Hành Trình Của Một Nhân Vật Chính


Người đăng: HeiwaGaIchiban

Sau 10 ngày khi Takuto hạ gục mẫy người Nga tại quá sushi, một tòa nhà kiểu
truyền thống, nơi này là một gia đình có truyền thống kiếm đạo cũng được coi
như là khá lâu đời, mặc dù không có mấy quan hệ với những thứ như là Cổ Võ
Phái nhưng thực lực của chưởng môn cũng đã đạt tới Vĩ Nhân Cấp. Gia đình đó sở
hữu một võ đường khá đông võ sinh và hai người cháu của chưởng môn cũng là một
kiếm sinh không tồi.
Và bây giờ tại võ đường có ba thân ảnh, hai nam, một nữ.


  • Tôi rất ngờ khi nghe tin cậu quay về sau một trận mất tích dài đó Kazuto
    kun.

Người con gái với bộ tóc đen dài ngang hông với cặp mắt dạng tarame màu hồng
tỏa ra khí chất cao quý trưởng thành của thiếu nữ truyền thống.


  • Vậy hôm nay cậu hẹn tôi và Hayasaka tới đây không biết có chuyện gì thế.

Người con trai ngồi đối diện hai người họ mang dáng vẻ nghiêm túc lên tiếng


  • Em sắp phải đi một nơi rất xa và có thể sẽ không quay lại được nên em cần
    phải giải quyết một số công việc cần phải làm trước khi lên đường

Nghe người con trai cũng có thể coi là đàn em của mình nói như vậy hai người
đối diện có chút kinh ngạc pha lẫn với sự khó tin nhưng khi nhìn vào ánh mắt
cậu ta thì họ cũng đè ý định hỏi tiếp mà chỉ lên tiếng


  • Được nếu cậu đã nói vậy thì hai chúng tôi có thể giúp được gì.

Người con trai hướng vể phía cô gái


  • Fuyurugi senpai. Xin hãy đấu một trận với em.

Đúng! Đó là một trong những điều cậu cần làm trước khi rời đi, đánh bại
Fuyurugi Kisaya trong một trận đấu là mục tiêu của cậu hướng tới trước đây
nhưng vì bị bất ngờ lôi đi tới thế giới đó nên cậu nghĩ sẽ không bao giờ thực
hiện được điều này. Nhưng sau khi trải qua những thời gian đầy cam go ở phía
bên đó và rồi vì thay đổi dòng chảy nên cậu mới bị trục xuất trở về dòng thời
gian thế giới của mình. Nhưng có ai ngờ sự kì ngộ ly kỳ tại công viên lúc tối
10 hôm trước đã cho cậu biết con đường mình cần phải tiếp tục bước đi nên để
lần này không còn có gì vướng mắt tại thế giới này nên cậu quyết định sẽ thực
hiện những điều cậu cần phải làm.

Và Fuyurugi Kisaya, cô gái đang đối diện với cậu cũng gật nhẹ đầu, cô là thủ
lĩnh đội kiếm đạo trườngSt. Francesca tuy bây giờ đã ra trường nhưng cô vẫn
tính là đàn chị của cậu, thế nên nhận lời thách đấu nghiêm túc của đàn em cũng
là trách nhiệm cần phải làm với lại cô cũng khá tò mò tại sao cậu ta mất tích
một thời gian gian khá dài và khi trở về khí chất trên người cậu ta đã thay
đổi chững chạc đến nỗi khiến cô phải kinh ngạc.


  • Được! Cho chị thấy em đã thay đổi thế nào sau vụ mất tích đó

Người thiếu nữ nắm chặt thanh kiếm trên tay thủ thế

“Tôi tới đây… Ya…Ya… Ya….”

Vút Vút Vút, ba đòn nhanh như chớp được tung ra nhưng Kazuto nhanh chóng né
được một cách hoàn hảo.

“Tốc độ của cậu nhanh hơn nhiều, chuyển động cũng tốt hơn hẳn.” cô gái lên
tiếng đánh giá khi thấy những cử động nhẹ nhàng và đầy kinh nghiệm được Kazuto
thể hiện

“Nếu Fuyurugi senpai ở hoàn cảnh chỉ cần trúng một đòn là lưỡng đoạn thân thể
hoặc tan xương nát thịt thì chị sẽ nhận ra những chuyển động này không đáng gì
cả.

