Chuyện Bất Bình Nơi Hẻm Tối.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

(Mặc cái áo bào luyện dược sư nhất phẩm này để Nguyệt thấy chắc cô nàng lại
một hồi lải nhải nữa đây)-Tôi vừa đi vừa suy nghĩ đến vẻ mặt của Nguyệt khi
thấy tôi mặc chiếc áo bào này-“Thôi kệ đi, tối nay làm lại (Sửa lại chiếc áo)
giờ đi tìm nơi nào uống phát lâu rồi chưa được ngụm rượu nào bụng cả.”

-“Chúc mừng Thiên Hoả tiên sinh đã vượt qua khảo hạnh.”-Giọng nói đầy hâm mộ của thiếu nữ lúc nãy đứng quầy vang lên sau lưng tôi.

-“Cô nương à, cô nương cứ gọi vậy ta tổn thọ mất.”-Tôi chậm cước bộ lại cho thiếu nữ đó đi lên song song tôi.

-“Vậy thì Thiên Hoả... Thiên Hoả ngươi thật tuổi trẻ tài cao, ta như vậy lớn tuổi hơn ngươi mà mãi vẫn là học đồ.”-Thiếu nữ có phần buồn bã nói.

-“Ta chẳng qua có lão sư tốt một chút mà thôi chứ chẳng giỏi giang gì cả đâu.”-Tôi khiêm tốn mà nói.

-“Giá mà ta đạt được nhất phẩm trong năm nay thì tốt quá...”-Thiếu nữ nhỏ giọng phiền muộn mà nói nhưng nào có thể thoát khỏi lỗ tai của tôi (Giọng nói buồn phiền thế này không thể giả được)

-“Thôi ta có việc phải đi rồi.”-Thiếu nữ đi vượt qua tôi rồi quay lại chào tạm biệt, đi nhanh khỏi tông hội.

-“Thôi chuyện người ta, mình không nên quá quan tâm làm gì nhiều khi giúp lại là hại.”-Tôi lẩm bẩm nói rồi cũng chậm rãi ra khỏi luyện dược sư tông hội.

...

-“Đại thúc.. tính.. tiền!”-Tôi giọng có phần lè nhè gọi tính tiền.

-“Của công tử hết 1 kim tệ.”-Trung niên quán rượu nhỏ tuy đã cụt mất một chân nhưng di chuyển vẫn còn rất nhanh.

-“Rượu của thúc rất ngon đó.”-Tôi dơ ngón cái lên khen rồi móc lấy 10 kim tệ trong ngực áo đưa cho đại thúc đó.

-“Là con gái ta nấu. Lần sau công tử lại tới ủng hộ.”

-“Tất nhiên rồi, đó là điều chắc chắn.”-Tôi cười cầm lấy bình rượu vẫn còn quá nửa trêm bàn-“Tặng ta chiếc bình này luôn được chứ đại thúc.”

-“Công tử cứ cầm lấy.”

-“Đa tạ.”-Tôi cầm lấy bình rượu mà lảo đảo bước khỏi quán. Lâu lắm, lâu lắm rồi tôi mới say men rượu tới mức này, chậc, do rượu ngon quá mà kiếp trước tiền đâu mà uống cơ chứ, rượu thường thì méo thể so sánh rồi.

-“Các ngươi mau thả ta ra.”-Một giọng hét quen thuộc vang ra từ hẻm tối chui lọt vào tai tôi.

-“Là cô nàng kia sao? Đi góp vui chút nào.”-Tôi quay quay bình rượu trên ngón tay rồi đi vào trong hẻm.

-“Hà hà hà, dù có hét rát cổ cũng không ai tới giúp đâu.”-Một giọng cười dâm dục vang lên theo đúng kịch bản thường gặp.

-“Lý Sát ngươi mau thả ta ra. Ta thà chết cũng không...”-Thiếu nữ kia quyết không chịu thua.

-“Hừ ta đã cho cô một cơ hội theo hầu ta mà không chịu... Bịt mồm con ## này lại.”-Tên gọi là Lý Sát hét lên ra lệnh-“Ta cho ngươi một cơ hội…”

-“Hè hè, có trò gì vui vậy? Ta tới góp vui được chăng?”-Tôi cười xuất hiện chắn giữa cô nàng kia và bọn đàn ông.

