Đầu: Ngày Khai Sinh Kẻ Phán Quyết.


Người đăng: VoDanhTieuBoi

-“Trời đủ, trên đời này có tuyệt phẩm vậy sao!!!!!”-Đây là câu cuối của kẻ chết nhảm, Thiên, lý do là nổi máu làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Trở lại 15 phút trước để nắm rõ hơn tình hình nào...

-“Này mấy tên kia bắt nạt một cô gái yếu đuối không cảm thấy nhục hả?”-Tên Thiên của chúng ta đây đang kiêu ngạo mạnh mẽ đứng chỉ đám người khoảng 20 tên đang vây quanh một một cô gái dáng người yểu điệu thiết tha, tuy cô gái đó bịt mặt nhưng dáng người thế này thì hiển nhiên là người đẹp rồi.

-“Cút đi tên kia, việc này không liên quan đến ngươi.”-Một tên côn đồ quay qua phất tay đuổi tên Thiên đi như đuổi ruồi.

-“Hừ, anh hùng thấy chuyện bất bình chẳng tha.”-Thiên hét lên lao đến.

Chắc mọi người nghĩ Thiên chết là do bị đập hội đồng đúng không? Sai rồi, hoàn
toàn sai lầm trầm trọng rồi, hắn không giết đám kia thôi chứ đám kia tuổi gì
giết hắn, không chém chứ học võ cả 23 năm mà bị côn đồ bán hành cho là xỉ nhục
hắn rồi. Hắn chết vì sau khi nhìn thấy ‘mỹ nhân’ kia, ôi trời đất thiên địa
quỷ thần ơi sao có thể kiếm ra một tuyệt đỉnh thế này khiến hắn giật mình mà
chết một khuôn mặt mà cụm ‘ma chê quỷ hờn’ cũng không thể hiện được. Ôi thật
là một cái chết tức tưởi mà tội nghiệp vc.

……….

-“Này nhà ngươi lan man thế đủ chưa?”-Một giọng nói già nua vang lên bên tai tôi (tức tên Thiên xui xẻo mà nãy giờ đang kể đây)

-“Chưa lúc nào là đủ, thử bị trường hợp như ta xem nhà ngươi có lan man sợ còn nhiêu hơn ta ấy chứ.”-Tôi lẩm bẩm nói không cam lòng chút nào.

-“Cũng tại ngươi cả thôi trách ai bây giờ.”

-“Tại cái qq gì nói nghe coi, một người hiền lành như ta lại gặp điều đó, à hay là ông trời ghen tị với vẻ đẹp trai của ta.... chắc đúng là thế rồi.”-Tôi tích cực phát huy trình độ tự luyến của mình, chết rồi ngại gì nữa, à mà chưa chết thì cũng chả ngại mặt dày hơn thớt rồi.

-“Ai thèm ghen tị với ngươi chứ.”

-“Mà nói nãy giờ ông là ai? Ra mặt đi à, ta sợ ma lắm đừng hù dọa ta à nha, không ta đứng tim chết thì....”

-“Ngươi đã chết rồi còn sợ ma sao?”

-“À xém quên, ông không nhắc là ta quên rồi. Mà ai chết cũng đến đây à?”

-“Có ngươi đặc biệt thôi, ngươi đáng nhẽ đã chết 109 lần nhưng thế vẹo nào lần này mới thực sự chết. Nếu biết ngươi dễ chết thế ta đã chẳng phí công đi tìm mọi phương pháp khiến ngươi lên bảng đếm số rồi.”

-“Adudu, thế là ra do ông mà tôi ở đây.”-Không hề hoảng loạn tôi gật gù đã hiểu ra nguyên do-“Hèn gì mình như bị sao quả tạ chiếu, không trách được do bề trên sắp xếp.”

-“Có vậy thôi sao?”-Giọng già nua kia đầy ngạc nhiên.

-“Chứ sao giờ, chết rồi thì hết rồi quan tâm gì nữa a, ta bị ăn hành thế đủ rồi giờ phải nghỉ ngơi chứ.”-Tôi thoải mái nằm vật ra gác chân chữ ngũ.

-“Ngươi chưa phá tân đã chết rồi, tội nghiệp vãi.”-Giọng già nua vang lên âm thanh đầy sự thương cảm.

-“Lịt pẹ, bắt đền ngươi ta chưa phá được tân đã chết rồi, ta kiện, ta kiện.”-Tôi bật dậy mà lòng đau như cắt, khóc không ra nước mắt, đã 25 tuổi rồi mà tay con gái vẫn chưa từng chạm qua.

-“Ta có thể giúp ngươi sống lại, nhưng với điều kiện.”-Giọng già nua lần này vang lên đầy dụ dỗ tên trai tân như tôi vào bẫy (mà có là bẫy tôi cũng vào, đây là cơ hội phá tân đó)-“Chưa kể ngươi không bị luật lệ nào ước thúc bao nhiêu người trong dàn harem cũng ok hết.”

-“Thật sao? Không lừa ta chứ? Mà điều kiện là gì?”-Tôi nghiêng đầu suy nghĩ làm gì có miếng ngon nào dễ ăn vậy.

-“Chắc ngươi cũng đọc nhiều tiểu thuyết rồi chứ?”

-“Tất nhiên, từ tiểu thuyết bị đánh giá là 1 sao đến 10 sao, từ ngôn tình đến ngôn lù ta đọc trên 10000 truyện.”-(Chém đấy đừng tin!)

-“Ngươi sẽ tới mấy thế giới đó thay ta duy trì cân bằng.”

-“Ủa tưởng đó là tưởng tượng thôi chứ?”

-“Cứ mỗi khi có một câu truyện được viết ra thì sẽ có một thế giới được tạo thành giống như câu truyện đó. Nếu cứ thế thì không có gì nhưng có tên khốn nào đó không biết là vô tình hay cố ý mà viết ra một câu truyện về lưu lạc không gian theo quy luật đó chuẩn đến nỗi khiến không gian bị loạn xì ngầu lên. Là người cai quản ta không thể để các thế giới bị hủy diệt được nên ta phải tìm kiếm một người và đó là ngươi.”

-“Còn tên kia thì sao?”-Tôi tò mò số phận của tên kia.

-“Ta cho hắn một việc để hắn khỏi viết nhảm đồng thời khiến tất cả con người từ hàng tỷ tỷ thế giới không thể có suy nghĩ về quy luật thế giới nữa.”

-“Mà thời gian lưu loạn thì có gì xảy ra?”

-“Khiến vài tên không có trong cốt truyện xuyên đến và tụi hắn làm thế giới diệt vong, nhiệm vụ của ngươi chỉ là làm cho nó đi lại đúng hướng là được rồi. Nếu tên nào lì lợm hay ác nhân cứ xử lý là xong.”

-“Lịt pẹ chỉ thôi sao... Mà sao cũng được, ta đồng ý, nhưng sức ta có hạn mà thôi.”

-“Yên tâm mỗi thế giới ta sẽ cho ngươi một công pháp thích hợp để tiện hành động dù mỗi lần như vậy ngươi phải tu luyện lại từ đầu. Ngoài ra ta giúp ngươi cải tạo thân thể lại tốt hơn và 5 năng lực tùy ngươi chọn. Chọn ngáo thì chết ta không cho đổi đâu vì ta chỉ có quyền thế thôi.”-Ngay khi dứt lời một danh sách dài miên man hiện ra trước mặt tôi-“Không năng lực nào bá đạo quá đâu đừng cố tìm vì nếu vậy ngươi bị thế giới đào thải ngay chứ đừng nói là cân bằng lại.”

-“Có là tốt rồi. Để ta lựa chọn mấy hôm đi.”

-“Tất nhiên danh sách dài thế kia mà.”

...

...

...

-“Ngươi chắc chắc chọn 5 năng lực này?”-Giọng nói già nua hỏi chắc chắn lại.

-“Tất nhiên rồi.”-Tôi gật đầu chắc chắn. Những năng lực hắn ta chọn đều nghe có vẻ tầm thường hơn nhiều năng lực bá đạo trong danh sách nọ gồm: ‘Phi hành’ bay bao lâu cũng được di chuyển nhanh hơn khi trên mặt đất là gấp 4 đồng thời nội tại ẩn giúp tăng giúp tăng gấp đôi tốc độ bản thân; ‘Kháng Lôi’ không lôi điện nào có thế tác dụng tới; ‘Ngưng đọng’ biến thành một tảng đá không chịu bất cứ tổn hại nào và cũng không thể làm gì khi đang là cục đá trừ tiêu hóa thức ăn tuy nhiên vẫn đói dù không chết; ‘Biến thân’ khiến bản thân biến thành bất cứ thứ gì đồng thời bắt trước khí tức nhưng yếu thì vẫn yếu khi biến thành kẻ mạnh; và cuối cùng là ‘Xóa bỏ’ xóa bỏ mọi năng lượng vượt qua tiêu chuẩn bình thường như nội công, khí công, ma thuật,...xóa của cả bản thân và nó hiện tại là cánh tay trái có chế độ bật tắt.

-“Được. Nhớ đừng để ta thất vọng. À còn một chuyện nữa. Thiên đã chết nên ngươi cần một tên khác để thoát khỏi quy luật.”

-“Thế thì lấy Vô Danh đi, chuyển thành Noname khi sang thế giới khác phù hợp.”-Tôi nghĩ một hồi rồi nói.

-“Ta bắt đầu dịch chuyển ngươi nhớ bảo trọng, kẻ duy nhất mang danh hiệu kẻ phán quyết. Ngươi không tồn tại trong quy luật và cũng không kết thúc bởi quy luật, một tồn tại tràn ngập điều không biết, một tồn tại thông hiểu quy luật để phán xét...”-Câu cuối cùng vang lên rất nhỏ vừa đủ để Thiên, nay là Vô Danh nghe rõ.


Kẻ Phán Quyết Lưu Manh - Chương #1