Kazuto vừa né đòn vừa nhớ lại những trải nghiệm khi còn bên thế giới đó.

‘Xem ra cậu quả thật trải qua nhiều thời gian khó khăn nhỉ, đã vậy thì chị
nghiêm túc đây. Yahhhhh.”

Fuyurugi Kisaya vận lực phát đòn thậm chí mạnh hơn khi nãy tiếng vút phát ra
khi thanh kiếm ma sát với không khí trở nên trầm nặng hơn cũng đủ biết đòn
đánh này như thế nào.

Chát….. “Uh!!!! Kazuto dùng cả hai tay đỡ đòn nhưng cũng bị lùi về sau mấy
bước

“Quả không hổ danh là đội trưởng mạnh nhất các thế hệ của trường St.
Francesca, cho dù đỡ được đòn đánh nhưng cũng khiến xương em run rẩy đến tận
lõi đây này.”

“Cám ơn lời khen nhưng chị biết em cũng đâu phải đang tung hết sức đúng không
vậy thì xem tiếp đây.”

Và lại một chuỗi liên hoàn các cú đánh cực mạnh được tung ra.

Vút vút vút… Chát chát…. Kazuto vừa đánh vừa đỡ các đòn tấn công tưởng chừng
như không bao giờ chấm dứt của senpai của mình

“Hộc hộc!!! Mình không thể tin được là mình có thể qua được đợt liên hoàn đó,
chị ấy chắc có phần mạnh hơn cả Nagi nữa kìa.”

“Em quả thật đã mạnh hơn rất nhiều đó, nhưng mấy năm qua chị cũng có thu hoạch
của riêng mình. Chị sẽ thể hiện sự tôn trọng em như một người đàn ông mạnh mẽ
và cho em xem thứ này.”

Nói xong không khí xung quanh Fuyurugi Kisaya bỗng dưng thay đổi, Kazuto
thoáng thấy nó như rung lên nhè nhẹ. Cậu kinh hãi

“Đây là… Ki. Chị là cường giả sử dụng Ki để chiến đấu sao.”

“Quả là khó tin khi em biết về Ki đó, có vẻ những trải nghiệm của em khi mất
tích quả là không tầm thường nhỉ.”

“Đúng là em đã gặp được một người chính xác như vậy gần như hằng ngày. Và thậm
chí còn có mấy lần đấu tập nữa.”Kazuto lên tiếng và cậu nhớ lại những gì cũng
trải qua khi còn ở thế giới đó.

“Hay thật đấy vậy thì chị có thể yên tâm là em sẽ không bị chẻ làm đôi bởi
kiếm khí rồi.” Nói rồi cô gái vung một trảm

“Fuyurugi kiếm kỹ. Đoạn Lưu Trảm.”

“Oai.. Oai… Oai!!! Chị vừa nói một thứ đáng sợ lắm đấy. Cái gì mà kiếm kỹ của
dòng họ chứ, mặc dù biết là thế giới này có nhiều điều kỳ lạ nhưng cái này quả
thật là…”

Nhìn kiếm khí đang lao tới Kazuto không khỏi nhớ đến một cô nàng đầy bạo lực
và luôn tỏ ra thái đổi chống đối cậu trong gần như mọi điều. Cậu cố gắng tập
trung né dòng kiếm khí bay vút qua mặt mình, Kazuto lờ mờ thấy được mấy sợi
tóc của mình bay trong không khí khiến cậu không thể kiềm được toát mồ hôi
lạnh.

“Chị ấy thật sự muốn chẻ mình ra làm đôi sao.”

“Cậu đã trở nên rất mạnh, mạnh đến mức khiến chị nghĩ là cậu thật sự đã tham
gia chiến trường rồi cơ đấy. Thế nên… Đây là một trận đấu nghiêm túc giữa hai
kiếm sĩ không phải là đấu tập như chúng ta đã từng làm trước kia đâu. Vậy nên
hãy nắm chặt thanh kiếm và tiến tới đi.”

Ki bao phủ quanh Fuyurugi Kisaya dường như càng dày đặc, nó đã phát ra sức
mạnh đến mức gần như một người nào đó trong ký ức của Kazuto rồi.