-“Ngươi là ai? Dám phá chuyện tốt của thiếu gia...”-“Bốp!”-Tên mặt sẹo chưa nói hết thì tôi thân ái tặng hắn một bình rượu vào mặt.

-“Ôi không bình rượu của ta.”-Tôi khóc không ra nước mắt khi thứ tôi vừa dùng làm vũ khí là bình rượu mỏng manh dễ vỡ-“Các ngươi phải trả giá vì bình rượu của ta.”-Tôi hét lên đau đớn lao lên tốt bụng tặng cho mỗi tên một đấm vào thẳng mặt.

-“Đừng đến đây sư phụ ta là...”-Tên Lý Sát cầm đầu lui lui về phía sau hoảng sợ nói.

-“Là Đấu Đế, lão tử cũng đếch ngán.”-Tôi đám hắn hai cái tội dám uy hiếp tôi, hai cú này khiến hắn ngất luôn cmnr.

-“Đa tạ công tử cứu giúp, nhưng xin công tử mau rời khỏi đây sư phụ hắn là một luyện dược sư tam phẩm.”-Thiếu nữ cảm ơn tôi nhưng có phần quan tâm lo lắng nói.

-“Hè hè, có tam phẩm mà thôi.”-Tôi bật cười.

-“Xin hỏi danh tính của công tử?”-Cô nàng không nhận ra tôi có lẽ là do hẻm tối hoặc do tôi thay đổi hình tượng một cách 360 độ nên không nhận ra (À mà 360 độ là về chỗ cũ rồi mà, phải không ta)

-“Cô nương làm ta buồn quá rồi đó, mới gặp sáng nay mà giờ đã không nhớ."

-“Thật sự Diễm Liên không nhận ra.”-(Ra tên cô nàng này là Diễm Liên)-Diễm Liên quan sát kĩ tôi lại rồi nói.

-“Cô nương lớn hơn ta gọi ta hai tiếng tiên sinh thế thì tổn thọ ta mất.”

-“Là..là..là Hoả Thiên?!”-Diễm Liên kinh ngạc mà mở to miệng ra không tin nổi.

-“Có gì đáng ngạc nhiên cơ chứ. Say sưa nghĩ cũng hư đời---Hư thì hư vậy, say thì cứ say---Đất say đất cũng lăn quay---Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười?”-Tôi nổi hứng đọc một đoạn thơ mà kiếp trước cứ mỗi khi say lại chém gió cho vui, tôi đọc xong liền tự vỗ tay khen thưởng-“Hay, hay... Hahaha.”

-“Thiên Hoả công tử có sao không vậy?”

-“Hơi say, hơi say chút thất lễ, thất lễ... Nhà cô nương ở đâu ta tiễn một đoạn.”-Tôi ép chút rượu ra để tỉnh táo một chút.

-“Vậy thì đa tạ, để ta đỡ công tử.”-Thấy tôi loạng choạng bước xiêu vẹo Diễm Liên liền tiến lại đỡ tôi.

...

-“Hử nhà cô đây?”-Trước mặt tôi là quán rượu nhỏ tôi vừa uống nãy.

-“Đúng vậy a. Mời công tử vào trong nghỉ chút cho ta pha chút đồ uống giải rượu.”-Diễm Liên đỡ tôi vào trong.

-“Liên nhi về rồi hả? Trên đường về gặp vấn đề gì sao mà về trễ thế.”-Tiếng lo lắng của đại thúc cụt chân vang lên rồi bóng người từ trong gian bếp-“Vị tiểu huynh đệ vừa nãy, con quen vị tiểu huynh đệ này sao?"

-“Có chút quen biết, anh ta vừa cứu con...”-Diễm Liên nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống.

-“Tiện tay mà thôi không đáng nhắc đến.”-Tôi cười xua xua tay-“Còn về đồ uống giải rượu thì khỏi đi nếu được mang chút rượu cảm ơn là được, rượu thật sự ngo.......Z...z...z...z...”-Tôi nói chưa được hết câu thì hai mắt như đeo tạ mà khép lại tôi ngủ cmnr....


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #16