi một lúc lâu một lồng sáng màu xanh lơ lửng xuất hiện ngay giữa
lòng nham thạch hiện ra trước mặt Mỹ Đỗ Toa, thân là xà nhân trái ngược với
khí tức của Dị Hoả điều này khiến Mỹ Đỗ Toa không thể không kiêng dè mà tăng
đấu khí phòng ngự lên dày hơn phải gấp đôi rồi mới dám tiến vào trong.
Ngay khi tiến vào trong nét mặt xinh đẹp của Mỹ Đỗ Toa hiện lên vẻ ngạc nhiên
không biết là vì cái gì nhưng cũng không hề mất sự cảnh giác mà chậm chạp tiến
tới giữa. Quang mang màu xanh này bao phủ lấy mảnh nham thạch, từ trên đuôi
của Mỹ Đỗ Toa tôi mơ hồ nhìn thấy trong quang mang có một đóa hoa sen màu
xanh, đang đứng dịu dàng ở giữa. Hoa sen màu xanh, phân thành tám lá, giống
như một khối ngọc hoàn mỹ do thiên nhiên tạo thành, trong suốt long lanh. Phía
trong hoa sen, tựa bồ có một cái đài sen nho nhỏ. Đài sen phía trên có chút lỗ
hổng, tản ra một ít huỳnh quang, chắc chắn do năng lượng của hỏa thuộc tính
ngưng tụ thành hạt sen. Phía dưới hoa sen màu xanh còn có một cái rễ cây nhỏ
dài khoảng mười thước, trên rẽ cây có nhiều rẽ nhỏ đâm tua tủa, lắc nhẹ nhàng.
Đóa sen màu xanh như vậy trôi nổi trong nham thạch vô tận, giống như lục bình
trong biển rộng, phiêu bạt khắp nơi, có lẽ nếu không có bảo vật thì đừng mong
tìm thấy.
Trên mặt Mỹ Đỗ Toa vẫn duy trì vẻ lạnh lùng không chút xao động thế nhưng sao
cuối chiếc đuôi rắn lại đang lắc qua lắc lại đầy vẻ vui mừng, chắc tôi nhìn
nhầm. Thật cẩn thận tránh né những chiếc rễ tua tủa đó Mỹ Đỗ Toa tiến dần đến
đoá sen. Bàn tay ngọc đưa ra mà muốn lấy đi ngọn dị hoả đang được ấp ủ trong
đài sen, như phản kháng một ngọn lửa thanh sắc bùng lên muốn đẩy lùi Mỹ Đỗ
Toa. Với lực lượng Đấu Hoàng, Mỹ Đỗ Toa phần nào áp chế được ngọn lửa rồi nhân
lúc đó mà bùng phát thật mạnh rồi lấy đi ngọn lửa màu thanh sắc, không dừng ở
đó dù chỉ một nhịp Mỹ Đỗ Toa lấy ra một bình ngọc mà tôi có thể thấy hàn khí
từ đó bốc ra nghi ngút mà cất ngọn lửa thanh sắc vào trong.
Không còn phải chậm chạp tìm kiếm nữa Mỹ Đỗ Toa nhanh chóng theo lối cũ mà từ
trong biển nham thạch bơi ra ngoài, lúc này lớp đấu khí bao xung quanh đã yếu
đi mười phần chỉ còn không tới một phần. Vừa thoát khỏi hồ mặt đất Mỹ Đỗ Toa
liền hoá thành một đạo lưu quang mà bay đi, do không đang nằm trên đuôi Mỹ Đỗ
Toa nên tôi không nắm rõ đó là hướng nào nhưng tôi chắc chắn là cô nàng này về
bộ lạc của mình.
...
Với tốc độ của Đấu Hoàng, dù đã tiêu hao hết chín thành đấu khí nhưng vẫn
không thể tưởng tượng nổi chỉ cần đến lúc mặt trời vừa ló dạng phía chân trời
thì Mỹ Đỗ Toa đã về đến bộ lạc của mình. Không nói không rằng với bất cứ người
nào, Mỹ Đỗ Toa một đường đi thẳng về toà cung điện của mình. Bước vào phòng
lớn của mình Mỹ Đỗ Toa đầu tiên là lao đến chiếc giường đặt giữa phòng mà nằm
xuống vẻ mặt hiện lên nét cười mà tưởng chừng không thể xuất hiện trên khuôn
mặt lạnh lùng của nàng mà dụi dụi mặt vào gối lim dim ngủ (Bó tay chấm cơm,
không ngờ Mỹ Đỗ Toa còn có vẻ mặt này) không hiểu sao nhìn vẻ mặt lúc Mỹ Đỗ
Toa ngủ tôi không tài nào tưởng tượng ra được đó là vẻ mặt của người giết
người không ghê tay, nó toát lêm vẻ thật hiền dịu và có phần ngây thơ... Khuôn
mặt đó giúp tôi hiểu ra một cụm từ mà kiếp trước tôi chẳng thể nào hiểu được,
đó là cụm từ..Tình..Yêu..Sét..Đánh.. đùa đấy thật sự thì nó cũng chỉ làm tim
tôi lỗi vài nhịp thôi.