“Yahhhhh.” Vút…. Một đòn đánh cực mạnh được tung ra, thanh kiếm trên tay
Fuyurugi Kisaya dường như đã hóa thành một lưỡi kiếm thực thụ vậy.

“Doryyyaaaaaaaa!!!!!” Kazuto vận hết sức gạt mạnh thanh kiếm ra. “Whao cha cha
cha cha….” Cậu rên lên, chỉ một lần chạm kiếm thôi mà xương cốt cậu như muốn
đồng thời bị nứt ra vậy.

‘Chưa hết đâu!!! Ya!!!!!!.”

Nếu đỡ cú này nữa thì mình chắc chắn sẽ thua, Kazuto tin chắc như vậy cậu né
sang một bên đồng thời vung thanh kiếm của mình vào phía má thanh kiếm của đối
thủ nhằm thay đổi hướng đánh, sở dĩ cậu làm vậy để tránh đối phương biến đòn ở
khoảng cách gần khiến cậu không xoay sở nổi ở bước tiếp theo, quả không khác
với phán đoán của cậu, Fuyurugi Kisaya đã tính là cho dù cậu có né được chiêu
đầu thì cô cũng sẽ vận khí nhằm gạt thanh kiếm lên với tốc độ nhanh nhất làm
một đòn Tsubame Gaeshi đánh thẳng về phía hông Kazuto nhưng sự phản công của
cậu làm kế hoạch đó bị đổ vỡ. Nhưng….

“Quả là không tệ đâu, kinh nghiệm lắm nhưng chưa đủ…”Mặc dù đòn đánh bị gạt ra
nhưng nhanh như chớp Fuyurugi Kisaya xoay tròn thanh kiếm làm một cú chém
ngang thẳng vào hông Kazuto.

“Em biết chị sẽ không dễ dàng bỏ qua đợt tấn công liên hoàn này mà.”

Kazuto như cũng đã biết được điều đó cậu đưa thanh kiếm chặn ngay hông mình và
để thêm phần chắc chắn cậu còn đè cả cùi chỏ của mình lên đồng thời dồn toàn
bộ trọng tâm trụ vững trên đất.

“Kinh nghiệm nhưng sẽ có lúc vì những kinh nghiệm đó mà vấp ngã đấy Kazuto
kun.”

Tưởng rằng thanh kiếm sẽ đánh vào bên hông phải của kazuto nên cậu đã dồn toàn
bộ sức mạnh phòng thủ về bên đó nhưng không ngờ rằng sau khi xoay kiếm thì
Fuyurugi Kisaya cũng đã xoay người lại 360 độ với tốc độ kinh hồn và thanh
kiếm đã lao vun vút tiến về khu vực không hề có chút phòng thủ phía bên trái.

‘Trận đấu này kết thúc rồi Kazuto kun.”

“Vâng và đó là chiến thắng của….. Em….. Moukou Shugeki”

Một cú đá bằng chân phải cực mạnh được tung lên.

Chát…. Thanh kiếm cùng cú đá va chạm vào nhau run lên bần bật và…

Cạch !!!! Thanh kiếm đã bị đánh khỏi tay của Fuyurugi Kisaya rơi xuống sàn đấu

“Không thể nào…. Đòn đánh đó.” Khuôn mặt thể hiện sự kinh ngạc không giấu nổi
sau đó cô gái thở dài cười khổ

“Thì ra cậu đã tính hết mọi thứ rồi nhỉ, nhưng cho dù vậy đòn đánh cuối cùng
đó có phải xuất phát từ kỹ thuật vốn dĩ phải sử dụng Ki đúng không.”

Kazuto gật đầu, đó là đòn đánh cậu gần như thấy hằng ngày của cô gái thuộc cấp
của cậu. Cho nên khi nãy mặc dù bất ngờ khi senpai của mình chuyển đòn nhưng
do đã quá quen với những tình huống sống chết khi ở thế giới kia nên Takuto đã
rất nhanh nhớ lại cách xử lý tình huống trong chiến đấu và đã bắt chước hoàn
hảo lại đòn đánh của thuộc cấp mình.

“Kazuto kun! Nhớ kĩ cái cảm giác khi nãy. Đó là những gì chị có thể khuyên
em.”

Fuyurugi Kisaya lên tiếng, khi nãy đỡ cú đá, cô ấy đã lờ mờ cảm nhận được một
chút Ki phát ra từ đòn đánh đó, có thể ngay bản thân cậu cũng không nhận ra
nhưng cũng là người sử dụng Ki nên cô hoàn toàn nhận ra được và cũng chính
trong thoáng chốc kinh ngạc đó mà thanh kiếm đã rời khỏi tay cô chứ nếu không
chỉ bằng một chút Ki không rõ ràng của Kazuto làm sao có thể khiến một người
luyện Ki lâu năm như Fuyurugi Kisaya rơi kiếm được. Có thể nói kết quả trận
đấu này Kazuto thắng được là có chút may mắn.

Về phần Fuyurugi Kisaya, cô thậm chí rất muốn cho cậu nhận ra cậu có khả năng
sử dụng Ki trong tương lai nếu chịu khó luyện tập.Nhưng là đàn chị cô cũng có
thứ nói và không nói được với Kazuto, cô tin rằng để cậu ta lờ mờ cảm nhận
được vấn đề, rồi sau đó theo thời gian tự ngộ ra sẽ tốt hơn là một lần biết
ngay nhưng sẽ bào mòn sự lãnh ngộ của bản thân mình thế nên cô chỉ khuyên cậu
như vậy, với lại đối với một sự kiện mất tích mà có thể khiến cậu thay đổi như
vậy thì trong tương lai cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa vậy thì cô cũng không
cần phải nhiều lời thừa thãi làm chi.

…..

Buổi tối cũng vào đêm hôm đó tại phòng khách của gia đình Hongou. Ngồi trước
mặt cậu là cha cùng ông nội, hai người đã không ngừng rèn luyện cho Kazuto để
cậu có thể đạt được mức đủ để sinh tồn khi ở thế giới bên kia. Bây giờ cậu
ngẫm lại nếu không phải có sự nghiêm khắc đó từ hai người nhất là ông nội cậu
thì cậu chưa chắc gì sống sót được ở thế giới đó vào những lúc ban đầu. Takuto
cuối đầu thật sâu trước hai người đó


  • Thưa ông nội! Thưa phụ thân! Con xin phép lên đường và cám ơn những gì hai
    người đã dạy bảo.
    Khẽ gật đầu, ông Takuto lên tiếng


  • Nếu một người đàn ông đã chọn con đường của mình thì nhất định phải theo nó
    bằng hết sức mình, nhớ kỹ tôn chỉ của võ phái.


Takuto gật đầu. “Giữ tâm tĩnh lặng và hành động như nước chảy mây trôi.”

Hai người nghe xong gật đầu sau đó cha Takuto nói


  • Ừ! Vậy thì con gặp Shizuku trước khi lên đường chút nhé. Con bé có làm cho
    con một số món ăn đem theo đấy, dù gì đây có thể là lần cuối nó nấu ăn cho con
    mà.

Nghe vậy Kazuto nhẹ gật đầu, em gái cậu Shizuku Hongou, kể từ khi mẹ cậu qua
đời thì cô bé chỉ có người thân nhất là cậu. Hai anh em rất thân với nhau cho
nên lần trước khi cậu trở về sau một trận mất tích dài thì cô bé mừng đến nỗi
khóc gần như cả đêm trong phòng cậu. Và gần đây khi cậu đưa ra quyết định tiếp
tục lên đường trở lại thì cô bé kiên quyết phản đối thậm chí không thèm nói
chuyện với cậu trong mấy ngày liền nữa. Nếu bây giờ hỏi điều cậu lo lắng khi
lên đường là gì hẳn đó là về Shizuku. Thế nên khi thấy bố mình nói em gái đã
có vẻ chấp nhận quyết định của cậu thì tâm hồn Kazuto như trút được gánh nặng
vậy, cậu gật đầu và lui ra ngoài để đi gặp em gái mình có thể là lần cuối
trong đời.

Sau khi Takuto đi khỏi thì ông của cậu lên tiếng


  • Nếu nó đã đưa ra quyết định thì chúng ta cũng nên giúp nó đi được yên lòng
    đúng không.
    Người cha gật đầu


  • Vâng phụ thân nói đúng, Kazuto không cần biết về điều này trước khi lên
    đường.