...
Ngủ khoảng một canh giờ (Hai tiếng) thì Mỹ Đỗ Toa tỉnh dậy nhưng cơ thể thì
như con mèo lười mà lăn qua lăn lại chưa muốn dậy (Thật dễ thương). Nhưng có
việc quan trọng gì đó nên Mỹ Đỗ Toa cắn chặt răng mà bật dậy, trong mắt tuy có
phần không muốn nhưng đầy vẻ quyết tâm... Lấy ra bình ngọc chứa dị hoả và một
viên đan dược nắm chặt trong tay mà yiến tới một gian phòng khác, trong phòng
chẳng có gì ngoài một hồ nước lớn toả ra hàn khí dày đặc. Bay ra trung tâm hồ
Mỹ Đỗ Toa nhìn viên đan dược rồi lại nhìn bình ngọc khẽ chần chừ trong nháy
mắt Mỹ Đỗ Toa nuốt viên đan và bóp vỡ bình ngọc, ngọn lửa thanh sắc được giải
phóng mà bùng cháy dữ dội, nước trong mặt hồ bốc hơi một cách nhanh chóng mà
mắt thường có thể thấy (Hả lại là dị biến thời gian sao nhưng tiếc quá lại lần
nữa không được thấy mỹ nhân khoả thân thật mà đáng tiếc mà) bộ quần áo bốc
cháy thành tro bụi mà rơi xuống nhưng tôi chỉ nhìn thấy phía sau lưng mà
thôi... Hai tay được huy động nhanh chóng mà hấp thu ngọn lửa thanh sắc, tôi
thấy nó hướng về phía đầu chắc là hút vào bằng miệng. Ngọn lửa dần biến mất
trong không khí (Sao vẫn chưa biến thành dạng đại xà) Theo như cốt truyện thì
nuốt xong sẽ biến thành đại xà nhưng giờ Mỹ Đỗ Toa vẫn là xà nhân, một cụm từ
hiện ra trong đầu tôi (Thất bại?)
Giờ đây Mỹ Đỗ Toa dần tan biến thành hư không bắt đầu từ chiếc đuôi rắn và hai
tay, phần đuôi nơi tôi nằm bị đốt thành hư vô nên tôi rơi xuống phía dưới hồ
nước đã cạn sạch mà nằm đó. Tiếng hét đau đớn của Mỹ Đỗ Toa vang lên không cam
lòng, nhưng ngọn lửa không hề biết thương hoa tiếc ngọc cứ thế mà cháy bùng
lên từng lớp da bị cháy mà bong ra, đâu còn là một mỹ nhân nổi danh nữa.
-"Hè hè hè, cô nàng này mà chết thì lấy dị hoả cách dễ dàng nha..."-Tôi lẩm nhẩm nói nhưng rồi khuôn mặt lúc ngủ của Mỹ Đỗ Toa hiện ra rồi lại cảnh tượng của xà nhân tộc lúc mất đi Đấu Hoàng duy nhất cũng hiện ra trong đầu tôi, từng nữ nhân xà tộc bị bán đấu giá những thứ đó khiến lòng tôi không hề tĩnh lặng lại được. Nhưng cứu bằng câch nào cơ chứ...
...
-"Ngươi quên mất Song Tu rồi sao?"-Một giọng nói già nua đầy cổ vũ vang lên trong đầu tôi-"Nhưng sẽ rất đau đớn đó, kiểu như vạn tiễn xuyên tâm."
-"Hừ so với việc cả đời bị lương tâm cắn rứt khi thấy từng nữ nhân xà tộc bị bán, từng nam nhân xà tộc bị giết thì nỗi đau thể xác có xá gì."-Tôi giải Ngưng Đọng mà hét lên nhún người lao đến ôm lấy Mỹ Đỗ Toa đang gào thét, nghe thấy giọng tôi nàng ta quay qua nhìn rồi như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nhìn tôi cầu xin.
-"Ta chỉ vì muốn cứu nàng mà thôi, xin lỗi."-Tôi nói thầm vào tai Mỹ Đỗ Toa rồi điên cuồng dùng Song Tu mà hấp thu lực lượng dị hoả vào người mình rồi lại chuyển về dạng tinh lọc có thể dễ dàng hấp thu truyền sang cho Mỹ Đỗ Toa... Quá trình hấp thu, tinh lọc rồi lại truyền đi lặp đi lặp lại liên tục khiến tôi có cảm giác như từng mạch máu tôi như bị vỡ tung từng tế bào tôi bị đốt trên lửa đau đớn khó mà kể xiết. Tôi cố duy trì sự tỉnh táo một cách tốt nhất trong khi bộ não cố gắng khiến bản thân ngất đi để bảo vệ. Mãi đến khi trong người Mỹ Đỗ Toa không còn sự cuồng bạo của dị hoả và năng lượng cũng đã ổn định tôi mới yên tâm mà đáp ứng bộ não mà ngất đi...