Nói rồi hai người biến mất ra khỏi phòng ngay lập tức.

…..

“Vậy rốt cuộc ngài vẫn cương quyết từ chối sao. Ngài có hiểu rằng chỉ cần đưa
thứ đó ra là ngài sẽ được tất cả tiền tài, danh vọng thậm chí bước vào đẳng
cấp cao hơn nữa kìa.”

Hai người gia tộc Hongou một trung niên một già đang đứng đối mặt với một toán
người với số lượng cũng phải gần chục và bất kẻ ai trong số họ cũng đều tỏa ra
khí thế áp người.

‘Đúng! Nếu ta làm vậy thì quả là có lợi lớn….”

Ông nội Kazuto gật đầu… “Nhưng…. Một bậc tiền bối mà lại tước đoạt cơ hội của
lớp trẻ chưa kể người đó là cháu mình… Các ngươi thấy được sao.!!!!”

‘Ngài không hiểu sao, đó không chỉ là cơ hội, nó là cách mạng, một cuộc cách
mạng lớn chưa từng có lịch sử loài người. Ngài có biết một thế giới khác nó là
một báu vật khổng lồ đủ thay đổi cục diện thế giới. Thế mà cháu ngài lại đem
cất làm của riêng. Như vậy liệu có ổn không khi một cá nhân sở hữu một thứ như
vậy mà không chia sẻ”

Thủ lĩnh trong toán người kia lên tiếng lạnh nhạt giọng điệu có chút đe dọa

“Hừ! Rốt cuộc vẫn là hoài bích có tội thôi đúng không. Và các người đừng dùng
mấy thứ lớn lao như cách mạng gì đó ra đây để dạy đời lão già này. Ta không
thích mấy chuyện chính trị gì đó nhưng nếu đưa nó cho Tân Giới Giáo mấy người
thì…. Ta thà đưa nó cho Dị Năng Tổ còn tốt hơn. Dù sao một lão già như ta cái
cần thiết không phải là tiền tài danh vọng gì mà chỉ là sự phát triển của con
cháu…”

Ông nội Kazuto lên tiếng lạnh nhạt không hề quan tâm đến thái độ của đối
phương ra sao cả.

“Ông….. Rốt cuộc thì ông vẫn chống đối chúng tôi vậy thì không còn cách nào
khác rồi. Lên….!”

Nói xong toán người lao chuẩn bị một cuộc chiến sống còn nhưng ngay khi ấy….

Xoẹt…. Một ánh sáng lóe lên nơi võ đường nhà Hongou rồi lập tức biến mất. Thấy
vậy ông nội Kazuto mỉm cười nhẹ nhàng

“Xem ra các người muộn rồi, thằng bé lên đường rồi. Tất nhiên là mang theo cả
tấm gương đồng đó.”

“Khốn khiếp!!!!! Sao có thể….” Tên kia rít lên căm tức “Cấp trên nói phải mấy
ngày nữa tấm gương mới có thể hoạt động thế tại sao…”

Ông của Kazuto nhìn bọn kia một cách giễu cợt

“Các ngươi không biết sao, vẫn có cách để cho tấm gương hoạt động sớm hơn đó
là Huyết Tế Trinh Nữ. Cháu gái ta đã đích thân lấy chính máu huyết mình để mở
con đường sớm hơn cho cho anh của nó.”

Đúng, tuy vẻ ngoài thì em gái của Kazuto thể hiện sự giận dỗi khi từ mặt cậu
mấy ngày liền nhưng trong thâm tâm của cô bé cũng đã thấu hiểu được điều đó từ
lâu và khi biết được những tên này có ý định dùng vũ lực đoạt lại tấm gương
đồng nên cô đã giả vờ giận dỗi và dùng chính máu huyết của mình hiến cho tấm
gương mấy ngày liền thậm chí có lúc muốn gục gã vì kiệt sức. Cô bé làm tất cả
chỉ để anh mình có thể yên tâm đi con đường đã chọn ở một thế giới khác cho dù
sau này không thể gặp lại nhau được nữa.

“Ngươi nói láo…. Ngay cả cấp trên của ta cũng không biết bí mật của tấm gương
làm sao ngươi có thể.”

“Điều đó đâu còn quan trọng nữa đúng không. Giờ các người tính sao, rút lui
hay chiến. Lựa chọn nào bọn ta cũng phụng bồi..”

Nói đến đây thì khí thế của cha cùng ông nội Kazuto bùng phát khiến bọn kia
cũng phải kiên kỵ. Hai Vĩ Nhân Cấp cho dù bên bọn chúng cũng có nhưng sự việc
đến nước này thì cho dù chiến cũng không thể đạt được mục đích, còn cho dù bắt
con tin thì cũng không có cách liên lạc với thế giới mà tấm gương dẫn đến chưa
kể còn chọc vào một võ phái phiền phức khác là Fuyurugi vốn là liên minh với
dòng họ Hongou nữa. Và sau một lúc cân nhắc thì

“Rút… Nhưng ngài đừng mong chúng tôi bỏ qua dễ dàng chuyện này.”

Nói xong thì toán người đó cũng rút lui để lại hai người nhà Hongou trong màn
đêm tĩnh lặng.

“Chúng ta phải cám ơn người đã đưa bức thư chỉ cách hoạt động của tấm gương
đồng mới được. Nếu không phải nó thì hôm nay cái thân già này cùng con có thể
phải bỏ lại nơi này thậm chí không thể bảo vệ nổi gia tộc đấy.” Ông của Kazuto
ngước lên bầu trời lên tiếng.

‘Phụ thân nói đúng, họ rút cũng vì thấy gây sự với chúng ta cùng võ
pháiFuyurugi một cách vô ích thì không hay, chứ nếu tấm gương thật sự mấy ngày
sau mới hoạt động thì họ chắc chắn sẽ liều đánh đổi mọi thứ để có nó thì sẽ
kinh động đến nhiều thứ, khi đó gia đình ta sẽ không chịu nổi và Kazuto cũng
sẽ mất đi cơ hội để được đi trên con đường mà nó chọn.”

……

Xuất hiện trước mặt Kazuto là một khung cảnh thoáng đãng rộng lớn bầu trời
trải dài vô tận cùng những đám mây trôi theo làn gió ở bình nguyên tưởng chừng
như không có điểm kết và bên cạnh đó là những ngọn núi tựa như những cây cọc
đâm thẳng lên mảng trời xanh ngắt đó.


  • Cuối cùng cũng đã trở lại

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này khiến Kazuto có chút hoài niệm. Cậu cười
nhẹ nhàng nhìn chung quanh sau đó ngồi xuống bên cạnh một tảng đá như thưởng
thức cái không khí của thế giới mà cậu đã từng đến trong quá khứ.


  • Này anh bạn, hành lý anh bạn to thật đấy chắc có nhiều của cải lắm nhỉ,
    phiền chia cho tụi này một chút được không.

Một giọng nói vang lên và xuất hiện trước mặt Kazuto là ba người,một lùn, một
cao và một phì lủ.


  • À… Ahhhh! Sao giống lần trước thế nhở, mà không phải hiện tại tam quốc đã
    hình thành liên minh hòa bình hay sao thế mà những tên cướp này còn hoạt động
    vậy.

Thái độ bình thản của kazuto khiến cho ba tên cướp bực mình và câu nói của cậu
càng làm chúng bực hơn nữa


  • Đừng nhắc cái liên minh đó với chúng ta, nếu không phải chúng liên hợp với
    nhau cùng thanh trừng các băng cướp ở tam quốc thì bọn ta đâu phải chật vật
    thế này.

Kazuto vỗ tay vào nhau tỏ vẻ như thấu hiểu nói


  • Ah!! Ta hiểu rồi a! Vậy trước đây các người không làm ăn được ở nước này
    thì chạy sang nước khác đúng không, khi đó các lãnh chúa bận rộn việc chiến
    tranh nên không thể toàn lực áp chế các ngươi nhưng bây giờ do tam quốc đã
    liên minh hòa bình nên họ tăng mạnh các cuộc càn quét chứ gì. Thiệt là đáng
    thương a.

Tuy nói đáng thương nhưng vẻ mặt của Kazuto lại tỏ ra châm chọc khiêu khích.


  • Ngươi mơi là kẻ đáng thương đó mau đưa hết hành lý ra đây nếu không đừng
    trách bọn ta.

Nói xong cả ba tên vây quanh Takuto chuẩn bị tấn công. Nhưng đối với sự hăm
dọa đó cậu không tỏ vẻ gì cả, cậu không giống trước kia có thể bị những kẻ thế
này đe đọa, Takuto rút thanh shinai đeo trên lưng ra và nhanh như chớp tung
một đòn chém thấp vào ngay ống quyển của tên mập mạp.

“Ah…….” Tên phì lủ la lên một tiếng rồi khụy xuống

“Tam đệ.” Hai tên còn lại rít lên giận dữ nhưng Kazuto cũng không vì thế mà
dừng lại cậu nhanh chóng lao tới tên lùn tung một trảm từ dưới lên nhắm ngay
họng của hắn.

Ah….. Một tên nữa đã gục.

“Hiiiii.”Tên thủ lĩnh còn lại thấy trong chớp mắt hai anh em của mình đã bị hạ
thì trở nên run rẩy. Và rất nhanh sau đó hắn đã dứt khoát đưa ra hành động đó
là dìu hai tên thuộc hạ của mình rồi chạy trốn.

“Vậy cũng như lúc trước a. Nhưng khác cái là mình không phải là Choun Shiryuu
san không cần phải đuổi theo làm chi cả.”

“Đúng thế a. Onii san không cần phải đuổi theo đâu, Rin đã đưa một số lính
chặn đường bọn chúng rồi.”

Một giọng nói nữ tính nhẹ nhàng vang lên, một cô gái tóc vàng dài mặc bộ váy
xanh, miệng ngậm kẹo và trên đầu có một con búp bê nhỏ.

“Fuu… Lâu quá rồi nhỉ. Tình huống này gần như giống hồi đó.”

"Đúng vậy nha onii sannnnn! Lần này cũng là Karin sama mở cuộc truy quyets
băng đảng cướp gần đây..."

"Đúng là do tam quốc đã hòa bình nên giờ Karin đẩy mạnh việc bảo vệ trị an a,
trước đây cô ấy còn nói là không muốn cho những binh lính như hổ dữ của mình
uống những giọt máu vô nghĩa đó."

"Cái này cũng không phải càn quét mà chỉ là đem bắt giữ sau đó tiến hành giáo
dục lại thôi a..... "

"Vậy không điều Chou tỉ muội đi như lần đó, ý kiến của Fuu đúng không nhỉ."

"Chou tỉ muội hiện tại đang lưu diễn ở Shoku của Ryubi san, thế nên Karin sama
mới điều quân đi bắt giữ những băng đảng cướp rồi sau đó giáo dục lại."

"Nhắc mới nhớ, hình như có lần anh có đề cập tới việc liên quan đến trại cải
tạo ở đất nước của anh thì phải, xem ra Karin bắt đầu áp dụng rồi nhỉ."

"Vâng, và Tam quốc cũng đã cho tiến hành mở những "ngôi trường" để tiến hành
giáo dục cơ bản cho mọi người đấy."

Nghe tới đây Kazuto trở nên đầy hoài niệm, từ "ngôi trường." chính là kiến
thức đầu tiên mà cậu đã nói cho Karin khi mới chân ướt chân ráo tới thế giới
này.

"A xem ra Rin chan đã hoàn thành việc bắt giữ băng cướp rồi, em tới hỗ trợ
đây, chào nhé hẹn gặp anh ở lâu đài nhé Onii san."

Kazuto gật đầu và cậu hướng về một nơi quen thuộc mà đi tới.

“Tôi luôn có được thứ mà tôi muốn, chỉ duy có …… là tôi không thể có được cô
ấy trước khi cô ấy qua đời. Cho nên anh cũng thuộc về tôi hiểu chứ. Và tôi sẽ
không nhận câu trả lời “Không”đâu đấy.”

Câu nói đó vang lên trong trí nhớ Kazuto và cậu khẽ động môi

"Tôi sẽ và mãi mãi thuộc về cô."

PS: TÁC GIẢ TỐI NAY SẼ QUA JAPAN DU LỊCH + TÌM TƯ LIỆU VIẾT TIẾP NÊN SẼ DELAY
HƠN 10 NGÀY, MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - Chương #96